Rối Rắm

Chương 56: Đêm tối trước bình minh


Đọc truyện Rối Rắm – Chương 56: Đêm tối trước bình minh

Lý Tư Phàm canh giữ bên giường Tề Nhạc, đã một ngày đêm, Tề Nhạc vẫn hôn mê, gã chỉ cần nhắm mắt lại có thể nhìn thấy cảnh tượng tối hôm đó, gã nghe thấy một tiếng nổ, chạy tới phòng Tề Nhạc, phá cửa mà vào, phát hiện Tề Nhạc đang đứng trên ban công lầu sáu, đôi tay mở rộng như đôi cánh, đầu hơi ngẩng cao, vạt áo bị gió thổi tung bay, chết như vậy, cậu giống như chim nhỏ giương đôi cánh muốn bay, chỉ thiếu một đôi cánh nữa thôi, chỉ cần có đôi cánh kia, cậu có thể đã bay cao, nhưng cậu chỉ là một người bình thường, đứng càng cao, rơi xuống càng thảm hại hơn.

“Tề Nhạc, cậu xuống đây!”

Lý Tư Phàm run sợ trong lòng, nuốt một ngụm nước bọt, sợ rằng chỉ một cái xoay người, đứng không vững sẽ té từ trên lầu xuống.

Tề Nhạc thật sự quay đầu lại, ôn nhu cười với gã.

“Hắn không hề yêu tôi, hắn không cần tôi, tôi còn sống làm gì? Những năm gần đây, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, tôi muốn đến một thế giới không có hắn, sống dễ dàng hơn, không bao giờ muốn vất vả như vậy nữa, thật sự quá mệt mỏi. Tôi không muốn chống đỡ nữa, đến ngày hôm nay, hết thảy cực khổ, dừng ở ngày hôm nay đi”

Tề Nhạc cười không chút gánh nặng, nụ cười lấp lánh thanh sạch như dòng suối trong lành, lúc Lý Tư Phàm xông lên, Tề Nhạc nhắm mắt lại, chân trái tiến lên từng bước, thân thể tựa như đóa hoa kiều diễm ướt át bị cuồng phong bạo vũ bẻ gãy, mang theo tương tổn khắp người, rơi xuống, rơi xuống, trở về với bùn đất, hết thảy hương hoa, hết thảy bi ai, tương lai sáng lạn của cậu cũng hóa thành bụi đất, hết thảy, trần thế về với trần thế, đất về với đất, đau thương, vui sướng, thống khổ, hết thảy mọi cảm giác cũng hóa thành hư vô. Tính mạng cậu đến ngày hôm nay rời đi, cậu sẽ không phải chịu đựng sự hành hạ mỗi ngày nữa, cậu rời đi rất nhẹ nhàng.

Chỉ là rất đau đớn, cảm giác chất lỏng nóng ấm từ thân thể chảy ra, trong miệng cũng có mùi vị như rỉ sắc, thân thể không thể động đậy, nhưng hai mắt cậu mơ hồ nhìn thấy, Lý Tư Phàm kêu to lao đến rất nhanh, ôm cậu, kêu to gọi xem cấp cứu, những người vây quay xem cũng xôn xao, cậu không nghĩ sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, cậu là một người tầm thường lẫn trong đám người, không bị ai nhận ra, ngay cả đến lúc chết, cậu cũng muốn không gây chút động tĩnh nào, nhưng tựa hồ cậu không thể quyết định nữa rồi.


“Tề Nhạc, Tề Nhạc, cậu tại sao ngu ngốc như vậy? Chúng ta không phải đã nói muốn quên hết thảy để làm lại lần nữa sao? Đây là con đường cậu phải đi sao? Chẳng lẽ chết đi là làm lại từ đầu sao?”

“Dây dưa vài chục năm rồi, anh nói xem, chúng tôi nói chết là có thể chết sao?…Một dòng máu tươi chảy trong hai thân thể, chỉ có, chỉ có chết đi, chúng tôi mới có thể chặt đứt hết thảy mọi dây dưa”

Tề Nhạc thở hổn hển, mỗi một câu nói, máu tươi đều trào ra môi, thần trí cậu có chút mơ hồ, mãi đến lúc xe cứu thương đến, Tề Nhạc vẫn một mực nói, chết đi, sẽ hoàn toàn cắt đứt.

Thân thể gãy xương nhiều chỗ, không chết chính là vạn hạnh, tòa nhà cao sáu tầng, một tầng hai thước, rơi tự do với tốc độ cao cộng thêm sức nặng, rơi xuống đường đá, Tề Nhạc có thể sống sót thật là vạn hạnh.

Gãy xương không đáng sợ, cho dù mảnh xương nhỏ cắt đứt động mạch chính dẫn đến mất nhiều máu cũng không sợ, chỉ cần cậu có thể sống sót.

Sau khi ra khỏi phòng phẩu thuật khoảng một tiếng đồng hồ thì có một nhóm hộ tá mới đến, những người này có năng lực rất lớn, ngay cả viện trưởng cũng rất cung kính với những người này. Bọn họ kiểm tra tổng quát cho Tề Nhạc, lại đưa vào phòng giải phẩu, cẩn thận tiến hành giải phẩu lần thứ hai.


“Tay phải cậu ta sau này sẽ không tiện hoạt động, vỡ xương đã cắt đứt một số dây thần kinh tay phải, tôi nghĩ cậu ta phải luyện tập nhiều hơn tay mới không run rẩy, về những chỗ gãy xương khác đã không còn rất nghiêm trọng nữa, chỗ tụ máu đã được rửa sạch, cũng đã cố định xương sườn, chỗ bị thương ở chân cũng không có trở ngại, sau này chúng tôi sẽ phái người tỉ mỉ chiếu cố, anh có thể yên tâm rồi”

Bác sĩ vừa nói xong tình huống hiện giờ của Tề Nhạc, Lý Tư Phàm lúc này mới yên tâm, người còn sống sót, không có lưu lại di chứng gì chính là vạn hạnh. Một số dây thần kinh tay phải bị cắt đứt, chỉ cần vật lý trị liệu nhiều hơn thì tốt rồi, đau đớn trên thân thể qua vài tháng là có thể khôi phục. Nhưng rồi sao? Sau mấy tháng khôi phục, cậu ấy lại đau lòng, đến lúc bình phục thì lễ đính hôn của Tề Chương có thể lại là vết thương trí mạng lần nữa của cậu hay không? Lý Tư Phàm đã che giấu sự thật, đã nói Tề Nhạc say rượu ngã từ lầu sáu, nếu chuyện cậu tự sát truyền ra ngoài, ngòi bút phóng viên hư hư thực thực có thể sẽ khiến Tề Nhạc thương tổn một lần nữa.

Cuối cùng, Tề Nhạc cũng mở mắt, nhìn thấy một màu trắng thuần khiết, nhìn thấy Lý Tư Phàm, cậu biết, sinh mạng khốn khổ của cậu không có chấm dứt, cậu còn phải gánh chịu cực khổ.

Lý Tư Phàm không phải là người thích hợp để an ủi, nhìn đôi mắt nhìn thẳng vô thần của cậu, Lý Tư Phàm thở dài.

“Tề Nhạc, không có gì không qua được, chuyện đã xảy ra cậu không thể trốn tránh. Cậu còn trẻ, nếu hắn đã không đúng với cậu, vậy cậu cũng có thể quên hắn, tùy ý bắt đầu cuộc sống của cậu, hưởng thụ sinh mệnh của mình, làm chuyện muốn làm, không nên rúc mình vào vỏ ốc, như vậy chính là tự bức tử chính mình, cậu muốn sống dễ dàng, tốt lắm, chờ cậu bình phục, tôi mang cậu đi khắp thế giới, đi ngắm cảnh khắp mọi nơi trên thế giới, đắm mình vào thiên nhiên, cậu sẽ biết quý trọng sinh mệnh của mình. Đau xót là khó tránh khỏi, cậu đã gánh chịu đủ rồi, trốn tránh không được, vậy chỉ có đối mặt với nó, chủ yếu là cậu có nhận ra hay chưa? Buông tha sự cố chấp với hắn đi, làm chuyện cậu muốn làm, không ai ngăn cản cậu, chỉ cần cậu vui vẻ là được”

Tề Nhạc thở dài, cậu muốn quên, nhưng cậu không bị té đến mất trí nhớ, cậu vẫn nhớ rất rõ tất cả thống khổ. Nỗi thống khổ này giống như cây xanh mọc rễ trong lòng cậu, mỗi phiến lá đều có một móc sắt nho nhỏ, chỉ cần cậu vừa nghĩ đến, móc sắt sẽ cào cấu trái tim cậu, làm cậu đau đớn đến chảy máu, điều cậu cần bây giờ không phải là quên mà là ma túy, xem tất cả nỗi thống khổ giống như ma túy, cậu sẽ không đau đớn nữa, cho dù là chảy máu cũng sẽ không đau, sẽ không khó chịu.


Lúc giá cả dầu thô tăng vọt, kinh tế thế giới bành trướng rất nhanh, Tề Hạo Nhiên cũng gia tăng đầu tư tài chính, cơ hồ đem tất cả tài sản cá nhân đầu tư vào, chỉ hy vọng buôn bán thu về thật nhiều tiền tài hơn nữa.

Tề Chương mang tư tưởng của phe bảo thủ, hắn bí mật liên kết chống đối cha, chỉ cần ông muốn gia tăng đầu tư, hắn sẽ phản đối, sự phản đối của hắn được truyền khắp phe bảo thủ, Tề Hạo Nhiên vẫn khư khư cố chấp, mặc kệ đại hội đồng công ty phản đối vẫn gia tăng đầu tư.

Tề Chương biết, kinh tế bành trướng rất nhanh giống như bọt biển, tốc độ mở rộng nhanh hơn, như vậy thời gian bị nghiền nát cũng sẽ không xa. Hắn không đồng ý đem tất cả tài chính công ty đi đầu tư, lưu lại một ít tài sản sẽ tốt hơn. Nhưng Tề Hạo Nhiên không nghe, rất nhanh mua vào rất nhiều dầu thô. Giá cả dầu thô tăng nhanh từng ngày, một trăm bốn ngươi, một trăm bốn mươi mốt, Tề Hạo Nhiên nhìn giá dầu thô lúc mua vào chỉ một trăm ba mươi giờ đã tăng hơn mười đồng rồi, ông cao hứng, lại mua vào với giá một trăm bốn mươi, hy vọng đến lúc tăng lên một trăm năm mươi sẽ bán tháo.

Trong khoảng thời gian này, tất cả tài sản riêng của Tề Hạo Nhiên đều dồn vào dầu thô, ông cơ hồ đã đổ tất cả tài sản cùng tánh mạng vào đó, theo như ông nói, làm người phải có tinh thần mạo hiểm.

Ngược lại, Tề Chương lại tiến hành một cách cẩn cẩn dực dực, hắn đem tài sản cá nhân chuyển thành USD ký gởi đến ngân hàng ở nước ngoài, mấy năm này hắn buôn bán lời không ít, lén lút cất giữ dưới sự quản chế của cha. Trước mắt không có biện pháp tiến hành theo suy tính của hắn, nhưng thật ra bên ngoài hắn lại có một người bạn tri kỷ, cùng hắn mở một công ty, dù rất nhỏ, nhưng cũng là tâm huyết của hắn, nhưng nhất cử nhất động đều phải tránh xa cha, không thể cho ông biết.

Tề Chương muốn sau khi thoát ly sự khống chế của cha, có sự nghiệp của chính hắn, Tề Nhạc cùng một chỗ với hắn cũng không quá khổ cực.

Tất cả mọi người đều không ngờ, ngay cả nhà phân tích kinh tế có thâm niên được mọi người gọi là thần cổ phiếu hay là nhân vật lớn gì đó, cũng thật không ngờ, suy thoái kinh tế thế giới đến nhanh như vậy.

Ngày 11 tháng 07 năm 2008, sau khi giá dầu thô đạt đến 147,7 USD một thùng đã nhanh chóng rớt giá, còn bốn mươi USD một thùng.


Tất cả cổ phiếu dầu thô bạo ngã, tài sản trên diện rộng đều bị hút cạn, nhất là những người đem tất cả tài sản đầu tư vào dầu thô.

Theo sự rớt giá trên diện rộng của giá dầu thô, cơn lốc tài chính cũng bộc phát.

Cơn lốc tài chính bắt đầu từ nước Mỹ lan rộng ra toàn cầu, vài ngày ngắn ngủi, đã có mấy trăm ngân hàng quốc tế tuyên bố phá sản, ngân hàng còn phá sản, vậy dân chúng còn có đường sống nào? Theo sau đó, băng đảo tuyên bố phá sản, OPEC bắt đầu lên tiếng, cơn lốc tài chính sẽ kéo dài đến ba năm, kinh tế thế giới sẽ bị đình trệ, thậm chí thụt lùi mấy năm, người chơi chứng khoán bắt đầu nhảy lầu, những người từng rung trời chuyển trời đất, từng có mặt trên bảng xếp hạng Forbes cũng bắt đầu chạy trốn, có người tài sản riêng từ mười triệu biến thành một khoản nợ lớn, bắt đầu tự sát, theo điều tra sơ bộ, trong ba người tự sát thì có một người là phú thương nhảy lầu.

Quốc gia bị phá sản, ngân hàng đóng cửa, giá cổ phiếu dầu thô liên tục ngã mạnh, cơn lốc tài chính lần này lan tràn đến tất cả mọi người. Những người gửi tiền đến ngân hàng, người bán cổ phiếu lẫn người mua đều ý thức được cái gọi là phá sản.

Ngay cả chính phủ cũng bắt đầu nôn nóng bất an không cách nào đối mặt với sự kiện phát sinh này, huống chi là giới tài chính nói riêng.

Tề Hạo Nhiên là người đầu tiên chịu nguy hại, tất cả tài sản của ông đều đặt vào cổ phiếu dầu thô, lần bạo ngã này, cơ hồ đã mang đi tất cả tiền tài của ông. Cơn lốc tài chính này làm cho ông không có cách thu hồi vốn, trừ bỏ là một người thuộc họ Tề, ông mất hết tất cả.

Tề Chương biết, cơ hội tới rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.