Rơi Vào Ngân Hà

Chương 52: Từ Trước Đến Nay Cô Biết Anh Quyến Rũ Không Ngờ


Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 52: Từ Trước Đến Nay Cô Biết Anh Quyến Rũ Không Ngờ


Tô Dao đứng dậy đứng bên cửa sổ nhìn một cái, xoay người đi xuống lầu.
Hai người tới tìm cô quả thực rất kỳ lạ, một ông chú lưu lạc, một cô gái mắt đỏ hoe đứng bên cạnh.
Tô Dao bước tới gọi người đàn ông lưu lạc: “Đại thần.”
Đại thần là Lý Thanh Tùng, cựu giám đốc điều hành công ty nước ngoài mà cô biết trong vụ án của Lương Tiểu Ninh, người đã từ chức với mức lương trăm vạn một năm để theo đuổi tự do tuyệt đối.
Lý Thanh Tùng mặc một chiếc áo khoác quân đội rách nát, có phần bông lộ ra, trên tay cầm một chiếc bao tải đựng nhiều chai đồ uống và bìa cứng mà anh ta nhặt được.
Cô gái đứng bên Lý Thanh Tùng mới ngoài đôi mươi.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác trơn màu đen với kiểu tóc buộc đuôi ngựa thấp.

Người gầy, nước da ngăm đen và da mặt sần sùi.

Mặc dù các đường nét trên khuôn mặt không quá bắt mắt, nhưng chúng có thể được coi là thanh tú.

Đáng lẽ ra, cô ấy là một cô gái xinh đẹp, nhưng không may có một vết bớt lớn màu xanh đậm dưới môi.
Tô Dao liếc nhìn cô gái rồi không nhìn nữa, quay sang hỏi Lý Thanh Tùng: “Đại thần, tìm tôi có việc gì?”
Lý Thanh Tùng kéo cô gái lại: “Đúng vậy, chúng tôi muốn tới báo án, có người mất tích.”
Tô Dao đưa Lý Thanh Tùng và cô gái vào Cục, rót một cốc nước cho mỗi người: “Ai mất tích?”
Vẻ mặt của Lý Thanh Tùng không nhẹ nhàng: “Một trong những người bạn của chúng tôi đã mất tích, cậu ta cũng là người lưu lạc.”
Tô Dao ngồi đối diện với Lý Thanh Tùng: “Cục không thể xử lý những trường hợp mất tích thông thường, việc này do đồn công an trong khu vực trực thuộc xử lý.

Anh ta tên gì, mất tích ở đâu, tôi giúp mọi người tìm.”
Lý Thanh Tùng thở dài: “Chúng tôi đã đến đồn công an và báo án, nhưng không tra được.”
Tô Dao: “Cho tôi biết về bạn của hai người, tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
Lý Thanh Tùng: “Cậu ta tên là Tiểu Phong, gió lộng, vì răng cửa bị gãy và bị hở lợi nên chúng tôi gọi cậu ta là Tiểu Phong.

Khi tôi gặp cậu ta, cậu ta là một người vô gia cư, nói rằng chính cậu ta cũng không biết tên thật của mình là gì, đã quên từ lâu, tuổi không lớn, ít nhất là hai mươi.”
Tô Dao hiểu rất khó để tìm được một người không tên tuổi, không danh tính và không có hộ khẩu thường trú.
Cô gái bên cạnh Lý Thanh Tùng nhìn Tô Dao, vừa rồi nghe thấy có người gọi cô là đội trưởng, có vẻ hơi sợ cô, mấy lần không dám nói.
Tô Dao cười: “Chưa từng đến Cục Cảnh sát thành phố phải không, không sao đâu, cứ thoải mái, chị không ăn thịt người.”
Cô gái rụt rè nói, “Em tên là Phạm Hà, là em phát hiện ra Tiểu Phong mất tích.”
Tô Dao gật đầu, động viên cô gái tiếp tục nói.
Phạm Hà cầm ly nước có chút khép nép, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ: “Em là người quét dọn, chịu trách nhiệm quét dọn đường phố, mỗi tối mười một giờ anh ấy sẽ đến khu vực làm việc của em tìm em, nhưng anh ấy đã năm ngày không tới tìm em.”
Tô Dao: “Ngoài trừ cậu ta đi tìm em, em còn thông tin liên lạc nào khác không?”
Phạm Hà lắc đầu: “Không, anh ấy không có điện thoại di động.”
Tô Dao: “Có khi cậu ta bận việc gì, nên mấy ngày nay mới không đến?”
Đôi mắt Phạm Hà ngấn nước, cố gắng kiềm chế bản thân nhưng không kiềm chế được, nước mắt chảy xuống ngay khi cô gái mở miệng: “Không đâu, anh ấy không đến, chắc chắn đã xảy ra chuyện.”
Tô Dao đưa cho Phạm Hà một chiếc khăn giấy, Phạm Hà nhận lấy, nhẹ nhàng cảm ơn, lau nước mắt và nói tiếp: “Chúng em quen nhau hơn một năm rồi, anh ấy sẽ đến tìm em mỗi ngày, dù mưa to gió lớn thế nào anh ấy vẫn luôn tìm em, chưa từng vắng mặt một ngày.”
Nói đến đây, Phạm Hà càng buồn hơn, cầm khăn giấy khóc sướt mướt.
Lý Thanh Tùng vỗ vai Phạm Hà, an ủi cô ấy và nói với Tô Dao: “Tôi đã quen Tiểu Phong lâu rồi, cậu ấy không phải loại người không nói với ai một tiếng mà biến mất.

Tôi đã tìm kiếm những nơi mà cậu ấy thường ở, hỏi rất nhiều người bạn vô gia cư và họ đều nói chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy.”
Tô Dao: “Mọi người có biết cậu ta biến mất ở đâu không, phạm vi đại khái cũng được.”
Phạm Hà và Lý Thanh Tùng đồng thời lắc đầu.
Tô Dao thở dài, không chỉ là khó tìm, là mò kim đáy bể: “Mọi người có ảnh của cậu ta không?”.


Phạm Hà vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm vào rồi đưa cho Tô Dao: “Đây là tấm duy nhất.”
Tô Dao tiếp nhận, chiếc điện thoại này trông rất cũ và kiểu máy cũng rất cũ, được sử dụng ít nhất năm năm.

Nhưng người chủ đã nâng niu nó và may một chiếc áo bảo vệ bằng vải.
Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh chụp chung, cô gái trước mặt để tóc xõa, trên người mặc một chiếc váy hoa màu hồng, trên mặt nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng hạnh phúc.

Bên cạnh cô gái là một người đàn ông trẻ tuổi, cao hơn cô ấy một cái đầu.
Người thanh niên mặc áo phông đen, lông mày rậm, mắt to, cười rất thật thà lộ ra chiếc răng cửa bị gãy một nửa.
Phạm Hà nhìn bức ảnh nói: “Vào ngày chụp ảnh, anh ấy đặc biệt bỏ ra năm tệ để cắt tóc và cạo râu, quần áo trên người anh ấy là em cho, nếu dùng bức ảnh này để đăng thông báo tìm người mất tích có thể không dễ tìm.”
Tô Dao: “Cậu ấy thường trông như thế nào?”
Lý Thanh Tùng chỉ vào bản thân: “Như tôi thế này.”
Bộ dáng điển hình của người lưu lạc, quần áo và tóc tai xuề xòa, khuôn mặt đầy râu, luôn mang theo một cái túi hoặc bao tải.
Tô Dao nói với Lý Thanh Tùng: “Hãy cho tôi biết nơi cậu ấy thường hoạt động, tôi sẽ yêu cầu các cảnh sát tuần tra ở đồn công an chú ý hơn.”
Lý Thanh Tùng đưa Phạm Hà ra khỏi cổng Cục Cảnh sát, nói với cô gái: “Em ở rất xa, hôm nay trời lại lạnh, bắt xe buýt về đi.”

Phạm Hà: “Không, dù sao thì giờ này cũng không phải là giờ làm việc, em đi bộ về là được rồi, có thể tiết kiệm hai tệ ngồi xe buýt.”
Lý Thanh Tùng gật đầu, cười với Phạm Hà: “Được, chờ tìm được Tiểu Phong, hai người dọn đến nhà mới, mời tôi đi uống rượu tân gia.”
Trên mặt Phạm Hà rốt cục nở một nụ cười: “Được.”
Sau khi Phạm Hà rời đi, Tô Dao đi tới bên cạnh Lý Thanh Tùng: “Họ là một đôi sao?”
Lý Thanh Tùng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tiểu Phong bị bọn buôn người bắt cóc khi còn nhỏ, cậu ấy sốt cao, đầu óc cũng bị cháy hỏng, kỳ thật không hoàn toàn tệ, nhưng phản ứng của cậu ấy hơi chậm và trông rất ngu ngốc.

Bọn buôn người đã ném cậu ấy đi, khi đó cậu ấy chỉ mới năm sáu tuổi, sau đó bắt đầu đi lang thang, còn nhỏ cơ thể ốm yếu không thể làm việc, giao tiếp xã giao bình thường cũng gặp khó khăn, các công trường ngại cậu ấy chậm chạp, lại không có chứng minh nhân dân, nên đã không cần cậu ấy.”
Tô Dao: “Trách không được.” Nụ cười của chàng trai trong ảnh rất tỏa nắng, không giống như một kẻ ham ăn biếng làm.
Không phải cậu ấy không muốn làm việc, mà là cậu ấy chỉ có thể lang thang.
Lý Thanh Tùng lấy trong túi ra một bao thuốc lá kém chất lượng và châm lửa với vẻ mặt u sầu: “Tôi còn gặp cậu ấy vào tuần trước, cậu ấy vui vẻ nói với tôi sau này cậu ấy không còn là một người vô gia cư nữa, nói có người thu nhận mình, nói mình đã có nhà.

Cậu ấy đã nghĩ đến công việc của mình, thôi nhặt rác, sửa soan người mình sạch sẽ và đến xưởng lấy những món đồ thủ công mỹ nghệ về làm, nếu chăm chỉ cậu ấy có thể kiếm được hơn một nghìn tệ một tháng.”
Nhớ lại Tiểu Phong đã phấn khích như thế nào khi nói điều này với mình, Lý Thanh Tùng phun ra điếu thuốc: “Đứa trẻ đó đã chịu đựng quá nhiều khổ sở, về sau nhất định sẽ sống tốt.”
“Phạm Hà là người tiết kiệm, dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để mua một căn nhà hơn 40m2 ở ngoại ô, hôm nay lẽ ra là ngày họ dọn đến,” Lý Thanh Tùng hít một hơi thuốc nữa nói với Tô Dao, “Nếu tìm được người, cô hãy gọi cho tôi.”
Tô Dao gật đầu: “Tôi sẽ để mắt đến cảnh sát bên này, mặt khác tôi có vài người cung cấp thông tin, cũng sẽ để giúp họ chú ý.

Chỉ cần cậu ấy vẫn còn sống, chắc chắn có thể được tìm thấy.”
Lý Thanh Tùng: “Nếu tìm không thấy thì sao?”
Tô Dao không lên tiếng, Vân Giang là địa bàn của cô, nếu không tìm được chính là đã chết.
Lý Thanh Tùng hút thuốc xong, xách trong tay bao tải rách, vẫy tay với Tô Dao: “Tôi đi trước, đợi cuộc gọi của cô.”
Sau khi Lý Thanh Tùng rời đi, Tô Dao trở lại văn phòng, ngồi vào ghế một hồi lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy chàng trai tên Tiểu Phong kia, nhưng trong tâm trí cô vẫn luôn là cậu ta.

Lý Thanh Tùng và Phạm Hà đã tổng kết lại hai mươi năm mà chàng trai đã trải qua chỉ bằng một vài câu ngắn ngủi, hơn phân nửa thời gian đều là đau khổ, đến khi có ý định sống tốt lại đột nhiên im hơi lặng tiếng xảy ra chuyện.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Nghĩ gì vậy?”
Tô Dao tỉnh táo lại, kể lại chuyện vừa rồi: “Anh nói cậu ta…”
Lời nói của Trần Ngân Hà lạnh như băng: “Chết rồi.”
Tô Dao không muốn tin: “Tôi còn chưa bắt đầu tìm, sao anh có thể nói như vậy?”
Trần Ngân Hà dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ sau lưng Tô Dao, nhìn ánh mặt trời chiếu trên tóc cô: “Đổi thành là tôi, trừ khi tôi chết, tôi sẽ không biến mất mà không nói một lời khi đã nhìn thấy mặt trời.”
Anh nhìn cô nói tiếp: “Dù có chết cũng sẽ bám theo cô ta.”
Tô Dao một hồi lâu không nói chuyện, cô không hy vọng kết quả này xảy ra, nhưng cô cũng biết rất rõ rằng một số tên sát nhân biến thái thích chọn người lưu lạc, gái mại dâm và người vô gia cư để ra tay.
Những người này sống trong những nơi tăm tối, không ai quan tâm và để ý họ, kể cả khi họ biến mất, không ai tìm thấy họ, không ai gọi cảnh sát.
Tô Dao thở dài: “Tôi sẽ nhờ người tìm trước, vạn nhất tìm được.”
Mấy ngày sau, Tô Dao không nhận được tin tức gì về Tiểu Phong, nhưng cô lại thấy cô gái tên Phạm Hà, cô ấy đã nộp đơn xin chuyển công tác, Cục Cảnh sát thành phố trở thành khu vực cô ấy chịu trách nhiệm quét dọn.
Tại nơi làm việc, Phạm Hà mặc quần áo lao động màu cam của người dọn dẹp, chiếc khẩu trang màu xanh nhạt kéo dưới cằm để che đi vết bớt xấu xí trên môi.
Cô gái nhìn qua rất thích sạch sẽ, đeo găng tay trắng khi làm việc và dùng khăn trắng sạch trong túi để lau mồ hôi.

Ngay cả khi tiếp xúc với bụi và rác, quần áo và giày của cô ấy vẫn rất sạch sẽ.
Những người dọn dẹp thường là người cao tuổi, rất ít người trẻ tuổi sẵn sàng làm công việc nặng nhọc này với mức lương thấp mà còn không được tôn trọng.
Phạm Hà rất khéo léo, tay chân nhanh nhẹn, lại là người rất siêng năng và cần mẫn, nhanh chóng quét sạch đường trước cửa Cục Cảnh sát thành phố.
Tô Dao mua một chai nước bước tới, Phạm Hà nhìn thấy cô, vẻ mặt lại trở nên khép nép: “Không cần phung phí đâu cảnh sát Tô, tự em có mang nước tới.”
Tô Dao không miễn cưỡng, mở nắp tự uống: “Sao lại chuyển đến đây?”
Đây là trung tâm thành phố, đông người và xe cộ nên tự nhiên có rất nhiều rác, dọn dẹp cũng phiền hơn chỗ khác, tiền lương sẽ không nhiều thêm một xu.
Phạm Hà nhìn Tô Dao: “Đây là Cục Cảnh sát, vạn nhất mọi người tìm được anh ấy, em có thể gặp kịp thời.”
Tô Dao: “Chị có số điện thoại của em, có tin tức sẽ gọi cho em.”
“Không sao đâu, em muốn ở đây,” Phạm Hà quay đầu chỉ sang con đường bên cạnh, “Đằng kia có một trạm cứu hộ, cũng là khu vực em chịu trách nhiệm quét dọn.

Nếu anh ấy được người ta đưa đi cứu trợ, em có thể nhìn thấy anh ấy và đón anh ấy về nhà.”
Nói đến hai chữ “về nhà”, ánh mắt Phạm Hà lập tức ảm đạm xuống, trong lòng cô ấy dường như cũng đã biết, hi vọng này rất xa vời.
Mùi thơm của khoai lang nướng thoang thoảng ở phía xa, Phạm Hà kinh ngạc nhìn xe bán khoai lang: “Thời điểm này ban ngày, mùa hè anh ấy sẽ mang tới một chai nước đá, mùa đông anh ấy sẽ mang một củ khoai lang nướng, đôi khi là đồ ăn vặt, chạy tới tìm em, để em ngồi bên vệ đường ăn, rồi quét rác giúp em.”
Tô Dao không ngắt lời Phạm Hà, tiếp tục nghe cô ấy nói.
“Anh ấy phản ứng chậm và không nói tốt lắm, nhưng anh ấy sẽ tiết kiệm tiền ăn uống và chi tiêu cho em, anh ấy sẽ thay em làm việc, sẽ đánh người khi người khác bắt nạt em, rõ ràng ai anh ấy cũng đánh không lại, xông lên đều bị người ta đánh,” Phạm Hà càng nói càng khó chịu, “Em là cô nhi, chưa có ai đối xử tốt với em như vậy.”
Tô Dao đưa cho Phạm Hà một tờ khăn giấy, im lặng ở bên cô ấy một lúc.
Phạm Hà lau nước mắt nói: “Cảm ơn cảnh sát Tô, chị đi làm việc của mình đi, lát nữa em đi.”
Tô Dao còn có việc phải làm nên tạm biệt Phạm Hà: “Được, nếu em cần sự giúp đỡ nào, có thể gọi cho chị.”
Phạm Hà đã ghi nhớ số điện thoại của Tô Dao, rất biết ơn.
Tô Dao xoay người đi vào Cục, vừa tới cửa liền quay đầu nhìn Phạm Hà cách đó không xa.
Cô gái đứng bên lề đường nhìn xe khoai lang khuất ở góc đường, khi chỉ còn một mình, ánh mắt cô gái bắt đầu trở nên đờ đẫn, giống như một con chim đơn độc mất hồn lạc lối về.

Tô Dao liên lạc lại với đồn công an và người cung cấp thông tin cho cô, câu trả lời vẫn như cũ, không ai nhìn thấy Tiểu Phong.
Tô Dao quay trở lại văn phòng trong, cầm chiếc áo khoác lông vũ màu đen trên giá treo tường đi đến cửa văn phòng Cục trưởng.
Sau khi tan ca, Trần Ngân Hà bị Khương cục gọi đến, đến nay đã hai tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa ra ngoài, không biết đang nói về chuyện gì.
Từ ngày đi xem phim ngày hôm đó trạng thái của Trần Ngân Hà không mấy thích hợp, Tô Dao sẽ đưa anh về nhà mỗi ngày, tiễn anh đến dưới lầu và nhìn anh đi vào cửa hành lang, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cửa văn phòng Cục trưởng từ bên trong mở ra, phu nhân Khương cục đi ra trước.
Phu nhân Khương cục mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây sẫm, tóc vấn lên, so với gương mặt hiền từ của Khương cục, cách quan tâm đến mọi người của bà ấy đúng là một hung thần.
Ngay khi Phu nhân Khương cục nhìn thấy Tô Dao, bà đã bắt đầu nói về cô: “Nhìn cháu này, có phải lại không mặc quần giữ ấm không?”
Tô Dao cười: “Đều bị cô nhìn thấy rồi ạ.”
Cô ấy chưa bao giờ mặc mặc quần giữ ấm vào mùa đông, ngại hành động không tiện, chạy không được mấy bước, vận động nhiều dễ ra mồ hôi, nên mùa đông đều quần jean dày hơn hoặc quần da đen cạp cao.
Phu nhân Khương cục: “Cháu thực sự nên học hỏi Tiểu Trần về phương diện này, cậu ấy không cần người ta nói, ăn hay mặc đều không hề qua loa chút nào.”
Tô Dao: “Đúng vậy ạ.” Người ta thật tinh tế và cao quý làm sao.
Phu nhân Khương cục nhìn chiếc áo khoác đen trên tay Tô Dao: “Đang đợi cậu ấy?”
Tô Dao quay đầu liếc nhìn văn phòng Cục trưởng: “Dạ.”
Sau khi vợ chồng Khương cục rời đi, Tô Dao đưa chiếc áo khoác cho Trần Ngân Hà: “Quần áo của anh dày quá, mới cuối tháng mười một, anh định chịu đựng thế nào khi mà tháng mười hai và tháng một là lạnh nhất?”
Trần Ngân Hà cầm lấy áo mặc vào, cùng Tô Dao đi ra khỏi tòa nhà Cục Cảnh sát thành phố: “Tập thể dục nhiều hơn không phải được rồi sao.”
Tô Dao cảm thấy chủ ý này rất được: “Vậy anh về sau buổi sáng dậy sớm một chút, đến đây cùng tôi chạy bộ, hoặc đấm bốc cũng được.”
Trần Ngân Hà mỉm cười, đôi mắt như hoa đào cong lên, lộ ra vài phần phong lưu phóng khoáng: “Không thể là vận động khác sao?”
Tô Dao: “Vận động khác à, anh thích gì, chơi bóng rổ?”
Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn Tô Dao: “Tôi thích chống đẩy.”
Tô Dao suy nghĩ một chút: “Chống đẩy có thể rèn luyện cánh tay, ngực và cơ bụng, tăng cường sức mạnh vùng eo, không tồi, sáng mai anh đến sớm một chút, tôi sẽ chống đẩy với anh, anh có thể tập bao nhiêu cái một lần?”
Trần Ngân Hà: “Nếu điều kiện cho phép, tôi có thể làm mười nghìn cái một lần.”
“Lúc anh khoác lác không chuẩn bị nháp sao?” Tô Dao đương nhiên không tin, “Điều kiện cho phép, điều kiện gì?”
Trần Ngân Hà cười nhẹ, giọng nói ái muội: “Lúc em ở phía dưới tôi.”
Tô Dao: “…”
“Tôi lấy thân phận đội trưởng lệnh cho anh, sáng mai làm năm trăm cái chống đẩy, làm không xong đừng nghĩ trở về văn phòng, đừng đùa với tôi, tôi sẽ nói Giang Bất Phàm đếm cho anh, còn phải ở bên cạnh ghi hình lại, thiếu nửa cái cũng không được!”
Tô Dao nhìn thấy đội trưởng Hoàng của đội phòng chống mại dâm đi ra từ tòa nhà văn phòng: “Đội trưởng Hoàng, đã cuối năm, thời khắc lập công trạng tới rồi, có một tên dâm tặc không biết xấu hổ ở đây, em đã bắt cho anh rồi đây.”
Tô Dao nói, bắt lấy cánh tay Trần Ngân Hà, trở tay một cái nhưng không chế trụ được, ngược lại còn bị anh khống chế.
Tô Dao giãy dụa một hồi: “Buông ra.”
Trần Ngân Hà câu môi dưới, cười đến cà lơ phất phơ: “Gọi anh trai.”
Tô Dao hét lên: “Đội trưởng Hoàng, anh đã tận mắt nhìn thấy đấy, ở đây có người giở trò lưu manh!”
Đội trưởng Hoàng ngây ngô: “Hai người tán tỉnh thì tán tỉnh, thế nào cũng phải gọi người khác xem, hay là tôi cho hai người một tràng pháo tay nhé?”
Sau khi đội trưởng Hoàng rời đi, Trần Ngân Hà mỉm cười buông Tô Dao ra, cả hai cùng đi đến bãi đỗ xe và lên xe.
Tô Dao mở cửa xe cho Trần Ngân Hà, không so đo hiềm khích trước đây mà đưa anh đến dưới lầu nhà anh: “Công chúa điện hạ, đến rồi.”
Trần Ngân Hà cởi dây an toàn: “Lái xe cẩn thận, khi nào em về đến nhà thì báo cho tôi biết.”
Khi Trần Ngân Hà xuống xe, Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, chờ khi anh bước vào cửa hành lang, nghe thấy tiếng đóng cửa và khóa tự động Tô Dao mới khởi động xe quay đầu về nhà.
Cô thường nghe Chu Tiểu Nghiên nhắc mãi, nói rằng nữ rắn rết kia giống như một kẻ điên, cô ta thường theo dõi Trần Ngân Hà, có thể một lúc nào đó cô ta sẽ nhảy ra với con dao nạm bảo thạch hồng của mình để ám sát Trần Ngân Hà.
Gần đây Tô Dao đưa Trần Ngân Hà về nhà mỗi ngày, không hề gặp lại người phụ nữ kia.
Mối thù đẫm máu không phải là thứ có thể dập tắt dễ dàng như vậy, nhất là đối với một kẻ điên cùng đường bí lối.

Điều mà Tô Dao lo lắng là liệu người phụ nữ này có thực hiện một động thái lớn, sẽ giết chết Trần Ngân Hà vào lần sau hay không.
Tô Dao dừng xe lại, xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Trần Ngân Hà.
Nhà anh ở tầng mấy?
Tô Dao quay trở lại xe, phát hiện cô thực sự không hiểu Trần Ngân Hà chút nào, sau khi nhìn vào sổ thông tin đội viên mới biết được, anh sống ở tầng mười tám.
Tô Dao nhân tiện mở mạng nội bộ của Cơ quan Công an, tìm thấy các lệnh truy nã trong kho truy nã trên cả nước.
Để con cá quan trọng của tập đoàn xã hội đen She lọt lưới, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ bị truy nã, cô muốn xem cô ta trông như thế nào.
Có lệnh truy nã nhưng không có ảnh, Tô Dao đã nhờ các đồng nghiệp liên quan tìm hiểu thì được biết người phụ nữ được gia tộc bảo vệ rất kỹ và chưa từng xuất hiện trước công chúng, chỉ có nhân tài trong tập đoàn mới có tư cách tiếp xúc với cô ta.
Cô ta cũng không chụp ảnh, thậm chí danh tính cũng thay đổi thường xuyên, không thể nhìn thấy ảnh cô ta trên chứng minh thư, chỉ biết tên thường gọi là Minh Nguyệt.
Tô Dao bĩu môi, cảm thấy người phụ nữ này da mặt dày đến mức dát vàng lên mặt, còn rao rêu là một cặp với Trần Ngân Hà, Ngân Hà Minh Nguyệt, thô thiển, thật khó nghe.
Sáng hôm sau, khi Tô Dao đến văn phòng và mở máy tính lên, cô nhìn thấy email nghỉ việc do Trần Ngân Hà gửi cho cô, còn muốn nghỉ ba ngày.
Lý do xin nghỉ là anh bị ốm, cần nhập viện.
Mới xuất viện không bao lâu, tối hôm qua anh còn có thể sinh long hoạt hổ trêu chọc cô, dáng vẻ nào giống như bị bệnh.

Tám phần là để tránh năm trăm lần chống đẩy mà cô đã phạt anh.
Tô Dao gọi Trần Ngân Hà, nhưng anh không trả lời.
Khi Tô Dao đi họp, cô nhìn thấy Hứa Gia Hải ở dưới tòa nhà văn phòng: “Chủ nhiệm Hứa, sao anh xách theo vali vậy, phải đi công tác?”
Hứa Gia Hải: “Không phải, tôi bị người ta đuổi ra ngoài.”

Nói xong anh ta chỉnh lại áo sơ mi trắng dưới áo khoác, tuy rằng chủ nhiệm Hứa bị đuổi ra ngoài, nhưng anh ta cũng không quên phải tao nhã.
Tô Dao khó hiểu: “Ở chỗ của Trần Ngân Hà anh sống không tốt sao, tại sao anh ta lại đuổi anh?”
Hứa Gia Hải: “Nghe nói có một cô gái sẽ ở nhà cậu ta mấy ngày, để tôi ở lại đó không tiện.”
Hứa Gia Hải đương nhiên không tin lời nói bậy bạ của Trần Ngân Hà, nếu anh thực sự có khả năng đem phụ nữ về nhà qua đêm, nào đến nỗi bây giờ vẫn là một lão xử nam.
Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao, đỡ chiếc kính gọng vàng: “Người phụ nữ cậu ta muốn mang về không phải là cô?”
Tô Dao lắc đầu: “Không phải tôi.”
Hứa Gia Hải đưa chìa khóa nhà Trần Ngân Hà vào trong tay Tô Dao: “Nể tình cô là đồng nghiệp của tôi, tôi chỉ có thể giúp cô tới đây.”
“Nếu cô cần, tôi cũng có thể cho cô mượn dao giải phẫu.”
Tô Dao: “…”
Trần Ngân Hà đưa phụ nữ về nhà ngủ lại, Hứa Gia Hải đưa cho cô chìa khóa và cho cô mượn dao mổ, Tô Dao hiểu ra, có chút dở khóc dở cười nói: “Chủ nhiệm Hứa, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không phải đi bắt gian!”
Hứa Gia Hải xách vali lên: “Chìa khóa nằm trong tay cô, có đến đó hay không là tùy cô.”
Cả buổi sáng Tô Dao có chút lơ đễnh, cô xuất thần mấy lần khi báo cáo công tác, bị Khương cục nêu tên và phê bình nhiều lần.
Sau cuộc họp, Khương cục giữ một mình Tô Dao lại, yêu cầu cô nghỉ ngơi vài ngày, sắp cuối năm rồi, mười lăm ngày nghỉ phép hàng năm của cô sẽ hết hạn nếu cô không cần.
Tô Dao xin nghỉ hai ngày, buổi trưa trở lại văn phòng sắp xếp công việc, thu dọn bàn rồi chuẩn bị đi.
Khi mở ngăn kéo ra cô thấy một thỏi son mà trước đó đã để bên trong, là mang theo dự phòng khi cô còn thích Hứa Gia Hải, Trần Ngân Hà đã lừa cô nói Hứa Gia Hải không thích phụ nữ tô son, và cô không bao giờ tô nữa.
Tô Dao ngồi xuống, quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình, cô cầm lấy gương trên bàn Trần Ngân Hà, cúi đầu lén tô son môi.
Ngô Thanh Đào đi tới, nói: “Chị Tô!”
Tô Dao giật mình, tay run run, son môi bị lem: “Em gọi hồn à.”
Ngô Thanh Đào thấy Tô Dao thần thần bí bí, cũng không dám lớn tiếng, ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: “Chị Tô, sao đột nhiên lại tô son, vẫn là màu đỏ Chính Cung này.”
Tô Dao không nghiên cứu về son môi: “Màu đỏ gì?”
Ngô Thanh Đào: “Màu đỏ Chính Cung, loại son môi mà Chính cung hoàng hậu sử dụng, mô tả khí chất mạnh mẽ.”
Tô Dao lau lớp son môi bị lem: “Chính cung hoàng hậu, không tệ nha.”
Phù hợp đi bắt gian.
Tô Dao tô lại son môi, quay đầu hỏi Ngô Thanh Đào nhìn cô có đẹp không, Ngô Thanh Đào nói khó coi, đồng thời mang túi đồ trang điểm của mình qua: “Chị không trang điểm, màu này sẽ không phù hợp nếu không trang điểm.”
Tô Dao lật xem túi mỹ phẩm, đối với Ngô Thanh Đào có cái nhìn mới: “Em cũng có những thứ mà con gái có à?”
Ngô Thanh Đào lấy ra một hộp phấn, vừa đánh cho Tô Dao vừa nói: “Ngày thường em không dùng, chỉ khi đến đội ba, đội phòng chống mại dâm, tổ hậu cần và đội một mới dùng một chút ạ.”
Tô Dao trong lòng hiểu rõ không nố ra, cười cười: “Bởi vì bên đó có nhiều trai đẹp phải không?”
Ngô Thanh Đào cười hắc hắc vài tiếng: “Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.”
“Chị Tô, chị định tô son cho ai xem vậy?”
Tô Dao: “Phụ nữ đó mà, không phải sống để làm hài lòng người khác, chị tự cho mình xem không được sao?”
Ngô Thanh Đào: “Trước đây chưa thấy chị tô son, chẳng lẽ trước đây chị không xứng sao ạ?”
Tô Dao: “Câm miệng.”
Tới trước cửa nhà Trần Ngân Hà, Tô Dao gọi Trần Ngân Hà, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, trước mặt tối om, hiện tại là ba giờ chiều, trong nhà anh tắt đèn và đóng rèm cửa.
Trần Ngân Hà nghe thấy tiếng nên đi ra, thấy đó là Tô Dao anh hơi ngẩn ra một chút: “Sao em lại ở đây?”
Tô Dao: “Tôi đến thăm anh.”
Cô biết Trần Ngân Hà không thể có gian tình ở đây.
Hứa Gia Hải là bạn tốt của Trần Ngân Hà, ngay cả khi Trần Ngân Hà thực sự đang đùa giỡn với người phụ nữ khác ở nhà, Hứa Gia Hải sẽ chỉ giúp anh che đậy thay vì nói cho cô biết bí mật, để cô đến đây bắt gian.
Hứa Gia Hải đưa cho cô chìa khóa với ngụ ý muốn cô đến gặp Trần Ngân Hà.

Anh ta hẳn đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Trần Ngân Hà.
Tô Dao nhìn bóng tối trước mắt, Hứa Gia Hải đoán đúng, tình trạng của Trần Ngân Hà thực sự rất tệ, anh đuổi Hứa Gia Hải đi vì không muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng xuống sắc của mình
Nếu cô đoán không lầm, chắc hẳn nhà anh đang rất lộn xộn, chai rượu vương vãi khắp sàn phòng khách, tàn thuốc trong gạt tàn, cả căn nhà bốc khói nghi ngút.
Tô Dao cảm thấy đau lòng một hồi: “Ban ngày ban mặt anh ở nhà làm gì vậy, bên ngoài thời tiết rất đẹp, ra ngoài chơi với tôi đi.”
Trần Ngân Hà cả đêm không ngủ, bữa sáng anh khóa cửa lại ngủ bù, lúc này mới tỉnh lại, thần sắc không tệ: “Chờ tôi một chút, tôi thu dọn đồ đạc, trong tủ lạnh có đồ uống đó.”
Nói xong liền bật đèn trong phòng khách.
Sau khi Trần Ngân Hà trở lại phòng ngủ, Tô Dao ở lại phòng khách nhìn nhìn, không có chai bia và tàn thuốc vương vãi khắp nơi như trí tưởng tượng của cô, mọi thứ ở đây đều rất gọn gàng, sàn nhà và đồ đạc đều sạch sẽ không tì vết.
Có một bó hoa cúc vàng và trắng lớn trên bàn cà phê trong phòng khách, và một bó hoa hồng trên bàn ăn, hương thơm lượn lờ trong không khí, chóp mũi cũng vương mùi thơm.
Không hổ danh là tiên nam, anh có thể biến môi trường xung quanh giống như chốn thần tiên bất cứ lúc nào, bất kể anh đang ở trạng thái nào.
Chuông cửa vang lên, Tô Dao đi ra mở cửa, đầu bếp của một khách sạn năm sao đứng ở cửa cùng với hai trợ thủ, mang theo những túi nguyên liệu cao cấp lớn nhỏ, nói là Trần tiên sinh gọi một bữa ăn, họ đến để chuẩn bị, khi dùng cơm nghệ sĩ vĩ cầm sẽ biểu diễn.
Tô Dao: “…” Lần đầu tiên cô biết đầu bếp của khách sạn có thể tới nấu cơm, còn có thể mời nhạc công đến chơi.
Cô thực sự vẫn chưa hiểu rõ về Trần Ngân Hà, không nên nghĩ rằng anh đang bị mắc kẹt trong một vực thẳm tăm tối chờ cô đến cứu rỗi anh.
Cô nghĩ sự xuất hiện của mình giống như một tia sáng ló ra trong bóng tối đối với anh, là cô đã nghĩ quá nhiều.
Không có cô, anh sống tốt hơn ai hết.
Những bông hoa giàu có, cao quý và thanh tú trên thế giới sẽ không bao giờ làm bạn thất vọng.
Trần Ngân Hà ra khỏi phòng ngủ, thay một chiếc áo sơ mi trắng, rửa mặt, dính một chút nước lên mái tóc đen nhánh.
Anh đến chỗ đầu bếp và nói: “Không cần chuẩn bị bữa tối.” Cô nói sẽ đưa anh đi chơi.
Nguyên liệu đều là tươi ngon nhất, mỹ nữ diễn tấu vĩ cầm đương kỳ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, loại dịch vụ này tạm thời không thể trả lại.
Đầu bếp đưa cho Trần Ngân Hà một hóa đơn thanh toán, Trần Ngân Hà ký vào đó, cơm chưa ăn, diễn tấu violon cũng chưa nghe, cứ như vậy ném đi hai vạn.
Nếu như Tô Dao không nhìn thấy, nghĩ rằng anh đang trả hàng, nếu không sẽ rất đau lòng mà chết.
Sau khi đầu bếp đưa người đi, Trần Ngân Hà rót một cốc nước ấm đưa cho Tô Dao: “Đừng quên những gì tôi đã nói với em lần trước.”
Tô Dao vừa thăm quan nhà của Trần Ngân Hà vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Ngân Hà: “Dành chút thời gian cùng tôi đến cơ quan quản lý nhà đất, đem căn nhà này sang tên cho em.

Lần trước chúng ta không phải đã nói ở trên thuyền rồi sao?”
Tô Dao chỉ nhớ rằng vào ngày sinh nhật của mình, cô đã khóc trên chiếc thuyền mà anh thuê cho cô, để dỗ cho cô vui, anh nói sang tên nhà cho cô.
“Làm sao tôi có thể đòi nhà của anh được, quá đắt đỏ.”
“Lần trước em khóc, lúc tôi đưa xe cho em em cũng nói như vậy, hiện tại không phải vẫn lái tốt đó sao,” Trần Ngân Hà nói, “Căn hộ này cũng tương tự, tương lai nhất định em sẽ sống vui vẻ ở chỗ này.”
“Khi nào muốn dọn tới đây thì nói trước với tôi, tôi đuổi Hứa Gia Hải đi.”

Tô Dao đi thăm quan phòng khách, phòng ăn và phòng bếp: “Anh không thể đuổi chủ nhiệm Hứa đi, anh ấy là sinh viên y, có thể chăm sóc cơ thể của anh tốt hơn, tôi đến đây cũng vô dụng.”
“Tại sao em lại vô dụng?” Trần Ngân Hà dựa vào bàn, ánh mắt tinh tế miêu tả kỹ càng thân thể người phụ nữ trước mặt: “Em không phải không sợ nóng không sợ lạnh sao, có thể làm ấm giường cho tôi.”
Anh đi tới trước mặt cô, thần sắc ái muội: “Vào phòng ngủ của tôi thăm quan một chút nhé?”
Trong nhà mở máy sưởi ổn định, sắc mặt anh so với ở ngoài hồng nhuận, môi cũng trở nên hồng hào, căng mọng.

Cả căn nhà chỉ có hai người họ, hơi thở của anh quấn chặt lấy đầu dây thần kinh của cô.
Cơ thể Tô Dao đông cứng, hơi thở cô đình trệ trong vài giây, người đàn ông này đang quyến rũ cô, cô thật không có tiền đồ không thể chống đỡ nỗi từng loạt công kích trông lười biếng nhưng thực tế ồ ạt của anh.
Tô Dao ổn định tâm tình: “Không được quyến rũ người như vậy.”
Trần Ngân Hà đưa tay giữ lấy cằm Tô Dao, nhìn chăm chú vào môi cô: “Tô son?”
Tô Dao nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, môi anh cách cô rất gần, giống như chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi cô, cô lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Nam nhân, anh đang đùa với lửa đấy!”
Trần Ngân Hà tiến lên nửa bước, nhốt cô ở bên cạnh bàn, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ dành người ta rơi vào, nhưng những gì anh nói giống như một kẻ hư hỏng: “Em dễ thương như vậy phải bị một con sói lớn xé xác và ăn thịt mới đúng.”
Tô Dao nhìn lên đôi mắt hơi nheo lại của Trần Ngân Hà, dường như có một luồng khí nguy hiểm trong đôi mắt đào của anh, giống hệt như ánh sáng của một số loài động vật to lớn hung dữ khi chúng nhắm vào con mồi của mình.
Hoặc ở trạng thái ngủ đông, một khi móng vuốt và răng sắc nhọn xuất hiện chính là long trời lở đất và sự hủy diệt.
Tô Dao bị hơi thở nóng rực hút vào, đột nhiên cảm thấy khó thở, hai má đỏ bừng nóng rực, trái tim như bị cọng lông vũ cào vào, nhẹ đến mức không nắm được, lại nặng đến mức chiếm cứ toàn bộ tâm trí của cô.
Cảm giác lo lắng nào đó mà cô chưa từng trải qua trước đây từ cơ thể lan ra, giống như được ôm giữa không trung bởi một đôi tay khô ráo và ấm áp, lên không được mà xuống cũng không xong, khô nóng khó chịu, không biết nên làm gì mới tốt.
Từ trước đến nay cô biết anh quyến rũ, không ngờ lại nguy hiểm chết người như vậy.
Không có gì ngạc nhiên khi người phụ nữ tên Minh Nguyêt cướp anh ở bên đường.
Người đàn ông trước mặt vẫn duy trì tư thế cầm lấy cằm cô, hơi cúi xuống, áp đôi môi quyến rũ của mình lên tai cô.
Lưng Tô Dao cứng đờ, nửa người tê dại: “Anh, anh muốn làm gì!”
Anh có phải muốn hôn cô không, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô vẫn chưa sẵn sàng.
Cô chỉ nghe thấy người đàn ông như yêu nghiệt ở bên tai cười khẽ nói: “Điện thoại của em đổ chuông, em không nghe thấy sao?”
Tô Dao chân tay luống cuống vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra: “Tôi biết, không cần anh nhắc nhở.”
Cô nghi ngờ anh thực sự có thể làm một yêu thuật nào đó, chặn tất cả âm thanh xung quanh cô, để cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của một mình anh.
Trần Ngân Hà mỉm cười, đôi mắt như đọng hơi nước, như ngôi sao lạnh lẽo trong làn nước mùa thu, lười biếng và vui vẻ ngắm nhìn cô.
Tô Dao quay người lại tránh tầm mắt của Trần Ngân Hà, trả lời điện thoại: “Alo, Phạm Hà.”
Giọng Phạm Hà vẫn còn rụt rè như sợ làm phiền Tô Dao, ngượng ngùng nói: “Cảnh sát Tô, chị có thể giúp em một việc được không?”
Tô Dao: “Ừ, em nói đi.”
Phạm Hà: “Em đang chuyển nhà, nhưng đồ rất nhiều, dọn hoài vẫn chưa xong, nhà cũ bị trả lại, chủ nhà yêu cầu hôm nay em phải dọn ra, nếu không sẽ ném đồ ra ngoài.”
Tô Dao suy nghĩ một chút: “Được, hôm nay chị nghỉ, em gửi địa chỉ vào điện thoại của chị đi.”
Sau khi cúp máy, Tô Dao nói với Trần Ngân Hà: “Vừa lúc, mang anh ra ngoài giải sầu.”
“Đừng lo, đồ tôi dọn, xe tôi lái, anh chỉ có trách nhiệm ở một bên làm một bông hoa xinh đẹp và một bình hoa yếu đuối mong manh là được.”
Trần Ngân Hà có được một kịch bản ưng ý, theo Tô Dao ra cửa, rất nhanh họ đã đến phòng thuê của Phạm Hà.
Đây là một thôn trong thành phố, nhà cửa và đường xá đều rất dột nát, con hẻm không lái xe vào được, xe chỉ có thể đậu được ngoài hẻm.
Tô Dao đưa Trần Ngân Hà đi qua con hẻm và thấy Phạm Hà đang đứng ở tầng dưới với hai bao tải màu đỏ và trắng, một chiếc ghế sofa cũ và một số chậu rửa xếp chồng lên nhau dưới chân cô ấy.
Sau khi dọn đồ vào cốp, cả ba lên xe.
Tô Dao hỏi Phạm Hà về điểm đến, tìm kiếm trên định vị, nơi này khá xa, giao với ngoại ô và vùng nông thôn.
Phạm Hà có chút ngượng ngùng: “Giá nhà nơi đó rẻ, thu nhập của em cũng không cao, nên em chỉ có thể mua một căn nhà ở đó, hơi xa ạ, phiền anh chị rồi.”
Tô Dao cười cười: “Không sao.”
Phạm Hà hỏi một số tin tức về Tiểu Phong, Tô Dao tiếc nuối nói với cô ấy vẫn chưa có tin tức.
Phạm Hà ngồi ở băng ghế sau thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt đường đi cô ấy không nói thêm lời nào.
Khi xe lái đến nơi có phong cảnh đẹp, Tô Dao gọi Trần Ngân Hà để anh xem phong cảnh: “Lão Trần?”
Tô Dao không nghe thấy tiếng trả lời, quay lại thấy Trần Ngân Hà đã ngủ gật dựa vào lưng ghế.
Khi chờ đèn đỏ, Tô Dao nghiêm túc nhìn Trần Ngân Hà và phát hiện ra anh có quầng thâm dưới mắt.
Tiên nam thanh tú như thế làm sao có thể để cho trên mặt xuất hiện những thứ như quầng thâm, chắc là đêm qua anh ngủ không ngon.
Tô Dao lấy chăn đắp cho Trần Ngân Hà, động tác của cô rất nhẹ, anh vẫn tỉnh, quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt mơ ngủ: “Em muốn làm gì nhân lúc tôi ngủ vậy?”
Tô Dao: “Nếu không anh ngủ tiếp đi.” Có người thứ ba trong xe, anh cứ như vậy nói lời cợt nhả.
Trần Ngân Hà không ngủ nữa, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn trải dài trên bầu trời, những tòa nhà và cánh đồng ven đường được sơn một lớp màu rực rỡ lãng mạn, cảnh vật gần xa hiện ra vào tầm mắt.
Anh cho rằng đi chơi với cô là đúng, còn hơn ở một mình.
Chạy xe gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Nơi đây không còn có thể được mô tả là xa xôi hẻo lánh, có thể coi là dân cư thưa thớt, thậm chí các tòa nhà cũng biệt lập, xung quanh hầu như không có phương tiện hỗ trợ nào.

Chỉ có một bến xe buýt đơn sơ và một vài cửa hàng nhỏ bên đường.
Phạm Hà chỉ vào một ngôi nhà bên đường: “Chỉ cần dừng lại ở đó là được rồi ạ.”
Tô Dao dừng xe, nhìn thấy tên trên bảng chỉ đường cạnh nhà mới của Phạm Hà là “Đường Khang Dân”.
Nhìn về phía cuối đường, có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ ẩn trong bụi cây, Tô Dao nhớ tới bộ phim《 Đường Khang Dân số 44 》cô đã xem mấy ngày trước: “Có bệnh viện tâm thần ở đằng kia phải không?”
Phạm Hà nhìn theo tầm mắt của Tô Dao, nói: “Phải, em nghe nói nó đã bị bỏ hoang nhiều năm, rất ảm đạm, ngày thường cơ bản không có người đi qua.”
Một chiếc màu đen xe tư nhân từ một bên lái qua, thẳng tắp đi đến hướng bệnh viện tâm thần kia.
Phạm Hà thấy nhiều thành quen mà nói: “Khoảng thời gian trước có người ở bên trong đóng phim điện ảnh, những người này đại khái đều là khách đi thăm quan.”
Tô Dao đối với thăm quan bệnh viện tâm thần không có gì hứng thú, xoay người giúp Phạm Hà dọn đồ.
Phạm Hà đột nhiên đứng bất động, giống như đang cẩn thận nghe cái gì: “Cảnh sát Tô, em giống như nghe thấy tiếng của Tiểu Phong, anh ấy đang kêu tên em.”
Cô gái nôn nóng đi xung quanh xem, cuối cùng đem ánh mắt cố định vào bệnh viện tâm thần, thần sắc kích động mà hô: “Ở đằng kia, cảnh sát Tô, Tiểu Phong ở đằng kia!”
Nói xong cái gì cũng không màng mà chạy đi.
Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Làm sao bây giờ, ở đây chờ cô ấy, hay là cùng qua nhìn xem?”
Bản thân cô cũng nhớ lại trước đây, Phạm Hà là một cô gái yếu đuối, vạn nhất ở bên trong gặp được cái gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ.
Cô là sợ Trần Ngân Hà không thích chỗ đó, lần trước khi xem bộ phim kia cảm xúc anh liền không đúng lắm.
Trần Ngân Hà nhìn bóng Phạm Hà càng chạy càng xa, hơi nheo mắt: “Bọn họ đã diễn đến cảnh này, sân khấu đều đã chuẩn bị, chúng ta nếu không đi, chẳng phải là phụ lòng quá sao.”
“Cái gì?! Anh nói tiểu cô nương kia chơi chúng ta?” Tô Dao tin tưởng mắt nhìn người của Trần Ngân Hà vô điều kiện, anh nói có vấn đề liền khẳng định có vấn đề, cô khó hiểu nói, “Không oán không thù cô ta muốn làm gì, muốn cho chúng ta đi bệnh viện tâm thần làm gì chứ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.