Đọc truyện Resident Evil 5 – Nemesis – Chương 7
Ted Martin, người đàn ông gầy tuổi ngoài 30, bị bắn nhiều phát vào đầu. Nicholai không biết ông ta bị ám sát hay bị giết sau khi nhiễm virus, hắn cũng chẳng quan tâm; điều quan trọng là tên Martin đó, kẻ chính thức là Personal and Political Liaison-cố vấn quân sự và chính trị cho viên chỉ huy sở cảnh sát, đã giúp Nicholai không tốn thời gian tìm hắn.
“Cảm ơn ông bạn nhé”, Nicholai nói, mỉm cười với tên Watchdog đã chết. Ông ta cũng đúng tác phong khi chết gần nơi ông ta phải ở, trong văn phòng đội thám tử phía cánh phải tòa nhà RPD.
“Một khởi đầu tuyệt vời cho cuộc hành trình; nếu toàn bộ bọn họ đều dễ tìm thế này, đêm nay sẽ ngắn thôi”.
Nicholai bước qua cái xác rồi cuối xuống cạnh cái tủ ở góc, nhanh chóng nhập mật mã 4 số đối tác Umbrella đã cho hắn biết:2236. Cánh cửa thép mở ra, để lộ bên trong vài giấy tờ – trong số đó có bản đồ sở cảnh sát – hộp đạn shotgun, và thứ sẽ trở thành người bạn thân thiết của Nicholai tới khi hắn rời Raccoon:một máy tính xách tay tối tân, được thiết kế trông như một mảnh phân nhưng mạnh và tốt hơn bất kỳ máy tính nào bán trên thị trường. Mỉm cười, hắn nhấc cái laptop ra và đặt lên bàn, cánh cửa tủ tự động đóng lại sau lưng hắn.
Chuyến đi của hắn tới đồn cảnh sát không gặp trở ngại gì, ngoại trừ 7 con zombie bị hắn cho một phát vào đầu để tránh gây nhiều tiếng ồn; chúng dễ hạ đến không ngờ, chỉ cần chú ý đến xung quanh là đủ. Hắn vẫn chưa chạm mặt bất kỳ con vật cưng nào của Umbrella, thử thách duy nhất hắn đợi; thứ được gắn cho biệt danh “brain sucker” (tạm dịch là kẻ hút não), con vật bò bằng nhiều chân với những móng vuốt sắc nhọn…
“Giờ nào việc nấy; giờ mày cần thông tin trước đã”.
Hắn đã ghi nhớ tên và khuôn mặt những nạn nhân của hắn vào trí nhớ cũng như nơi từng người phải bắt liên lạc, nếu không cần đến thời điểm; mọi Watchdog đều thực hiện lịch làm việc khác nhau, đôi khi phải thay đổi nhưng đa số đều đúng giờ. Trước mắt là Martin, phải báo cáo cho Umbrella từ máy tính ở bàn tiếp tân trong tòa nhà RPD lúc 17giờ 50, khoảng 20 phút nữa; báo cáo cuối cùng của hắn chắc chỉ khoảng sau giữa trưa.
“Để xem ông có thành công không, Sĩ quan Martin”, Nicholai nói, mau chóng nhập mã cần thiết để xem bảng cập nhật báo cáo của Umbrella.
“Martin, Martin…à, đây rồi!”
“Viên cảnh sát không báo cáo hai lần gần đây nhất, tức là ông ta đã chết ít nhất khoảng chín giờ. Không có thông tin gì để thu thập cả”. Nicholai cẩn thận đọc số những Watchdog khác, hài lòng với những gì hắn thấy. “Tám tên Watchdog còn lại sau Martin đã có 3 kẻ không báo cáo lần gần nhất – một trong số nhà khoa học, một nhân viên Umbrella, một phụ nữ làm việc cho thủy cục thành phố. Đoán là họ đã chết – Nicholai sẵn sàng đánh cược như vậy – chỉ còn lại năm người. ”
“2 tên lính, 2 nhà khoa học, một nhân viên Umbrella khác…”
Nicholai cau mày, nhìn địa điểm liên lạc của từng người. Một khoa học gia, Janice Thomlmson, ở khu thí nghiệm dưới lòng đất, người kia ở bệnh viện gần công viên thành phố; tên nhân viên Umbrella ở khu vực nhà máy nước xử lí nước bỏ hoang ngoài thành phố, nơi thực chất là khu vực thí nghiệm hóa học Umbrella. Nicholai không thấy khó khăn nào để tìm bọn chúng, nhưng cả hai tên lính Watchdog đều không có trên bản đồ.
“Bọn mày sẽ ở đâu thế hả…”, Nicholai nói lơ đãng, tiếp tục gõ phím, nỗi bực mình mỗi lúc một tăng. Lần trước khi hắn kiểm tra, hai tên đó được chỉ định báo cáo ở tháp đồng hồ St. Michael…
“Khốn kiếp!”
Ở ngay đó, tên chúng ngay cạnh tên hắn; cả hai đều chuyển sang trạng thái di động như hắn. Chúng sẽ báo cáo bằng laptop Umbrella hai bất cứ nơi nào thuận tiện và chỉ cần báo cáo mỗi ngày một lần – có nghĩa chúng sẽ có thể ở bất cứ đâu trong thành phố Raccoon.
Giận sôi gan. Không chút suy nghĩ, Nicholai phóng ngang qua căn phòng, đá mạnh vào xác Martin, một lần, hai lần, trút cơn giận của hắn, thấy thỏa mãn tột cùng với âm thanh ướt át giày hắn tạo ra, cái xác tưng lên, tiếng xương gãy – khi ngừng lại, hắn lại là hắn, vẫn nóng giận nhưng đã làm chủ bản thân. Hắn thở hắt ra, đi ngược lại cái bàn, chuẩn bị sửa lại kế hoạch.
“Đơn giản là tìm chúng lâu hơn thôi; chưa phải là ngày tàn của thế giới. Có thể chúng không thể báo cáo nữa, chết vì một lý do nào đó như Martin và ba tên kia cho rảnh nợ”.
Hắn có thể hy vọng nhưng không thể trông mong vào đó. Thứ hắn có thể tin cậy là kỹ năng và tính kiên trì của hắn. Umbrella sẽ không gửi người tới đón trong gần một tuần – khoảng thời gian lâu nhất họ có thể giữ kín vụ thảm họa – trừ khi Watchdog thông báo kết quả hoàn chỉnh, một việc không có khả năng xảy ra. Sáu ngày để tìm năm mạng, Nicholai dám chắc hắn là kẻ duy nhất còn lại được đón.
“Chưa cần tới sáu ngày”, Nicholai nói, gật gù chắc chắn với cái xác xưng vù rũ rượi của Martin. “Ba ngày, chỉ cần ba ngày là đủ. ”
Jill vẫn chưa tìm được đạn khẩu đạn 12, nhưng cô vẫn lấy, biết rõ số đạn cô có sẽ không còn mãi; dùng nó làm gậy cũng tốt, đạn kiếm sau cũng được. Cô định trèo qua cái chốt chặn phía tây khi có thứ gì đó khiến cô thay đổi quyết định, thứ cô hy vọng sẽ không bao giờ thấy nữa.
1 con Hunter. Cùng loại mấy con ở biệt thự, trong đường hầm.
Cô đứng trên lối thoát hiểm một shop quần áo khu phố trên, trông thấy nó ở con đường cách cái xe tải chặn lối thoát hiểm. Nó không thấy cô; cô nhìn theo nó nhảy đi khuất tầm mắt, trông hơi khác với mấy con trước đây nhưng cũng gần giống – cũng điệu bộ ung dung, nham hiểm một cách kỳ quái, bộ móng nặng nề, cong vút, màu bùn xanh sẫm. Cô nín thở, bụng quặn lại, nhớ đến…
…người đùn lại khiến cho đôi tay dài không tưởng của nó gần đụng nền đá đường hầm, cả đôi tay và hai bàn chân nó mọc những móng dày đầy thú tính. Hai con mắt sáng ti hí trong cái sọ loài bò sát nhìn cô chòng chọc, tiếng rít the thé khủng khiếp vang khắp đường hầm tối tăm trước khi nó bật tới…
Cô đã giết được nó, tốn hết 15 viên 9mm, cả băng đạn. Sau đó Barry nói cho cô biết chúng được gọi là Hunter, một trong số vũ khí sinh học Umbrella tạo ra. Còn nhiều thứ khác trong biệt thự – những con chó cục súc bị lột da; cái cây khổng lồ ăn thịt mà Chris với Rebecca đã tiêu diệt; nhện to bằng cỡ gia súc nhỏ; con quái đột biến với cánh tay bằng lưỡi dao móc, bám trên phòng chứa nồi hơi căn biệt thự, móc ngược đầu giống mấy con khỉ có gai.
Và Tyrant, thứ kinh khủng nhất, bởi vì bạn có thể thấy nó từng là người; trước khi bị phẫu thuật, biến đổi gien và tiêm T-virus vào người.
Vậy là không chỉ có lũ T-virus lan tràn trong Raccoon. Tình trạng tồi tệ thế này cũng không lấy gì làm ngạc nhiên ; Umbrella đã nghịch với những thứ nguy hiểm, nuôi dưỡng những đứa con sát nhân như một vị thần khác thường mà không chuẩn bị đối phó với hậu quả không tránh khỏi; đôi lúc, ác mộng không chịu chấm dứt.
“Trừ khi…trừ khi chúng cố tình làm vậy”.
“Không. Nếu chúng muốn phá hủy Raccoon, chúng đã cho người của chúng di tản…phải không?”
Câu hỏi đó cứ ám ảnh cô trên đường tới sở cảnh sát. Trông thấy con Hunter khiến cô quyết định được phải làm gì tiếp theo; cô cần thêm đạn, cô biết vẫn còn một số ở văn phòng S. T. A. R. S., trong tủ súng – loại 9mm, có khi cả đạn shotgun, may nữa thì cả khẩu revolver cũ của Barry.
Ít nhất đồn cảnh sát cũng không xa quá. Ẩn mình trong bóng tối lan dần, dễ dàng né vài con zombie cô gặp trên đường; đa số chúng đã thối rữa quá mức để di chuyển nhanh hơn tốc độ tản bộ. Một trong mấy cánh cửa cô phải đi qua trên đường tới sở cảnh sát bị quấn dây chằng chịt, nút thắt đẫm dầu. Cô muốn đá cho mình một cái vì tội quên mang theo dao; may là cô có lấy cái bật lửa ở quán Bar Jack, cô cũng hơi lo khói sẽ gây chú ý tới khi cô bước qua cổng, nhìn thấy đống mảnh vỡ đang cháy phía xa, ngay trước cổng văn phòng bắn thuốc của Umbrella. Thiệt hại từ cuộc náo loạn, cô đoán. Cô định dừng lại dập tắt đám cháy, nhưng ngọn lửa không có vẻ gì sẽ lan vào lối đi bằng gạch và xi măng cả.
Giờ cô ở đây, đứng trước cổng sân RPD. Sự náo loạn ở đây khá tệ. Xe hỏng, hàng rào bị phá vỡ, mấy cái nón cam khẩn cấp vung vãi khắp đường, mặc dù giữa đống gạch vụn chẳng có thi thể nào cả. Bên phải cô, vòi cứu hỏa phun cả suối nước lên trời. Âm thanh nhẹ nhàng của nước phun trong vài tình huống thật dễ chịu – một ngày hè oi bức, trẻ con cười đùa vui chơi. Biết rằng không lính cứu hỏa hay nhân viên thành phố nào sẽ tới sửa cái vòi nước đang gợi lên nỗi đau của cô kia, ý nghĩ về những đứa trẻ…thật quá sức chịu đựng; cô khóa nó lại, quyết không để mình nghĩ về những việc cô không thể làm gì được. Giờ cô đã có đủ thứ để lo rồi.
“Như là việc thiếu đồ ăn…vậy mày đang đợi gì nữa? Một thiếp mời hả?”.
Jill hít một hơi sâu rồi đẩy cổng mở, nhăn mặt vì tiếng ken két của kim loại rỉ sét. Liếc nhanh một cái, cô thấy sân trống; cô hạ vũ khí, thở phào, cẩn thận đóng cánh cửa trước khi tiến về cánh cửa gỗ tòa nhà RPD. Rất nhiều cảnh sát đã chết ngoài đường, điều đó sẽ dễ dàng hơn cho cô, mặc dù bản thân điều đó cũng đã kinh khủng rồi; không phải đối phó với quá nhiều zombie khi cô vào trong…
Kéééttt!
Phía sau cô, cánh cửa mở tung, Jill quay phắt lại, gần như bắn cái thân hình vừa ngã nhào vào sân, tới khi cô nhận ra đó là ai.
“Brad!”
Anh ta đi lảo đảo lại phía tiếng cô phát ra, cơ thể bị thương nặng. Anh ta giữ chặt bên phải, máu chảy xuống ngón tay, gương mặt hoàn toàn kinh hãi khi anh ta với cánh tay còn lại về phía Jill, thở gấp.
“Juh… Jill!”
Cô bước tới, tập trung vào ta tới mức anh ta đột nhiên biến mất cô cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Bức tường đen mọc lên giữa hai người, nó phát ra tiếng rú điên cuồng rung động xung quanh, bắt đầu bước về Brad làm rung chuyển mặt đất với từng bước chân nặng nề.
“Sstaarrss”, nó nói rõ ràng, từ đó gần như ẩn dưới tiếng gầm gừ của con dã thú, không cần nhìn thấy khuôn mặt nó Jill đã biết nó là cái gì; cô biết nó như chính giấc mơ của cô vậy.
“Tyrant”.
Brad té ngược về sau, lắc đầu như muốn phủ nhận cái sinh vật đang tiến đến, đi loạng chạng đến nửa vòng tròng trước khi lưng đụng vào bức tường gạch. Trong giây lát trước khi nó tới chỗ anh ta, Jill có thể nhìn thấy khuông mặt của nó; thời gian như dừng lại khoảnh khắc ấy, cho cô nhận rõ ra nó không phải là Tyrant trong cơn ác mộng của cô, nhưng không bớt kinh hoàng hơn; thật sự, nó khủng khiếp hơn.
Chiều cao trung bình từ 7 tới 8 feet, hình dạng con người, vai nó rộng kì dị, tay nó dài hơn bình thường. Ngoài đôi tay và cái đầu lộ ra ngoài, phần cơ thể cân xứng kì lạ còn lại phủ bởi lớp áo đen, ngoại trừ cái gì đó trông như cái vòi, những dây thịt đập yếu ớt nối vào cổ nó một nửa, không thấy được nơi chúng mọc ra. Làn da bị sói mang màu sắc, kết cấu mô các vết sẹo khó khăn lắm mới lành lại, người thiết kế cái sinh vật này hẳn đã chẳng quan tâm tới khuôn mặt, thay vào đó là kéo lớp da tàn tạ căng đầy khuôn mặt chưa phát triển đầy đủ của nó. Khe hở trắng méo mó là mắt nó ở quá thấp được tách ra bằng một đường khâu phẫu thuật dày đặc. Mũi nó khó có thể gọi là mũi, đặc trưng nhất là cái miệng; phần dưới mặt nó to, vuông vức, không có môi, răng nó cắm vào phần nướu đỏ sẫm.
Thời gian tiếp tục trôi khi con sinh vật với tay tới chụp cả khuôn mặt Brad, vẫn gầm gừ, Brad cố nói gì đó, thở gấp, đứt quãng dưới lòng bàn tay nó…
…. và rồi một âm thanh khủng khiếp, nặng nề nhưng trơn tru, ướt át, giống như ai đó đục một lỗ vào tảng thịt vậy. Jill thấy cái vòi lòi ra từ sau gáy Brad và hiểu rằng anh ta đã chết, máu sẽ chảy hết ra ngoài chỉ trong vài giây. Bủn rủn cả người, cô thấy cái vòi đó chuyển động, lắc lư như một con rắn mù, từng giọt máu chảy xuống từ hình hài rắn chắc. Con Tyrant bóp mạnh đầu Brad, bằng một động tác, nó nâng viên phi công đã chết lên rồi quẳng anh ta sang ột mên, thu cái vòi giết chóc vào tay trước khi Brad chạm đất.
“Sstaarrss”, nó lại nói, chuyển hướng sang cô, nó càng tập trung chú ý đến cô, Jill càng thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Khẩu Beretta vô dụng với nó. Cô quay đầu lại và chạy vọt qua cảnh cổng tòa nhà RPD, đóng sầm rồi chốt khóa lại ngay sau lưng, tất cả đều dựa vào bản năng; cô quá hoảng sợ không thể nghĩ cô đã làm gì, quá sợ để làm bất cứ gì ngoài việc đi giật lùi ra cánh cửa đôi khi nó rung lên vì nắm đấm của con quái vật.
Cánh cửa vẫn nguyên vẹn. Jill vẫn đứng đó, lắng nghe mạch máu chạy trong tai, chờ đợi cú đập tiếp theo. Nhiều giây trôi qua, không gì xảy ra cả, nhưng phải nhiều phút sau cô mới dám quay đi, nhận ra nó đã ngừng trong chốc lát cũng không làm cô hoàn hồn lại.
Brad đã đúng, nó săn đuổi họ và bây giờ anh ta đã chết, nó sẽ đuổi theo cô.