Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica

Chương 20


Đọc truyện Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica – Chương 20

“HỆ THỐNG TỰ HỦY ĐÃ ĐƯỢC kích hoạt,” giọng ghi âm lại vang lên, vọng khắp căn phòng, cứ đều đều tiếp tục. “Bạn có bốn phút ba mươi giây để đến được cự ly an toàn tối thiểu.”

Cùng với ánh đèn chớp nháy và những âm thanh đinh tai, Chris đang trong tình trạng bấn loạn trước khi cuộc chiến diễn ra. Alexia giơ tay lên để tấn công Claire, và Chris nổ súng, khẩu.357 rung lên trong tay anh, viên đạn xé toang cả âm thanh báo động, một tiếng nổ điếc cả tai.

Có thế chứ! Trúng rồi, ngay bụng, và Claire đã đến được thang máy, nhấn nút, rồi bước vào…

…nhưng thay vì rỉ máu, thay vì loạng choạng bước lùi lại, Alexia mỉm cười với anh. Ả nhấc một cánh tay mảnh khảnh xám xịt của mình lên và thọc nó vào người, da thịt ả như tan ra tùy ý, chúng cứ như nước vậy. Một giây sau, ả rút ra viên đạn anh vừa ghim vào và nhẹ nhàng quẳng nó về phía anh.

Tiêu, kỳ này là tiêu chắc rồi. Chris điếng người, và rồi ả ta bắt đầu biến dạng.

Cả người ả uốn éo bò trên nền kim loại, da thịt bắt đầu rung lên, tạo nên những đỉnh nhọn và vùng trũng lan khắp nơi, các mô sôi sùng sục và giãn nở ra. Những đỉnh nhọn biến thành núi, vùng trũng thành thung lũng, tất cả chúng đều xám xịt và phồng lên khi các chi của ả bắt đầu cuộn lại. Tay ả cong lên và hòa cùng cái đống hổ lốn đang lớn dần đó, phần chân khuất dạng, cả mớ hỗn độn trở nên lởm chởm vằn vện, mạch máu lồi ra như những sợi dây cáp, và ả cứ tiếp tục trương phình ra. Đầu ả cuộn xuống và trở thành một phần của cái cơ thể khổng lồ đang cuộn tròn, máu xám chuyển sang màu đỏ của cơ thịt, những mạch máu màu xanh và tía đan xen như những đợt thuỷ triều.

“Bạn có bốn phút để đến được cự ly an toàn tối thiểu,” giọng ai đó vang lên, nhưng Chris cũng không bận tâm mấy, anh đang bước lùi lại, càng ngày càng tin rằng mình sẽ không có một kết thúc tốt đẹp cho lắm. Thang máy đã bị chặn, và ả ta thì ngày càng bự lên.


Những xúc tu bự chảng lòi ra từ dưới cơ thể khổng lồ ấy, uốn tới uốn lui, gần như bao phủ cả mặt sàn. Lưng Chris đụng phải bức tường, anh dừng lại, và cái thứ ấy, cái khối khổng lồ ấy đột ngột vươn thẳng lên như thể nó đang duỗi thẳng một cái eo không tồn tại nào đó, rồi nó giang rộng đôi cánh ra, cánh của chuồn chuồn, ngẩng lên một khuôn mặt nửa người dị dạng.

Khuôn mặt đó mở to miệng ra, rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, những cái cánh cũng chịu ảnh hưởng từ sóng âm tạo ra – và nó phun vào anh, một chất lỏng màu vàng rớt lên chỗ gần anh đứng, bắt đầu bào mòn cả kim loại.

“Chết tiệt!” Chris la lên và nhảy né tránh cú quật từ xúc tu của nó. Anh vừa phải coi chừng cái miệng vừa phải để ý những xúc tu… và từ cái khối tròn tròn màu hồng đang run lên từng hồi, những thứ gì đó bắt đầu bò ra.

Chris chạy tới góc cách xa Alexia nhất và nâng khẩu.357, không rõ nên bắn vào đâu nữa. Những sinh vật nhỏ bắt đầu đổ bộ lên giàn đỡ, một số trông như những viên đá nhẵn mặt khối tròn với các xúc tu, một số thì trông như lũ bọ cánh cứng, một số thì anh chẳng biết diễn tả ra sao nữa, và tất cả bọn chúng đều đang phóng về phía anh, rất nhanh.

Những con mắt, nếu không giết được thì cũng làm chúng mù được… nhưng mấy con mắt ấy có vẻ như đã mù trước rồi, những cái hốc mắt xám ngoét, và anh đã thấy được đạn có công hiệu như thế nào với ả ta khi nãy rồi.

Anh đã quyết định. Chris nhắm và nổ súng… và cái sinh vật đó rống lên, lần này thì vì đau đớn, một trong những cái cánh của nó rớt xuống nền kim loại.

Một vài những con quái nhỏ đã đến được chỗ anh đứng, một trong những con bọ nhảy lên chân anh, cố trèo lên. Ớn lạnh, anh phủi nó ra, nhưng con khác lại nhảy lên thế chỗ, và rồi con thứ ba. Một cái xúc tu lướt ngang qua mặt anh, bắn ra từ một trong những cái hốc tròn. Chris khó khăn lắm mới đỡ được.

Chạy!

“Bạn có ba phút ba mươi giây để đến cự ly an toàn tối thiểu.”

Chris chạy dọc theo bờ tường, đến được một góc khác đối diện với con quái vật rồi nhắm, cố bắn thêm một cái cánh nữa. Viên đạn lần này bay hơi cao, nhưng viên kế thì trúng. Nó gào lên, cái cánh trúng đạn chỉ còn dính lại nhờ vài mô liên kết mà thôi, và nó lại phun, chất lỏng đó tí nữa thì dính phải mặt anh. Giờ nó chỉ còn lại hai cánh, và dẫu anh biết nó đang đau đớn, nhưng có vẻ như đấy chưa phải là vết thương chí mạng.

Mà mình thì chỉ còn lại có hai viên.


Chắc phải có cách nào khác, cách nào để ngăn nó lại, hệ thống tự hủy thì lại sắp làm chỗ này sụp đổ, và đó là lỗi của anh. Anh nhảy tránh một cú quật khác, cố suy nghĩ, phải nghĩ ra một cách nào đó trong tình thế vô cùng khẩn cấp này…

…chỉ sử dụng khi khẩn cấp.

Con quái vật rú lên. Cả bầy đàn bọ nhảy chồm chồm lên người anh nhưng anh không bận tâm đến chúng, mà chỉ quay đầu sang nhìn thứ vũ khí cạnh cánh cửa, cái bị khóa cùng thanh chắn. Một khẩu súng phóng lựu hay đại loại thế, mà mặc kệ, nó trông thật đẹp đẽ, nhưng nó vẫn bị khóa, và cái khóa thì vẫn chưa được mở ra.

“Bạn có hai phút để đến được cự ly an toàn tối thiểu.”

Cạch.

Cái khóa đã được mở.

Chris rút nó ra, nhấc lên và nhắm vào cái bụng sưng húp của con quái vật. Anh không biết hỏa lực của nó ra sao, nhưng anh mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, anh hy vọng rằng nó sẽ kết liễu cuộc đời của con quỷ cái kia.

Không có chốt an toàn, không ổ đạn. Chris kéo cò…


…và một luồng sáng trắng tầm nhiệt phóng ra khỏi nòng, bay đến ghim vào cái bụng bự như một mũi tên cắm vào một trái bong bóng. Hiệu quả đến không ngờ, một vụ nổ khủng khiếp.

Cả suối máu và thịt xám ngoét bắn tung tóe văng lên cả mặt anh, nhưng anh không mấy bận tâm mà chỉ chú ý đến con quái thú Alexia đang dần kiệt sức…

Phần trên của con quái vật cố gắng thoát ra khỏi đống thịt đang chết dần, hai cái cánh đập đập trong vô vọng, nhưng có hai cánh thì làm gì được… và rõ ràng là nó đang chết, anh biết vì anh có thể thấy máu của nó đang phun ra, vì da thịt của nó đang đổi màu, chuyển sang màu xám tro, con quái vật run lên, bởi sự căm ghét đang biểu lộ trên khuôn mặt nó… và cả sự kinh ngạc.

Rồi con quái vật Alexia rơi vào im lặng và kiệt sức, chết dần, Chris nghe thấy báo rằng anh chỉ còn mỗi một phút.

Claire.

Anh thả khẩu súng xuống và bỏ chạy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.