Đọc truyện Rết Tinh Ngàn Năm – Chương 45
Phái Thanh Thanh thời gian gần đây xảy ra hai chuyện.
Một là Song Linh thượng tiên, vị thượng tiên trẻ tuổi nhất từ trước đến nay đắc đạo thành công rời đi mấy năm rốt cuộc cũng đã trở về! Mấy năm nay danh tiếng của Song Linh thượng tiên ở bên ngoài thực sự không nhỏ, mỗi lần trừ yêu đều tự xưng tên môn phái, khiến cho danh tiếng phái Thanh Thanh vốn đã nổi tiếng nay lại càng được nhiều người ca tụng, dẫn đến thu hút được ngày càng nhiều đệ tử gia nhập sư môn. Lần này nàng trở về, cũng không giống Hoa Linh suốt ngày nhàn tản, Song Linh trái lại thường xuyên xuống núi chỉ điểm cho chúng đệ tử, tiện thể chia sẻ kinh nghiệm hàng yêu phục ma, có khi còn dẫn một số đệ tử mới nhập môn xuống núi trừ yêu tích lũy kinh nghiệm, được đông đảo đệ tử mến mộ nể phục.
Việc thứ hai, có thể nói là tiền lệ từ trước đến nay chưa từng có: Bảo Linh thu nhận đồ đệ.
Được rồi! Bảo Linh dù sao cũng là thái tổ sư công, không những nhận được chân truyền của Hoa Linh thượng tiên còn tự mình sáng tạo bộ kiếm pháp cùng tâm pháp riêng, có thu một hai đồ đệ cũng là thường tình. Chỉ có điều, Bảo Linh là ai? Phái Thanh Thanh một đám nữ đệ tử, ngày ngày kè kè cùng sư phụ tuấn lãng phi phàm so với trích tiên còn thanh tao hơn này, không động sắc tâm mới lạ!
Đã có một tiền lệ thì tự khắc sẽ có lần thứ hai thứ ba, có Bảo Linh ở đó, Hi Linh ở đó, lại thêm Song Linh cũng vừa mang một nam nhân về… Quy củ ‘nam nhân không được phép bước chân lên núi’ sớm đã bị ném lên chín tầng mây rồi! Cho nên, đồ đệ của Bảo Linh đương nhiên là một nam nhân. Một – Nam – Nhân!
Lúc nhìn thấy người này, Song Linh bất giác nhức đầu không thôi, day huyệt thái dương nửa ngày cũng không biết làm sao.
“Song Linh cô nương… à, phải là Song Linh thượng tiên, chúng ta lại gặp mặt.” Đuôi mắt hồ ly cong cong, Trương Sinh cười đến vô tội hướng đến Song Linh làm một cái lễ.
“Người… Trương tam công tử sao lại ở đây?” Huyệt thái dương giật bừng bừng, Song Linh rất kiềm chế bản thân không chạy đến chỗ phụ thân chất vấn. Thu thập đồ đệ, cũng không phải quá rảnh rỗi nhận bừa chứ!? Hơn nữa lại còn là Trương Sinh??? Nhìn qua hắn cũng đã quá hai lăm hai sáu, đã qua độ tuổi thích hợp nhất để bắt đầu tu luyện rồi mà còn muốn nhận??? “Công tử không phải đang an ổn làm Hoàng thương đứng đầu Kim quốc? Sao lại chạy đến phái Thanh Thanh chúng ta bái sư rồi?”
Trương Sinh cười rất là đắc ý, hắn phe phẩy cán quạt ngọc chậm rãi giải thích: “Là như thế này, thời gian trước có người tố tiệm muối Trương gia chúng ta bán muối bẩn, ăn vào sẽ trúng độc. Vài cái tửu lâu thuộc Trương gia lại có người ngộ độc thức ăn, thượng thổ hạ tả, dẫn đến kiện tụng không dứt, phải đóng cửa mấy cái. Hàng hóa cung cấp trong cung bị đánh giá kém chất lượng, đổi qua nguồn khác. Vận tải Trương gia lại bị khống mất trộm, thuyền phu bớt xén hàng hóa vân vân… Hoàng thượng thấy sự việc liên quan quá rộng liền tra xét xuống, việc làm ăn của Trương gia trên dưới đều loạn cả lên. Đến lúc này, tại hạ lại thấy càng kiếm nhiều tiền càng chỉ khiến bản thân thêm đau đầu, vì vậy từ bỏ chức Hoàng thương…”
“Rồi sau đó?” Song Linh nhắm mắt xoa trán, được rồi, dù sao thì cây to đón gió, Trương gia ở Kim quốc lại quá mức cường đại, chỉ sợ quân chủ e ngại nên muốn đốn hạ, cũng không có gì khó hiểu. Cái khó hiểu là hắn bỏ chuyện buôn bán thì thôi đi, sao lại chạy tới Thanh Sơn?
“Aiz… Sau đó tại hạ thong dong ngao du, lại nhận ra cứ như vậy ngây ngốc sống hết kiếp người lại chẳng có gì thú vị! Mà đi ra ngoài lại nhiều nguy hiểm rình rập, không biết lúc nào lại bị yêu ma bắt về làm nam sủng… Cho nên ngỏ ý xin ngoại gia gia tìm cho mình một sư phụ học một ít phương pháp phòng thân.”
Ngoại gia gia trong lời Trương Sinh đương nhiên là Hồ vương Bạch Phong, Trương Sinh hắn mang một nửa dòng máu Hồ tộc nên bề ngoài yêu nghiệt, bị yêu tinh dòm ngó cũng không phải chưa có, chính nàng cũng đã cứu hắn một lần, vậy nên nàng gật đầu. “Hồ vương có tâm thương ngoại tôn tử.” Chỉ có điều sao lại chọn phụ thân nàng!?
“Ngoại gia gia ít khi ra ngoài nên không có giao thiệp nhiều, Hồ tinh trong tộc e ngại thân phận của tại hạ không dám thu nhận, ngoại gia gia cũng không muốn giao tại hạ cho một người không quen, quay đi quay lại, chỉ có Bảo Linh sư phụ vừa vặn có chút giao tình với Hồ tộc, lại là người tài giỏi được cả ngoại gia gia và ngoại tổ mẫu công nhận, cho nên…”
Cho nên vinh hạnh này liền rơi xuống người phụ thân nàng!
Phụ thân ngoài việc chăm sóc mẫu thân cùng với dạy bảo đám tỷ đệ các nàng ra, hoàn toàn không có hứng thú thu nhận đồ đệ! Việc này có lẽ tám phần là do mẫu thân định đoạt. Nàng thừa biết mẫu thân tối ngày chỉ muốn các nàng kết thân với Hồ tộc để giải đi khúc mắc năm xưa với Bạch Tầm bà bà, nàng thì không nói, Hi Linh hiện tại cũng ngoài khả năng rồi, tự nhiên rơi xuống một đệ tử là ngoại chất tử của Bạch Tầm bà bà, mẫu thân vui còn không kịp, sao có thể từ chối chứ? Chỉ khổ cho phụ thân…
“Song Linh cô nương, tại hạ đến đây một lòng bái sư, sẽ không có bất kì dị tâm gì. Chuyện trước đây xin cô nương cũng đừng để trong lòng, tất cả những gì bỏ ra cũng là do tại hạ cam tâm tình nguyện. Chỉ mong cô nương từ sau xem tại hạ như một đồng môn, có gì khúc mắc, mong cô nương rộng lượng chỉ rõ. Tại hạ nói đến đây, cũng để tránh cho sau này tiếp xúc lại khiến cô nương không thoải mái.”
Trương Sinh chân thành bày tỏ, Song Linh cũng không còn lời nào. Quả thực nàng vẫn còn ngại với hắn, nhưng nếu hắn đã có thể gạt qua một bên, nàng cũng sẽ không thể mỗi lần thấy hắn đều bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cứ như vậy, Trương Sinh bái Bảo Linh làm sư phụ. Dù sao cũng là ngoại lệ thu nhận, thân phận của hắn lại hơi đặc biệt, liền coi như một môn đệ của Thanh Thanh, không đặt tên hiệu. Nhưng dù sao hắn cũng là đồ đệ của của Bảo Linh thái tổ sư công, đám hậu bối bên dưới đương nhiên phải kêu hắn một tiếng ‘Sư thúc tổ’.
Trương Sinh cũng không để tâm tên hiệu gì gì đó, ngày ngày chạy theo Bảo Linh luyện tập công phu. Hắn đã bỏ qua mất giai đoạn luyện căn cốt quan trọng nhất, vậy nên so với người khác lại càng phải bỏ công sức gấp nhiều lần. Bảo Linh lạnh mặt, vứt cho hắn một bộ tâm pháp, nói ra vài chỗ trọng điểm liền không thèm quan tâm đến hắn, bận rộn đi hầm canh gà cho nương tử. Trương Sinh thấy vậy cũng không ngại khổ, hàng ngày đều trốn một chỗ tu luyện, có khi vài tuần nàng cũng không thấy hắn ở Vô Thường cung.
Bất giác ba tháng đã trôi qua, cơn mưa đầu mùa ào ào đổ xuống tưới đẫm một vùng Thanh Sơn ngập trong khí nóng oi bức.
Song Linh mở cửa gian phòng phía đông hậu viện, khí hậu trên Vô Thường cung so với dưới núi vẫn thoải mái hơn, theo nàng đi vào còn là một cơn gió nhẹ và vài cánh hồng mai trong vườn. Gian phòng thoáng đãng, tất cả cửa sổ đều mở ra để ánh sáng bên ngoài tự do chiếu vào. Trên bàn gỗ đặt một cái chậu nhỏ, trong chậu là một loại hoa thân cỏ mọc thành chùm, cánh hoa phần lớn đều màu xanh lam, lại điểm xuyết trong đó vài bông màu hồng phấn.
Song Linh bước vào căn phòng, đi qua chậu hoa liền dùng bình tưới bên cạnh tưới vào chút nước, sau đó đi thẳng vào sau tấm bình phong. Trên giường gỗ, thấy được người yên tĩnh nằm đó, ánh mắt nàng bất giác trở nên nhu hòa.
“Ta trở về nè, thúc có thấy nhớ ta không?” Song Linh tiến đến ngồi cạnh mép giường, nắm lấy tay hắn.
Rết tinh từ sau khi hoàn hồn liền nằm như vậy không tỉnh lại nữa. Hoa Linh nói thân xác hắn chưa hoàn toàn hồi phục, hồn phách ở bên ngoài thân thể quá lâu, cũng cần có thời gian thích ứng, còn tình trạng này kéo dài bao lâu thì cũng không thể chắc chắn được. Song Linh không để tâm lắc đầu, chỉ cần hắn không còn nguy hiểm, cho dù trăm ngàn năm sau vẫn chưa tỉnh nàng cũng sẽ chăm sóc cho hắn. Bảo Linh muốn tiến lên lại bị Hoa Linh âm thầm ngăn cản, đành hết cách, ai bảo nàng lại là nhi nữ của hắn và sư phụ? Cái tinh thần hi sinh vì người yêu này… Haizz….
“Rết thúc thúc biết không, hôm nay ta cùng với các sư muội mới nhập môn xuống núi trị được một con Ngưu yêu, con yêu này cũng thật buồn cười, không có gì làm liền đi phá ruộng đồng của người ta, khiến cho bao nhiêu người vì nó mà công cày cấy cả vụ đều mất trắng. Ta thấy nó dư thừa tinh lực như vậy, liền phong ấn nó ở trong một cái cối xay nước, ngày đêm chạy trong đó quay bánh xe giã gạo cho thôn dân. Ha ha!”
…
“Lại nói, thời tiết năm nay nóng như vậy, mới đầu mùa mà đã nóng muốn lột da, không biết đến tháng bảy sẽ nóng thành cái dạng gì nữa.”
…
“Ta nói thúc nghe, lúc ta cùng các sư muội trở về, các nàng ai cũng kêu nóng, cho nên ta liền dẫn các nàng đến cái hồ gần đỉnh núi tắm mát… Ở dưới đó nhìn lên, đúng là không thể thấy được miệng động kia!” Khụ… khụ… cái động này chính là nơi trước đây nàng cùng với hắn dùng để nhìn trộm các sư tỷ tắm đấy!
“Còn có, Thải Linh hôm nay lại giành kẹo hồ lô với Uyển Linh, nháo một hồi liền đến chỗ ta bắt phân xử, ta chẳng còn cách nào, phải xuống núi mua vài cây về phân chia cho các nàng, hai nhóc tỳ liền vui vẻ làm nũng với ta, đáng yêu vô cùng. Thúc nói xem, có muội muội so với đệ đệ thực sự tốt hơn rất nhiều, ta cảm thấy, các nàng ngày càng muốn gần gũi với ta hơn rồi, không giống lúc trước thấy ta liền bỏ chạy nữa.”
Nói đến hai muội muội song sinh, ấn tượng đầu tiên của chúng về nàng quả thực không tốt cho lắm, mấy ngày đầu nàng ở trong hậu viện gặp các nàng cũng đều tránh xa một đoạn, về sau có lẽ được mẫu thân nhắc nhở, mới dần dần tiếp nhận vị đại tỷ xa lạ là nàng.
Song Linh ngồi huyên thuyên thêm một hồi, chuyện trời nam đất bắc gì cũng đều nói một lượt, thi thoảng sẽ nắm lấy tay hắn, thi thoảng lại khoa tay múa chân. Nói chán rồi, nàng liền ngã nằm bên cạnh hắn, bắt lấy cánh tay hắn đưa ra, gối đầu lên rồi xoay qua xoay lại, rúc bên người hắn, vòng tay ôm ngang người hắn, dùng ngón tay điểm nhẹ trên mặt hắn, viền theo từng đường nét, từng vết sẹo trên mặt hắn…
Từ đầu đến cuối người trên giường vẫn không có phản ứng, Song Linh lặng im lắng nghe nhịp đập đều đều bên trong lồng ngực của cả hai, trước mắt mơ màng buồn ngủ, liền thiếp đi…