Đọc truyện Rết Tinh Ngàn Năm – Chương 59: Ngoại truyện 2 – Hôn lễ
Ngày đại hỷ của Trương Sinh cùng với Nhan Linh có thể được coi là sự kiện trọng đại bậc nhất của phái Thanh Thanh trong vài trăm năm gần đây, đánh dấu mối liên kết giữa thế lực yêu tộc lớn nhất Thổ quốc là Bàn Sơn và tiên môn lớn nhất lục địa Huyễn Châu tại Thanh Sơn.
Nhan Linh trưởng môn đứng đầu phái Thanh Thanh kết duyên cùng cháu ngoại trai của Hồ Vương Bạch Phong, Trương Sinh, trở thành hôn lễ đầu tiên được cử hành trong hơn hai ngàn năm lập phái Thanh Thanh đến nay.
Ấy… và còn là của Song Linh thượng tiên với một vị tiên nhân vô danh nữa chứ!
Đệ tử phái Thanh Thanh đã sớm được thông báo về hôn lễ của Trưởng môn từ vài tháng trước. Ban đầu khi họ được nghe đối tượng là Sư thúc tổ Trương Sinh thì cũng không có phản ứng gì lắm, dù sao hai vị này thân thiết từ lâu đã không còn là bí mật. Nhưng hóa ra sư thúc tổ lại chính là cháu trai Hồ Vương, điều này đã đủ kinh hãi rồi. Ấy vậy mà việc khiến họ kinh hãi hơn nữa là Song Linh thượng tiên – vị Thượng tiên duy nhất trong phái Thanh Thanh, dưới sự xếp đặt của Thái tổ sư bà bà Hoa Linh cũng sẽ thành thân trong cùng ngày này!
Song Linh thượng tiên thành thân, cái này không còn là bất ngờ, mà phải là kinh hoàng! Ngang ngửa với sự kiện Hoa Linh trước đây đột nhiên muốn kết duyên cùng đệ tử của mình vậy.
Được rồi, không phải bọn họ hủ bại hay có ác ý gì, nhưng việc này đến thậm chí quá mức đột ngột.
Song Linh thượng tiên được biết đến là vị thượng tiên trẻ tuổi nhất Tam giới, thời gian tu hành cực ngắn lại có thể vượt qua được lôi kiếp thượng tiên, không muốn phi thăng lên trời mà ở lại nhân giới trừ yêu diệt ác, sớm đã nổi danh khắp nơi. Nhưng mà… có ai từng nghe được phong thanh tiếng gió gì về nhân duyên của nàng chưa?
Ngoại trừ có một lần nàng đưa một phàm nhân bị trúng độc về Vô Thường cung chữa trị vài tháng, sau đó người kia không từ mà biệt bỏ đi. Hơn mười năm nay phần lớn thời gian Song Linh thượng tiên đều ở trong phái, có ra ngoài cũng đều dẫn theo đệ tử, đùng một cái lại thông báo thành thân, vậy thì thành thân với ai? Ngoại trừ thái tổ sư bà bà lúc nào cũng cười cười thần bí, đến ngay cả các trưởng lão sống lâu năm nhất, được coi là thân cận với nàng nhất cũng không tài nào đoán nổi.
…
Ngày đại hôn, trong không khí vui mừng phấn khởi chúc phúc cho Trương Sinh và Nhan Linh, người trong phái Thanh Thanh còn đeo thêm một nỗi tò mò và ưu sầu.
Họ tò mò vì vẫn chưa biết được vị tân lang của Song Linh thượng tiên là ai.
Họ ưu sầu cũng vì không biết được vị đó là ai!
Gì? Có lễ thành thân nào mà đến tận khi đón dâu rồi tân lang vẫn chưa lộ mặt không?
Đám hồ yêu từ sáng sớm đã được Hoa Linh bà bà – từ giờ có thể gọi người là bà bà, tự nhiên sai sử đi nấu nước chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí y phục, mũ quan của tân lang vẫn còn treo trên giá kìa!
Nhưng mà bọn họ còn chưa âu sầu được lâu, lại nghe tin Ma quân của hai giới Yêu – Ma dẫn theo phu nhân tham dự góp vui, mà còn là đại diện bên nhà tân lang. Tin tức này thật đúng là dọa cho người ta sợ muốn nhảy dựng!
Giờ lành đã điểm, Trương Sinh cao hứng dìu tân nương của hắn vào bái đường, những trưởng lão xung quanh lại không thể không cau mày.
Vốn theo tôn ti phải là Song Linh thượng tiên bái đường trước, sau đó mới tới Trương Sinh cùng Nhan Linh, dù sao theo bối phận thì Nhan Linh hay Trương Sinh cũng đều thấp hơn nàng một bậc. Nhưng mà vì tân lang của Song Linh còn chưa chịu xuất hiện, cùng không thể để lỡ giờ lành, vậy nên mới nhường cho hai người kia.
Cái này… đến tận lúc bái đường mà tân lang còn chưa chịu tới, có phải là khinh thường Song Linh thượng tiên của bọn họ hay không!? Đại hôn lớn như vậy, ngay cả Ma quân cũng có mặt rồi, nếu như tân lang không tới, vậy thì danh dự của Song Linh thượng tiên sẽ thành ra cái dạng gì?
Cho dù trong lòng bọn họ cực kỳ bất mãn, nhưng nhìn lên Hoa Linh bà bà đang nhận bái lạy ở chủ vị bên kia chẳng có một chút khẩn trương nào thì cũng đành nuốt lại, bên ngoài phải tỏ ra vui vẻ chúc mừng cho Nhan Linh…
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê…”
“KHOAN ĐÃ!!!”
Ấy ấy! Đây là có chuyện gì!?
Đây… đây là sinh vật gì!?
Trước cửa đại điện từ lúc nào đã đứng lù lù một đống lông cực kỳ cao lớn, ‘hắn’ vừa xuất hiện đã lên tiếng cắt ngang nghi lễ bái đường của Nhan Linh…
Này này này… này là muốn phá bái đường?
Vài tiểu đồ đệ nhỏ tuổi trong sảnh đã bị dọa cho tái mét, các trưởng lão mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong đã nhộn nhạo, không thể xác định nổi danh tính của kẻ này, không biết có quan hệ gì với Trương Sinh cùng Nhan Linh hay không. Nhưng dù vậy họ rất nhanh đã sẵn sàng vận nội lực, chỉ cần kẻ kia có hành động bất thường thì sẽ lập tức xông lên.
Phái Thanh Thanh cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo dễ bắt nạt, sự kiện lớn như vậy mà có kẻ không đầu óc tới phá rối thì đúng là tự tìm chết!
Ngoài dự đoán của mọi người là Trương Sinh, ‘đương sự’ bị phá đám lại không tỏ vẻ gì ngoài một biểu cảm bất đắc dĩ, thở dài tiếc hận, sau đó còn thản nhiên ra hiệu tiếp tục hoàn thành nghi lễ đi…
Cho đến khi tân lang và tân nương an lành dìu nhau vào động phòng hoa chúc, ‘cái đống’ kia vẫn đứng trơ ra như tượng.
Này… rốt cuộc là hắn đến phá hay là không phá!?
“Còn đứng đó làm gì? Mau đưa tân lang vào sửa soạn! Nhanh chân kẻo giờ lành qua mất bây giờ!”
Câu nói này của Hoa Linh bà bà giống như một mồi lửa, thành công châm lên hơn hai ngàn ngòi thuốc nổ trong mọi đệ tử phái Thanh Thanh.
Tân lang? Tân lang!!!
Cái vị tân lang giờ chót cũng không thèm ló mặt cuối cùng cũng xuất hiện!
Chỉ thấy ‘cái đống’ lông lá bờm xờm bị một đoàn hơn mười tiểu hồ ly khó khăn khiêng đi, hơn một khắc sau thì bị lôi ra sảnh đường, bị nhét vào bộ đồ tân lang.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, tóc tai râu ria đã được cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan không tinh tế nhưng lại cương trực, trên người thoát ra tiên khí nhàn nhạt, vị ‘tân lang’ này xem ra lại rất có khí chất ngang tàng, hùng mạnh đấy.
Trừ cái việc hắn không chớp mắt, mặt thì đần ra nhìn tân nương tử đứng chờ một bên sảnh đường, thì ai cũng phải gật đầu khen ngợi người này đứng bên Song Linh thượng tiên quả thực chính là trời đất một đôi.
Hơn nữa nghe nói hắn còn là đồ đệ của Ma quân, người đã ra lệnh cấm yêu – ma hai giới không được động tới Thanh Sơn. Ôi chà chà, nhiêu đây đã đủ thừa thân phận để xứng đôi với Song Linh thượng tiên của bọn họ rồi.
…
Hôn lễ của tiên gia không thể giống như nhân gian bày tiệc rượu đãi khách, cùng lắm thì rượu ngon, trái lạ bày biện tinh tế, mọi người ngồi một chỗ nâng rượu chúc mừng mà thôi.
Đấy là ở bên ngoài.
Trên Vô Thường cung, Hoa Linh cười tít cả mắt cùng với phu quân Bảo Linh tiếp đãi gia đình Hồ Vương và Ma quân, tất cả đều ngồi chung một bàn tiệc, mà đương nhiên là thịt cá đầy đủ.
Gì? Nàng bây giờ là phàm nhân rồi, đừng có bắt nàng cũng phải theo quy củ tiên môn. Ngày vui như vậy mà chỉ có trái cây lót rượu, cũng không sợ hại dạ dày?
“Ôi ôi, xem hôm nay ai mới vui nhất nào?” Bạch Thử ngồi ngay sát Hoa Linh, dựa cả người vào tay nàng, phong tình vạn chủng, “Hoa cô cô, cuối cùng tâm niệm kết thông gia của chúng ta cũng không được toại nguyện, ta thật là đau lòng đó.”
“Chỉ trách đứa con của ta quá vô dụng.” Hoa Linh thở dài tiếc hận. “Tên nhãi Hi Linh đó, lẽ ra không nên giữ hắn lâu vậy, phải ném hắn cho ngươi từ lúc mới sinh để chiếm phần, vậy thì tới lớn mới không bị hoàng đế kia cướp mất nàng dâu.”
“Không trách được mà, ai bảo tính tình tiểu nữ nhà ta giống phụ thân nàng như vậy. Cứng đầu.” Bạch Thử miết mắt qua Trương lão gia đã quá năm mươi nhưng vẫn khí khái vô hạn đang ngồi chung với Bảo Linh đàm đạo, hai ‘lão già’ tóc hoa râm lạnh lùng ngồi một chỗ, đúng là muốn đông chết người ta. “Năm đó nàng nhất mực đòi vào cung làm hoàng hậu, ai cũng không quản nổi. Haizz… Ta còn tưởng tiểu tử Trương Sinh sẽ được việc, nào ngờ…”
“Cái này ấy à, chắc chắn là không được rồi.” Tiểu Mị ngồi đầu bàn bên kia chóp chép gắp thịt cá chen mồm, “Tiểu tiên tử là cô dâu nuôi từ bé của Rết lang mà, ai cũng chen không được.”
“Phải phải, hắn là con rể ta chấm từ đầu đó.”
Hoa Linh cao hứng híp mắt khiến cho Bạch Thử ở một bên bĩu môi, dù sao ấn tượng của nàng với Rết tinh ngày xưa cũng không được tốt đẹp lắm, còn xém bị hắn cắt mất đuôi đấy! Làm thế nào cũng không ưa nổi.
“Hai đứa nó duyên sâu phận dày, mà Tiểu Sinh cũng đã thành thân rồi, ta thấy con tốt nhất là sớm bỏ ý định đi.” Bạch Tầm bà bà ngồi bên phải Tiểu Mị không mặn không nhạt thêm lời, mặc dù là lão hồ ly hơn năm ngàn tuổi nhưng bề ngoài chỉ như một phu nhân ngoài bốn mươi, nếu không phải chắt lớn của bà cũng đã có hài tử thì bà đã để nguyên dáng vẻ trẻ trung đôi mươi. “Không bằng sinh thêm đứa nữa, kết duyên cùng với tiểu tử kia?” Rồi rất thâm ý liếc xuống bụng Hoa Linh.
“Ồ? Ta còn đang mong là tiểu cô nương cơ. Hóa ra là một tiểu tử? Chỉ mong hắn có tiền đồ hơn vị ca ca của hắn một chút.” Hoa Linh vỗ vỗ phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, giọng nói thì ghét bỏ nhưng ánh mắt đã nhu hòa hẳn đi.
Khóe miệng Bạch Thử giật giật, nhìn chằm chằm vào bụng Hoa Linh, sau đó ngẫm nghĩ, lại quắc mắt bắn tia ánh mắt nóng bỏng qua Trương lão gia. “Mối hôn sự này ta nhận! Nhưng mà ta thì không vấn đề, chỉ là với chàng thì… hừ hừ…”
Như cảm ứng được ánh nhìn không mấy ‘thân thiện’ của thê tử, Trương lão gia lơ đãng nhìn sang, hơi gật đầu, sau đó tiếp tục bàn một ít chuyện dưỡng thân cường thể với Bảo Linh.
“Chậc chậc.” Tiểu Mị khinh bỉ, “Con cái đều đã thành thân lại muốn sinh tiếp? Các người không quan tâm đến tình hình bùng nổ dân số sau này sao?”
“Nương tử, dân số Ma giới không nhiều lắm, không bằng nàng cũng ra chút sức, góp phần giúp cải thiện tình hình đi?” Phụng Lai từ đầu tới cuối ngồi yên lặng uống rượu bên cạnh Tiểu Mị đột nhiên lên tiếng, còn rất mong chờ nhìn nàng nữa.
“Cái phi!!! Cái gì mà cải thiện tình hình? Nghĩ lão nương là cái máy đẻ sao? Lão nương không phải cái máy đẻ! Lão nương thèm vào!!!”
“Có trẻ con tốt lắm, chúng ta vẫn luôn muốn cho Tiểu Thử thêm nhiều đệ đệ muội muội, chỉ tiếc là không được.” Bạch Vũ Vũ ngồi bên phải Bạch Tầm bà bà nhỏ nhẹ nói, dáng vẻ hơi bệnh tật yếu ớt.
“Không phải đã có Tiểu Thử thay chúng ta sinh một đàn tôn tử sao? Rồi sau này tôn tử lại có hài tử, nàng tha hồ mà trông trẻ con.” Bạch Phong ngồi bên thê tử yêu thương dỗ dành, “Thân thể nàng không tốt, việc sinh trẻ con cực thân này để cho Tiểu Thử làm đủ rồi.”
“Phụ thân! Mẫu thân! Người không biết còn tưởng hai người coi con là cái máy đẻ đó!” Bạch Thử phẫn hận chỉ trích. “Tiểu mị cô cô, con cùng phe với người! Chúng ta không phải máy đẻ!” Nhưng mà nghĩ lại, nàng lại bĩu môi. “Dù sao con có muốn đẻ cũng chẳng được nữa, lão gia cũng đã lớn tuổi rồi.”
“Đúng đúng! Lão nương không phải máy đẻ, lão nương muốn làm người độc thân vui vẻ!” Tiểu Mị đã chẳng thèm quan tâm Bạch Thử nói gì, nắm chặt tay tuyên bố…
“Độc thân. Hử?”
Chỉ thấy ánh lửa lóe lên, kẻ nào đó đã bị Phụng Lai không thương tiếc xách cổ ném vào thông đạo trong không trung, sau đó cả hai đều mất hút…
“…”
“…”
“Vương, ta nghĩ chắc phải chuẩn bị chút thuốc cao cho nàng. Lần trước nàng chạy tới chỗ ta còn không ngồi thẳng được đấy.” Bạch Vũ Vũ che miệng cười cười.
“Ừ…” Bạch Phong không vui đáp lời, lần tới Tiểu Mị mà dám tìm tới Bàn Sơn nữa, hắn chắc chắn sẽ báo cho Ma quân đầu tiên. Ai mà vui được khi có kẻ tối ngày cứ kè kè bên thê tử nhà mình chứ?
Mà Bạch Thử bên này cũng không khá hơn chút nào, bởi vì lão gia nhà nàng đã nghe nàng tuyên bố hùng hồn, hiện giờ mặt đã đen hơn đít nồi.
Trương lão gia tính ra cũng đã làm thừa tướng hơn hai mươi năm, uy nghiêm có thừa, ngay cả kẻ chẳng bao giờ nghiêm túc như Hoa Linh cũng thấy một chút áp lực.
“Lão gia… ha ha…” Bạch Thử cười hơn mếu.
“Gian phòng cho khách ở bên trái dãy nhà phía đông.” Hoa Linh ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, thái độ vui mừng khi người khác gặp họa.
“Đa tạ.” Trương lão gia khách khí một câu, sau đó thẳng lưng đi ra ngoài.
Mà Bạch Thử ủy khuất nhìn theo bóng lưng phu quân, hừ mũi, đứng dậy xách váy chạy theo.
“A Phong, bên dãy nhà phía tây vẫn còn một phòng khách, ngươi có cần dùng không?” Hoa Linh tiếp tục quay sang Bạch Phong, nháy mắt.
“Vậy ta không khách sáo nhé? Sáng nay Vũ Vũ phải dậy sớm chắc cũng mệt rồi.” Loáng cái cũng không thấy Hồ Vương cùng thê tử luôn.
“…”
Một bàn tiệc linh đình chỉ còn lại ba người Hoa Linh, Bảo Linh và Bạch Tầm bà bà. Bảo Linh sau khi phu thê Bạch Thử rời đi đã quay sang chăm sóc cho thê tử, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến vị lão nhân gia đối diện.
Bạch Tầm bà bà không vì Bảo Linh thờ ơ mà mất hứng, khẽ nâng ly rượu lên bên môi nhấp. “Tiểu Hoa, năm đó ngươi nhận lời chăm sóc ngoại tôn nữ của ta, cho nên ta mới an tâm để nàng đi theo ngươi ra ngoài. Không nghĩ tới, mang về lại là cái bụng bầu của nàng.”
Nụ cười của Hoa Linh nháy mắt đã méo xẹo. Bạch Tầm bà bà lại muốn khởi binh vấn tội nàng đấy! Hoa Linh hiếm khi lúng túng ra mặt, lúc đó nàng còn đang bận ‘lừa’ đồ nhi, nào có thời gian quan tâm Bạch Thử… đúng là nàng thất trách, nhưng mà… “Bà bà, ngài đã có một đàn tôn tử ưu tú như vậy nhưng vẫn còn muốn trách ta?” Phải nói mấy năm qua thái độ của ngài với nàng đã hòa hoãn hơn nhiều, nàng còn tưởng là bà bà đã bỏ qua cho nàng rồi cơ.
“Ngươi cũng biết, chúng ta và ‘họ’ vẫn là khác biệt.” Bạch Tầm cau mày, thở dài, “Ngươi nhìn Tiểu thử đi, nàng nguyện bỏ ra nội đơn để sống mười năm dưới lốt phàm nhân, cuối cùng vẫn là không được trọn vẹn ở bên hắn. Đám nhi tử nhi nữ mặc dù có một nửa dòng máu của nàng nhưng vẫn là phàm nhân. Sau này hắn thọ tận, rồi đám nhi tử, nhi nữ lần lượt già đi, một mình nàng phải làm thế nào?”
Hoa Linh không trả lời ngay, nàng chỉ thu lại vẻ mặt nhàn hạ, tay vẫn không ngừng gắp từng miếng thịt gà đã được Bảo Linh gỡ ra bỏ vào bát mình.
“… Đôi khi, hạnh phúc chính là hai người cùng nhau nắm tay, cùng nhau già đi, cùng nhau nằm xuống, không ai bị bỏ lại… Cho dù bất lão bất tử mà cả đời tịch mịch, thì cũng đâu thể gọi là viên mãn?”
Bảo Linh không cho ý kiến, sư phụ có thể từ bỏ tuổi thọ vô tận của của thượng tiên để cùng hắn nhập lại luân hồi, đối với hắn đó là viên mãn.
“Thôi thôi, là cuộc đời của nàng, để cho nàng tự chọn đi.” Bạch Tầm bà bà xua tay, trong ánh mắt vẫn luôn luôn là tịch mịch, nhấp một hớp rượu đã khôi phục vẻ nhàn nhạt bình thường. “Ta còn nghe Tiểu Hoa ngươi vẫn còn hai nhi nữ song sinh, sao lại không thấy đâu rồi?”
“Các nàng? Ngày vui như vậy, có lẽ đều đã xuống núi góp náo nhiệt rồi.” Nghĩ đến hai nhi nữ giống mình như đúc, giọng nói của Hoa Linh không khỏi mềm ra. “Sau này ta không còn, cũng xin nhờ bà bà để ý các nàng.”
“Hô? Còn chưa hết thọ đã lo lắng hậu sự rồi? Còn sớm vài chục năm đó. Nói trước, ta chẳng còn cháu chắt độc thân nào đâu đấy.”
“Bà bà lại nghĩ vẩn vơ rồi.” Hoa Linh cười cười.
Một bàn ba người, lại chỉ có một người ăn.
Nhưng mà không khí an nhàn này rất nhanh bị đánh vỡ, bởi vì bọn họ phát hiện có một kẻ tất bật chạy qua chỗ họ… là Rết tinh!
Gì? Chẳng phải là đang động phòng sao? Sao tân lang lại chạy ra ngoài thế kia?
Sau đó chừng một khắc, Rết tinh lại một lần nữa đi qua chỗ bọn họ trở về đường cũ…
Chỉ là, Hoa Linh vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn thì đã phá lên cười, Bạch Tầm bà bà khóe miệng giật giật, duy chỉ có khuôn mặt tuấn mĩ của Bảo Linh đã đen như đít nồi…