Đọc truyện Rối Rắm – Chương 71: Đồng lòng nhất trí
Tề Chương chống cằm, cười tủm tỉm ngắt điện thoại với Tề Nhạc; anh trai hắn đang vẽ tranh trên phố, Lý Tư Phàm giao nhiệm vụ cho Tề Nhạc mỗi ngày phải ở trên phố vẽ chân dung người đi đường, mỗi ngày phải vẽ xong năm mươi bức mới có thể về nhà. Nếu Lý Tư Phàm kiểm tra bài tập của Tề Nhạc mà phát hiện có dấu vết run rẩy nho nhỏ nào thì hôm sau phải vẽ sáu mươi bức; hiện giờ bên ngoài đang mùa đông rét lạnh, Lý Tư Phàm cũng không quan tâm có hại Tề Nhạc bị cảm lạnh hay không, mỗi sáng sớm đều gọi cậu ra ngoài; Tề Chương rất đau lòng khi vuốt ve bàn tay lạnh như băng của Tề Nhạc, mỗi ngày về nhà đều nấu canh gừng tẩm bổ cho thân thể cậu ấm lên, nhưng Tề Nhạc rất cao hứng, mỗi ngày đều kích động ra ngoài đến khuya mới về nhà; Tề Chương cho dù đau lòng cũng không cản trở cậu, chỉ có thể mua cho cậu áo khoác ấm nhất, áo lông dày nhất, mỗi ngày đưa cậu đến ngã tư náo nhiệt, hôn cậu một chút, Tề Nhạc sẽ cao hứng ôm giá vẽ xuống xe, có đôi khi Tề Chương sẽ lẳng lặng đứng xa xa nhìn Tề Nhạc cầm bút nghiêm túc vẽ, không cần quan tâm ngã tư người đến người đi tấp nập, dường như vẽ là chuyện cao hứng nhất, cậu vẽ rất chăm chú, cho dù trời lạnh dưới 0 độ, có tuyết rơi cũng không quan tâm, đôi khi sẽ có tuyết đọng trên vai, cũng sẽ có người cự tuyệt ngồi xuống cho cậu vẽ, dù sao mùa đông rét mướt, ai cũng không chịu đứng nửa giờ trong gió lạnh, nhưng cho dù bị cự tuyệt, Tề Nhạc cũng không thấy uể oải, vẫn cười khanh khách tìm người kế tiếp.
Tề Nhạc khi đó kiên cường như vậy, chính là niềm tự hào của Tề Chương.
Khi đó Tề Chương không kéo Tề Nhạc về căn phòng ấm áp để thoát khỏi cái lạnh mà là một tay cầm áo khoác, một tay cầm bình nước nóng, lúc Tề Nhạc bị lạnh cóng sẽ đưa cho cậu xua đi hàn khí, tiếp thêm sức mạnh cho cậu để hoàn thành xong năm mươi bức tranh chân dung. Khi Tề Nhạc về đến nhà, Tề Chương sẽ nhét cậu vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng, sau đó sẽ cho cậu uống canh tẩm bổ, dùng một tấm chăn lông khổ lớn cẩn thận bọc lấy cậu, Lý Tư Phàm sẽ chỉ cho cậu những chỗ chưa đạt của ngày hôm đó, ngày hôm sau cậu phải chú ý.
Tề Chương sẽ ở trong bếp nấu cơm, cho dù công việc bận rộn hai người cũng không tìm người giúp việc, đây là nhà của hai người, là thế giới riêng, tuyệt đối không cho phép người khác tiến vào; Lý tư Phàm chỉ ở lại đến tám giờ thì đi, hai người cùng nhau chia sẻ hết thảy mọi việc trong cuộc sống, cho dù Tề Chương mỗi ngày bộn bề công việc, vội vàng họp, vội vàng nghiên cứu xu hướng tài chính thế giới trong năm, vội vàng thu thập cổ phiếu, vội vàng theo dõi giá dầu thô tăng giảm, nhưng mỗi khi về đến nhà sẽ nấu cơm, dọn phòng, Tề Nhạc sẽ hỗ trợ lau sàn, rửa chén, giặt, phơi quần áo.
Bọn họ giống như đôi vợ chồng trẻ, mỗi ngày hôn nhẹ trước khi ra ngoài, cả ngày không gặp mặt nên buổi tối có vẻ dị thường thân thiết, tựa vào nhau, ai cũng không nỡ đứng lên. Tề Nhạc đôi khi sẽ làm nũng, Tề Chương sẽ không có biện pháp từ chối. Cũng thật kỳ quái là mỗi ngày Tề Nhạc đều lên phố vẽ, thời tiết không tốt, thân thể Tề Nhạc cũng vậy, nhưng cậu cư nhiên không phát sốt, cũng không ngã bệnh; tinh thần tỉnh táo, mỗi ngày vui vẻ chạy đến chạy đi, trên lưng còn mang cả giá vẻ lớn; ngay cả bác sĩ kiểm tra định kỳ cho cậu cũng khẳng định cậu đã chậm rãi không còn nghiện thuốc nữa, chỉ cần sau một năm rưỡi nữa sẽ hoàn tất việc cai nghiện.
Điều lo lắng nhất chính là sợ Tề Nhạc ngã bệnh, nếu cậu bị cảm sẽ tái phát viêm phế quảng, hàng đêm ho khan, Tề Chương nghe được sẽ rất đau lòng, sợ thân thể cậu suy yếu, nhưng bây giờ xem ra, chỉ cần tâm tình tốt, thân thể cũng sẽ khỏe mạnh.
Hôm nay bên ngoài có tuyết nhẹ, Tề Chương có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Tề Nhạc, Tề Nhạc trả lời đã vẽ xong 40 bức tranh, rất nhanh sẽ hoàn thành xong bài tập rồi về nhà.
Tề Chương nhớ đến lúc chấm dứt cuộc gọi, Tề Nhạc giọng mang ý cười nói yêu hắn làm hắn vui vẻ đến quên hết tất cả phiền não, cầm điện thoại cười tủm tỉm như muốn hôn chiếc điện thoại, thư ký ở bên ngoài cũng không bị dọa sợ, tỉnh táo cầm tài liệu cùng với vài hợp đồng đặt lên bàn cho tổng tài Tề thị xem qua ký tên.
Người lần đầu nhiền thấy sẽ kinh ngạc, kẻ vốn lạnh lùng như băng sơn lại lộ ra vẻ mặt của nam sinh đang yêu, làm sao không khiến người khác cả kinh? Nhưng chỉ khi gọi điện thoại cho người kia hắn mới ngọt ngào như vậy, cuộc điện thoại nùng tình mật ý thật ra chỉ đơn giản là một ít chuyện nhà, nhưng người nghe sẽ biết đó là người tổng tài yêu thương.
Như vậy rốt cuộc người kia là ai? Tất cả mọi người xung quanh Tề Chương như thư ký cùng các thành viên công ty đều muốn biết.
“Phái xe đến nơi đó đón một chàng trai trẻ, hắn ở đó vẽ chân dung, trên lưng mang một giá vẽ bảng lớn, mặc áo màu xám, áo khoác lông ở ngoài, chờ đến lúc hắn thu dọn mọi thứ, cậu đến nói với hắn tôi phái người đến đón, hắn sẽ cùng cậu đến đây”
Không thể làm cậu xao lãng bài tập, Lý Tư Phàm cũng mặc kệ Tề Chương có đau lòng Tề Nhạc hay không, chỉ cần không làm xong bài tập, Lý Tư Phàm quật cường kia nhất định sẽ nổi giận lôi đình.
Thư ký thấy biến không sợ hãi, nhưng hàng mi khẽ nhíu, rốt cuộc có thể thấy người yêu tổng tài rồi sao?
Tại sao muốn đón cậu đến? Là bởi vì cảm thấy rất nhớ cậu, cũng lo lắng khí trời bên ngoài, vừa nghĩ đến Tề Nhạc ôm giá vẽ cùng năm mươi bức tranh, trên lưng còn mang balo, lỉnh kỉnh mang đồ về nhà Tề Chương đã đau lòng, cùng lúc, đã đến kỳ hạn giao hàng của Trần Nhất Minh, hắn muốn cho cậu biết hắn sẽ báo thù như thế nào.
Lúc Tề Chương đang ở trong phòng họp, thư ký phái đi đón Tề Nhác đã đứng ở cửa, cúi đầu, báo cáo Tề Nhạc đã ở trong phòng làm việc của hắn.
Thư ký rõ ràng vẫn chưa hoàng hồn, hắn nhớ rõ đã khiếp sợ như thế nào sau khi nhận nhiệm vụ, một thanh niên trẻ tuổi? Người tổng tài yêu thích chính là một thanh niên? Sau khi đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giá lạnh của Tề Nhạc, nhìn nụ cười mê người như nắng xuân rực rỡ, thư ký mới biết được, người này tương tự tổng tài như thế nào, giống như anh em. Anh em? thư ký càng thêm khiếp sợ, hai người bọn họ đến tên cũng cùng một chữ, lớn lên lại tương tự như vậy, chẳng lẽ, thanh niên này không phải là người yêu của tổng tài mà là anh em sao? Chưa từng nghe nói tổng tài tiền nhiệm có sự tích phong lưu nào, cũng chỉ có một người thừa kế duy nhất, mặc dù đã sớm nghe nói lão tổng tài có hai người con song sinh, nhưng vị đại công tử kia đã bị đuổi khỏi gia tộc Tề thị, chẳng lẽ người này thật sự là anh em của tổng tài?
Cho dù trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng thư ký vẫn bảo trì chức nghiệp hoàn mỹ nhất, cái gì không nên hỏi thì không hỏi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Tề Chương xoay người, dứt bỏ vị thành viên hội đồng quản trị đang muốn kể rõ chi tiết công việc, bước nhanh đến phòng làm việc, mở cửa, nhìn thấy Tề Nhạc đã cởi bỏ áo khoác rất nặng bên ngoài, đứng trước tường uống trà nóng, cẩn thận đánh giá bức tranh trên tường.
“Nhanh như vậy đã cởi áo khoác rồi, cẩn thận đừng để bị cảm”
Tề Chương tiện tay đóng cửa lại, thư ký chỉ nghe thấy một câu như vậy đã bị nhốt ở ngoài cửa, hắn tựa hồ cảm giác được lúc bọn họ ở cùng một chỗ, bất cứ ai cũng không thể tham gia.
“Bức tranh này rất tuyệt, bức tranh là gió, nhưng không kiêu ngạo, lại lột tả nét cá tính”
Tề Chương đến sau bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy đồ ăn vặt Tề Nhạc thích ăn, món ăn này không ngọt, khí quản Tề Nhạc không tốt, nếu ăn ngọt sẽ gắt cổ họng, ho khan không ngừng.
“Trong một lần ra nước ngoài em nhìn thấy một nghệ thuật gia trên phố, tác phẩm của hắn rất có sức hút, cho nên em mua về, nghe nói vốn là một họa sĩ lớn tiếng tăm trên thế giới, nhưng bất quá chỉ thích vẽ tranh trên phố thôi”
Kéo Tề Nhạc ngồi xuống, Tề Chương phát hiện cậu chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, vội vàng điều chỉnh nhiệt độ, khoác áo lên vai Tề Nhạc.
“Nhớ anh rồi hả? Vậy nên mới cho người đến đón anh phải không? Đây là lần đầu anh đến tổng bộ công ty, lúc đứng ở cửa nhìn thấy mấy cột đá cẩm thạch lớn ở đại sảnh, phiến đá tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, anh còn tưởng hiện tại cha đang làm chủ công ty, trong lòng có chút lạnh lẽo, không dám lên”
Tề Chương có chút lo lắng, nếu không phải vì thủ đoạn cường ngạnh của cha, Tề Nhạc cũng sẽ là một trong những chủ nhân của tòa nhà này, một nửa nơi này là của cậu.
“Em đã sớm nghĩ đến việc chia một nửa tài sản cho anh, đây vốn là của anh”
Tề Nhạc thở dài, cậu còn nhớ rõ bị cha xóa tên, đăng báo từ bỏ quan hệ cha con, mặc dù quá khứ đã rất lâu, cậu vẫn đau lòng.
“Người cũng là của anh rồi, anh còn quan tâm gì nữa sao? Đây là tài sản của em, em lại là người yêu của anh, vậy đây cũng là tài sản của anh, giữa chúng ta không cần phải phân chia cái gì cả”
Tề Chương hận không thể áp đảo cậu trên salon hảo hảo thân thiết một hồi, bọn họ đã sớm không thể phân biệt rõ ràng, hắn đã quá khách khí rồi, tựa như Tề Nhạc nói, của em là của anh, anh cũng là của em, giữa chúng ta đã sớm hòa hợp thành một thể, đã sớm không thể phân biệt rõ ràng.
“Gọi anh đến đây làm gì? Đừng tìm anh đến để nói rất nhớ anh nha? Anh mới không tin lời ngon tiếng ngọt của em”
Nghiêng đầu nhìn Tề Chương, mi mắt đều cười, lời ngon tiếng ngọt của Tề Chương, lúc nào cậu cũng muốn nghe.
Tề Chương tiến đến bên cạnh Tề Nhạc, hôn nhẹ lên mặt cậu.
“Em sao lại không nhớ anh chứ? Chúng ta đã vài giờ không gặp mặt rồi, em nhớ anh đến muốn điên”
Đề sát vào nhau, cọ xát, cọ xát, chọc Tề Nhạc cười ra tiếng, người này, nên mở cửa cho mọi người nhìn xem đức hạnh này của hắn, sáng sớm đã hôn nhau trong xe, đến bây giờ bất quá chỉ mới ba giờ không gặp mặt, cậu không tin chỉ mới ba giờ đã nhớ cậu đến phát điên, bọn họ có gần năm năm không gặp mặt, vậy đoạn thời gian đó hắn làm sao vượt qua?
“Nhạc, thời cơ chín mùi rồi, anh muốn đối phó Trần Nhất Minh thế nào?Tên kia đáp ứng sẽ giao sản phẩm đúng hạn cho em, nếu không giao đúng hạn, hắn sẽ phải bồi thường gấp ba”
Ánh mắt Tề Nhạc lạnh lùng, trong người bọn họ đều chảy dòng máu lạnh lùng ích kỷ của Tề Hạo Nhiên, đối mặt với kẻ thù, ai cũng không mềm lòng.
“Đốt nguyên vật liệu, để hắn không giao được hàng đúng hạn, vi phạm hợp đồng không nói, còn phải đóng băng tài chính của hắn, nắm được cơ hội này thì hoàn toàn giết chết hắn”
Đã nói bọn họ cảm ứng tương thông, ngay cả ý nghĩ cũng giống nhau. Tề Chương hôn lên mặt Tề Nhạc tán dương, ngày mai, cuộc sống tiêu dao của của Trần Một Minh đã đến hạn rồi, tử kỳ của hắn cũng đến rồi.