Rơi Vào Ngân Hà

Chương 55: Nam Thứ Bệnh Kiều Yêu Tôi


Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 55: Nam Thứ Bệnh Kiều Yêu Tôi


Edit+beta: LQNN203
Tô Dao xem kịch bản của Sơ Tuyết, cô ta đóng vai nữ ba, thích nam chính nên ghét nữ chính, cứ tìm cơ hội giết nữ chính, lần nào cũng bị nam chính nhìn thấu.
Kỳ Bác Nhiên là nam chính, không cần phải nói, anh ta chính là linh hồn của kịch bản này.

Cùng với nữ chính là Tô Dao yêu thầm nhau, làm đủ loại ái muội, chỉ kém chưa đâm xuyên lớp giấy cửa sổ.
Bác sĩ Tào Lỗi là nhân vật nam bốn nam năm, chuyên môn phụ trách làm rối tình hình, tỷ như anh ta vô tình mở một căn phòng bí mật, hóa ra là phòng phẫu thuật nơi viện trưởng đã làm thí nghiệm trên người.
Tô Dao nhìn: “Không phải nói bảy người sao, sao chỉ có năm người vậy?”
Kỳ Bác Nhiên đã quay phim nên biết thêm: “Hai người kia được thêm vào đoạn giữa.”
Tô Dao ừ một tiếng: “Tôi đi tìm bạn trước, lát nữa đạo diễn đến, chờ một chút chúng ta hãy bắt đầu.”
Kỳ Bác Nhiên rất nhiệt tình: “Bạn của cô có đặc điểm gì, nếu không mọi người cùng giúp đi tìm.”
Tô Dao mỉm cười từ chối ý tốt của Kỳ Bác Nhiên, quay người chuẩn bị đi ra ngoài tìm Phạm Hà.
Trần Ngân Hà vẫn đang nắm tay cô khiến cô rất bất tiện khi di chuyển, cô nới lỏng tay hiệu cho anh tạm thời thả tay ra, dường như anh không cảm giác được, vẫn như cũ nắm chặt tay cô, tròn mắt nói dối: “Tôi sợ bóng tối.”
Tô Dao bất lực liếc nhìn Trần Ngân Hà, cô có thể làm gì bây giờ đây, đương nhiên là sủng, ai biểu người ta mong manh làm chi.
Hai người tay trong tay đi ra ngoài.
“Tôi đi cùng hai người,” Sơ Tuyết bước ra, thì thầm với Tô Dao, “Tôi không quen với họ nên không dám ở với họ một mình.”
Tô Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy Sơ Tuyết nói rất có lý, một mỹ nữ xinh đẹp như hoa rừng lại ở chung phòng với hai người đàn ông xa lạ quả là không thích hợp.
Thấy Trần Ngân Hà không phản đối, cả ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Tòa nhà chính của bệnh viện tâm thần tổng cộng có bốn tầng, diện tích lớn, bên cạnh có hai tòa nhà nhỏ, một khoảnh sân rộng, sau sân còn có hoa viên, khắp nơi tối đen như mực, muốn tìm người đang cố tình che giấu xác thực không dễ dàng.
Tô Dao suy nghĩ, mục đích của Phạm Hà là báo thù cho Tiểu Phong, hơn nữa cô ta biết rất rõ ai đã giết Tiểu Phong, hiện tại cô ta nhất định phải ở gần kẻ sát nhân, chờ cơ hội xuống tay.
Họ đã tìm kiếm gần văn phòng viện trưởng trên tầng hai, có nghĩa mục tiêu của Phạm Hà không phải là Kỳ Bác Nhiên và Tào Lỗi.
Tô Dao và Trần Ngân Hà nhìn nhau, nhận được câu trả lời giống nhau trong mắt anh, Miêu Kim Nguyên.
Sau nửa năm quen nhau, cả hai rất ăn ý, không cần nói chuyện, chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Hai người cùng có ý, chỉ cần ở cùng Miêu Kim Nguyên, bọn họ sẽ có thể tìm được Phạm Hà.
Sơ Tuyết nhìn thấy Tô Dao và Trần Ngân Hà nắm tay nhau, họ đồng loạt đi về phía sau mà không nói lời nào, cô ta đi theo phía sau, nhỏ giọng nói một câu: “Đây gọi là tâm linh tương thông, thật ngưỡng mộ quá đi.”
Tô Dao luôn cảm thấy giọng điệu của Sơ Tuyết hơi kỳ lạ, nhưng cô không thể biết kỳ lạ ở đâu, dường như cô ta rất chú ý về mối quan hệ của cô với Trần Ngân Hà.
Tô Dao trộm nhìn Trần Ngân Hà một cái, chắc là họ thực sự không biết nhau trước đây.
Ba người quay lại chỗ cũ, căn phòng lại biến thành năm người.
Kỳ Bác Nhiên và Tào Lỗi đang thảo luận về kịch bản, nghe có vẻ không mấy vui vẻ.
Kỳ Bác Nhiên khẳng định mọi thứ viết trong kịch bản đều là giả mạo, không có viện trưởng nào bí mật tiến hành thí nghiệm trên người cả, đó là bịa đặt.
Tào Lỗi cho rằng tuy kịch bản có một số yếu tố xử lý nghệ thuật nhưng cốt lõi là có thật, thực sự có một viện trưởng như vậy, thành quả thu được từ thí nghiệm trên người đều được cất giấu trong bệnh viện tâm thần này.
Tào Lỗi đẩy kính lên, trong lời nói cũng không thiếu sự ngưỡng mộ đối với viện trưởng: “Nói thật với mọi người, sở dĩ tôi tham gia hoạt động này là để tìm thành quả thí nghiệm do viện trưởng để lại khi đó, những thành quả có thể tạo ra tiến bộ của y học tâm thần hiện đại ít nhất là hai trăm năm.”
Kỳ Bác Nhiên không đồng ý, nói: “Cho dù tất cả đều là sự thật, nếu sử dụng người sống để làm thí nghiệm, thì là một kẻ điên.

Có thể lấy thành quả từ một người điên ra dùng được không?”
Tô Dao tiếp lời: “Kỳ Bác Nhiên nói đúng, là viện trưởng đồng thời cũng là bác sĩ, nếu không biết tôn trọng sinh mệnh, hắn còn xứng làm thí nghiệm gì?”
Tào Lỗi không phục nhìn những người trong phòng: “Các người chờ xem, tôi nhất định sẽ tìm ra thành quả của viện trưởng.”
Tô Dao nhìn Tào Lỗi, lúc gặp anh ta ở cổng cũng rất bình thường, nhưng không ngờ anh ta lại phát điên như vậy.

Một người như vậy là bác sĩ, khi đã nắm trong tay quyền lực, thì chính là viện trưởng thứ hai sử dụng cơ thể người để làm thí nghiệm.
Kỳ Bác Nhiên bước đến bên cạnh Tô Dao: “Cô tìm thấy bạn của cô chưa?”
Tô Dao lắc đầu: “Chưa, lại đi tìm xem.”
Kỳ Bác Nhiên gật đầu nhìn Tô Dao và Trần Ngân Hà nắm chặt tay nhau: “Tôi không có ý định chia rẽ hai người, dựa theo kịch bản, nữ chính nên ở bên cạnh tôi mọi lúc mới đúng.”
Tay Tô Dao bị Trần Ngân Hà nắm gần như tê dại, cũng không có ý định buông ra.
Trần Ngân Hà nhướng mi lên liếc nhìn Kỳ Bác Nhiên, giọng nói và ngữ khí rất lãnh đạm: “Không cần theo kịch bản của đạo diễn.”

Tô Dao đồng ý với Trần Ngân Hà, chẳng phải trong kịch bản viết rằng tất cả đều sẽ chết sao, bọn họ thực sự sắp chết?
Kỳ Bác Nhiên tươi cười nhiệt tình giải đáp những nghi ngờ của mọi người: “Tôi đã làm phim này rồi, mọi người đừng lo, toàn là giả thôi.

Ví dụ như cảnh ngược đãi một con mèo, là làm sai vị trí.

Ví như đầu của một nhân vật bị chặt ra, cái này sẽ quay hai loạt cảnh, một là cận cảnh nhân vật, hai là hành động của máy chém, sau đó sẽ kết hợp hai loạt cảnh lại với nhau.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Miêu Kim Nguyên đẩy cửa bước vào, vác camera trên vai liếc nhìn những người trong phòng: “Kịch bản xem thế nào rồi?”
Kỳ Bác Nhiên đã từng làm việc với đạo diễn, anh ta đã rất quen thuộc với nó, vì vậy mở miệng trước: “Cũng gần xem xong rồi.”
Anh ta có chút khó hiểu: “Đạo diễn Miêu, sao anh lại ở một mình?”
Lần trước làm phim, có rất nhiều người, bao gồm đạo cụ, bối cảnh, ánh sáng, hiện trường, chuyên gia trang điểm, chuyên gia trang điểm hiệu ứng đặc biệt, thiếu một người đều không được.
Đặc biệt trong thể loại phim kinh dị này, cần phải trang điểm rất nhiều, các chuyên gia trang điểm hiệu ứng đặc biệt cũng rất cần thiết.
Tỷ như cốt truyện yêu cầu nhân vật bị thương, vết thương này cần phải được tạo bởi một chuyên gia trang điểm hiệu ứng đặc biệt, nếu không không thể thực sự rạch một dao vào nhân vật được.
Miêu Kim Nguyên vừa điều chỉnh camera vừa đáp: “Hình thức quay lần này khác với lần trước, không cần nhiều người như vậy, mọi người không cần quá căng thẳng, cứ chơi tự nhiên.

Tôi muốn hiệu ứng tự nhiên và chân thực.”
Không ai để ý ánh sáng từ camera chiếu vào mặt anh ta trắng bệch, nhưng những ánh sáng đó không sáng bằng mắt anh ta.
Sau khi nghe những lời của Miêu Kim Nguyên, Kỳ Bác Nhiên đã nghĩ đến những lời nhận xét của mọi người sau khi bộ phim《 Đường Khang Dân số 44 》được phát hành, họ cho rằng quá trình sản xuất của bộ phim quá thô, đạo cụ giả.

Miêu Kim Nguyên muốn dựa theo kịch bản giết người mà quay lại phim, tám phần là đền bù khiếm khuyết và tiếc nuối lúc trước.
Kỳ Bác Nhiên vẫn luôn ngưỡng mộ Miêu Kim Nguyên, anh ta là một đạo diễn có tâm hồn theo đuổi nghệ thuật.

Lần này không cần phải xui xẻo bị tài vụ cuốn tiền đi, chế tác theo không kịp, phim cũng không đến mức nằm liệt giữa đường như vậy.
Anh ta quyết định giúp đỡ Miêu Kim Nguyên, làm tốt vai trò của mình, đồng thời bắt đầu thực hiện vai trò thủ lĩnh trong đội: “Mọi người nhớ nhân vật của mình, diễn theo cốt truyện.”
“Đầu tiên, nam nữ chính xuất hiện,” Kỳ Bác Nhiên nhìn Tô Dao, “Cái đó, ngại quá, cô tên là gì?”
Tất nhiên Tô Dao sẽ không nói tên thật của mình, tạm thời cô cần phải tạo ra một cái tên.
Trước đây, khi cần một bút danh để xử lý một vụ án, cô thường phân tán và sắp xếp lại tên của các thành viên trong nhóm, chẳng hạn như Ngô Phàm Phàm, Giang Tiểu Đào, Trương Đại Vu, vv.
Lần này cô không nghĩ ra.
“Họ của tôi là Trần,” Tô Dao đầu tiên chọn một họ cho mình, sau đó nghĩ về cái tên, “Tên là Thu Thủy, anh có thể gọi tôi là Thu Thủy.”
Trần Ngân Hà cười một tiếng, giọng anh rất nhỏ cũng rất vui sướng.
Sơ Tuyết biết tên thật của Tô Dao, cô ta mở miệng, muốn nói nhưng không nói gì.
Những người khác không nhận thấy sự bất thường, Kỳ Bác Nhiên tiếp tục: “Vậy thì, Thu Thủy, đi với tôi.”
Tô Dao nhìn xuống tay của mình, cô cảm thấy bàn tay của mình gần như không thuộc về mình nữa.
Tô Dao nhích lại gần Trần Ngân Hà: “Lão Trần, nên làm theo kịch bản đi.”
Cô muốn xem Miêu Kim Nguyên này muốn làm gì, còn phải sớm để Phạm Hà hiện thân.
Trần Ngân Hà buông tay: “Được rồi, Trần phu nhân, phu nhân nói gì chính là cái đó.”
Tô Dao bước đến bên cạnh Kỳ Bác Nhiên: “Đi thôi.”
Hai người đi về phía trước, Miêu Kim Nguyên đi theo sau họ cùng với camera.
Kỳ Bác Nhiên là một diễn viên chuyên nghiệp, anh ta hành động rất chân thực, giống như lần đầu tiên đột nhập vào bệnh viện tâm thần này vậy, Tô Dao đã được anh ta đưa vào vở diễn.
Lúc này, tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, giống như tiếng dép đạp xuống sàn, “soàn soạt soàn soạt”, bước chân rất cứng ngắc, đó là âm thanh mà một số bệnh nhân tâm thần uể oải khi đi lại sẽ phát ra.
Kỳ Bác Nhiên thấp giọng nói với Tô Dao: “Đừng sợ, là hiệu ứng âm thanh thôi.”
Lại nói: “Tôi không có ý chiếm tiện nghi của cô, lúc này cô nên biểu hiện ra một chút sợ hãi, dựa gần tôi một chút.”
Tô Dao nghĩ một hồi, xác thực là như vậy.
Tiếng dép lê trên lầu vang lên từ xa đến gần, Tô Dao đứng ở bên cạnh Kỳ Bác Nhiên: “Âm thanh gì vậy, thật đáng sợ.”
Kỳ Bác Nhiên đang định xoa dịu Tô Dao theo yêu cầu của kịch bản, thì đột nhiên một người đi tới từ phía sau, bình tĩnh nói: “Đừng sợ.”
Quay đầu lại liền nhìn thấy nam thứ cố chấp yêu nữ chính nhưng không có được.

Hành lang này vẫn chưa đi xong, chưa đến lúc nam thứ xuất hiện.

Kỳ Bác Nhiên từng làm việc với Miêu Kim Nguyên, biết tính tình anh ta nóng nảy, yêu cầu cao đối với tác phẩm của mình, ai gây rối chắc chắn sẽ bị mắng.
Với lòng tốt, Kỳ Bác Nhiên nhắc nhở Trần Ngân Hà: “Nam thứ, hiện tại vẫn chưa tới cảnh của anh.”
Trần Ngân Hà ôm vai Tô Dao ấn vào lòng ngực anh hung hăng xoa xoa, nhếch mép cười trào phúng, có tố chất thần kinh nói: “Người phụ nữ của tôi cần người khác tới bảo vệ sao.”
Vai của Tô Dao bị Trần Ngân Hà ấn chặt, suýt chút nữa rách da.

Cô nghĩ Trần Ngân Hà căn bản không cần phải đóng vai nam thứ hoang tưởng, anh có thể diễn đúng với màu sắc chân thật của mình.
Kỳ Bác Nhiên liếc nhìn khuôn mặt của Miêu Kim Nguyên, nhưng anh ta không ngờ rằng người bên kia không hề tức giận mà còn nói: “Rất tự nhiên.”
Vì vậy Trần Ngân Hà thậm chí không cần kịch bản, anh diễn chính anh là được, miễn là nam chính và nữ chính đến gần, anh sẽ chen vào giữa, còn thỉnh thoảng thêm kịch tính cho chính mình.
Chỉ cần Tô Dao nhìn Kỳ Bác Nhiên nhiều thêm một cái, vở kịch của Trần Ngân Hà sẽ xuất hiện: “Đôi mắt của em gái chỉ có thể nhìn một mình anh thôi.”
Kỳ Bác Nhiên đang diễn hết mình ở phía trước, quay lại thấy nữ chính và nam thứ đang lôi lôi kéo kéo nhau, anh ta hô lên trong bất lực: “Thu Thủy, lại đây.”
Tô Dao vừa định nhấc chân lên thì một giọng nói nham hiểm lại vang lên: “Em yêu, ở bên anh đi, chân em mà đi theo tên đàn ông khác, không sao cả, anh sẽ giúp em đem chân…”
Tô Dao không nghe nổi nữa: “Câm miệng!”
Gia hỏa này bị Chu Vũ Trần ám vào sao, đột nhiên trở thành một tên bệnh kiều* u ám như vậy.
*Bệnh kiều: Giống như một loại bệnh tâm lý, người mắc bệnh này ôm chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với một cá nhân nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác…
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao mỉm cười: “Em sẽ không nghĩ là tôi đang trêu chọc em phải không?”
Ánh sáng ở giữa cầu thang dẫn lên tầng ba từ tầng hai tối đến mức nhìn không rõ mặt người, Tô Dao chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt người kia hơi nheo lại.
Giọng điệu của anh có vẻ ngả ngớn và đùa giỡn, nhưng Tô Dao không khỏi rùng mình, cô luôn cảm thấy nếu bỏ trốn cùng những người đàn ông khác, anh sẽ thực sự chặt chân cô và nhốt cô lại.
May mắn thay bây giờ cô chỉ làm theo kịch bản, cô không thực sự đi với những người đàn ông khác.
Tô Dao đáp lại Kỳ Bác Nhiên: “Đến đây.”
Đúng lúc này, dưới lầu có tiếng động lớn, giống như có vật nặng từ trên lầu rơi xuống.
Mấy người dừng lại, thảo luận và quyết định đi xuống tầng dưới để xem.
Vẫn là Kỳ Bác Nhiên đi phía trước, Tô Dao đi theo phía sau Kỳ Bác Nhiên cùng Trần Ngân Hà lôi lôi kéo kéo, thật không biết xấu hổ mà.
Nơi phát ra âm thanh là ở cổng lầu một, có một người đàn ông mặc áo choàng bệnh viện kẻ sọc đang nằm trên mặt đất.
Sơ Tuyết giật mình, vô thức trốn ở phía sau Trần Ngân Hà, vươn tay nắm chặt quần áo anh.
Tô Dao nhìn chuyển động nhỏ của Sơ Tuyết, cô chưa kịp nói thì Trần Ngân Hà đã quay sang nhìn Sơ Tuyết với ánh mắt cảnh cáo mạnh mẽ, như thể anh sẽ chặt tay cô ta nếu cô ta không buông anh ra.
Sơ Tuyết rũ mi, giống như sắp khóc vì tủi thân, ai nhìn thấy cũng sẽ mềm lòng.
Tô Dao an ủi Sơ Tuyết: “Xin lỗi, anh ấy là một người đàn ông rất coi trọng sự trong trắng của mình, không thích bị phụ nữ nào ngoài tôi đụng vào.”
Câu này nói là an ủi, đúng hơn là một nhát dao.
Là nhân vật nam chính, Kỳ Bác Nhiên tất nhiên là người đầu tiên lên kiểm tra, anh ta không thể nhìn rõ vì đèn tối, chỉ có thể đọc theo kịch bản: “Là từ trên tầng cao nhất rơi xuống.”
Sau khi nói xong khẽ nói với Sơ Tuyết và Tô Dao: “Đừng sợ, đây đều là đạo cụ.

Xác chết giả làm bằng nhựa và cao su rất phổ biến trên phim trường.”
Trần Ngân Hà liếc mắt khinh thường: “Anh biết nhiều thật đấy.”
Tô Dao cảm thấy Trần Ngân Hà đối với Kỳ Bác Nhiên có địch ý rất lớn, mọi người ở đây, bao gồm cả cô và Trần Ngân Hà, người bình thường nhất là Kỳ Bác Nhiên, những người khác ít nhiều đều không bình thường.
Tô Dao liếc nhìn cái xác trên mặt đất, đột nhiên nói: “Mọi người đi trước đi, tôi đi vệ sinh.”
Kỳ Bác Nhiên chỉ vào góc xa của sân: “Có một toilet ở đằng kia, được sử dụng khi quay phim.”
Tô Dao gật đầu cảm ơn: “Phiền anh quan tâm đến Sơ Tuyết một chút.” Cô đẩy Sơ Tuyết đến trước máy quay.
Nếu cô không làm điều này, Sơ Tuyết chắc chắn sẽ nói rằng cô ta cũng muốn đi vệ sinh, và sẽ luôn đi theo cô.
Kỳ Bác Nhiên gọi Trần Ngân Hà: “Nam thứ, đi nào.”
Tô Dao nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Trần Ngân Hà và thì thầm với anh: “Tôi sẽ ở lại xem xét xác chết, anh đi theo họ, quan sát Miêu Kim Nguyên, đừng để Phạm Hà ra mặt giết anh ta.”
Trần Ngân Hà dường như không nghe thấy lời Tô Dao, anh đáp lại Kỳ Bác Nhiên như một lẽ đương nhiên: “Là một tên biến thái, tất nhiên tôi phải đi theo nữ chính đến toilet.”

Tô Dao: “…”
Thật xấu hổ, thật muốn giả bộ không quen biết người này, anh không có cảm giác xấu hổ sao, đại mỹ nữ Sơ Tuyết còn ở đây, anh thực sự không có trọng trách của một người đàn ông nào cả.
Kỳ Bác Nhiên suy nghĩ một chút: “Trong sân tối quá, có người đi cùng cũng tốt.”
Nói xong từ trong túi móc ra một cái đèn pin tùy thân nhỏ đưa cho Tô Dao: “Cô cầm dùng đi, nếu có bất kỳ tình huống nào có thể gọi điện cho chúng tôi.”
Anh ta có một thân hình cường tráng, nhìn rất ngay thẳng, nói chuyện và làm việc gì cũng rất có trách nhiệm, biết lo cho mọi người, rất ra dáng một nam chính.
Còn có chút ngốc bạch ngọt*, anh ta không nhận thấy sự bất thường của bệnh viện tâm thần này một chút nào.
*Ngốc bạch ngọt: Là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Tô Dao cầm đèn pin, cảm ơn Kỳ Bác Nhiên, quay đầu lại nói với Trần Ngân Hà: “Đi thôi, nam thứ biến thái.”
Miêu Kim Nguyên chĩa camera vào Tô Dao và Trần Ngân Hà, quay một đoạn phim Tô Dao đi cùng Trần Ngân Hà đi vào toilet rồi xoay người quay nam diễn viên chính Kỳ Bác Nhiên.
Lúc đầu Tô Dao không muốn vào nhà vệ sinh, cô nghĩ tới cũng tới rồi, vậy đi một lượt đi, để lát nữa tránh việc phải đi tiểu làm trễ việc.
Cô đẩy cửa toilet ra, quay đầu lại, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang theo sát cô: “Chị em, đi chung không?”
Trần Ngân Hà: “Nếu em đã mời tôi, tôi không có lý do gì để từ chối em.”
Tô Dao: “Anh câm miệng đi!”
Nói xong cô bước vào toilet, đem tên nam thứ biến thái này nhốt ngoài cửa.
Trong toilet có một chiếc đèn ngủ rất hiện đại, vẫn còn sáng, nhìn còn dễ chịu hơn những ngọn đèn sợi đốt mờ ảo trong bệnh viện tâm thần.
Giọng nói của Trần Ngân Hà từ ngoài cửa toilet: “Nếu sợ em có thể nói chuyện với tôi.”
Tô Dao: “Không sợ, cảm ơn lòng tốt của anh.” Thật xấu hổ khi người khác giới canh gác bên ngoài khi đi vệ sinh, anh vẫn thường xuyên nói chuyện với cô, làm sao cô đi tiểu được.
Trần Ngân Hà dường như không để ý đến tâm tư của con gái, đứng cạnh bức tường trêu chọc: “Trên đời có nhiều họ như vậy, tại sao em lại muốn lấy họ Trần làm tên giả, em không thể chờ nổi muốn cùng tôi có quan hệ?”
Tô Dao: “Anh ngậm miệng lại trước được không?”
Trần Ngân Hà: “Em không đi tiểu được à, để tôi chơi một giai điệu cho em nghe, em thích nghe gì?”
Tô Dao: “Chỉ cần anh không nói chuyện, nghĩ rằng mình không tồn tại là tôi sẽ sớm ổn thôi.”
Cuối cùng bên ngoài toilet cũng trở nên yên tĩnh, Tô Dao giải quyết xong: “Anh có muốn dùng không, tôi sẽ canh cửa cho anh.”.

Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRÙ MtruуệЛ.V Л #
Trần Ngân Hà sửa quần áo của mình: “Không, sợ em trông coi rồi trộm, không thể kiểm soát được bản thân, lén nhìn tôi.”
Tô Dao: “…”
Tô Dao bật đèn pin Kỳ Bác Nhiên đưa cho, đi qua sân tối, quay lại nhìn Trần Ngân Hà luôn dính bên người cô, chợt nghĩ ra điều gì đó, vừa rồi anh vẫn luôn nói chuyện với cô, có phải người sợ thực sự là anh không.
Con mèo đen vẫn đang trốn trong bệnh viện tâm thần này, anh không thích mèo, lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi khi nghe thấy tiếng mèo kêu.
Cô lúc này vẫn chưa biết, anh không phải sợ, mà là chén ghét.

Một hai phải nhìn cô, nói điều gì đó với cô, cảm giác chán ghét đó sẽ bị dập tắt.
Trần Ngân Hà nắm tay Tô Dao để nhiệt độ cơ thể mình quấn lấy cô, mặc dù trên người anh không ấm áp: “Giải quyết chuyện sớm một chút, tôi muốn về nhà ngủ.”
Hai người đi đến người nộm vừa rồi rơi xuống.
Người nộm vẫn nằm trên mặt đất, Tô Dao xoay người nộm về phía trước, dùng tay chạm vào một chút thì chạm vào được một mảng cứng đờ lạnh băng.
Suy luận của cô đúng là như vậy, đây không phải con gối bằng nhựa mà là một người đã chết, tính từ trạng thái tử thi đến nay đã được khoảng hai ngày.
Cô dùng đèn pin để nhìn khuôn mặt của cái xác, không phải Tiểu Phong.
Nhưng đó quả thực là một sinh mệnh.
Tô Dao: “Miêu Kim Nguyên điên rồi, hắn ta thay những đạo cụ giả bị cư dân mạng mắng vì làm đạo cụ thô bằng người thật.”
Trần Ngân Hà liếc nhìn xác chết mặc áo bệnh viện sọc nằm trên mặt đất.

Những người này chắc hẳn là kẻ lang thang như Tiểu Phong, bị Miêu Kim Nguyên lừa gạt giết chết sau đó bố trí thành đạo cụ.

Tô Dao gọi ngay cho Đại Vu yêu cầu anh ta đưa người đến, đồng thời nói với Trần Ngân Hà: “Người chết này xem như là một bằng chứng, có thể trực tiếp bắt Miêu Kim Nguyên là xong hết mọi chuyện.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Có vấn đề gì không?”
Cô đã cố gắng kêu gọi viện trợ bên ngoài nhiều lần trước đó nhưng đều bị Trần Ngân Hà chặn lại.
Cô không hiểu tại sao, chỉ có nghi phạm mới chống lại cảnh sát, tại sao anh, một cảnh sát, lại làm như vậy?
Đến tột cùng anh đã giấu cô điều gì?
Trần Ngân Hà liếc nhìn thời gian, từ lúc Đại Vu triệu tập người đến đây ít nhất cũng phải 70 phút, đối với anh hẳn là đủ rồi: “Không sao.”
Tốc chiến tốc thắng thôi.
Hai người bước vào đại sảnh của bệnh viện tâm thần, đi thẳng lên tầng ba.

Lúc trước khi lên tầng hai, họ nghe thấy tiếng dép đạp trên sàn từ hành lang trong cùng của tầng ba.

Khi đến nơi, nhìn thấy một bóng người với mái tóc bù xù đi lại ở đằng xa, mặc trang phục bệnh nhân sọc giống xác chết ở tầng dưới, chân đi một đôi dép lê lớn, phát ra tiếng “soàn soạt soàn soạt” mỗi khi bước một bước.
Tô Dao bước đến nhìn thấy một người sống bị trói, chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi giới hạn, vì vậy cô vỗ về người đàn ông đó và nói: “Xin chào.”
Người đó sợ tới mức run lên, trong miệng ô ô kêu vài tiếng, một câu phát âm bình thường cũng phát không ra, anh ta liên tục dùng tay đấm vào đầu mình.
Cổ họng khản đặc, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ sợ hãi, không biết đã bị tiêm thuốc gì, trông tinh thần có vấn đề, không phải uể oải thì chính là cuồng nộ.
Anh ta bị người ta biến thành đạo cụ sống.
Biết anh ta nghe không hiểu, Tô Dao vẫn nói: “Đừng sợ, anh đợi ở đây trước, lát nữa sẽ có người tới cứu anh.”
Người ấy có vẻ nghe hiểu, ngoan ngoãn ở yên tại chỗ ngừng động đậy, tiếng dép “soàn soạt soàn soạt” cũng biến mất.
Tô Dao không giúp anh ta cởi xích sắt trên cổ vì sợ anh ta chạy lung tung sẽ bị ngã, hoặc bị Miêu Kim Nguyên bắt gặp.

Trong tình huống này, trở thành công cụ sống sẽ an toàn hơn là trở thành một người khỏe mạnh.
Tô Dao nhìn thấy một vài giọt nước mắt từ khóe mắt của người đàn ông này chảy xuống má và nhỏ giọt trên sàn nhà.
Anh ta không nói được, quỳ xuống nặng nề dập đầu với cô, bảo cô đừng quên anh ta, hãy nhớ quay lại, anh ta muốn sống.
Tô Dao đỡ người đàn ông dậy, lau máu trên trán rồi vỗ vai anh ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này rơi nước mắt, Tô Dao nghĩ tới Tiểu Phong, nghĩ tới Phạm Hà và ngôi nhà mới mà họ sắp chuyển đến.
Tiểu Phong chắc hẳn cũng giống như người trước mặt, sống dở chết dở.
Tô Dao bình tĩnh lại, lấy kịch bản từ trong túi ra, liếc nhìn nó và nói với Trần Ngân Hà: “Bây giờ họ chắc là ở dưới tầng hầm.”
Trong kịch bản có viết rằng phải có một căn phòng trong bệnh viện tâm thần.

Căn phòng đó là lối đi dẫn đến tầng hầm, tầng hầm là nơi viện trưởng đã làm thí nghiệm trên người.
Trần Ngân Hà đưa Tô Dao xuống tầng hầm, không biết từ lúc nào, vị trí của hai người đã thay đổi, trước giờ Tô Dao vẫn luôn xông lên phía trước, tận tâm làm sứ giả bảo vệ bông hoa xinh đẹp.
Sau khi phát hiện thi thể và gọi viện trợ từ bên ngoài liền biến thành Trần Ngân Hà bảo vệ Tô Dao, cô cố gắng đi lên đầu vài lần nhưng bị anh đè xuống: “Đã nói tôi sẽ bảo vệ em mà.”
Đây là lần thứ ba anh nói câu này.
Mặc dù bệnh viện tâm thần này đáng sợ và Miêu Kim Nguyên đủ biến thái, Tô Dao tự nhận trên người cô có vài công phu, bảo vệ chính mình là quá dư dả.
Trừ khi Trần Ngân Hà biết, còn có những người hung ác và đáng sợ hơn Miêu Kim Nguyên ẩn ở đây.
Cả hai nhanh chóng lần theo dấu vết của đoàn người trước mặt và tìm thấy lối đi xuống tầng hầm.
Cánh cửa cuối lối đi bị đóng lại, hai người đẩy cửa đi vào, những gì họ nhìn thấy là một phòng thí nghiệm khổng lồ, không âm u giống như bên ngoài, đèn ở đây rất sáng, gần như chói mắt.
Kỳ Bác Nhiên, Sơ Tuyết, Tào Lỗi, và Miêu Kim Nguyên đều ở đây, dường như họ vừa mới đến.
Miêu Kim Nguyên đang cầm máy quay phim, Tào Lỗi hào hứng nhìn xung quanh: “Tôi nói là thật mà, khẳng định thành quả thí nghiệm của viện trưởng được giấu ở đây!”
Kỳ Bác Nhiên đang đóng vai nam chính, giải thích với Sơ Tuyết: “Đừng nghe lời anh ta nói bậy, các bối cảnh ở đây đều là hậu trường bố trí, đều là giả.”
Kỳ Bác Nhiên dẫn Sơ Tuyết tới một chiếc tủ trưng bày khổng lồ, chỉ vào một bộ não người đang ngâm trong dung dịch formalin trước mặt mình.
Bộ não người to cỡ lòng bàn tay, bề mặt còn mới bóng loáng, nhìn thấy rõ ràng kết cấu khe rãnh, còn bị nhuộm bởi máu đỏ.
Kỳ Bác Nhiên: “Đây là một bộ phận mô phỏng của con người, chúng tôi đã chạm vào nó lần trước khi quay phim, được làm bằng silicone.”
Sau đó, anh ta quay lại nhìn Miêu Kim Nguyên: “Đúng không, đạo diễn Miêu?”
Miêu Kim Nguyên đang mang máy quay nhắm vào Kỳ Bác Nhiên và Sơ Tuyết, giọng anh ta lộ rõ ​​vẻ u ám và phấn khích không thể kiểm soát được: “Các người sờ xem sẽ biết.”
Kỳ Bác Nhiên cảm thấy giọng điệu của Miêu Kim Nguyên có chút kỳ lạ, anh ta chưa kịp suy nghĩ về điều đó thì Sơ Tuyết cẩn thận giật giật ống tay áo: “Tôi có thể sờ thử không?”
Kỳ Bác Nhiên lấy một đôi găng tay trên bàn đưa cho Sơ Tuyết, mở bình thủy tinh trong suốt: “Cô thử xem.”
Sơ Tuyết đeo găng tay, đưa một tay vào và chạm nhẹ vào não trong bình dung dịch.
Kỳ Bác Nhiên động viên cô ta: “Đừng sợ, là giả, sẽ không vỡ đâu, cô thử bóp xem, cảm giác giống như silicone vậy.”
Sơ Tuyết siết chặt, cái gọi là não người làm bằng silicone giống như đậu phụ ở trong tay cô ta vỡ ra.
Kỳ Bác Nhiên giật mình, lùi lại nửa bước, sửng sốt: “Làm sao như vậy được?!”
Giọng nói của Miêu Kim Nguyên vang lên phía sau: “Bởi vì đây là thật.”
Kỳ Bác Nhiên quay đầu lại, nhìn người đang rỗng tuếch phần não đang nằm trên bàn mổ cách đó không xa, sự sợ hãi trong mắt gần như biến thành sự thật mà kêu lên ra tiếng.
Miêu Kim Nguyên đã nắm bắt được nỗi sợ hãi thực sự, đó là hiệu ứng tự nhiên nhất mà không có kỹ năng diễn xuất biểu cảm nào có thể tạo ra.
Tào Lỗi đứng bên bàn mổ, dùng tay chọc vào người đang nằm trên đó, lo lắng hét lên: “Thí nghiệm trên người là thật, tất cả đều là thật!”
Kỳ Bác Nhiên nhìn xung quanh, cơ mặt căng thẳng, đồng tử co rút đột ngột, trên lưng hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.

Khi lui về phía sau tay anh ta chạm vào làm đổ một lọ dung dịch, hai nhãn cầu ngâm trong đó lăn đến bên chân anh ta.
Kỳ Bác Nhiên suy sụp hoàn toàn, mọi thứ trong kịch bản đều trở thành sự thật, anh ta cũng sẽ chết ở đây.
Hai chân Kỳ Bác Nhiên bị dọa nhũn ra, không biết sức lực từ đâu mà lao về phía Miêu Kim Nguyên, giật máy quay ném xuống đất, dùng chính thân thể của mình ngăn lại Miêu Kim Nguyên, quát Sơ Tuyết: “Chạy mau!”
Đúng lúc này, cửa tủ phía sau Miêu Kim Nguyên đột nhiên từ bên trong mở ra, một bóng người gầy gò đi ra.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt còn chưa khô, trong mắt chứa đựng nỗi hận cả đời không thể xóa bỏ, trên tay cầm con dao gọt hoa quả nhắm ngay cổ Miêu Kim Nguyên mà đâm quyết liệt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.