Bạn đang đọc Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc: Chương 10
Chương 10
Ngồi trên chiếc xe ngựa bọc nhung, Emma bắt đầu nhớ lại những gì vừa diễn ra và nhận thấy cô ruột mình hành động là lạ – cô chưa bao giờ chứng kiến kiểu rời vũ phòng vội vàng đến thế. Tuy nhiên, cô sợ rằng, thái độ khác thường của bà Caroline là kết quả của việc bà nhìn thấy cô mất hút ngoài vườn với Alex. Emma khôn ngoan quyết định không nhắc tới chuyện gì và ngồi tựa lưng ra sau chờ ai đó bắt chuyện.
Belle nhanh chóng lấp chỗ trống. “Không thể tin được đùng một cái nữ công tước lại mời nhà mình đi nghỉ ở nông thôn. Đúng là khó tin,” cô nói, mắt nhìn xoáy vào Emma.
Emma tránh ánh mắt Belle.
“Mẹ tin chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời,” bà Caroline khẳng định chắc nịch. “Bà Eugenia rất hi vọng được ở bên hai đứa,” bà nói thêm, chỉ cháu và con gái.
“Hi vọng quá đi ấy chứ,” Ned dài giọng, nháy mắt với Emma.
Đã khá rõ ràng là mọi người đều hiểu nguyên do thực sự của chuyến đi nghỉ này.
“Với lại Shophie rất nhớ chồng.” bà Caroline nói thêm. “Bà Eugenia và mẹ nghĩ cô ấy muốn có phụ nữ bầu bạn, nhất là khi cô ấy sắp sinh em bé.” Bà quay sang con trai, không muốn ai có cơ hội chỉ ra rằng đứa bé của Shophie năm tháng nữa mới chào đời và hơn thế nữa, tình hình sức khỏe của cô liên quan rất ít đến động cơ hành động của bà Eugenia. “Con cũng được mời, tất nhiên. Con sẽ đi chứ, Ned?”
“Con nghĩ là không đi được,” Ned đáp lại bằng nụ cười ranh mãnh. “Cha mẹ đi vắng càng tiện cho con ăn chơi trác táng.”
Bà Caroline có vẻ kinh ngạc.
Ned chỉ cười. “Thật khó mà thành một kẻ phóng đãng khi các bà mẹ cứ kè kè bên cạnh.”
“Ned, thật ra nếu con muốn buông thả thì vẫn còn rất nhiều thời gian, sau khi con học xong và bắt đầu cuộc sống độc thân.”
“Không có dịp nào như lần này.”
“Anh sẽ làm gì khi cả nhà đi rồi?” Belle sốt sắng hỏi.
Cậu cúi người về trước nháy mắt. “Rất, rất nhiều việc mà em thậm chí không thể nghĩ ra được.”
“Thật à? Gì…?”
“Chẳng phải là rất may mắn,” bà Caroline nói to chen vào, cố gắng thay đổi hướng câu chuyện, “khi chúng ta có dịp lui về vùng nông thôn một thời gian cùng gia đình nhà Ridgely, nơi không có những ánh mắt dò xét của London, chúng ta có thể thoát khỏi những chuẩn mực về ứng xử sao? Phần nào như thế.” Chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa biệt thự nhà Blydon, và với sự giúp đỡ của chồng, bà xuống xe, vội vã bước lên bậc thềm trước nhà vào phòng khách.
Emma không chậm trễ theo chân cô ruột. “Đừng tưởng con không biết cô đang làm gì đấy nhé,” cô nói nhỏ.
Bà Caroline ngừng lại một lát. “Tất nhiên con biết ta đang làm gì.” Bà vỗ vỗ lên má cháu gái. “Cũng như cô biết con đang làm gì.”
Emma há hốc miệng sợ hãi nhìn bà cô.
“Con quả là thông minh, Emma yêu quý, khi khoác lại chiếc khăn choàng đó vào.” Nói đến đó, bà lên cầu thang vào phòng ngủ.
Nhà Blydon và Ridgely lên đường về vùng nông thôn trong ngày cuối tuần tiếp theo, Alex rất bực mình khi không thể thu xếp để anh và Emma có một xe ngựa riêng trên chuyến đi về Westonbirt. Thậm chí anh còn không thể thu xếp để họ ngồi cùng một chiếc xe. Bà Eugenia mong mỏi xảy ra tình huống lỡ trớn (hi vọng là sẽ dẫn tới đám cưới vội vàng), nhưng không định làm gì để dẫn đến tình huống như thế trong một chiếc xe đang chạy.
Chính vì thế Alex càu nhàu – không lấy gì làm vui vẻ lắm – khi anh leo lên chiếc xe nhà Blydon cùng với ông Henry, bà Caroline và mẹ mình. Bà nói bọn trẻ cần phải có một xe ngựa riêng để có thể vui vẻ mà không bị mấy người già buồn tẻ làm mất hứng.
“Bọn trẻ!” Alex kêu lên. “Lạy chúa, Sophie đang mang thai đứa thứ hai đấy!” Và anh lẩm bẩm điều gì đó mà bà Eugenia không hiểu rõ lắm, mặc dù bà nghĩ rằng đã nghe thấy từ “buồn tẻ”.
“Phải,” bà Eugenia tuyên bố, “không phải tất cả chúng ta đều già. Mẹ đã bảo Charlie đi cùng xe với chúng ta.”
Đúng lúc đó, cậu bé nhảy vào vòng tay bác nó, nài nỉ đòi tập chơi bài trên đường đi.
Cảm xúc của Emma dao động giữa niềm hi vọng âm thầm được đi cùng xe ngựa một mình với Alex vừa tự chỉ trích bản thân vì ý nghĩ như vậy, tuy nhiên cô hài lòng trước viễn cảnh có ba đến bốn giờ trò chuyện và tán gẫu với Belle và Sophie. Trước tiên họ điểm qua tất cả những tiểu thư chưa chồng của giới thượng lưu, sôi nổi mổ xẻ tính cách của họ, hết chuyện, họ bắt đầu bàn về những người đàn ông chưa vợ. Đến lúc đó, họ đã đi được nửa chặng đường đến đích, thế là họ quay sang chủ đề nóng bỏng về những quý ông, quý bà đã có gia đình. Họ vừa chuyển qua bàn về các góa phụ mang tước hiệu của chồng thì cuối cùng Sophie cũng cho biết xe đã gần đến Westonbirt. Emma thở phào nhẹ nhõm. Thật lòng mà nói, cô đã hết chuyện để tán dóc.
Alex từng kể với cô rằng hầu hết những năm tháng thơ ấu của anh sống ở Westonbirt, quê cha đất tổ của dòng họ, nên Emma vô cùng tò mò về nơi anh đã lớn lên. Vì thế khi xe ngựa vòng qua góc tiến đến cổng trước của điền trang, Emma không thể không nghển cổ lên để nhìn cảnh quan bên ngoài rõ hơn. Tuy nhiên, cửa sổ xe không mở ra được nên cô đành phải áp sát mặt vào cửa kính.
“Lạy Chúa, Emma, người ta có thể nghĩ rằng chị chưa nhìn thấy cây bao giờ đấy,” Belle nhận xét.
Emma lập tức ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung, và thoáng bối rối vì sự tò mò quá đáng của mình. “Ừ, chị rất thích nông thôn, em biết đấy, sau ba tháng ở London, hẳn là chị cảm thấy như chưa nhìn thấy cây bao giờ.”
Shophie khẽ cười. “Chị bảo đảm với em là chúng ta có rất nhiều cây ở Westonbirt. Cả những cây dây leo nữa. Còn có một dòng suối nên thơ mà Alex khẳng định là đầy cá hồi, mặc dù chị chẳng nhớ có lần nào anh ấy bắt cá ọi người ăn cá.”
Vừa đến đó, xe ngựa dừng bánh, và một người hầu mặc chế phục vội vã ra mở cửa. Emma là người xuống xe cuối cùng vì vậy cô không nhìn rõ cảnh quan Westonbirt cho đến khi ra khỏi không gian chật hẹp của xe ngựa. Cô không phải thất vọng. Westonbirt là một biệt thự cổ kính trang nghiêm mà từ “đồ sộ” chưa đủ sức miêu tả. Được xây dựng từ những năm 1500 dưới thời trị vì của Nữ hoàng Elizabeth Đệ Nhất, nhà thiết kế theo hình chữ E để tôn vinh nữ hoàng. Mặt tiền của dinh thự quay sang hướng Bắc là trục của chữ E, còn ba cánh nhô ra ở phía sau. Từng hàng từng hàng các cửa sổ cao, hẹp, sạch tinh tươm lấp lánh trên mặt tiền, và Emma đoán tòa nhà phải có ít nhất bốn đến năm tầng. Khi bước đến gần, cô có thể xem xét kĩ một vài tác phẩm thủ công tinh xảo được tạo nên từ nhiều giờ làm việc cật lực của những nghệ nhân xa xưa. Emma e sợ trước vẻ đẹp và sự cao quý của ngôi nhà tổ tiên dòng họ Ashbourne.
“Sophie,” cô thì thầm kính nể. “Em không thể tin được chị thực sự đã lớn lên ở đây. Chỉ cần đứng trước ngôi nhà, em đã cảm thấy mình như một nàng công chúa rồi.”
Sophie mỉm cười. “Chị cho rằng người ta trở nên quen thuộc với những nơi mình lớn lên. Nhưng em phải xem phần còn lại nữa. Sân sau cũng là một nơi rất đáng yêu.”
“Mẹ hi vọng rằng Alex sẽ chỉ cho cô ấy phần còn lại.” Sophie, Emma và Belle quay lại nhìn thì thấy bà Eugenia đang đi đến. Cách đó vài mét, ông Henry đang đỡ vợ xuống xe ngựa, còn Alex thì đang bị Charlie hành hạ.
“Ồ, cháu muốn được xem nhiều hơn nữa,” Emma thốt lên. “Cháu thích vùng thôn quê quá, thời tiết tuyệt đẹp làm sao.” Chắc chắn là các vị thần đang mỉm cười với nước Anh trong những ngày này. Bầu trời trong xanh, khẽ điểm những đám mây bồng bềnh, và mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp lên gương mặt Emma.
“Alex!” bà Eugenia gọi với. “Nếu con gỡ được Charlie ra khỏi cổ, thì dẫn Emma đi loanh quanh xem chút nhé.”
Emma quay sang Belle khi Alex còn đang cố gỡ vòng tay bám chặt của Charlie. “Sao em không đi cùng bọn chị, Belle?”
“Ồ không,” Belle trả lời, hơi vội vã quá mức. “Em không đi cùng được rồi. Sáng nay em lấy nhầm cả hai cuốn Nhà vua Henry IV phần hai trong thư viện nhà ta.” Cô giơ ra hai tập sách bọc da đỏ thẫm mang theo lên xe phòng trường hợp Sophie và Emma muốn chợp mắt. “Em cần lấy cuốn phần một ngay, Sophie hứa cho em mượn ở thư viện. Chả hiểu sao nhà mình hai cuốn đều là phần hai…” Tiếng cô nhỏ dần.
“Chị không biết,” Emma nói, nhận thấy rõ ràng rằng gần như tất cả mọi người đều chuẩn bị trước cho khoảnh khắc này.
“Em không thể nào đọc phần hai trước phần một được,” Belle nói thêm. “Thế chẳng khác nào đọc vài trang cuối của cuốn tiểu thuyết trước khi bắt đầu.”
“Chưa kể đến việc xáo trộn trật tự tên sách theo bảng chữ cái của em,” Emma chêm vào không quên một chút mỉa mai.
“Còn chuyện đó nữa mà em quên mất đấy,” Belle kêu lên. “Thế nên em càng phải kiếm ngay mới được.”
“Đừng cãi lại ý trời,” Alex khuyên và kéo tay Emma, Charlie nhảy loi choi phía sau anh. “Tại sao em không thay trang phục cưỡi ngựa, anh sẽ dẫn em đi xem đây đó. Giờ ban ngày thì chúng ta ra thăm thú cánh đồng đã, tối anh sẽ chỉ cho em xem ngôi nhà.”
Charlie lập tức chen vào giữa nhảy nhót. “Cháu đi với chứ? Cho cháu đi nào?” cậu nài nỉ.
“Không phải bây giờ, con yêu,” Sophie vội vàng chen vào. “Mẹ nghĩ con phải đi xem mèo Cleopatra thế nào đi. Bà Goode bảo nó sắp đẻ đấy. Có lẽ cuối tuần này.”
Lứa mèo con sắp sinh hấp dẫn hơn rất nhiều chuyến đi dạo ở cánh đồng gần nhà cùng bác Alex và cô Emma, thế là Charlie hét lên, “Tuyệt!” và chạy biến vào bếp, nơi cô mèo vàng đen làm ổ ngay bên cạnh bếp lò.
Trong vòng hai mươi phút, Emma đã thu xếp đồ đạc vào căn phòng rộng rãi của mình ở cánh phía Tây, thay bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh lam hợp thời trang rồi vội vã quay trở lại phía trước nhà, nơi Alex đang chờ. Anh đang đứng trên bậc thềm, mắt nhìn xa xăm trên ngọn đồi non tơ màu cỏ khi Emma đi đến. Cô thầm quan sát gương mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp của anh, nghĩ rằng chưa bao giờ thấy anh đẹp trai như lúc này, khi anh mặc áo khoác màu xanh vỏ chai và quần ống túm màu da bò. Cảm xúc trong cô vẫn còn hỗn độn từ sau nụ hôn nồng nàn của họ vài đêm trước, và chỉ thoáng thấy anh nhìn xa xăm vô định, những cảm xúc đó lại bị khuấy tung như ban đầu. Emma khẽ thở dài, tự hỏi liệu có bao giờ cô lấy lại được cân bằng trong lòng khi ở bên người đàn ông phức tạp này. Nghe thấy có tiếng thở dài, Alex quay phắt lại đối điện với cô, vẻ mặt anh vẫn còn nghiêm nghị đến mức Emma bỗng nhiên thấy mình bồn chồn khủng khiếp. Cười ngượng nghịu, cô lấy tay vuốt vuốt chân váy màu xanh. Cô hé môi định nói nhưng không nghĩ ra được điều gì. Trong vài tháng qua, cô và Alex đã định hình một mối quan hệ bạn bè thoải mái và thường đùa vui với nhau như thể họ đã là bạn bè từ thơ bé. Nhưng Alex nói đúng. Nụ hôn của họ ở vườn nhà Lindworthy đã thay đổi mối quan hệ, và cô lại cảm thấy bối rối như gặp lần đầu tiên.
“Căn phòng hẳn vừa ý em chứ?” Alex bỗng nhiên hỏi.
Emma ngẩng ngay lên nhìn gương mặt anh. Sự im lặng nặng nề đã bị phá vỡ, cô vừa thấy nhớ cảm giác thân mật mà cô tìm thấy trong ánh mắt tha thiết của anh, lại vừa thích thú vì đã lấy lại được tinh thần. “Tất nhiên. Ngôi nhà của anh thật đáng yêu. Nhưng,” cô cười nói, “em thề là sẽ không bao giờ quen được với phòng khách lớn thế. Em có thể đưa cả ngôi nhà mặt phố của em ở Boston vào đó. Nó sẽ vừa khít về chiều cao. À mà làm thế thì vỡ chùm đèm pha lê mất.” Emma ngước nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, cách đầu cô khoảng mười hai đến mười lăm mét. “Làm thế nào người ta lau sạch được cái đèn kia nhỉ?”
Alex mỉm cười nắm lấy tay cô. “Rất cẩn thận, anh đoán thế.” Anh chỉ tay về phía chuồng ngựa, và cả hai xuống bậc thềm, dạo bước theo hướng đó. “Anh nghĩ phải đi ngựa để chỉ cho em một vài chỗ ở Westonbirt,” Alex nói, “vì khu này rộng lắm, không thể đi bộ được.”
Emma mỉm cười háo hức. “Lâu rồi em không cưỡi ngựa,” cô nói.
Alex nhìn xuống cô vẻ không tin. “Thực ra thì Emma à, anh thấy em cưỡi con ngựa nhỏ màu trắng của em họ em trong công viên Hyde suốt rồi.”
Emma mở tròn mắt. “Lạy chúa, thế sao gọi là cưỡi ngựa được. Trong công viên đông đúc như thế đi nước kiệu còn khó chứ nói gì đến phi nước đại. Với lại em mà phi nước đại thì thiên hạ lại bàn tán về hành vi nổi loạn của em hàng tuần liền ấy chứ.” Emma nhăn mặt. “Người ta còn có gì hay hơn để nói nữa đâu, phải không?”
Alex nheo mắt, vẫn nhìn xuống cô. “Sao anh cứ có cảm giác chúng ta không còn nói về một tình huống giả định nữa nhỉ?”
“Có thể em đã từng cưỡi con ngựa non qua công viên với tốc độ mà người ta gọi là ‘chóng mặt’,” Emma thú nhận, vẻ mặt ngây thơ.
Anh cười khoái trá. “Và người ta nói về chuyện đó hàng tuần liền à?” thấy cô gật đầu, anh đăm chiêu, “Sao anh lại không được nghe chuyện đó nhỉ?”
Lần này, đến lượt Emma cười to. “Em sợ rằng không ai đủ can đảm nhắc đến tên em khi có mặt anh, nói gì đến việc nói xấu em.” Cô vùng ra khỏi tay anh chạy đến chuồng ngựa, xách chân váy sẫm màu lên để chạy nhanh hơn. Cô quay người lại đối mặt anh nói, “Đúng là tuyệt vời. Anh sẽ không bao giờ thấy được những việc kinh hoàng mà em đã làm, vì vậy trong mắt anh, em luôn thánh thiện!”
Alex rảo bước nhanh hơn. “‘Thánh thiện’ không phải là từ mà anh nghĩ đến.”
“Ồ?” Cô tiếp tục bước giật lùi, chốc chốc lại ngoảnh ra sau quan sát để không vấp phải gốc cây.
“‘Đứa trẻ hiếu động’ thì hợp hơn đấy.”
“À, nhưng ‘thánh thiện’ là tính từ, còn ‘đứa trẻ hiếu động’ là danh từ, vì vậy anh không thể dùng thế chỗ nhau được.”
“Xin Chúa cứu con khỏi những người phụ nữ có học,” Alex lầm bầm.
Emma dừng lại một lát, khua khua ngón trỏ. “Em nghe thấy rồi nhé, đồ tồi.”
“Không thể tin được em dám gọi anh là đồ tồi.”
“Em là người duy nhất đủ dũng cảm làm điều đó.”
“Vâng, dũng cảm,” Alex đáp lại vẻ phật ý.
“Với lại,” Emma nói, tiếp tục bước lùi về phía chuồng ngựa, “những người phụ nữ có học thú vị hơn những người không có học.”
“Vì vậy những người phụ nữ có học toàn lên mặt dạy đời anh.”
Emma lè lưỡi.
“Dừng lại đi,” Alex khuyên.
Cô cười láu lỉnh. “Anh không thấy em là đối thủ đáng giá à?”
“Có chứ,” anh điềm tĩnh nói. “Nhưng ý anh là em phải dừng lại đi. Ngã vào máng ngựa giờ đấy.”
Emma kêu lên nhảy về phía trước. Quay ngoắt lại nhìn cô mới biết Alex không nói đùa, quả thực là cô suýt ngã ướt hết. “Nước trông không được sạch lắm,” cô chun mũi nhận xét.
“Mùi hôi cũng không dễ chịu lắm đâu.”
“Phải,” cô tuyên bố, “chắc là em phải cảm ơn anh rồi.”
“Thế thì mừng quá,” anh mỉm cười nói.
Cô phớt lờ câu đó của anh. “Vậy là từ giờ trở đi em phải thận trọng từng bước đi.”
“Hay em để anh dẫn đường?”
Cô cười rạng rỡ. “Tất nhiên rồi.”
Emma cầm tay Alex khi họ đi nốt quãng đường ngắn đến chuồng ngựa. Khi họ đến nơi, người giữ ngựa dẫn ngay hai con ngựa ra đón.
“Bà Goode gửi bữa trưa dã ngoại đến, thưa công tước. Trên ghế dài đằng kia.” Người giữ ngựa đưa dây cương cho Alex.
“Tuyệt quá,” Alex trả lời. “Và cảm ơn anh đã chuẩn bị ngựa cho tôi dù được thông báo muộn thế.”
Người giữ ngựa cười tươi. “Không có gì, thưa công tước, hoàn toàn không có gì,” anh ta vừa nói vừa đổi chân trụ.
Alex dẫn đôi ngựa ra chỗ trống. “Của em đây, cưng,” anh nói và đưa cho Emma cầm dây cương con ngựa cái nhỏ màu hạt dẻ trông rất hoạt bát.
“Ôi, cô nàng thật tuyệt,” Emma thốt lên, xoa xoa bộ lông mượt mà của con ngựa. “Anh đặt tên nó là gì?”
“Delilah.”
“Nghe kêu ghê,” cô lẩm bẩm. “Con của anh chắc là Samson.”
“Chúa lòng lành, không,” Alex trả lời. “Như thế nghe quá nguy hiểm.”
Emma nhìn anh nghi ngờ, tự hỏi có phải anh đang nói đến điều gì đó khác chứ không phải ngựa, nhưng rồi lại quyết định không nói gì nữa.
Alex nhanh tay cầm lấy bữa ăn trưa dã ngoại bà Goode đã để sẵn trong túi cho hai người, đoạn họ cưỡi ngựa lên đường.
Thoạt đầu họ cho ngựa thong dong đi nước kiệu bởi Emma cứ mê mải cảnh quan nơi này. Westonbirt là một vùng đất phì nhiêu với những quả đồi xanh mướt nhấp nhô, điểm xuyết những bông hoa dại màu hồng phai và trắng. Mặc dù phần lớn diện tích đất của điền trang được sử dụng để sản xuất nông nghiệp từ nhiều thế kỷ nay, nhưng những cánh đồng rộng lớn bao bọc sát xung quanh ngôi nhà vẫn giữ nét hoang sơ để gia đình có thể tận hưởng những thú tiêu dao của vùng thôn dã mà không bị ai quấy rầy. Khu vực mà họ đang cưỡi ngựa qua không có nhiều cây, song vẫn lác đác những cây sồi lớn, vững chãi mà Emma tin chắc rằng leo lên đó thì rất tuyệt. Mỉm cười mãn nguyện, cô hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của vùng nông thôn.
Alex khẽ cười khi nghe thấy tiếng hít sâu rõ mồn một của cô. “Ở đây khác hẳn phải không?” anh nhận xét.
“Hửmmm?” Emma quá sung sướng đến mức không thể nói trọn một câu.
“Không khí ấy. Sạch hơn. Hít vào còn thấy cả vị ngon của nó.”
Cô gật đầu. “Em cảm thấy mình đang trở nên tinh khiết hơn qua từng hơi thở, gột sạch bụi bẩn London từ trong ra ngoài. Chỉ khi đến đây, em mới nhận thấy mình đã thiếu vắng bầu không khí nông thôn đến mức nào.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy mỗi khi có cơ hội rời khỏi thành thị,” Alex nhăn nhó cười đồng tình. “Nhưng sau vài tuần anh lại thấy buồn phát khóc.”
“Có lẽ,” Emma mạnh bạo nói, “anh chưa tìm được đúng người bầu bạn.”
Alex quay sang phía cô, cho ngựa chầm chậm dừng lại để nhìn cô gần hơn. Emma cũng dừng ngựa, quay sang nhìn thẳng về phía anh. Sau vài giây, cuối cùng Alex phá vỡ sự im lặng. “Chắc thế,” anh nói khẽ đến mức Emma gần như không nghe thấy. Anh hơi rời ánh mắt khỏi cô nhìn thẳng về phía trước, tránh bị chói nắng mặt trời. “Em có thấy cái cây phía trước không?” anh hỏi. “Trên gò đất kia kìa?”
“Cái cây có những chùm hoa màu anh đào phải không?”
Alex gật mạnh. “Phải. Anh sẽ đuổi theo em đến đó. Anh chấp em chạy trước, vì em bị mắc kẹt trên cái phát minh khủng khiếp mà người ta gọi là yên ngồi chụm chân đó.”
Emma không nói gì. Cô cũng không đợi Alex hô “bắt đầu”. Cô lập tức phi ngựa với tốc độ cực nhanh. Khi đến vạch đích (cây đích thì đúng hơn), trước Alex một quãng, cô cười sung sướng, cả vì chiến thắng cuộc đua và vì cảm giác khoái chí khi bỏ rơi anh hoàn toàn phía sau. Tóc cô gần tuột hết ra khỏi búi, cô bèn đưa tay lên tháo nốt phần còn lại, vô tình lắc đầu để những lọn tóc rực rỡ buông xuống lưng.
Alex cố cưỡng lại để không bị mê hoặc trước cử chỉ quyến rũ đó của cô. “Lẽ ra em phải đợi cuộc đua bắt đầu chứ,” anh mỉm cười trìu mến nói.
“Phải, nhưng như thế thì em không thể thắng được.”
“Mấu chốt của một cuộc đua ngựa là kỵ sĩ giỏi nhất phải thắng.”
“Mấu chốt của cuộc đua ngựa này,” Emma đáp lại, “là kỵ sĩ nhanh trí nhất thắng.”
“Xem ra anh không thể thắng trong cuộc tranh cãi này rồi.”
Emma cười ngây thơ, “Chúng ta đang cãi nhau à?”
Alex hắng giọng. “Xem ra anh không thể thắng trong cuộc tranh luận này.”
“Tranh luận cũng có thắng thua ư?”
“Nếu có,” anh nói với giọng nhượng bộ, “chắc chắn người thắng không phải là anh.”
“Anh quả là ranh mãnh.”
“Em quả là bướng bỉnh.”
“Ba em phàn nàn về điều đó suốt hai mươi năm nay rồi.”
“Vậy anh đề nghị chúng ta nghỉ ăn lấy sức đã,” Alex nói rồi thở phù. Anh nhanh nhẹn xuống ngựa, mang theo túi đồ ăn người trông ngựa đưa cho.
“Mà này,” Emma nói khi Alex đưa tay đỡ cô xuống ngựa. “Anh chưa cho em biết tên con ngựa của anh là gì đâu đấy.”
“Cicero.” Alex thoáng cười với cô khi trải mảnh thảm sắc tươi sáng xuống đất.
“Cicero ư?” Emma nhìn anh vẻ không tin. “Em không biết anh lại thích tiếng Latin thế đâu.”
“Anh ghét thì có.” Alex nhăn nhó khi nhớ lại những bài học tiếng Latin khủng khiếp dưới sự dạy dỗ của những ông thầy thời thơ ấu rồi sau đó ở Eton và Oxford. Anh ngồi lên thảm đoạn lấy thức ăn từ túi ra. “Anh ghét cay ghét đắng môn đấy.”
“Vậy tại sao anh lại đặt tên con ngựa theo tên một nhà hùng biện La Mã?” Emma vừa khẽ cười vừa nhấc váy lên trên mắt cá chân một chút, ý tứ ngồi xuống thảm đối diện Alex.
Anh cười tinh nghịch tung cho cô một quả táo. “Anh cũng chịu. Nghe hay thôi.”
“Ồ. Đó cũng là lý do hay, em cho là như vậy. Em cũng chưa bao giờ thích tiếng Latin. Không thể dùng ngôn ngữ đó nói chuyện với bất kì ai, ngoài một vài tăng lữ, em đoán thế.”
Khi Emma lăn quả táo trong lòng bàn tay, Alex thò tay vào trong túi lấy ra một chai rượu và những chiếc ly tuyệt đẹp được bọc bằng vải flannel để khỏi vỡ. Ngẩng đầu lên, anh thấy Emma đang cúi xuống xem xét một bông hoa dại nhỏ màu hồng. Anh nhìn cô chăm chú và thở dài nghĩ rằng mình không thể hình dung ra điều gì thú vị để làm vào buổi chiều hơn là cưỡi ngựa lang thang quanh Westonbirt cùng Emma. Điều đó làm anh khó chịu. Anh không thích thực tế rằng niềm hạnh phúc bình yên trong tâm trí anh đang dần lệ thuộc nhiều hơn vào người phụ nữ tóc đỏ quyến rũ đang ngồi cách mình không xa. Chiều nay, khi cô đi xuống cầu thang, trông cô đẹp đẽ đến mê hồn khiến anh đờ cả người. Và anh biết rằng cô cũng cảm thấy bị hấp dẫn như vậy. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô. Emma không biết cách giấu cảm xúc của mình.
Nhưng anh phải thú nhận với chính mình – không chỉ mình anh bị Emma quyến rũ. Nói đơn giản là anh thích cô. Trí tuệ cô sắc như dao, cô được học hành đến nơi đến chốn – có thể là còn hơn hầu hết mớ đàn ông mà anh biết, và không giống như hầu hết giới thượng lưu, cô biết cách đùa mà không xúc phạm ai. Bạn bè và gia đình anh không ngớt bảo anh phải chộp lấy cô, cưới cô ngay trước khi có kẻ khác giành mất hoặc trước khi cô quay về Boston.
Nhưng anh hoàn toàn, chắc chắn không muốn lấy vợ.
Nhưng khổ nỗi, anh sẽ điên mất nếu không sớm làm tình được với cô.
Anh lại nhìn sang phía cô lần nữa. Cô vẫn đang xem xét bông hoa dại, bặm môi suy nghĩ khi lật phía dưới bông hoa lên xem. Cô có thực sự đáng để anh trả giá bằng tự do của mình không? Có ai đáng giá không?
Anh luồn tay vào mái tóc dày. Gần đây, ngày nào không nhìn thấy cô ít nhất một lần, anh lại lâm vào tình trạng giống như trầm cảm.
Emma bỗng ngẩng lên, đôi mắt tím của cô sáng lên vui thích. “Alex?” cô gọi, chìa bông hoa mình đang xem ra.
Alex thở dài khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô. Anh tự hỏi cô có phiền lòng không khi anh ném cô xuống thảm rồi xé hết quần áo của cô.
“Anh đã bao giờ ngắm một bông hoa như thế này chưa?” cô hỏi. “Ý em là ngắm thật kĩ nó ấy? Quả là tuyệt đẹp.”
Trông cô ngây thơ đến nhói lòng. Thậm chí ngây thơ hơn cả bình thường. Alex lại thở dài. Chắc cô sẽ phiền lòng.