Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 24: Anh Ngoảnh Mặt Đi Không Dám Nhìn Cô
Edit+beta: LQNN203
Chẳng bao lâu, một cuộc họp đã được tổ chức trong Cục, chính xác mà nói, toàn bộ thành phố Vân Giang thậm chí cả nước đều mở họp.
Việc phát sóng trực tiếp bắt nạt kia quá sốc, ảnh hưởng quá lớn, cả nước các nơi đều tăng mạnh bảo vệ thể xác và tinh thần an toàn khỏe mạnh của thanh thiếu niên.
Rất nhiều trường học thành lập phòng tư vấn tâm lý đặc biệt, đồn công an tăng cường tuần tra gần trường học, Cục Giáo dục tiến hành triển khai tập huấn cho giáo viên để ngăn chặn bạo lực học đường ở mức độ cao nhất có thể.
Trong một thời gian, số lượng các vụ học sinh ẩu đả đánh nhau đã giảm bớt 60%, môi trường học đường trong lành chưa từng có.
Sau khi sửa sang lại chứng cứ đệ trình lên toà án, Tô Dao thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người, khoảng thời gian trước làm thêm giờ rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút, vụ án tiếp theo đến không biết làm thế nào, đến lúc đó muốn nghỉ cũng không nghỉ được.”
Giang Bất phàm giơ tay: “Em, em muốn nghỉ nửa ngày ở nhà ngủ.”
Ngô Thanh Đào: “Thứ ba tuần sau em muốn đi chơi với người bạn thân hồi cấp 3.”
Tiểu Vu: “Em muốn xin nghỉ một ngày đi xem phim, còn phải ngủ cho đến khi trời đất tối đi.”
Đại Vu: “Anh không cần xin nghỉ.”
Tô Dao đã phê duyệt cho một số người lần lượt được nghỉ phép.
Ngô Thanh Đào rót một ly nước đứng sau lưng Tô Dao, vừa uống vừa hỏi: “Chị Tô, số giờ tăng ca của chị gần như có thể tạo thành kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chị không định dùng hết một chút sao, cuối năm cứ quét sạch, không cần thấy tiếc đâu ạ.”
Tô Dao tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi cánh tay gõ máy tính, đánh sai cũng lười sửa: “Chị thích đi làm, đi làm khiến chị vui.”
Ngô Thanh Đào thấy trên bàn Tô Dao có một nắm kẹo trái cây, ánh mắt sáng lên, một bên xoa bóp cho Tô Dao một bên cười nói: “Chị Tô, cho em một viên kẹo đi.”
Tô Dao vung tay lên: “Cầm đi đi.”
Ngô Thanh Đào cầm một viên, lột ra bỏ vào ly nước, còn muốn duỗi tay lấy thêm, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Công việc làm xong rồi?”
Giọng nói này nghe quá lạnh, Ngô Thanh Đào hoảng sợ, vội vàng rụt tay trở về: “Đội phó Trần!” Nói xong chạy nhanh đi.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, lại nhìn kẹo trong tay cô, tổng cộng anh cho cô sáu viên, đã qua mấy ngày, cô một viên cũng chưa ăn.
Xem ra cô quyết tâm muốn để Khương cục điều anh ra khỏi đội ba rồi.
“Ring ring ring”, máy bàn trên bàn Tô Dao vang lên, cô bắt máy, “Khương cục đã về rồi ạ?”
“Được, cháu đi qua đây.”
Tô Dao treo điện thoại, khi đứng dậy liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, cùng anh tầm mắt giao nhau, mở miệng, muốn nói gì lại thôi.
Năm phút sau, Tô Dao gõ cửa văn phòng cục trưởng.
Khương cục đang ngồi trên ghế lau khung ảnh, thấy cô tiến vào, cười cười: “Tiểu Tô tới à, ngồi đi.”
“Lần trước cháu gọi điện thoại nói muốn biết chuyện về Trần Ngân Hà,” Khương cục nói rồi đem khung ảnh đưa cho Tô Dao, “Nhìn xem.”
Tô Dao tốt nghiệp Học viện cảnh sát rồi vào Cục Cảnh sát thành phố, khung ảnh này đặt trên bàn làm việc Khương cục, thường xuyên thấy Khương cục cầm lên lau.
Trong ảnh là ba người đàn ông chụp chung, đều mặc áo sơ mi cảnh phục màu lam, kề vai bá cổ, nhìn qua rất thân nhau.
Đứng ở bên trái chính là Khương cục lúc trẻ, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Khương cục chỉ vào người đàn ông ở giữa: “Nhìn xem, cảm thấy quen mắt không?”
Tô Dao nhìn chằm chằm một hồi lâu, lắc đầu: “Không cảm thấy quen mắt, cháu hẳn là chưa từng nhìn thấy ông ấy, nên gặp qua ông ấy sao ạ?”
Khương cục cười cười: “Đúng vậy, chú cũng cảm thấy Tiểu Trần lớn lên không giống lão Trần, cậu ấy giống mẹ mình hơn.”
Tô Dao: “Tiểu Trần, lão Trần?”
“Trần Ngân Hà,” Khương cục nói, “Người ở giữa chính là bố cậu ấy, bên phải là bố nuôi cậu ấy, hai lão ấy đều đã mất.”
“Ồ không đúng, người ở giữa khi mất vẫn còn rất trẻ.”
Tô Dao cúi đầu nhìn khung ảnh, một lần nữa đánh giá người trong khung ảnh.
Khương cục: “Cháu muốn biết chuyện gì về Trần Ngân Hà, cứ hỏi đi.”
Tô Dao: “Cơ thể anh ta bị sao vậy ạ, sao lại yếu như vậy, lúc trước sao lại biến thành người thực vật, vì sao trên cổng thông tin nội bộ tư liệu về anh ta lại ít như vậy?”
Khương cục bưng chén trà lên uống một ngụm: “Một năm trước cậu ấy tham gia một cuộc đại phẫu thuật, người bị thương nặng, tư liệu ít là xuất phát từ việc bảo vệ cậu ấy, lần hành động đó đề cập đến thế lực tà ác, thời điểm thu lưới đã để thoát một con cá.”
“Cậu ấy bị ám sát hai lần khi đang trong trạng thái thực vật, một ngày trước khi cậu ấy tỉnh lại còn bị đâm một dao.”
Tô Dao không nghĩ tới Trần Ngân Hà sẽ thảm như vậy: “Cho nên cơ thể anh ta mới yếu như vậy?”
“Đó đều là ngoại thương, căn bản không tính là chuyện,” Khương cục buông chén trà, nhớ lại cái gì, ánh mắt giật giật, “Còn có chuyện càng đáng sợ hơn.”
Bị biến thành người thực vật còn nhiều lần bị ám sát, Tô Dao tưởng tượng không ra so với cái gì còn có thể đáng sợ hơn: “Còn có thể tệ hơn?”
Khương cục: “Lần đó hành động là cậu ấy nằm vùng, nắm được không ít manh mối có giá trị, cậu ấy vẫn luôn che giấu rất khá, nhưng khi thu lưới trước một ngày bị bại lộ, bị bắt.”
Nghe đến đây lòng Tô Dao căng thẳng, đối với việc lẻn vào trong thế lực tà ác nằm vùng mà nói, kết quả khi bại lộ chỉ có hai, làm phản và hy sinh.
Trần Ngân Hà còn có thể tiếp tục làm cảnh sát, khẳng định không phải làm phản.
Tô Dao nhíu mày: “Bọn họ tra tấn anh ta như thế nào?”
Khương cục úp úp mở mở: “Cháu đoán, nếu cháu là tội phạm sẽ xử lý cảnh sát nằm vùng như thế nào?”
Tô Dao nhìn Khương cục, muốn mở miệng lại không dám nói.
Khương cục mỉm cười hiền từ: “Không sao, nói đi.”
Tô Dao tưởng tượng một chút, nếu cô là lão đại tội phạm, Trần Ngân Hà là nằm vùng: “Đánh anh ta một trận trước, dùng bàn ủi nóng tra tấn anh ta, ồ không, cái này sẽ để lại sẹo trên người anh ta, để lại sẹo rất khó coi.”
“Trước tiên xúi giục, cho anh ta tiền và quyền lợi, để anh ta thay cháu làm việc.
Nếu anh ta không đồng ý liền đem anh ta nhốt ở trong một căn phòng xinh đẹp, không cho anh ta mặc quần áo, dùng thuốc phá hủy giọng anh ta, để anh ta biến thành một người câm không thể mở miệng, trở thành một trong mười tám tình nhân của cháu.”
Khương cục nhẹ giọng khụ một tiếng: “Bảo cháu phân tích tâm lý tội phạm, không bảo cháu viết tiểu thuyết cấm kỵ.”
“Cái suy nghĩ này rất nguy hiểm đấy đồng chí Tiểu Tô.”
“Không, cháu tùy tiện nói thôi,” Tô Dao tiếp tục với thái độ đoan chính, “Nghiêm hình tra tấn khẳng định không thể thiếu, đánh cho gần chết mới thôi, ngăn chặn tất cả khả năng để anh ta có cơ hội tự sát, tra tấn thật tốt.”
“Tàn nhẫn nhất hẳn là tiêm ma túy cho anh ta, làm anh ta trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Khương cục: “Còn nữa không?”
Tô Dao: “Còn có cái gì ác hơn sao ạ?” Cô tưởng tượng không ra.
Khương cục rót thêm trà vào chén: “Bọn chúng tiêm cho cậu ấy số lượng lớn thuốc kháng sinh và các loại thuốc khác, hoàn toàn phá hủy hệ thống miễn dịch của cậu ấy.
Căn bản không cần người động thủ, chỉ cần một micromet vi khuẩn đều có thể gϊếŧ chết cậu ấy.”
Tô Dao cảm thấy khiếp sợ lại phẫn nộ: “Quá tàn ác.”
Trách không được anh luôn mang theo khăn giấy tiệt trùng, còn nói cơ thể mình yếu ớt, đụng tới vi khuẩn sẽ chết, xem thi thể đều phải mang mặt nạ phòng độc.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh yếu ớt, làm ra vẻ, không nghĩ tới chân tướng sau lưng thế mà lại như thế này.
Không thể phủ nhận, anh là một cảnh sát rất đáng ngưỡng mộ.
Khương cục tiếp tục nói: “Sau khi phẫu thuật chấm dứt cậu ấy được bố trí ở trong môi trường vô trùng nửa năm, trong lúc đó hộ sĩ đều không thể đi vào, toàn bộ đều là thao tác của người máy.”
Tô Dao: “Ở trạng thái của anh ta lúc đó, người thực vật, cơ thể không có bất kỳ khả năng miễn dịch nào, người máy sợ là hoàn thành không được các yêu cầu thao tác cao độ tinh tế như vậy.”
Khương cục: “Tất cả các thiết bị trong phòng vô khuẩn, bao gồm người máy, toàn bộ đều là vừa nghiên cứu phát minh chưa được công bố sử dụng ra bên ngoài, một ngày 80.000 NDT.”
Tô Dao chưa thấy qua việc đời lớn như vậy, thanh âm nhất thời đề cao vài đề-xi-ben: “80.000, một ngày?!”
Anh không chỉ quyến rũ, anh còn giàu.
Khương cục: “Dùng chính tiền của cậu ấy.”
Tô Dao: “Anh ta giàu vậy ạ, anh ta lấy tiền từ đâu ra?” Đây cũng là nghi hoặc của Tô Dao cho tới nay, không có mặt mũi hỏi trực tiếp Trần Ngân Hà.
Lương của cảnh sát có thể kiếm được bao nhiêu, nhìn bản thân cô là biết.
Khương cục: “Bố của cậu ấy là một cảnh sát nghèo đã qua đời, mẹ cậu ấy là thiên kim nhà giàu, để lại cho cậu ấy không ít tài sản.”
Tô Dao nghĩ đến tư liệu cá nhân của Trần Ngân Hà, nhà anh đã không còn ai, ngay cả người để liên hệ lúc khẩn cấp đều viết là Hứa Gia Hải.
“Đúng rồi, cậu ấy còn có một người em trai cùng cha khác mẹ, không ở trong sổ hộ khẩu, cho nên trong tư liệu của cậu ấy không viết,” Khương cục nhìn nhìn Tô Dao, “Cháu còn gì muốn hỏi không?”
Tô Dao đối với em trai Trần Ngân Hà có chút tò mò, thấy bộ dáng Khương cục không muốn nói quá nhiều, cô liền không hỏi.
Tô Dao suy nghĩ một chút: “Lần trước chú nói không xác định Trần Ngân Hà về sau có tiếp tục ở đội cháu hay là điều đi, là có ý gì?”
Miệng cô nói muốn đưa báo cáo cho Khương cục điều Trần Ngân Hà đi, rốt cuộc vẫn không đem báo cáo trình lên, Khương cục cũng không biết tâm tư của cô muốn đem Trần Ngân Hà điều đi
Khương cục thở dài: “Thể chất hiện tại của cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hệ thống miễn dịch rất không ổn định, hơn nữa cảnh sát hình sự tuyến đầu có yêu cầu quá cao về thể lực.”
Khương cục dừng một chút, tiếp tục nói: “Ý của tổ chức là, trước tiên theo dõi xem, nếu không được liền điều cậu ấy đến công việc ở đằng sau.”
Tô Dao nhướng mày, giọng nói mang theo một tia nghi hoặc lạnh băng mà chính cô cũng không nhận ra: “Chuyện này không thích hợp.”
Cơ thể anh biến thành hiện giờ cũng không phải là nguyên nhân của cá nhân anh.
Bởi vì công việc mà anh bị thương, là người xứng đáng được ghi công, nếu tổ chức thật sự muốn đem anh điều đến công việc ở đằng sau, không khỏi quá mức qua cầu rút ván ư, điều này đối với anh quá không công bằng.
Tuy nói anh nhận được bằng khen hạng nhất xứng đáng, nhưng tương lai của anh đã chịu ảnh hưởng.
Bất đồng với sự căng thẳng của Tô Dao, giọng điệu Khương cục có vẻ nhẹ nhàng nhiều: “Các cháu mới làm việc cùng nhau mới một tuần, đã bảo vệ như vậy à.”
Tô Dao: “Không có, cháu bảo vệ anh ta làm gì, cháu là việc nào ra việc đó, cảm thấy anh ta không nên nhận được kết quả như vậy.”
Khương cục cười cười không nói chuyện.
Xuất phát từ sự tín nhiệm với tổ chức, Tô Dao thử nghĩ một chút khả năng khác.
Chẳng lẽ nói, ở lần hành động đó xuất hiện vấn đề gì, nên cấp trên không thể hoàn toàn tin tưởng anh nữa, cũng không trọng dụng anh nữa.
Tô Dao nhìn chằm chằm mặt Khương cục: “Khương cục, cá lọt lưới kia là chuyện như thế nào?”
Khương cục: “Nhận được tin tức cảnh sát đến, tránh được cảnh sát bao vây tiễu trừ.”
Tô Dao: “Cho nên, cấp trên nghi ngờ tin tức kia là Trần Ngân Hà để lộ?”
Khương cục không nói tiếp, Tô Dao trên cơ bản đã hiểu ra, tám phần chính là bởi vì cái này: “Nói thật, chuyện này làm người ta rất thất vọng buồn lòng.”
Sắc mặt Khương cục hiếm thấy trở nên nghiêm túc một chút: “Sự kiện kia là có chứng cứ, có người chính mắt nhìn thấy.”
Tô Dao: “Anh ta không có động cơ.” Nghiêm hình tra tấn còn tiêm số lượng lớn thuốc kháng sinh cũng chưa thể làm anh khuất phục, cô không nghĩ ra được anh vì cái gì muốn làm như vậy.
Khương cục: “Chú không tiện tiết lộ nhiều hơn, chuyện này vẫn đang được tổ chức điều tra, khi sự việc rõ ràng sẽ cho cậu ấy công bằng.”
Khương cục nhìn thoáng qua hai lão bằng hữu trong khung ảnh, nói với Tô Dao: “Việc này chú sẽ tự mình theo dõi.”
Tô Dao lúc này mới hơi có chút nhẹ nhõm, không vì cái gì khác, cô chính là cảm thấy, anh hùng không nên chịu đãi ngộ bất công.
Tô Dao đứng dậy: “Chú cứ bận việc đi, cháu đi về trước.”
Khương cục từ trong ngăn kéo lấy ra một gói trà hoa cúc đưa cho Tô Dao: “Cầm đi pha trà uống, hạ hỏa.”
Tô Dao tin tưởng vững chắc mình là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi ai uống cái này chứ: “Không cần đâu ạ, cháu một chút cũng không tức giận, cảm ơn ý tốt của Khương cục.”
“Vậy tại sao mỗi lần chú đi ngang bên cạnh đều nghe thấy cháu đang mắng người ở trong văn phòng?” Lời nói Khương cục thấm thía, “Đối đãi với kẻ địch có thể tàn nhẫn, đối đãi với đồng nghiệp của mình phải giống như mùa xuân ấm áp.”
Khương cục tính tình có tiếng là tốt, không thấy ông ấy mắng người, trên gương mặt luôn là thần thái hiền từ, hiền từ như một người ông tản bộ trong công viên khi đã về hưu.
Tô Dao mới ra khỏi văn phòng cục trưởng liền gặp Trần Ngân Hà, thiếu chút nữa đâm vào lòng ngực anh: “Anh tới khi nào vậy?”
Trần Ngân Hà rũ mắt, giọng nói nghe rầu rĩ, cả người cũng không có tinh thần gì: “Vừa đến.”
Tô Dao giơ tay muốn sờ trán anh: “Sinh bệnh?” Sau khi hiểu biết về tình trạng thể chất của anh, cô cảm thấy anh mong manh thế nào, luôn cảm thấy nếu không cẩn thận anh sẽ bị một con vi khuẩn nhỏ xử lý.
Trần Ngân Hà nghiêng đầu trốn một chút: “Không phải.”
Tô Dao vạch cổ áo Trần Ngân Hà ra, nhìn bên trong cổ áo anh thử: “Khôi phục không tồi, các nốt ban đỏ đã biến mất.”
Trần Ngân Hà sửa sang lại một chút cổ áo bị Tô Dao chạm qua, nghiêng đầu: “Không phải cô chán ghét tôi như vậy sao, không muốn nhìn thấy tôi, một hai phải điều tôi đi mà?”
Tô Dao biết anh hiểu lầm, rất ít thấy anh giận dỗi như vậy, khí thế cô liền kiêu ngạo lên.
Giống như ngày thường anh đùa giỡn cô, trả thù đùa giỡn anh một phen: “Mỹ nhân, em đẹp như vậy, anh nào bỏ được chứ.”
Trần Ngân Hà ngước mắt lên, mày hơi giãn ra: “Thật sao?”
Tô Dao: “Tôi đã lấy kẹo của anh, của cho là của nợ, nào còn không biết xấu hổ đuổi anh đi.”
Ngay khi giọng cô rơi xuống, người đàn ông trước mặt cô liền thay đổi sắc mặt, vẻ mặt uể oải bị cuốn đi, nhẹ nhàng cong lên khóe môi, híp lại con mắt nhìn cô, cà lơ phất phơ: “Ý tôi nói chính là, cô cảm thấy tôi đẹp trai?”
“Ánh mắt cô không tồi, tôi cũng cảm thấy mình rất đẹp.”
Tô Dao: “…”
Cô vừa rồi nên nói Khương cục điều anh đi!
Trần Ngân Hà gõ cửa văn phòng Khương cục, Tô Dao còn chưa đi xa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gầm của Khương cục:
“Nếu cháu có bất trắc gì, sau này chú đi xuống biết giải thích với hai người bố của cháu thế nào!”
“Choảng”, Khương cục có lẽ ném chén trà của ông ấy, choảng một tiếng vỡ đầy đất, nghe tiếng chắc là Trần Ngân Hà đã tránh thoát.
Tô Dao chưa thấy Khương cục tức giận, trộm thò cái đầu vào, bị Trần Ngân Hà và Khương cục vừa vặn nhìn chằm chằm.
Tô Dao: “Đối đãi với đồng nghiệp phải giống như mùa xuân ấm áp.” Nói xong bỏ chạy.
…
Buổi tối tan tầm, dựa theo thỏa thuận trước đó, Tô Dao mang theo người trong đội đi đến một quán lẩu gần thị Cục.
Bọn họ thường xuyên đến đây ăn, quen cửa quen nẻo mà vào phòng, gọi món đợi ăn.
Tô Dao nhìn thực đơn: “Mọi người muốn gọi nước gì, phụ nữ thì nước trái cây đi, đàn ông thì tự gọi.”
Tiểu Vu giơ tay: “Gọi hai bình rượu trắng cho anh em, để anh ấy uống say, như vậy sẽ không ai quản em, buổi tối em có thể xem phim suốt đêm.”
Đại Vu ném một chiếc đũa vào Tiểu Vu: “Em câm miệng.”
Giang Bất Phàm: “Bia đi, cũng đừng gọi quá nhiều, uống say phiền toái.”
Đáy nồi rất nhanh đã sôi lên, đồ ăn được bỏ vào, không kịp đợi đã bị cướp sạch, một đám quỷ chết đói, đặc biệt là Ngô Thanh Đào, nhìn chằm chằm đáy nồi so với nhìn chằm chằm nghi phạm còn gắt gao hơn.
Tô Dao cho vài lát thịt bò cuộn mỡ vào trong nồi, không dám nới lỏng đũa, sợ nới lỏng thịt đã không còn.
Tô Dao một bên luộc thịt bò, quay đầu nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Sao anh không động đũa?” Từ khi vào cửa đến bây giờ anh chưa nhúc nhích.
Trần Ngân Hà: “Quá cay, ăn không được.”
Bọn họ một đám người mỗi lần tới đều gọi món đế cay, quên người mới gia nhập là Trần Ngân Hà.
Tô Dao cho lát thịt bò cuộn mỡ nóng hổi vào đĩa ớt cay, lại chấm một tầng sa tế thật dày: “Phải như thế này ăn mới ngon, bằng không không có mùi vị.”
Khi nói chuyện, hai đĩa thịt bò đã bị cướp sạch, Tô Dao từ đáy nồi gắp ra một lát đặt trong chén Trần Ngân Hà: “Anh nếm thử đi.”
Trần Ngân Hà nhìn nửa ngày, nếm một miếng, thiếu chút nữa bị vị cay xộc vào sặc đến chết.
Tô Dao rót cho anh một ly nước lọc: “Xem ra về sau anh cần tìm một người vợ có khẩu vị thanh đạm, bằng không sẽ không ăn nổi một miếng.”
Trần Ngân Hà tiếp nhận ly nước uống mấy hớp, đem vị cay trong miệng áp xuống: “Ai nói tôi ăn không được.”
Nói xong lại cắn một miếng, vị cay xộc thẳng vào trong cổ họng, khiến mặt anh đỏ bừng, nước mắt nhanh chóng chảy ra: “Cũng chỉ có như vậy, không phải rất cay.”
Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, nghĩ đến thể trạng của anh: “Được rồi đội phó Trần, không thể ăn cũng đừng ăn.
Phục vụ, thêm món canh sườn cà chua ngọt, cho tiểu công chúa Trần của chúng ta.”
Tô Dao đi toilet, khoảng hai mươi phút sau mới quay về.
Ngô Thanh Đào tò mò hỏi một câu: “Chị bị tiêu chảy?”
Tô Dao ngồi xuống, rót một ly bia cho mình: “Không, gặp phải người quen.”
Ngô Thanh Đào từ trong nồi gắp ra một miếng bắp, vừa gặm vừa hỏi: “Ai thế ạ, đồng nghiệp trong Cục?” Quán lẩu này gần thị Cục, thường xuyên có thể ở chỗ này gặp được những người từ phòng ban khác.
Tô Dao rót thêm mất ly bia, ngửa đầu uống sạch hơn phân nửa ly, lau bọt trên khóe môi: “Không phải.”
Ngô Thanh Đào liền không hỏi nhiều, cũng không ai đem việc này để ở trong lòng.
Tô Dao đem nửa ly bia còn dư uống hết, đột nhiên trở nên trầm mặc, nhìn chằm chằm đáy nồi bốc lên hơi nóng đến phát ngốc, cho đến khi Trần Ngân Hà đưa cho cô một lát dưa hấu mỏng: “Nghĩ gì vậy?”
Tô Dao tiếp nhận lát dưa hấu, ăn một miếng liền không ăn tiếp.
Trần Ngân Hà: “Không ngọt?”
Tô Dao: “Không phải, là quá ngọt.”
Trần Ngân Hà: “?” Trên thế giới này còn có thể có người không thích ăn ngọt?
Tô Dao: “Quá ngọt, không phù hợp với tâm tình của tôi bây giờ.”
Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao, thần sắc như suy tư gì.
Trên bàn cơm không giống ở văn phòng, cái gì đều có thể nói, Tiểu Vu uống nhiều rượu một chút, gan chó nổi lên, hỏi Trần Ngân Hà một câu: “Đội phó Trần, anh hiện tại có bạn gái không?”
Vốn dĩ đang ồn ào bàn ăn đột nhiên yên tĩnh xuống, từng đôi mắt nhìn qua.
Trần Ngân Hà: “Không có.”
Tiểu Vu nhìn Tô Dao, há miệng, muốn nói lại thôi.
Tô Dao cầm lấy một đôi đũa không dùng đến gõ vào đầu Tiểu Vu: “Em đang cố gắng truyền tải cái gì?”
Tiểu Vu đau đến hét lên, đang định nói chuyện, lại bị anh mình dùng chả cá chặn miệng lại.
Người phục vụ đẩy cửa tiến vào đưa đồ ăn, một vòng tranh giành đồ ăn mới lại bắt đầu.
Tô Dao chưa ăn no, nhưng cũng không tham gia nữa, mở ra một chai bia, đổ đầy ly cho mình.
Cô bưng ly lên cùng Tiểu Trương chạm vào, ngửa đầu uống cạn.
Uống xong lại đổ một ly, cùng Giang Bất Phàm bên cạnh Tiểu Trương chạm vào, lại ngửa đầu uống cạn.
Sau đó lại một ly.
Khi rót đến cốc thứ tư, một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy cổ tay cô: “Như vậy được rồi.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, cười cười: “Yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt, không tin anh hỏi Giang Bất Phàm đi.”
Giang Bất Phàm: “Ngàn ly không say.”
Ngô Thanh Đào liên tục gật đầu: “Tửu lượng của chị Tô đặc biệt tốt, em chưa từng thấy chị ấy uống say.”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, buông tay ra không nói gì, nhìn cô một ly lại một ly rót cho mình, cùng người bên cạnh cười nháo.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc trạng thái của Tô Dao nhìn qua rất tốt, cầm di động đi thanh toán, lúc trong hóa đơn tính nhiều hơn một phần khoai tây cô đều có thể nhìn ra.
Tốc độ mạng của Trần Ngân Hà nhanh hơn một bước nên thành công trả tiền trước.
Tô Dao: “Trở về đưa hóa đơn cho tôi, trả lại tiền cho anh.”
Trần Ngân Hà: “Không cần đâu.”
Mọi người đi rồi, Tô Dao ngồi trên băng ghế dài ở cửa quán lẩu một lúc, đầu nghiêng đi, tựa lưng vào ghế ngồi bất tỉnh nhân sự.
Trần Ngân Hà nâng Tô Dao dậy, cô dựa đầu trên vai anh, giọng nói cực thấp, mang theo một tia nghẹn ngào nhỏ đến không thể phát hiện: “Sao tôi còn chưa yêu mà đã thất tình rồi.”
Lúc ăn cô có đi toilet, ở hành lang thấy Hứa Gia Hải, anh đang ở cùng một cô gái, cử chỉ rất thân mật.
Cứ như vậy là xong rồi, về sau cô không quấy rầy anh nữa.
Anh, anh còn véo mông người phụ nữ kia, kỹ thuật vừa thấy rất thuần thục, nói ra cũng rất bạo lực.
Hình tượng nam thần cấm dục trong tâm trí cô hoàn toàn sụp đổ.
Cô đã sớm nên nhìn ra, Hứa Gia Hải đối với cô một chút ý tứ cũng không có, ngay cả buổi tối hôm đó anh đưa cô về nhà đều là yêu cầu của Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà biết Hứa Gia Hải cũng đến đây ăn, đoán được Tô Dao thấy cái gì, đem đầu cô trên vai mình đỡ một chút: “Cô không phải thất tình.”
Trái tim Tô Dao như tro tàn, chính xác không phải thất tình, đó là tín ngưỡng sụp đổ.
Trần Ngân Hà cố chấp nói: “Cô trước nay cũng không chân chính thích Hứa Gia Hải.”
Tô Dao hít mũi: “Sao lại không thích được, tôi còn nướng bánh quy cho anh ấy.”
Trần Ngân Hà: “Chỉ cho mỗi cậu ta bánh quy mà cô nướng?”
Tô Dao tuy rằng say, đầu óc vẫn luôn rất rõ ràng: “Có cho Giang Bất Phàm, Tiểu Trương, Tiểu Vu, Khương cục, tên tiểu tử béo đội trưởng đội hai, cháu gái của chú bảo vệ, đều đã nướng tặng rất nhiều bạn bè khác nữa.”
Trần Ngân Hà: “Cô chưa nướng cho tôi.” Nói đau lòng.
Trần Ngân Hà đỡ Tô Dao vào trong xe, dưới tác dụng của cồn, sắc mặt cô gái phiếm hồng, híp mắt, ánh mắt có chút mê ly.
Anh ngoảnh mặt đi, không dám nhìn cô.
Anh ở phía sau lưng cô thả một cái đệm dựa mềm mại, cúi người giúp cô thắt đai an toàn, giọng nói không biết khi nào nhiễm một tia khàn khàn: “Nhà cô ở đâu?”