Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 40: Tổng Tài Bá Đạo Kỳ Tài Có Một Không Hai
Edit+beta: LQNN203
Tô Dao dẫn Ngô Thanh Đào đuổi theo Tiêu Quảng Lan.
Khi đến gần đỉnh núi, Tiêu Quảng Lan dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh không thấy ai, vòng qua một tảng đá nhô cao và chui vào một hang động.
Tô Dao không dám chậm trễ, nhẹ nhàng đi vào.
Trong hang rất tối, bước chân của Tiêu Quảng Lan rất thông thuận, thoạt nhìn đã quen.
Trong hang rất dễ tạo ra tiếng vang, chỉ cần di chuyển một chút mà không chú ý sẽ bị đối phương phát hiện, họ không dám đến quá gần.
Tô Dao và Ngô Thanh Đào sờ soạng đi về phía trước, ở giữa, Ngô Thanh Đào cảm thấy một luồng gió thổi qua bên người, biết đó là động tác của Tô Dao, cô ấy không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hang động này rất dài, đi ra mất hơn mười phút, Tiêu Quảng Lan đã biến mất, lúc này Ngô Thanh Đào mới nhận ra Tô Dao đang ôm một con rắn trong tay, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ấy đã giật mình.
Tô Dao ném con rắn đang ngo ngoe trên tay xuống, nhỏ giọng nói: “Không sao, suýt chút nữa đã cắn vào chân chị, nhưng chưa cắn.”
Tô Dap quay đầu nhìn xung quanh: “Tìm Tiêu Quảng Lan trước.”
Tiêu Quảng Lan giống như biến mất trong hư không, dù có làm gì cũng không tìm thấy, cuối cùng Tô Dao chỉ đơn giản là đưa Ngô Thanh Đào lên đỉnh núi, tiếp tục tìm kiếm.
Một lúc sau, Ngô Thanh Đào liếm đôi môi khô nắng ngẩng đầu nhìn Tô Dao đang đứng trên cây: “Chị Tô, tìm không ra thì phải làm sao?”
Tô Dao nhìn quanh: “Không sao đâu, chỉ cần Tiêu Quảng Lan đã đốt giấy trên ngọn núi này, thì việc tìm ra nơi đốt giấy cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Bọn họ bây giờ chủ yếu là nhân lực không đủ, hai người tìm trên núi cũng khó, tạm thời không điều cảnh khuyển tới được.
Tô Dao: “Em có ngửi thấy mùi tiền giấy đang cháy không?”
Ngô Thanh Đào có khứu giác nhạy bén, khi không có cảnh khuyển Tô Dao luôn sử dụng Ngô Thanh Đào làm cảnh khuyển.
Ngô Thanh Đào lắc đầu: “Em ngửi không được, có thể là chưa cháy, hoặc là ở quá xa.”
Tô Dao gật đầu: “Đốt giấy sẽ sinh khói, chú ý nhìn lên bầu trời, còn có, đánh dấu những nơi đã tìm.”
Trên núi không có tín hiệu, Tô Dao muốn liên lạc với Trần Ngân Hà bọn họ cũng không liên lạc được, không biết Tiêu Quảng Lan có đi xuống núi và về nhà không.
Sau khi hai người tìm kiếm một hồi, Ngô Thanh Đào đột nhiên dừng lại, khịt mũi: “Đội trưởng Tô, em ngửi thấy mùi gì đó.”
Sau đó cô ấy đi về phía trước: “Mùi tiền giấy càng ngày càng nồng nặc, hẳn là ở phía trước.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, ngay sau đó Tô Dao cũng ngửi được.
Một cơn gió ập đến, một tờ tiền giấy đã cháy dở bay đến dưới chân Tô Dao, cô nhặt nó lên và đi ngược chiều gió, cuối cùng cô tìm thấy một đống tro xám nhỏ sau một tán cây rậm rạp.
Tô Dao ngồi xổm xuống nhìn: “Hẳn là ở chỗ này.”
Ngô Thanh Đào từ trong đống tro khảy ra một thứ khác với tiền giấy: “Đội trưởng Tô, chị nghĩ đây là cái gì?”.
Đọc truyện tại — T RÙMTRUYỆИ.V Л —
Tô Dao nhận lấy, không có thỏi vàng, bạc mà người dân thường gấp để thờ cúng, giống như đồ đạc được gấp từ tiền giấy, giống như tiền giấy, chúng được đốt cho những người thân đã khuất.
Tô Dao chế nhạo: “Tiêu Quảng Lan không có lòng tốt với Lương Tiểu Ninh đến vậy.”
Ngô Thanh Đào: “Vậy tại sao bà ta lại lên núi đốt những tờ giấy này cho Lương Tiểu Ninh?”
Tô Dao đứng dậy nhìn xung quanh, từ trên mặt đất nhặt một cái trống bỏi làm bằng giấy, hẳn là Tiêu Quảng Lan chưa kịp nhặt lên sau khi bị gió thổi bay.
Tô Dao cầm trống bỏi giấy, quay người đi tới bên cạnh đống tro tàn: “Chỉ sợ không chỉ có Lương Tiểu Ninh bị chôn trong đó, giấy này cũng không phải đốt cho cô ấy.”
Lương Tiểu Ninh rất có thể đã mang thai khi cô ấy bị giết.
Tô Dao nhìn bầu trời đen kịt: “Liên hệ với đồn công an yêu cầu họ cử người tới canh chừng, rạng sáng ngày mai, tổ giám định dấu vết và các pháp y của thị Cục sẽ đến, tiến hành khai quật.”
Tô Dao dẫn Ngô Thanh Đào xuống núi, gọi điện cho Trần Ngân Hà tại một nơi có tín hiệu trên sườn núi, được biết Tiêu Quảng Lan đã trở về nhà cách đây ba mươi phút, trong khi Lý Thư Bân đã đi ra biển.
Tô Dao nói với Trần Ngân Hà qua điện thoại: “Lý Thư Bân tám phần đang cố trốn bằng đường thủy, anh hãy để mắt tới.”
Trần Ngân Hà: “Đừng lo, dù có mọc cánh cũng đừng nghĩ thoát bằng đường thủy.
“
Tô Dao vẫn không quá yên tâm: “Tốt hơn hết anh nên liên lạc với vị tổng tài bá đạo đó, đừng để Lý Thư Bân mượn thuyền của anh ta.”
Ngô Thanh Đào ở một bên hưởng ứng nói: “Đúng đúng đúng, đêm nay có một buổi trình diễn ánh sáng trên biển, những chiếc thuyền đó đều có lắp đèn nhưng đều đang đậu trên biển, vạn nhất Lý Thư Bân trốn vào một trong những chiếc thuyền và trốn thoát bằng cách chèo thuyền vào ban đêm sẽ rất phiền phức.”
Sau khi cúp điện thoại của Trần Ngân Hà, điện thoại di động của Tô Dao lại đổ chuông, Lục Hải Minh gọi đến.
Lục Hải Minh: “Thi thể của Vưu Hải Ba đã được tìm thấy.”
Tô Dao vội vàng hỏi: “Anh tìm thấy ở đâu?”
Lục Hải Minh: “Nơi đường Ngũ Nguyên bị phá bỏ và di dời, những người phủ xanh thành phố đã đào ra từ dưới cây dẻ ngựa năm trăm năm.”
Tô Dao vừa nghe đã hiểu, nếu cây cổ thụ này không được nhổ đi để di dời lần này, thi thể của Vưu Hải Ba sẽ không bao giờ được tìm thấy.
Lục Hải Ba nói tiếp: “Có lẽ Lý Thư Bân đã nhìn thấy khu vực đường Ngũ Nguyên bị phá hủy và di dời đi, biết rằng thi thể của Vưu Hải Ba sẽ không giấu được lâu, sợ sự việc bại lộ, lần này trở về quê tám phần lấy cớ tế bái để chuẩn bị bỏ trốn.”
Tô Dao hỏi: “Trên người Vưu Hải Ba có manh mối nào liên quan trực tiếp đến mẹ con Lý Thư Bân không?”
Lục Hải Ba: “Thi thể chỉ còn xương, thời điểm chết là năm năm trước, nguyên nhân cái chết là do bị đầu độc, cụ thể là loại độc nào pháp y vẫn đang tiến hành kiểm tra và thí nghiệm, chờ khi có kết quả mới có thể biết được.”
Tô Dao: “Em đã tìm thấy một nơi mà thi thể của Lương Tiểu Ninh được cho là được chôn ở đây, hôm nay không đào lên được nên phải chờ đến ngày mai.”
“Hơn nữa, mấy ngày nay Lý Thư Bân vẫn ở nhà, nhưng chiều nay anh ta đã ra ngoài, đốt giấy cho bố rồi đi đến bờ biển.
Em nghi ngờ đêm nay anh ta định từ biển trốn đi.”
Lục Hải Minh: “Trước tiên bắt người lại, lão tử không tin không tìm thấy chứng cứ định tội bọn chúng.”
Tô Dao cất di động chuẩn bị tụ họp với đám Trần Ngân Hà.
Ngô Thanh Đào gọi cô lại: “Chị Tô, quần áo chị bị cành cây quẹt qua, áo lót lộ cả ra rồi.”
Tô Dao quay đầu liền thấy, sau lưng quả nhiên bị rách một lỗ lớn.
Đến chỗ nhóm Trần Ngân Hà vừa hay đi ngang qua nhà trọ, Tô Dao: “Chị về phòng thay quần áo đã.”
Mới đi đến lầu một nhà trọ, Tô Dao nghe thấy có người kêu mình, vừa quay đầu thế nhưng lại thấy Tô Tiến: “Sao em lại ở đây, đến đây lúc nào?”
Tô Dao cũng không muốn ở chỗ này gặp Tô Tiến, cô không phải đi du lịch, là chấp hành nhiệm vụ, không tiện mang trẻ con theo.
Vạn nhất Tô Tiến ở đây có gì bất trắc, Triệu Hân Hoa không mắng chết cô mới lạ.
Tô Tiến thấy trong Wechat của Triệu Hân Hoa rằng Tô Dao đi công tác ở thôn Liễu Hà, nói với Triệu Hân Hoa mình qua nhà bạn chơi hai ngày, rồi lén chạy tới đây.
Tô Tiến đang cùng ông chủ khu trọ khoác lác, lợi hại như là năm sáu người, vừa nghe thấy tiếng của Tô Dao, xoay người chạy tới cười cười, nắm chặt quai ba lô: “Chị, em vừa tới, lập tức là đi rồi, chị cứ bận việc đi, không cần quan tâm em.”
Tô Dao đưa Tô Tiến lên lầu, rót một ly nước cho cậu: “Bố mẹ biết em tới không?”
Tô Tiến sợ Tô Dao tức giận, liền nói dối: “Biết ạ, chính họ để em tới.”
Tô Dao cầm quần áo đi vào nhà tắm: “Em ngồi đây trước đi, chờ chị một chút.”
Chờ cô thay quần áo xong đi ra Tô Tiến đã đi mất, trên bàn có hai chiếc hộp đóng gói tinh xảo, bên cạnh một hộp dán giấy ghi chú.
“Chị, sinh nhật vui vẻ, em đi trước, hộp lớn là em chuẩn bị cho chị, hộp nhỏ là của bố mẹ chuẩn bị.”
Tô Dao thả tờ giấy, nhìn quà tặng trên bàn, trong lòng ấm áp.
Cô vốn dĩ cho rằng không ai nhớ hôm nay là sinh nhật cô.
Tô Dao gọi điện thoại cho Tô Tiến, bảo cậu trên đường trở về chú ý an toàn, bình an về đến nhà thì báo một tin nhắn cho cô.
Giọng Tô Tiến có vẻ rất vui: “Chị, chờ chị đi công tác về mình đi xem phim nhé.”
Tô Dao một tay cầm điện thoại di động, tay kia xoa nhẹ hộp quà: “Được.”
Gọi điện thoại xong, Tô Dao liền đi ra ngoài, không kịp mở quà, cô phải khống chế mẹ con Lý Thư Bân trước.
Tô Dao đã gọi điện cho giám đốc đồn công an gần nhất, đồng thời điều người đến nhà Lý Thư Bân, “bắt” Tiêu Quảng Lan đang nấu bữa tối tại nhà với danh nghĩa hợp tác điều tra.
Tiêu Quảng Lan đương nhiên không hài lòng, đập đũa xuống bàn: “Nói tôi bị nghi ngờ giết Lương Tiểu Ninh, chứng cứ đâu, đừng ức hiếp tôi là một người phụ nữ nông thôn không hiểu pháp luật, tôi cũng đã xem phim truyền hình, bắt giữ người đều phải bày ra bằng chứng.”
Sức lực của Tiêu Quảng Lan rất lớn, cú đập này suýt chút nữa đã đánh thủng một lỗ thủng trên bàn.
Tô Dao bước tới nói: “Chiều nay bà lên núi làm gì?”
Mặt Tiêu Quảng Lan lập tức tái mét khi nghe thấy lời này, đôi mắt bà ta né tránh, miệng vẫn đang ngụy biện: “Tôi, tôi không làm gì cả!”
Trước khi đào ra nơi bị nghi ngờ chôn Lương Tiểu Ninh, Tô Dao không dám chắc chắn trăm phần trăm rằng Lương Tiểu Ninh được chôn trong đó.
Nhìn phản ứng của Tiêu Quảng Lan lúc này, cũng đã tám chín mười phần: “Chúng tôi đã tìm thấy nơi mà bà đã đốt tiền giấy, chúng tôi sẽ bắt đầu khai quật vào rạng sáng mai, bà cho rằng bà có thể trốn thoát không?”
Chân Tiêu Quảng Lan mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, sau đó bà ta dường như nhớ ra điều gì đó: “Không thể đào, các người không đào được, người đều đã chết, xuống đất an nghỉ, không thể đào mộ!”
Tô Dao cười chế nhạo: “Nói rõ ra, không thể đào mộ ai?”
Đương nhiên không phải Lương Tiểu Ninh, Tiêu Quảng Lan căn bản không xem mạng của Lương Tiểu Ninh là mạng người, càng sẽ không bảo vệ cô ấy sau khi cô ấy chết.
Môi Tiêu Quảng Lan run run, không dám nói.
Bắt đầu đem hỏa lực nhắm vào Tô Dao: “Ơ cô, sao cô lại thế này, cô không phải người của Lý gia chúng tôi sao, sao lại mang theo người tới bắt mẹ chồng mình, cô hiếu thuận trưởng bối như vậy ư, đồ không có giáo dục, phi!”
Tiêu Quảng Lan nhảy lên, nếu không phải tay bà ta bị khống chế, bà ta đã đến chỉ vào mũi cô mà mắng rồi.
Tô Dao cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cô chẳng qua chỉ đi xem mắt với Lý Thư Bân, gặp mặt hai lần, Tiêu Quảng Lan liền đem cô trở thành vật sở hữu của Lý gia.
Tiêu Quảng Lan đối với cô như vậy, càng đừng nói đối với Lương Tiểu Ninh từng có quan hệ hôn nhân với Lý Thư Bân.
Tô Dao lạnh lùng nói: “Đừng nhận thân thích bậy bạ, Triệu Dương, dẫn người đến thị Cục.”
Thời điểm Tiêu Quảng Lan bị đưa ra ngoài còn đang mắng nhiếc, sức lực bà ta rất lớn, hai nam cảnh sát thiếu chút nữa cũng không giữ chặt được bà ta.
Tô Dao nghĩ đến lần trước Tiêu Quảng Lan đến Cục Cảnh sát đưa canh gà cho cô, lúc ấy cô còn đang suy nghĩ, Tiêu Quảng Lan có phải hay không thật sự vô tội, sao bà ta thật sự giết hại Lương Tiểu Ninh còn có lá gan bước vào cổng Cục Cảnh sát.
Nếu trong lòng kẻ hiềm có quỷ, đừng nói tới Cục Cảnh sát, trên đường nghe thấy còi cảnh sát đều có thể sợ tới mức rùng mình.
Hiện tại nhìn xem, Tiêu Quảng Lan căn bản không xem mạng Lương Tiểu Ninh trở thành mạng người, mà là con phụ kiện của con trai mình, không khác gì chó mèo được nuôi trong nhà, cho nên bà ta không sợ, thậm chí còn có thể cùng hàng xóm vu khống người mà bị chính mình giết chết kia.
Tô Dao mang găng tay, nhìn quanh nhà Tiêu Quảng Lan, ở trong phòng bếp phát hiện một con dao giết heo.
Con dao này nhìn qua đã hơi cũ, lưỡi dao vẫn còn rất sắc bén, trên chuôi dao có vết máu thậm chí chưa kịp rửa sạch sẽ, hẳn là khi giúp nhà ăn của nhà trọ giết heo mà lưu lại.
Tô Dao: “Đào, túi vật chứng.”
Ngô Thanh Đào vội vàng cho con dao vào vật chứng túi: “Đội trưởng Tô, con dao này có thể là hung khí giết hại Lương Tiểu Ninh không?”
Tô Dao: “Có khả năng.”
Ngô Thanh Đào nghi hoặc nói: “Chỉ là, Tiêu Quảng Lan có ngốc đến đâu cũng biết, những vật chứng quan trọng như hung khí giết người dùng xong phải vứt bỏ đi, sao bà ta còn có thể quang minh mà đặt ở trong nhà tiếp tục dùng?”
Tô Dao một bên nhìn quanh phòng bếp một bên đáp: “Em không hiểu Tiêu Quảng Lan, không biết bà ta là người tiết kiệm đến mức nào, bà ta sẵn sàng không vứt bỏ nó, cũng không coi trọng tính mạng Lương Tiểu Ninh chút nào.
Rất có thể bà ta đã giấu con dao đi sau khi giết người, chờ chuyện qua đi lại lôi ra tiếp tục dùng.”
Tô Dao: “Thu lại vật chứng rồi ra cửa, chờ kết quả kiểm tra lại nói.”
Tiêu Quảng Lan đã chạy không thoát, chỉ còn lại Lý Thư Bân.
Từ Lý gia đi ra, Tô Dao liên hệ với Trần Ngân Hà, biết được Lý Thư Bân đang ở nơi gần bờ sông, vội vàng dẫn người đuổi qua.
Gần bờ sông có chỗ để phơi nắng hải sản, diện tích lớn chừng một sân bóng.
Bởi tất cả thuyền gần đó đều bị tên tổng tài bá đạo thuê để tổ chức sinh nhật cho bạn gái, hai ngày này không ai ra biển, cũng không có hải sản gì phải phơi nắng, giờ đây nơi phơi nắng hải sản đậu đầy các con thuyền lớn bé.
Tô Dao chạy tới nơi, thấy thuyền vẫn còn ở đó, nhẹ nhàng thở ra.
Tô Dao chụp bả vai Tiểu Trương: “Đội phó Trần đâu?”
“Đội phó Trần không phải ở…” Tiểu Trương quay đầu thấy Trần Ngân Hà không biết từ khi nào đã biến mất, “Đội phó Trần vừa rồi còn ở chỗ này mà.”
Tô Dao nhìn xung quanh: “Lý Thư Bân đâu, ở bên trong sao?”
Tiểu Trương chỉ vào sân: “Ở bên trong, trong ngôi nhà kia, vẫn luôn không đi ra.”
Tô Dao bò lên trên tường của sân quan sát một chút kiến trúc xung quanh, phát hiện sân không được bao bọc, những bức tường cũng rất thấp, người trưởng thành rất dễ dàng nhảy qua.
Diện tích sân lại rất lớn, nhân lực trong tay cô không đủ, một khi kinh động Lý Thư Bân, hắn nhảy ra sân, chạy lên ngọn núi phía sau, rất khó bắt được.
Tô Dao đi tới bên cạnh dây phơi không biết là nhà của ai, từ trên đó lấy xuống một bộ quần áo ngư dân, chuẩn bị mặc vào rồi đi vào trong sân.
Miễn là Lý Thư Bân ở trong tầm mắt cô, anh ta đừng nghĩ đến việc trốn thoát khỏi cô.
Cô đang định ngụy trang thì chuông điện thoại vang lên, liếc nhìn là Triệu Hân Hoa, bấm không trả lời.
Cô đoán chắc ở nhà không có việc gì, Triệu Hân Hoa chắc là muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Quan trọng là bắt người trước, chuyện nhà sau hẵng nói.
Sau khi Tô Dao cúp máy, điện thoại của Triệu Hân Hoa lại đến, ba lần liên tiếp, Tô Dao yêu cầu Tiểu Trương canh chừng sân, đi tới bên cạnh trả lời cuộc gọi: “Mẹ, con đang làm nhiệm vụ, một lát nữa nói chuyện sau.”
Cô đang định cúp điện thoại, giọng nói của Triệu Hân Hoa sầm lại trên đầu anh: “Con còn tâm trạng thi hành nhiệm vụ, em trai con ở bệnh viện là vì con!”
“Tại sao con lại nói với nó con đang ở thôn Liễu Hà?”
Tô Dao cau mày: “Không phải là con nói, con không nói.”
Triệu Tân Hoa tức giận nói: “Con còn học nói dối phải không, con không nói cho nó biết sao nó đi tìm con được!”
Tô Dao không muốn tranh luận với Triệu Hân Hoa về chuyện này nữa: “Tiểu Tiến rốt cuộc là có chuyện gì, rốt cuộc sao lại vào bệnh viện?”
“Tiểu Tiến trở về từ thôn Liễu Hà, chiếc xe mà nó đi đã va chạm với một chiếc xe khác,” giọng Triệu Hân Hoa nghẹn lại, đau lòng vô cùng, “Con đường nơi đó chật hẹp như vậy, vừa có núi vừa có biển, nhiều nguy hiểm!”
Tô Dao dừng một chút, trong lòng nói, không phải con cũng ở đây sao.
Ai quan tâm nếu cô gặp nguy hiểm chứ.
Giọng của Tô Tiến phát ra từ ống nghe, giống như Tô Tiến đã cướp điện thoại của Triệu Hân Hoa: “Chị, đừng nghe lời mẹ nói bậy bạ, em không sao, cánh tay em chạm vào hơi đau một chút.”
Triệu Hân Hoa giật lại điện thoại: “May mà lần này không có chuyện gì lớn xảy ra, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?!”
“Mẹ,” Tô Dao ngắt lời Triệu Hân Hoa, “Mẹ có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Triệu Hân Hoa sững sờ một lúc: “Ngày gì?”
“Hôm nay là sinh nhật của chị ấy.”
Thính giác Tô Dao rất tốt, có thể nghe thấy Tô Tiến nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Hân Hoa qua điện thoại: “Quên đi, chính là như vậy.”
“Mẹ chăm sóc Tiểu Tiến đi, cúp đây ạ.” Cô lại biến thành đứa trẻ cô độc nhất trên thế giới, giống như cỏ dại mọc trên mép đá, cô không cần được tưới nước mỗi ngày, cô không cần người che mưa gió, cô có thể tự mình lớn lên.
Triệu Tân Hoa có lẽ cảm thấy áy náy, giọng nói không trở nên bén nhọn nữa: “Dao Dao, vừa rồi mẹ sốt ruột nên đã mắng con.”
Tô Dao không muốn nghe lời xin lỗi của Triệu Hân Hoa nữa, cảm thấy những lời này đã đến quá muộn, vì vậy có vẻ thừa thải lại dài dòng.
Sau khi cúp máy, Tô Dao cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Trương đang nhìn cô, thần sắc có chút lo lắng: “Đội trưởng Tô…”
Tô Dao cố gắng hết sức để kìm chế sự chua xót không ngừng phát ra trong lòng, đưa tay dụi hai mắt mình, năn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ai ya, bờ biển này nhiều côn trùng bay nhỏ quá, bay vào mắt khó chịu thật.”
Tô Dao làm như không có chuyện gì đi đến trước mặt Tiểu Trương, cầm lấy quần áo của ngư nhân tròng lên, nhìn thoáng qua căn nhà sau sân: “Cậu đi vòng qua cửa sổ nhà đó canh giữ, đừng để Lý Thư Bân chạy ra từ cửa sổ.”
Nhiệm vụ trước mặt, Tiểu Trương đi vòng quanh bức tường theo hướng dẫn của Tô Dao.
Tô Dao giả làm một ngư dân, đẩy cửa bước đến căn nhà Lý Thư Bân đang ở.
Lý Thư Bân dường như không biết, đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ nói chuyện với một lão đánh cá.
“Rầm” một tiếng, Tô Dao đá vào cửa, “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”
Cô nhanh chóng tiến về phía trước, trước khi những người trong phòng kịp phản ứng, cô đã đè Lý Thư Bân xuống bàn.
Tô Dao lấy còng tay ra khỏi eo, nhìn xuống thấy một khuôn mặt xa lạ: “Chết tiệt!”
Tô Nghiêu nắm lấy cổ áo người đàn ông lớn tiếng hỏi: “Ai bắt anh ăn mặc thế này!”
Ánh mắt người bị bắt đầy khó hiểu: “Thư Bân nói quần áo của tôi đẹp, nhất quyết đòi đổi, còn bảo tôi đợi cậu ta ở đây, hẹn tôi đi uống rượu một lát.”
Tô Dao buông tay ra, vẻ mặt ảm đạm nói: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Người bị bắt cũng sợ hãi lắp bắp: “Vừa, vừa rồi, khi tôi đi vệ sinh.”
Tô Dao: “Thời gian cụ thể.”
Người bị bắt suy nghĩ một lúc: “Đại khái khoảng năm, năm phút trước.”
Tô Dao ra khỏi phòng, Tiểu Trương bước vào từ cửa sổ và theo sau, tự trách mình, “Tất cả là lỗi của em, em đã không nhìn thấy Lý Thư Bân trốn đi.”
Tô Dao xua tay: “Không phải lỗi của cậu, chúng ta nhân lực không đủ, từ cổng lớn đến bên này khoảng cách xa, trời tối ánh đèn lại lem nhem, toilet lại ở trong nhà, không thấy được rất bình thường.”
Lý Thư Bân thật sự muốn chạy ra thăng thiên từ đường thủy, truy cứu trách nhiệm, cũng nên là trách nhiệm của lãnh đạo cô.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là đưa Lý Thư Bân trở lại.
Tô Dao vội vàng ra khỏi sân, chạy tới bãi biển nhìn biển rộng trong đêm, không thấy thuyền trên biển.
Có hai đứa trẻ đang dùng ống nhòm ngắm biển, Tô Dao mượn một cái rồi nhìn về phía xa: “Không có thuyền ra khơi.”
Tiểu Trương hào hứng nói: “Thật tốt quá, chỉ cần Lý Thư Bân không đi ra biển, khẳng định trốn không thoát.”
Tô Dao trả lại ống nhòm cho bọn trẻ đang chơi đùa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngô Thanh Đào: “Đại Vu dẫn người tới chưa?”
Ngô Thanh Đào: “Sắp rồi ạ, sẽ tới cùng nhóm của đội trưởng Lục, đại khác mười lăm phút nữa là đến rồi.”
Tô Dao: “Trước đó em cùng Tiểu Lâm và những người từ đồn công an canh gác tất cả các con đường đến và đi của thôn Liễu Hà, con đường trên núi cũng chặn cho chị.
Nếu để Lý Thư Bân bỏ chạy bằng đường bộ, em hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Ngô Thanh Đào: “Rõ, đội trưởng Tô!”
Tô Dao gọi cho giám đốc đồn công an Liễu Hà đến chi viện, yêu cầu ông ấy điều một nửa nhân lực ra bờ sông.
Sắp xếp nhân lực xong, Tô Dao cất điện thoại di động, quay đầu lại hỏi: “Đội phó Trần đâu, bảo anh ta trông chừng Lý Thư Bân sao lại không thấy bóng người đâu?”
Tiểu Trương trả lời: “Buổi chiều ánh mặt trời là độc nhất, đội phó Trần có vẻ hơi khó chịu,” Tiểu Trương lúc này khi nghĩ đến đã có chút sợ hãi, “Sắc mặt trắng bệch dọa người, một chút huyết sắc cũng không có.”
Tô Dao: “Bình hoa này đẹp chứ không xài được, rồi sau đó, có khá hơn chút nào không?”
Tiểu Trương: “Sau đó đội phó Trần trở về uống thuốc.”
Tô Dao không rảnh đi quan tâm Trần Ngân Hà, mang theo Tiểu Trương đến bến tàu: “Lý Thư Bân lớn lên bên bờ biển này, quen thuộc với bơi và các con thuyền, nhất định phải bắt được hắn ta trước khi hắn lên thuyền ra khơi.”
Đi về phía trước, Tô Dao nhìn thấy hơn hai mươi con thuyền có hình dạng và kích thước lớn nhỏ không sai biệt lắm đậu trên bến tàu, thân thuyền được sơn bằng nước sơn dạ quang hồng, các mô hình tình yêu lớn nhỏ gần như làm mù mắt của những cẩu độc thân.
Đó chính là những chiếc thuyền mà tổng tài bá đạo tặng cho bạn gái nhân ngày sinh nhật, Tô Dao quay đầu lại hỏi: “Trưởng thôn người chịu trách nhiệm công việc cho tổng tài bá đạo ở đâu?”
Tổng tài bá đạo thường là nhân vật trăm công nghìn việc, không có thời gian quản lý một số việc lặt vặt như sơn thân tàu, thiết kế ánh sáng, chờ chỉ huy thuyền, tốt nhất nên giao cho trưởng thôn, người am hiểu nhất vùng biển này.
Tổng tài bá đạo chỉ cần tiêu tiền và nhìn người phụ nữ họ yêu mỉm cười.
Tiểu Trương chỉ về phía trước: “Trưởng thôn thường ở trong chòi bật đèn kia để điều động.”
Trước khi thuyền trên bến ra khơi, Tô Dao chạy đến chòi mở cửa ra: “Trưởng thôn!”
Không có ai, Tô Dao nhìn thấy một danh sách trên bàn, có 28 tàu được điều đến và 28 thuyền viên.
Tên của mỗi thuyền viên tương ứng với số hiệu của một con tàu.
Những con tàu này đã được đặt lại tên: Nhu tình mật ý, bạch đầu giai lão, bỉ dực song phi*, bách niên hảo hợp, liếc mắt đưa tình, ý loạn tình mê…
*Bỉ dực song phi: Sát cánh bên nhau.
Thậm chí còn có cái tên “Điên loan đảo phượng*”, ai nhìn vào không khỏi gọi vị tổng tài bá đạo này một tiếng, kỳ tài có một không hai.
*Điên loan đảo phượng: Ờm…!ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt.
Tô Dao liếc nhìn số điện thoại bên trên rồi bấm vào số điện thoại di động của trưởng thôn, chuông đổ mấy giây mà không có ai trả lời cho đến khi tự động cúp máy.
Tô Dao quay đầu lại nói với Tiểu Trương: “Đi bến tàu tìm trưởng thôn.”
Lúc này, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi bước vào chòi, nói rằng bà ấy là vợ của trưởng thôn.
Tô Dao bày ra thân phận, chỉ vào danh sách trên tay và hỏi, “Trên này ai có quan hệ tốt với Lý Thư Bân?”
Nếu là Lý Thư Bân, muốn mua chuộc hoặc lừa gạt một thuyền viên, trốn trong một con thuyền, chờ ánh đèn sau khi kết thúc liền cướp thuyền bỏ chạy, anh ta nhất định sẽ tìm một người mà anh ta biết sẵn sàng giúp đỡ anh ta.
Vợ của trưởng thôn xem danh sách, chỉ vào một trong những cái tên: “Đây, Đinh Đại Minh, là họ hàng của gia đình Lý Thư Bân, mẹ của Thư Bân và mẹ của Đại Minh hình như là chị em họ.”
Không đợi vợ của trưởng thôn nói hết, Tô Dao đã ghi nhớ số tàu tương ứng với Đinh Đại Minh và đi ra như một cơn gió.
“Đội trưởng Tô,” Tiểu Trương hét lớn, “Thuyền ra khơi rồi!”.