Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 6


Đọc truyện Rết Tinh Ngàn Năm – Chương 6

“Rết thúc…”

Song Linh ngơ ngác nhìn sự việc trước mắt, trong đầu trống rỗng một mảng.

Rết thúc thúc của nàng… có thể cùng nữ nhân khác ban ngày ban mặt như vậy…

“Ngươi tới đây làm gì?” Rết tinh ngoài ý muốn thấy nàng từ xa, chân mày khẽ
nhíu lại, nhìn xuống Tiểu Mị ở dưới thân mình, không nhanh không chậm
rút thứ mà nàng ta giấu trong người ra.

Song Linh hết ngơ ngác
rồi ngơ ngác, Rết thúc thúc đè nữ tử kia dưới thân không nói, mò loạn
trong y phục của nàng ta cũng không nói, nhưng tại sao lại rút sợi dây
tết đỏ nàng tự làm ra từ trong người nàng ta? Đã vậy lại còn thản nhiên
ngồi dậy, đứng lên rời đi để mặc nàng ta nằm trên đất, tỉnh bơ như không có chuyện gì!

“Chàng… hạ lưu vô liêm sỉ!” Tiểu Mị nắm ngực áo
ngồi trên đất, mặt mũi đỏ bừng, bộ dạng đáng thương như thể vừa bị người ta khi dễ làm nhục. Nàng ta biết hắn luôn muốn ra dáng chính nhân quân
tử, lúc nào cũng càu nhàu lễ giáo này nọ, nàng ta nghĩ chỉ muốn thách
thức hắn một chút thôi, không ngờ hắn thực sự dám đưa tay vào trong
người mình.

Chỉ để lấy sợi dây tết cũ kĩ kia!!!

“Lão tử
cũng đã cảnh cáo mà ngươi không chịu nghe.” Rết tinh hừ mũi khinh
thường, quay đầu lại liền bước đến gần bên Song Linh, bỏ mặc Tiểu Mị
đằng sau không thèm liếc đến một cái.

“Rết thúc…” Song Linh còn
chưa kịp nói hết câu, bóng dáng cao lớn của hắn đã phủ trên người nàng,
che đi ánh mặt trời trước mặt nàng.

“Chúng ta đi, đã nói với

ngươi không được đi lại lung tung khi không có ta đi cùng cơ mà? Sao lại không nghe lời vậy?” Hắn có chút không vui, nhóc con không chịu nghe
lời hắn đi xa như vậy, lỡ gặp phải cái gì thì làm sao?

Song Linh
bị hắn cầm tay kéo đi, chung đụng từ nhỏ nên những cử chỉ này đối với
hai người họ hết sức bình thường, nhưng đối với một người nào đó, nó
biểu thị cho một ý nghĩa khác.

Tiểu Mị căm tức ngồi trên nền đất
lạnh không nhúc nhích, tiểu tiên tử kia quá mức xinh đẹp, đẹp đến thanh
tân thoát tục! Cho dù vẫn còn chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng chỉ cần nàng
ta vừa xuất hiện là cảnh vật xung quanh lập tức bị lu mờ. Giá trị của nữ nhân chỉ có nữ nhân mới hiểu, tiểu tiên tử này so với nàng ta thắng
không chỉ là một phần. Hèn gì mà Rết lang lại mê luyến đến vậy, chấp
nhận gian khổ trăm năm cũng quyết muốn mang người đẹp về!

Khoan đã!

Tiểu tiên tử kia cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng “tiên tử” trong
lời yêu giới bàn tán về hắn ít nhất cũng phải có đạo hạnh trăm năm,
không thể là một tiểu cô nương được!

Lẽ nào không phải nàng ta?

Vậy chẳng lẽ trên đời này còn có kẻ nào đẹp hơn nữa sao?

Trong phòng ngủ của Vô Thường cung, Bảo Linh còn đang bận rộn quạt cho nương tử ngủ trưa bỗng nhiên hắt hơi một cái.

“Chàng cảm lạnh sao?” Người trên giường tưởng chừng đã ngủ từ lâu lại lên
tiếng, đôi mắt chứa linh quang chẳng có vẻ gì là vừa thức dậy cả.

“Không rõ, bỗng nhiên muốn hắt hơi, có thể là ai đó nói xấu ta.” Bảo Linh khịt mũi, cũng không bất mãn ai đó vờ đòi đi ngủ để lừa hắn thả tự do cho nữ nhi.


Gió mát từ quạt trúc dập dềnh thổi đến, người nằm nghiêng
trên giường lại cảm thấy bất mãn với người đang tỉ mỉ ngồi quạt cho
mình.

“Bảo Lang…”

“…”

Tay cầm quạt của Bảo Linh
run lên, sư phụ thường gọi hắn là “đồ nhi” khi chỉ có hai người, trước
mặt người khác sẽ gọi “phu quân”, nhưng nếu người kêu hắn là “Bảo
lang” thì chỉ có lúc… khụ…

“Ta ngủ không được!” Vị sư phụ nào đó rất vô sỉ nũng nịu.

“…”

Bên ngoài hồng mai khoe sắc, trong phòng một mảnh tình xuân…

***

Song Linh bị Rết tinh kéo đi lúc nào cũng không hay biết, lúc nàng định thần lại thì cả hai đã đến bên bờ suối rồi. Rết tinh cảnh giác xung quanh an toàn mới thả bàn tay đang nắm tay nàng ra, tới bên suối vục nước rửa
mặt.

Hơi ấm trên bàn tay đọng lại mãi chẳng tan, Song Linh nhìn
chằm chằm tay hắn đang tỉ mỉ kì cọ cái dây tết, lại nghĩ tới vừa nãy hắn thò tay vào ngực nữ nhân kia chỉ để lấy thứ này, trong lòng không hiểu
sao dâng lên một ngọn lửa giận, không nói một lời liền giật sợi dây
trong tay hắn ném đi.

“Ấy!”


Rết tinh bất ngờ nhìn sợi dây bị dòng nước cuốn mất, toan đuổi theo nhặt về thì tay áo liền bị nắm lấy.

“Không cần nữa!”

“Ngươi nói nhảm cái gì vậy?” Hắn hơi cáu muốn giằng tay ra, nhưng nàng lại dùng cả hai tay nắm áo hắn.

“Ta nói không cần nhặt về nữa! Chẳng phải ta đã cho thúc một sợi dây khác sao? Không cần nhặt cái kia về nữa. Thứ đó… bẩn!”

Hắn ôm trán, thật không hiểu nổi nhóc con này muốn cái gì. Được rồi, không
nhặt thì không nhặt. Hắn khoát tay ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra sợi
dây tết mới tinh, hắn vẫn không nỡ đeo, nhưng xem ra chẳng còn cách nào.

“Để ta đeo cho thúc.”Song Linh thấy hắn chịu thỏa hiệp, lửa nóng mới nguôi
được một chút, chủ động muốn giúp hắn đeo lên thắt lưng, lại phát hiện ở eo hắn có một vết cắt sâu hoắm!

“Đ…Đây…” Nàng sợ hãi lắp bắp, vết thương tuy không còn chảy máu nữa, nhưng nhìn vào thực sự rất ghê tởm.

“Không việc gì, là Tiểu Mị làm.” Hắn không thèm để ý.

“Để ta giúp thúc băng bó.”

“Ta nói không c…”

Roạt!!!

Hắn thật muốn nói: Cái váy đó cho dù muốn xé hết cũng không thể vòng qua
người hắn chứ đừng nói băng bó vài vòng. Nhưng nhìn nàng bận rộn luống
cuống thấm ướt vải rồi giúp hắn lau rửa vết thương, hắn lại im lặng mặc
nàng muốn làm gì thì làm.

Trời ngả về chiều, vết thương trên
bụng hắn “coi như” cũng được xử lý ổn thỏa. Đứa nhỏ ngốc! Làm gì có ai
băng bó lại không cởi áo bệnh nhân ra như nàng vậy? Phần eo hắn bị nàng
bó cứng ngắc, trị thương không thấy chỉ thấy vết thương bị ép muốn vỡ ra lần nữa. Có lẽ ngày nào đó hắn phải tìm cho nàng một cuốn sách về y lý
mới được!

Tiểu Song Linh rửa xong tay, hết sức hài lòng với thành quả của mình,một nửa cái váy của nàng bây giờ đã ở trên bụng hắn, nhìn
thế nào cũng thấy rất hòa hợp!


Nàng ngồi xuống bên cạnh, cả người dựa vào vai hắn, bỗng dưng lại chẳng biết nói gì. Nghĩ đến việc ban nãy hắn làm cùng nữ nhân kia, mặc dù không có giống như nàng tưởng, nhưng
cái cách hắn gọi nàng ta là “Tiểu Mị” cũng đủ thấy hai người rất quen
thân. Tự dưng cổ họng lại thấy chua lòm!

“Rết thúc thúc nè, cái người tên Tiểu Mị đó, rốt cuộc là ai vậy?”

“Nàng ta sao?” Hắn hừ mũi khinh thường.

Trong đầu liền hiện lên kí ức hai trăm năm trước, hắn vô tình cứu được một
con nhện nhỏ sắp chết khô. Khi xưa hắn cũng đã từng ở trong tình cảnh
đó, phải vật lộn hàng ngày mà sống, cho nên khi hắn thấy nó sắp chết,
hắn liền động lòng tưới cho nó một giọt máu của mình.

Ai dè, một năm sau có một nữ yêu tới trước động của hắn xin báo ân, hắn ban đầu
còn không nhớ, sau đó mới phát hiện nàng ta chính là con nhện khi xưa.
Nàng ta quả quyết muốn ở lại hầu hạ hắn để báo ân, hắn cũng chẳng từ
chối. Bọn họ ở chung gần một năm, nàng ta liền ngỏ ý muốn gả cho hắn,
sau đó suýt chút thì ăn thịt hắn!

Cũng may bản thân hắn cũng là
độc vật, nếu không hắn đã sớm vong mạng dưới nọc độc của nàng ta. Niệm
tình nàng ta vất vả dọn dẹp động rết cho mình cả năm không tính công hắn mới không giết chết nàng. Nhưng mà nàng ta làm như không thèm nghe lời
cảnh cáo của hắn, luôn tìm cách cùng hắn dây dưa…

Sau đó hắn mới
biết nàng ta nguyên thân là nhện Góa phụ đen, cách gia tăng tu vi nhanh
nhất là hấp thụ đàn ông, nói thẳng ra chính là ăn đến mẩu xương cũng
không còn! Nghĩ tới bản thân suýt chút trở thành mồi ngon cho nàng ta,
hắn liền rùng mình một cái.

“Thúc đang suy nghĩ gì sao?”

Tiếng gọi của Song Linh đưa hắn về thực tại, nói ra thì việc này cũng không
khác gì một vết bẩn trong kí ức mà hắn muốn chùi đi, lẽ ra từ đầu hắn
phải hiểu rằng kẻ xấu xí như hắn làm sao lại có người tự động muốn cùng
hắn ở chung mới phải.

“Chỉ là một cố nhân thôi.” Hắn nhàn nhạt trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.