Bạn đang đọc Ring – Vòng tròn Ác nghiệt – Chương 13
Hai người bắt taxi tới căn hộ chung cư của Asakawa. Nếu đường không đông thì đi từ Roppongi về Kita-shinagawa chỉ mất chưa đầy hai mươi phút. Trong xe, chiếc gương buồng lái chỉ phản chiếu vầng trán của người tài xế. Anh ta im lặng đặt một tay trên vô lăng và không hề có ý định bắt chuyện với khách. Nếu truy lại căn nguyên thì mọi chuyện đều bắt đầu từ sự lắm lời của một tay tài xế taxi. Nếu lúc đó, tại chỗ đó, gã không bắt chiếc taxi ấy thì đâu đến nỗi bị sa chân vào cái vụ án quái gở này. Asakawa nhớ lại sự việc nửa tháng trước. Và gã hối hận, đáng lẽ gã nên mua vé tàu để về nhà dù rất bất tiện, dù phải chuyển qua bao nhiêu ga đi nữa… – Đầu video nhà cậu có sang băng được không? – Ryuji hỏi. Vì đặc thù nghề nghiệp, Asakawa có hai bộ đầu quay băng. Một bộ gã mua vào thời kỳ đầu video mới được phổ biến nên tính năng không thật tốt nhưng nếu chỉ là sao băng thì không vấn đề gì lắm. – Được. – Vậy hả, thế thì sang ngay cho tớ một cuốn. Tớ muốn mang về nhà xem lại nhiều lần để nghiên cứu. Asakawa thấy vững dạ. Câu nói ấy của Ryuji đã dễ dàng giúp gã lấy lại dũng khí.Hai người quyết định xuống taxi ở trước Gotenzan Hills để đi bộ. Chín giờ kém mười. Rất có thể lúc này vợ con gã vẫn còn thức. Shizu bao giờ cũng cho con đi tắm trước chín giờ, sau đó sẽ chui vào đệm và ngủ luôn trong lúc nằm cạnh con. Và một khi đã ngon giấc, cô hầu như không thể tự mình bò ra khỏi đệm. Shizu luôn cố gắng để có thời gian tâm sự với chồng, nên ngày trước, cô thường bỏ lại một lời nhắn trên mặt bàn: “Đánh thức em nhé.” Sau khi kết thúc công việc và trở về, Asakawa sẽ làm theo lời nhắn ấy, gã sẽ lay vợ dậy vì nghĩ rằng vợ gã có thể dậy được. Thế nhưng, vợ gã chẳng bao giờ chịu dậy. Nếu còn cố lay dậy, vợ gã sẽ xua hai tay như đuổi ruồi trước mặt rồi nhăn nhó và kêu lên một cách khó chịu. Những lúc như thế, tuy Shizu đã đôi phần tỉnh giấc nhưng có vẻ như cơn buồn ngủ hoàn toàn chiếm ưu thế nên Asakawa đành phải bỏ cuộc. Chuyện này tiếp diễn vài lần khiến Asakawa không buồn đánh thức Shizu dậy nữa, cho dù có nhìn thấy lời nhắn, và rồi Shizu cũng không để lại lời nhắn nữa. Lúc này là chín giờ, khoảng thời gian bất khả xâm phạm của Shizu và Yoko. Vào những ngày như hôm nay, thế thành ra lại tốt. Vì Shizu không ưa gì Ryuji. Asakawa chưa bao giờ hỏi vợ tại sao vì nghĩ rằng thái độ đó hoàn toàn chính đáng. “Em xin anh đấy, đừng có mời anh ta đến nhà nữa được không.” Asakawa vẫn còn nhớ vẻ mặt đầy ác cảm của vợ lúc ấy. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là không thể bật cuộn băng đó ngay trước mặt Shizu và Yoko. Căn phòng im lặng tối đen, mùi nước nóng và xà phòng bay ra đến tận cửa. Hai mẹ con hình như vừa mới đi nằm vì khăn tắm vẫn đang lót dưới mái tóc chưa khô. Sau khi áp tai vào cửa phòng và chắc chắn vợ con đã ngủ, Asakawa dẫn Ryuji vào phòng ăn. – Cún con ngủ rồi à?Ryuji nói vẻ tiếc rẻ. Suỵt, Asakawa đưa ngón tay lên miệng. Shizu chẳng bao giờ thức giấc vì những chuyện như thế này nhưng ai dám chắc cô sẽ không cảm thấy điều gì đó khác thường và không tỉnh dậy. Kết nối đường ra và đường vào của hai chiếc đầu video xong, Asakawa đút cuộn băng kia vào. Gã nhìn mặt Ryuji trước khi ấn nút play như để xác nhận một lần nữa trong im lặng. – Làm cái khỉ gì thế, bật nhanh lên nào. – Ryuji không hề rời mắt khỏi màn hình, giục gã. Asakawa đưa điều khiển từ xa cho Ryuji rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ. Gã không dám xem. Đáng lẽ ra gã phải xem lại thật nhiều lần và bình tĩnh phân tích, vậy mà gã không còn chút khí lực nào để theo đuổi vụ án này thêm nữa. Gã muốn trốn chạy. Chỉ thế thôi. Asakawa ra bao lơn hút thuốc. Gã đã hứa với vợ là không hút thuốc trong nhà từ lúc con gái gã chào đời và gã chưa bao giờ làm sai lời hứa ấy. Cuộc hôn nhân của vợ chồng gã vẫn rất hoà thuận sau chín năm tròn. Asakawa không thể bỏ ngoài tai ý kiến của người vợ đã cho gã một mụn con gái đáng yêu. Ngó vào trong phòng từ ban công, gã thấy những hình ảnh đang nhảy nhót qua tấm kính mờ. Cảm giác sợ hãi khi phải xem một mình ở Villa Log Cabin so với ở đây, trong căn hộ chung cư tầng sáu tại một khu phố nhỏ, nơi có ba người nữa xung quanh gã quả thật rất khác nhau. Còn Ryuji, chắc chắn y chẳng bao giờ sợ đến rũ người ra và khóc lóc dù cho có phải xem trong một hoàn cảnh như gã. Vì vậy mà gã muốn Ryuji, chỉ Ryuji, xem những hình ảnh ấy với một nụ cười khinh bạc cùng những lời thoá mạ bằng thứ ánh mắt uy hiếp đối thủ của y. Đúng lúc điếu thuốc cháy hết và gã đang định trở vào phòng từ ban công thì cánh cửa giữa phòng ăn với hành lang mở ra, Shizu xuất hiện trong bộ quần áo ngủ. Gã luống cuống với lấy chiếc điều khiển trên bàn và tạm dừng màn hình. – Em chưa ngủ à? – Hơi có ý trách cứ trong giọng nói của Asakawa. – Tại em thấy có tiếng động. Vừa nói, Shizu vừa nhìn chiếc ti vi đang nhiễu loạn và phát ra những âm thanh lạo xạo rồi quay sang Ryuji, rồi lại Asakawa, nét mặt đầy vẻ nghi ngờ. – Thôi đi ngủ đi! – Asakawa nói như muốn chặn đứng mọi câu hỏi. – Hay là em cùng xem đi. Cái này hay đấy. Ryuji ngẩng mặt lên trong tư thế ngồi khoanh chân. Asakawa muốn quát cho Ryuji một trận nhưng gã không thể bật được thành lời, mọi sự tức tối đều dồn cả vào nắm đấm dận xuống mặt bàn. Giật nảy mình trước tiếng động đó, Shizu vội vàng đặt tay lên nắm cửa nheo mắt rồi khẽ cúi đầu chào Ryuji: “Xin cứ tự nhiên”. Cô nhanh chóng quay gót và biến mất vào sau cánh cửa. Đêm khuya hai gã đàn ông đang xem video bỗng cuống quýt tắt máy lúc vợ bắt gặp… Asakawa biết rõ Shizu đang tưởng tượng những gì. Gã vừa kịp nhìn thấy vẻ khinh bỉ trong cái nheo mắt của vợ. Đúng ra thì đó là sự khinh bỉ đối với bản năng của đàn ông hơn là đối với Ryuji. Gã chợt thấy cay đắng vì không thể giải thích cho vợ hắn hiểu. Đúng như mong đợi của Asakawa, sắc mặt Ryuji không hề thay đổi khi xem xong. Y vừa ư ử hát bằng mũi vừa tua đi tua lại cuốn băng để kiểm tra lại một lần nữa những điểm mấu chốt. – Thế là tớ cũng dính vào vụ này rồi đây. Thời gian của cậu còn sáu ngày, của tớ còn bảy ngày. – Ryuji hoan hỉ như vừa được tham dự vào một trò chơi. – Cậu thấy sao? – Asakawa hỏi ý kiến Ryuji. – Chẳng khác gì trò trẻ con. – Cái gì? – Hồi bé cậu không chơi trò này bao giờ à? Ví dụ như cho bọn bạn xem một bức tranh hay thứ gì đó thật đáng sợ, hoặc gửi cho chúng một lá thư rồi dọa chúng rằng kẻ nào nhìn thấy cái này sẽ gặp phải điều bất hạnh. Chẳng hạn thế. Tất nhiên, Asakawa đã từng chơi những trò đó. Chúng cũng na ná như trò kể chuyện ma vào những đêm hè. – Thế thì sao? – Chả có gì. Chẳng qua tớ cảm thấy vậy thôi. – Ngoài ra còn điều gì đáng lưu ý thì nói mau ra xem.- Để coi, hình ảnh thì không có gì đáng sợ lắm. Có vẻ như sự lẫn lộn giữa hiện thực và trừu tượng. Nếu bốn đứa nhóc đó không chết đúng như lời cảnh báo thì ta có thể khịt mũi mà cười vào nó. Đúng không nào? Asakawa gật đầu. Khốn nạn là ở chỗ, gã biết rằng cuộn băng không nói dối. – Trước tiên, ta thử suy nghĩ xem lý do tại sao bốn đứa đầu đất ấy lại chết. Có hai giả thiết. Cuối băng là dòng chữ “Những kẻ xem cái này sẽ phải chết…” và ngay sau đó là một câu thần chú… đúng rồi, từ giờ trở đi, ta hãy gọi cách thoát khỏi cái chết là thần chú. Như vậy, bốn đứa đó đã xoá mất phần có câu thần chú nên đã bị giết. Hoặc là vì chúng không thực hiện câu thần chú nên đã bị giết. À khoan, trước đó, ta cần phải kiểm tra lại xem kẻ xoá mất câu thần chú có phải bốn đứa nhóc ấy không đã. Biết đâu khi chúng xem tới đó thì câu thần chú cũng đã bị xoá mất rồi. – Kiểm tra bằng cách nào bây giờ? Cậu không định hỏi bốn đứa trẻ ấy chứ? Asakawa lấy bia từ trong tủ lạnh, rót ra cốc rồi đặt trước mặt Ryuji. – Thôi được, để xem nào. Ryuji bật lại cảnh cuối và ấn nút tạm dừng vào đúng thời điểm mà đoạn quảng cáo hương muỗi chèn lên câu thần chú kết thúc. Y chậm rãi cho chạy từng khung hình. Băng chạy hơi quá, y tua lại, rồi tạm dừng, rồi cho chạy từng khung hình… Thế rồi, trong một tích tắc, y phát hiện ra một cảnh phim có ba người ngồi quanh chiếc bàn. Một đoạn phim cực ngắn trong một chương trình truyền hình có lẫn quảng cáo đã bị ghi vào đây. Đó là một night-show truyền hình phát sóng trên toàn quốc vào lúc mười một giờ đêm. Một trong ba người là một nhà văn ăn khách, tóc bạc mà bất kỳ ai cũng biết, người thứ hai là một cô gái trẻ đẹp, người thứ ba là một danh hài trẻ tuổi vùng Kansai. Asakawa đưa sát mặt lại màn hình. – Cậu biết chương trình này chứ? – Ryuji hỏi. – Một night-show đang phát trên NBS. – Đúng thế. Tay nhà văn ăn khách kia là người dẫn chương trình, cô em trẻ đẹp là trợ lý, còn cậu danh hài kia là khách mời của ngày hôm đó. Thế nên, chỉ cần biết ngày cậu danh hài kia được mời làm khách là sẽ xác minh được có phải bốn đứa nhóc đó đã xoá mất câu thần chú hay không. – … Hiểu rồi. Night-show được phát vào lúc mười một giờ đêm các ngày thường. Nếu ngày phát sóng chương trình đó là ngày 29 tháng Tám thì không nghi ngờ gì nữa, kẻ xoá mất câu thần chú chính là bốn đứa trẻ đã nghỉ tại Villa Log Cabin vào đêm hôm ấy. – NBS là công ty con của báo cậu đúng không? Thế thì đơn giản rồi còn gì. – Được rồi, để mình kiểm tra. – Trăm sự nhờ cậu đấy. Nó liên quan tới mạng sống của cậu và tớ phải không nào. Trước hết phải làm rõ từng thứ một, bất kể là gì. Phải không, chiến hữu? Ryuji vỗ vào vai Asakawa. Hẳn là y dùng từ “chiến hữu” bởi cả hai cùng phải đối mặt với cái chết. – Cậu không sợ à? – Sao lại sợ? Ngược lại là đằng khác. Một trò chơi hẹn giờ tuyệt cú. Và hình phạt cho bên thua là cái chết… Nếu không phải đánh đổi bằng tính mạng thì chả còn gì là thú vị. Suốt từ lúc nãy Ryuji luôn tỏ ra rất khoái chí. Còn Asakawa thì lo lắng tự hỏi liệu vẻ khoái chí ấy có phải là một kiểu lên gân để giấu đi nỗi sợ? Tuy nhiên, khi nhìn sâu vào đáy mắt Ryuji, gã không nhận thấy mảy may sợ hãi nào trong đó. – Tiếp theo, cần phải điều tra xem cuộn băng này được tạo ra bởi kẻ nào, vào thời gian nào và với mục đích gì. Ta có thể tìm ra được kẻ nào đã đem cuộn băng đến B-4 trong số các khách tới nghỉ tại đó trong nửa năm hoạt động của khu Villa Log Cabin. Mà khỏi cần nửa năm, gói gọn trong cuối tháng Tám là được. Khả năng lớn nhất chính là những kẻ đến ngay trước bọn nhóc. – Lại là mình phải điều tra hả? Suy nghĩ một lát sau khi nốc cạn cốc bia, Ryuji nói. – Tất nhiên rồi. Hạn chót đang đến gần. Xem trong đám bạn hữu của cậu có thằng nào nhờ vả được thì bảo nó giúp một tay. – Có một tay nhà báo cũng quan tâm tới vụ này. Nhưng, đây là việc liên quan tới tính mạng nên…Asakawa đang nghĩ đến Yoshino. – Ngại quái gì, mau gọi hắn tới. Cho hắn xem cuộn băng này rồi thì các vàng hắn cũng chả dám ngồi yên. Khác gì châm lửa vào đít. Nhất định hắn sẽ vui vẻ giúp cậu. – Đâu phải ai cũng như cậu. – Thế thì phỉnh hắn là phim mát rồi dụ hắn xem là ổn chứ gì. Có nói lý với Ryuji cũng chẳng ích gì. Chừng nào nội dung câu thần chú chưa sáng tỏ, Asakawa không thể cho ai khác xem cuộn băng này. Gã cảm thấy trước mặt mình là ngõ cụt. Để giải mã được chân tướng của nó cần phải có một cuộc điều tra mang tính tổ chức. Nhưng với một cuộn băng như thế, dễ đâu mà kiếm được người. Những kẻ sẵn sàng vui vẻ dấn thân vào một trò chơi chí tử như Ryuji lại quá hiếm. Còn Yoshino, anh ta sẽ phản ứng ra sao ? Anh ta cũng có vợ con, vả lại chắc gì đã dám bất chấp nguy hiểm để thỏa trí tò mò. Tuy vậy, vẫn có một cách để nhờ anh ta giúp đỡ mà không cần đả động đến cuốn băng. Có lẽ, gã nên kể hết với anh ta mọi diễn biến cho tới lúc này. – Được, mình sẽ thử. Ryuji ngồi lên bàn ăn rồi với lấy chiếc điều khiển. – Đúng rồi, cái này tách biệt rõ ra thành hai loại phân cảnh: những cảnh trừu tượng và những cảnh cụ thể. Vừa nói, y vừa bật lại cảnh núi lửa phun trào rồi cho hình đứng yên. – Nhìn ngọn núi lửa này xem. Nó chắc chắn có thật. Ta cần phải kiểm tra xem nó tên là gì. Nó lại đang phun trào nữa này. Nếu biết được tên ngọn núi, chúng ta sẽ tìm được ngày mà nó phun trào, như vậy thời gian và địa điểm quay cảnh phim này sẽ được làm sáng tỏ. Ryuji lại cho băng chạy tiếp. Cảnh bà lão xuất hiện cùng với những lời nói khó hiểu, nghe giống như tiếng địa phương. – Phương ngữ ở đâu thế nhỉ. À, trường tớ có chuyên gia về phương ngữ, để tớ hỏi thì sẽ biết ngay bà già này ở vùng nào. Ryuji tua nhanh. Khuôn mặt đặc biệt của người đàn ông gần đoạn kết hiện ra. Ryuji cho hình dừng lại ngay trước cảnh mỏm vai bị khoét mất miếng thịt của người đàn ông mặt mày nhễ nhại mồ hôi, đang vừa thở hổn hển vừa chuyển động thân mình theo một nhịp điệu. Đây là đoạn cận cảnh nhất của khuôn mặt người đàn ông. Có thể nhận ra một cách rõ ràng các đặc trưng của khuôn mặt từ ánh mắt, sống mũi đến hình dạng của tai. Tuy tóc trước trán hơi bợt lên trên nhưng độ tuổi có lẽ cũng chỉ vào khoảng ba mươi. – Cậu có nhận ra thằng cha này không? – Ryuji hỏi. – Làm sao mà nhận ra được. – Mặt hắn trông ớn quá. – Cậu mà còn nghĩ thế thì hắn quả không phải loại vừa. Cậu khiến mình thấy kính trọng hắn rồi đấy. – Ờ, nên làm như thế. Không có nhiều khuôn mặt gây ấn tượng mạnh đến vậy đâu. Cậu tìm hộ tớ được không? Cậu là phóng viên mà, còn ai chuyên nghiệp hơn cậu trong những mánh điều tra đó. – Cậu đùa đấy à? Tội phạm hay nghệ sỹ còn hoạ chăng chứ người thường thì tìm thế cóc nào được. Mà dân số Nhật Bản thì tới cả trăm triệu người. – Thế thì cậu tìm trong đám tội phạm, hoặc diễn viên đóng phim poóc-nô cũng được. Thay cho câu trả lời, Asakawa cầm lấy quyển sổ ghi chép. Có quá nhiều việc phải làm, nếu không ghi lại gã sẽ quên mất. Ryuji tắt máy rồi tự tiện lôi ra một chai bia nữa từ trong tủ lạnh và rót vào cốc.- Nâng cốc nào! Asakawa không định cầm cốc lên vì không hiểu được tại sao lại phải nâng cốc. – Tớ có một linh cảm. – Đôi má xám xịt của Ryuji hơi ửng đỏ. – Trong vụ việc này có bóng dáng của một thứ tội ác chống lại loài người. Tớ đánh hơi thấy nó, không thật rõ ràng, nhưng có một xung động xảy ra vào thời điểm đó… Mà tớ đã kể với cậu rồi nhỉ, về nạn nhân đầu tiên của tớ ấy mà. – Ờ, vẫn nhớ. – Hơn mười lăm năm trước, vào lúc ấy, có một thứ dự cảm làm ngực tớ nhột nhạt. Hồi đó là tháng Chín của lớp mười một, năm tớ mười bảy tuổi. Tớ học toán đến ba giờ đêm, sau đấy học tiếng Đức khoảng một tiếng đồng hồ để thư giãn đầu óc. Lúc nào tớ cũng làm như vậy. Học ngoại ngữ là cách tốt nhất để làm dịu đi các tế bào não đang mệt mỏi. Đến bốn giờ, tớ uống hai chai bia như thường lệ rồi ra ngoài đi dạo, một thói quen hàng ngày của tớ. Lúc đi ra, có một cái gì đó rất khác với mọi khi khi nảy nòi trong óc tớ. Mà cậu đã bao giờ rảo bộ qua các dãy phố giữa đêm khuya chưa nhỉ? Khoan khoái lắm đấy. Lũ chó cũng ngủ khì cả. Giống như cún con nhà cậu ấy. Thế rồi tớ đến trước một khu căn hộ. Nó là một toà nhà hai tầng làm bằng gỗ khá đỏm dáng, và tớ bắt gặp một cô nàng sinh viên sạch sẽ, mà đôi khi tớ bắt gặp ở trên phố, đang sống đâu đó trong ngôi nhà này. Nhưng tớ không biết là phòng nào. Tớ lần lượt đưa mắt qua các ô cửa sổ của tám căn phòng. Lúc ấy, tớ chỉ quét mắt qua thôi chứ chẳng nghĩ ngợi gì. Thế mà, chả hiểu sao, khi mắt tớ dừng lại ở căn phòng tầng hai tít mãi đầu hồi phía nam, tớ lại nghe có tiếng nổ tách trong đầu, rồi bất chợt cảm thấy một thứ bóng đen mới mọc mầm trong tim tớ đang lớn dần lên. Và tớ lại tuần tự nhìn qua một lần nữa. Quả nhiên là đúng đến chỗ đó, bóng đen ấy lại cuộn lên. Thế là tớ tin chắc rằng căn phòng đó không đóng khoá. Tớ không biết có phải cô nàng quên bấm khoá hay không. Tớ chỉ biết bước theo sự dẫn lối của cái bóng đen sinh ra trong tim tớ lên tầng hai và đứng trước cửa phòng. Có một tấm biển đề tên bằng chữ Latin: YUKARI MAKITA. Tớ tóm mạnh lấy nắm đấm cửa bằng tay phải. Tớ giữ như thế hồi lâu rồi dồn hết sức xoay sang bên trái. Nhưng nó không nhúc nhích. Tớ rủa thầm trong bụng. Trong tích tắc vang lên một tiếng cách, cánh cửa mở ra. Cậu nghe này, không phải cô nàng quên khoá cửa mà chính là cánh cửa đã mở ra vào giây phút ấy. Có một sức mạnh nào đó đã tác dụng lên nó. Cô nàng đang nằm ngủ trên tấm nệm cạnh bàn. Tớ cứ đinh ninh là cô nàng ngủ trên giường cơ, nhưng không phải vậy. Tớ nhòm thấy một bên chân của cô nàng thò ra khỏi chăn… Ryuji tạm ngừng câu chuyện ở đó. Thế rồi, như thể đang tái hiện lại rất nhanh trong đầu cái quang cảnh sau đó, y chìm đắm vào vùng ký ức xa xăm với một vẻ mặt có cả xót thương lẫn tàn ác. Lần đầu tiên Asakawa nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ giằng xé của Ryuji. – … Sau đó hai ngày, trên đường từ trường về ngang qua khu căn hộ ấy, tớ thấy có chiếc xe tải hai tấn đậu trước sân và đồ đạc thì đang được khuân ra khỏi phòng. Người chuyển nhà là Yukari. Đứng bên cô nàng là một người đàn ông có vẻ như là bố, cô nàng thì chẳng làm gì, chỉ đứng tựa vào hàng rào và chăm chú nhìn đống đồ đạc được chuyển ra. Lẽ đương nhiên là ông bố thì chẳng biết tại sao cô con gái lại đùng đùng chuyển nhà rồi. Đấy, Yukari biến mất trước mặt tớ như vậy đấy, Chẳng biết là cô nàng về nhà đẻ hay chỉ thay đổi chỗ ở rồi vẫn tiếp tục theo học ở trường đại học ấy? Đi đâu thì đi chứ chắc chắn cô nàng chẳng thể sống thêm một giây nào nữa trong cái căn phòng đó. Hê hê, thật tội nghiệp. Hẳn là cô nàng đã sợ chết khiếp. Câu chuyện làm Asakawa thấy nghẹt thở. Gã cảm thấy kinh tởm ngay cả cái việc uống bia cùng Ryuji. – Cậu không bao giờ dằn vặt vì chuyện ấy à? – Quen rồi. Cậu cứ thử hàng ngày đấm tay vào tường bê tông coi, cuối cùng sẽ chẳng thấy đau nữa đâu. … Thảo nào, ngay cả bây giờ y vẫn tiếp tục làm thế. Asakawa tự hứa với lòng sẽ không bao giờ cho gã đàn ông này bước vào nhà mình thêm một lần nào nữa. Ít nhất cũng không để y lại gần vợ và con gã. – Cậu khỏi lo, tớ không làm thế với cún con nhà cậu đâu. Asakawa vội lảng sang chuyện khác như thể bị nhìn thấu tim gan. – Thế cái linh cảm ấy là gì? – À, một thứ linh cảm về cái ác. Nếu không có một thứ năng lượng cực kỳ độc ác, thì tớ đã không thể gây ra những trò như thế với bàn tay này. Ryuji đứng dậy. Ngay cả khi đứng dậy, y cũng không cao hơn đầu Asakawa lúc đang ngồi. Tuy vóc người không đầy một mét sáu, nhưng những bó cơ cuồn cuộn nơi bả vai của Ryuji không thể chê vào đâu được, quá xứng là kẻ đã giật giải ném tạ trong đại hội thể thao các trường trung học. – Tớ chuẩn bị về đây. Nhớ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Qua đêm nay cậu sẽ chỉ còn năm ngày nữa thôi đấy. Ryuji xoè rộng bàn tay. – Mình hiểu.- Tớ biết có một luồng năng lượng ác đang cuộn lên ở một nơi nào đó. Nó toả ra thứ hương thơm sao mà quen thuộc. – Đứng cạnh cửa ra vào với cuốn băng vừa sao trước ngực, Ryuji nói như nhấn mạnh. – Cuộc họp tác chiến lần sau sẽ tiến hành ở nhà cậu. – Giọng Asakawa hạ thấp và rành mạch. – Biết rồi, biết rồi. Ánh mắt Ryuji đang cười. Asakawa vội nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng ăn lúc Ryuji vừa về khỏi. Đó là món quà cưới của một người bạn, quả lắc hình cánh bướm màu đỏ đang đánh qua đánh lại. Mười hai giờ hai mươi mốt phút… Ngày hôm nay, gã đã xem đồng hồ bao nhiêu lần rồi nhỉ? Thời gian đang choán hết tâm trí gã. Ryuji nói đúng, qua đêm nay thời hạn của gã chỉ còn lại năm ngày. Liệu cho tới lúc đó gã có giải được câu đố về dòng chữ đã bị xoá hay không? Tâm trạng của gã giống như của một bệnh nhân ung thư đang đứng trước ca phẫu thuật mà cơ may thành công gần như không có. Từ trước đến nay, Asakawa luôn chủ trương rằng cần phải báo cho bệnh nhân ung thư biết được tình trạng của mình. Nhưng nếu trạng thái tâm lý này cứ mãi tiếp diễn thì quả là gã chẳng muốn biết chút nào. Gã không phải loại người có thể làm được những việc phi thường giống như một vài người có thể làm lúc đối mặt với cái chết. Bây giờ thì gã vẫn còn đủ bình tĩnh. Nhưng khi chỉ còn một ngày, một giờ, hoặc một phút, gã không dám tin rằng mình còn có thể duy trì được trạng thái ý thức bình thường nữa hay không. Gã chợt hiểu ra rằng tại sao mặc dù kinh tởm Ryuji song gã vẫn bị y lôi cuốn. Ryuji có một sức mạnh tinh thần không thể nào cưỡng nổi. Trong khi Asakawa luôn để ý tới ánh mắt xét nét của những người xung quanh và khép nép sống thì Ryuji nuôi dưỡng một vị thần, à mà không, một con ác quỷ ở trong người và buông mình phóng túng. Y chưa bao giờ khuất phục trước nỗi sợ. Với Asakawa, chỉ những lúc nghĩ đến người vợ và đứa con nhỏ mà gã sẽ bỏ lại trên đời sau khi chết thì lòng tham sống của gã mới xua đi được nỗi sợ. Asakawa sực nhớ ra, gã khẽ khàng mở cửa buồng ngủ và ngắm nhìn gương mặt vợ và con gái. Hai khuôn mặt đang ngủ trong bình yên vô sự. Gã không còn thời gian để mà hoảng sợ nữa. Gã quyết định gọi điện cho Yoshino, kể hết sự tình và nhờ anh ta giúp đỡ. Gã sẽ phải hối hận nếu không làm ngay những việc có thể làm trong hôm nay.