Rối Rắm

Chương 74: Sủng ái


Đọc truyện Rối Rắm – Chương 74: Sủng ái

Tề Chương vừa nhìn Tề Nhạc cười lăn lộn trên giường lớn vừa tức giận, mới vừa rồi không khỏi giật mình khi nhìn vào gương trong toilet, mặt mèo trong gương không cần nói cũng biết là kiệt tác của Tề Nhạc.

Tề Chương đến cạnh giường kéo Tề Nhạc, âm thầm đưa khăn mặt cho Tề Nhạc.

“Hôm nay anh phải phụ trách tẩy sạch màu trên mặt em, bằng không, anh sẽ phải nếm mùi đau khổ”

Nắm vai Tề Nhạc, hung hăng lắc lắc.

Tề Nhạc nhu thuận đáp ứng, nhưng vẫn không nhịn được, cười phá lên, nếu Tề Chương không tẩy sạch khuôn mặt này mà đi bàn chuyện làm ăn với hộ khách hay gặp mặt hội đồng cổ đông, không biết cục diện sẽ đáng chờ mong đến thế nào nhỉ?

Tề Nhạc xoa mặt Tề Chương, khăn mặt trên tay phủ một lớp bọt biển màu trắng sữa, Tề Chương tựa hồ rất hưởng thụ, hơi híp mắt, một tay ôm eo Tề Nhạc, hưởng thụ bàn tay đang không ngừng vân vê di chuyển trên mặt; phải lau đi lau lại nhiều lần mới sạch, trong lòng là người thương đang giúp hắn lau mặt, làm sao có thể không hạnh phúc? Sau khi lau mặt sạch sẽ, Tề Chương sẽ bảo Tề Nhạc giúp hắn cạo râu, hắn thích lấy râu lún phún dưới cằm đánh thức Tề Nhạc, mỗi buổi sáng khi Tề Nhạc lười biếng không chịu rời giường, Tề Chương thường tựa lên tấm lưng trần của cậu, vừa gọi Tề Nhạc dậy, vừa hôn lên thân thể trêu cậu, đặt cằm lên vai Tề Nhạc, những cộng râu lún phún màu xanh nhạt luôn làm Tề Nhạc kháng nghị, không tình nguyện rời giường, khi đó, Tề Nhạc vô cùng thẹn thùng, phong tình vạn chủng, cực kỳ mê người.

Tề Nhạc không giấu được nụ cười trên môi, trên mặt Tề Chương đầy bọt biển màu trắng, cậu giống như đang tắm cho một con thú cưng khổng lồ, thú cưng này rất thông minh, nhu thuận, chơi đùa thế nào cũng được, ngón tay bắt đầu dùng sức xoa nắn, muốn biến khuôn mặt Tề Chương thành đỏ rực như quả anh đào nhỏ, như vậy càng thêm đáng yêu.

Tề Chương không mở mắt, giữ chặt eo Tề Nhạc, kéo sát vào bên người, cũng không quan tâm Tề Nhạc giãy dụa, cứ như vậy dán khuôn mặt đầy bọt biển trên vai Tề Nhạc, lúc Tề Nhạc kêu to muốn bỏ chạy, lại bôi đầy bọt biển trên mặt hắn sang mặt cậu.

Ân, thành tích rất tốt, nửa khuôn mặt Tề Chương cùng Tề Nhạc đều đầy bọt biển, một nửa phòng ngủ cũng ướt nhẹp, có chút chật vật, nhung mà dáng vẽ hờn dỗi, đôi mắt khép hờ, đôi môi mím mại vì hờn dỗi, bàn tay lau đi lớp bọt biển trên mặt của Tề Nhạc lại làm tiểu phúc Tề Chương nóng lên, anh trai hắn có thể hay không không nên nhìn người như vậy, chỉ cần nhìn dáng vẻ này của cậu, hắn đã không nhịn được, sáng sớm đã phát ra tiếng sói tru rồi.

Ôm sát Tề Nhạc, bắt đầu một nụ hôn sâu cực nóng, Tề Nhạc hơi giãy dụa một chút, nhưng rất nhanh đã đầu hàng, xụi lơ trong lòng Tề Chương, ôm sát cổ hắn, cùng hắn triền miên kịch liệt, hương vị quyện lẫn vào nhau, trao đổi nước bọt cho nhau, hận không thể hòa tan thành một, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Hôm nay bọn họ không thể gặp mặt, Tề Chương nói rằng muốn gặp mặt một hộ khách rất trọng yếu, không thể về nhà. Tề Nhạc thật sự muốn cả ngày dính cùng một chỗ với hắn, cho dù chỉ là nhàm chán đùa nghịch đôi tay Tề Chương, nhưng cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.


“Thật muốn đem anh đặt trên giường để ăn”

Tề Chương cắn một cái lên cổ Tề Nhạc, hài lòng nhìn dấu môi màu đỏ sẫm trên chiếc cổ trắng nõn của cậu, ánh mắt nóng bỏng của Tề Chương làm Tề Nhạc mê muội.

“Em không phải đi làm sao? Đừng náo loạn”

Lưu luyến hôn thêm một cái nữa, sau đó rời khỏi lòng Tề Chương, cầm khăn lông ướt lau khô mặt cho hắn, hoàn hảo, khuôn mặt đã sạch rồi, bằng không hôm nay Tề Chương không có biện pháp gặp ai cả, mặc dù Tề Nhạc vẫn rất muốn nhìn thấy Tề Chương mang khuôn mặt mèo hoang này đi làm.

Tề Chương hôn nhẹ vành tai cậu.

“Anh còn phải đi vẽ, phải mất bao lâu?”

“Anh sẽ về trước giờ trưa, thầy Lý nói đợi khi nào thời tiết tốt lại đi ra ngoài vẽ, bây giờ anh cần ở nhà luyện tập nhiều hơn, trước khi mô phỏng lại tranh của một số danh gia. Hôm nay em không về đúng không, phải đến khuya? Không nên uống nhiều rượu, cho dù tiếp khách cũng không được tổn tại sức khỏe, anh không muốn ngủ chung với ma men, nếu em sặc mùi rượu về nhà anh sẽ nhét em vào phòng khách cho ngủ trên ghế salon”

Tề Chương cười to lên, Tề Nhạc nói lời có chút ai oán, cũng đúng, cậu phải ở nhà hơn nửa ngày, khó trách cậu lại oán giận hắn bận rộn công việc không bầu bạn với cậu. Ở nhà một mình, đối mặt với khoảng không trống vắng, bất kì là ai đi nữa thì tâm tình cũng không tốt.

“Ngoan, bảo bối nhi, hôm nay em sẽ tranh thủ về sớm, em thề sẽ không uống rượu để phải bị anh đá xuống giường. Không có anh nằm trong lòng em không ngủ được.”


Tề Nhạc cười cười, đến tủ quần áo lấy trang phục cho Tề Chương thay, giúp hắn vuốt lại nếp áo, khoác tây trang, Tề Chương trở thành một vương giả lãnh ngạo, cảm giác có chút xa lạ, Tề Nhạc đời này không phải lúc nào cũng mặc Tây trang, vậy nên phần anh tuấn cơ trí, khí độ phi phàm này chỉ có thể tìm thấy trên người Tề Chương.

“Thật đẹp trai”

Tề Chương nhận lời tán dương của Tề Nhạc, kéo cậu xuống lầu ăn điểm tâm.

“Giữa trưa về nhà anh phải một mình tự làm cơm ăn, nếu không em sẽ gọi điện khách sạn mang thức ăn đến”

Hai người đi khỏi cửa, Tề Chương thay giày rất nhanh, cầm lấy chìa khóa đặt một bên, lại cầm áo khoác Tề Nhạc, tỉ mỉ mặc cho cậu, quấn khăn choàng lông dê giữ ấm, mang bao tay cho cậu, sau đó lại ngồi xổm xuống, một tay nâng chân Tề Nhạc, cởi dép lê, lấy giày trên kệ mang vào.

“Anh ăn gì cũng được, em không cần lo lắng cho anh, lo việc của em đi”

Tề Nhạc hơi dao động, đứng trên một chân rất khó để giữ thăng bằng, Tề Chương càng hoảng sợ, vội vàng kéo tay cậu đặt trên vai hắn.

“Cẩn thận một chút, dựa vào em là được, em mang giày giúp anh, anh không cần phải làm”

Tề Nhạc ứng thanh đáp ứng, Tề Chương đặt một chân cậu trên gối, đưa tay chỉnh lại giày, chậm rãi bọc lại chân cậu, sau đó, buông chân này xuống, lại dùng phương pháp như cũ giúp cậu mang một chiếc giày khác, Tề Chương vẫn ngồi xổm trên mặt đất, lấy bàn chải trên kệ giày lau đi bụi đất trên giày, nhìn từ chân lên đầu, Tề Nhạc của hắn sạch sẽ gọn gàng, vô cùng hài lòng gật đầu.


Đứng dậy, kéo áo che lại cổ cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc nói cảm ơn, hôn lên môi Tề Chương, cho dù không có những chi tiết sủng ái nhỏ nhặt đi nữa, thì cậu vẫn thích Tề Chương, cậu chính là trân bảo trong lòng bàn tay Tề Chương, hắn cẩn thận trân ái, đau sủng cậu, dường như muốn bồi thường năm năm hắn không ở bên cậu.

Ngay cả có đôi khi ăn trái cây, Tề Chương cũng sẽ bóc vỏ sạch sẽ đặt vào tay cậu, từng miếng, từng miếng đều làm cho cậu phi thường hạnh phúc, thật sự phi thường hạnh phúc.

Đi ra khỏi cửa, đến lúc Lí Tư Phàm không thể đợi thêm được nữa bọn họ mới chấm dứt nụ hôn chia tay ngắn ngủi.

Tề Nhạc về nhà trước giữa trưa, ngã lên ghế salon, có chút mệt mỏi, đầu hơi đau, đại khái vì tối hôm qua ầm ĩ đến khuya, không nghỉ ngơi đủ, phòng rất ấm, ghế salon thoải mái, một khi nằm xuống sẽ không muốn ngồi dậy, nếu là bình thường, Tề Chương sẽ ngồi bên cạnh cậu, để cậu gối đầu lên đùi, nhẹ giọng nói chuyện, chậm rãi giúp cậu xoa bóp cái trán đang đau đau, thẳng đến khi dỗ cậu trầm lắng thiếp đi mới ôm cậu lên lầu.

Không có Tề Chương, căn phòng thật rất lớn, cho dù ấm áp thì lòng vẫn lạnh, không có hơi thở Tề Chương, thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Năm này rốt cuộc là làm sao đến được? Nếu bây giờ lại bảo cậu phân ly với Tề Chương, Tề Nhạc thật sự không tưởng tượng được làm sao để khôi phục lại cuộc sống một mình, thật là đã hòa hợp làm một thể với Tề Chương, đến chết cũng không thể tách ra.

Điện thoại vang lên, Tề Nhạc không cần nghĩ cũng biết là ai gọi điện đến, Tề Chương vô luận bản thân đang bận rộn nhiều việc thế nào cũng đặt cậu lên trên nhất.

“Ca, về nhà rồi? Ăn cơm chưa?”

Tề Nhạc cười thản nhiên, nghe thấy giọng nói Tề Chương, cậu đều cười lên, cho dù Tề Chương không nhìn thấy thì cậu vẫn cười rất vui vẻ.


“Có chút mệt, không muốn ăn”

Tề Chương nghe thấy thanh âm Tề Nhạc không hữu lực như sáng nay, có lẽ là đi hồi lâu nên thể lực giảm sút, đau lòng a, sớm biết vậy sáng nay đã gọi xe đưa cậu đi, Tề Nhạc không thích có xe đưa đón, cũng không thích có người đi theo, cậu vẫn thích độc lai độc vãng, hôm nay về nhà phải nói chuyện với Lý Tư Phàm, tặng gã một chiếc xe tốt để bọn họ cùng đi ra ngoài tập vẽ.

“Không ăn làm sao được chứ, bảo bối nhi, muốn ăn gì?”

Hạ thấp giọng, dường như đang nói nhỏ bên tai Tề Nhạc.

“Quá kiều thước tuyến, anh đột nhiên muốn ăn món này”

“Được được, em tìm giúp anh, nếu mệt anh ăn trước một chút bánh ngọt, sau đó nghỉ ngơi một lát, đêm qua anh ngủ không nhiều, ngủ thêm một chút đi”

Tề Nhạc đáp ứng, Tề Chương lúc này mới cúp điện thoại.

Bọn họ đang ở nước Mỹ, nếu ở trong nước đâu đâu cũng có thể tìm thấy món này, đây là một món ăn vặt trong nước, ở nước ngoài rất ít thấy, Tề Nhạc rất kén ăn, nếu không phải đồ chính tông thì cậu không ăn, nghe giọng Tề Nhạc có chút khàn khàn, có thể thấy cậu mệt như thế nào, nếu không ăn gì, thân thể nhỏ bé sẽ chịu không nổi.

Gọi người đi tìm, Tề Chương không quá yên tâm, hay là tự mình đi tìm thôi.

“Gọi phó tổng đi ăn cơm với hộ khách, xế chiều tôi sẽ trở lại”

Gọi điện thoại ra lệnh xong, Tề Chương cầm chìa khóa xe, hắn muốn đến Chinatown nhìn thử, có lẽ đâu đó sẽ tìm được thức ăn Tề Nhạc muốn, cậu vốn là người lãnh đạm với thức ăn, nếu đột nhiên muốn ăn nghĩa là thật sự rất muốn, nói gì đi nữa cũng phải tìm cho bằng được, cho dù đi hết một nửa Washington chỉ để tìm một chén quá kiều thước tuyến, hắn cũng không ngại cực khổ, chỉ cần Tề Nhạc vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.