Đọc truyện Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm – Chương 4
Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
John đứng bật dậy khi Leon còn chưa dứt lời, lao ra giữa lối đi và đứng chắn trước mặt Leon chỉ với một cú sải chân.
“Gã quái nào…”, John gầm gừ, bờ vai căng ra, sẵn sàng xé xác gã này làm hai nếu hắn có hành động gì khác thường.
Người lạ mặt giơ cao bàn tay nhợt nhạt với những ngón tay dài ngoằng, trông ông ta có vẻ vui thích không lẫn vào đâu được – một điều khiến John thận trọng hơn. Anh có thể làm gỏi tên này dễ dàng, vậy mà hắn ta vẫn còn vui vẻ cho được à?
“Còn anh là John Andrews”, người lạ mặt cất giọng trầm trầm, điềm tĩnh và hài lòng chẳng khác gì biểu hiện bên ngoài. “Trước đây là một chuyên gia truyền thông và trinh sát chiến trường của Exeter S.T.A.R.S.. Rất vui được gặp anh – nhân tiện, cái xương sườn của anh thế nào rồi? Còn đau không?”
“Chết tiệt thật. Hắn là ai vậy?”. John bị gãy hai cái xương sườn và rạn nứt cái thứ ba lúc làm nhiệm vụ ở vịnh Caliban, anh lại không hề biết người đàn ông này – làm thế quái nào mà ông ta biết anh chứ?
“Tên tôi là Trent”, người lạ mặt nói. “Tôi tin rằng anh Trapp có thể xác nhận lí lịch của tôi.”
John liếc về phía sau, nhận thấy David và các cô gái đang đứng ngay bên cạnh. David gật đầu nhanh, nét mặt căng thẳng:
“Trent. Quỷ quái thật. Ngài Trent bí ẩn”. Chính là Trent, người đã trao bản đồ và những manh mối cho Jill Valentine, trước khi đội S.T.A.R.S. Raccoon lần đầu tiên khám phá sự rò rỉ T-Virus của Umbrella tại biệt thự Spencer. Trent, người đã gửi một gói hàng tương tự cho David vào một đêm mưa tháng tám, thông báo về khu nghiên cứu ở vịnh Caliban của Umbrella, nơi mà Steve và Karen đã bị giết. Trent, người đã khơi mào cuộc chơi với S.T.A.R.S. bằng mạng sống của con người.
Trent đang mỉm cười, bàn tay vẫn giơ lên. John chú ý thấy một cái nhẫn đen bằng đá trên một ngón tay, thứ duy nhất trông có vẻ màu mè của ông ta – trông nó khá nặng và đắt tiền.
“Vậy ông làm cái quái gì ở đây hử?”, John lớn tiếng. Anh ta không thích những trò bí mật hay những điều bất ngờ, và cũng không thích cái việc Trent chẳng hề tỏ ra ấn tượng trước kích thước khổng lồ của anh chàng. Hầu hết mọi người đều thoái lui khi anh đứng trước mặt họ, còn Trent lại có vẻ thích thú.
“Anh Andrews, anh có thể vui lòng tránh đường…?”
John không di chuyển mà chỉ nhìn trừng trừng vào đôi mắt sắc sảo và đen láy của Trent. Trent thản nhiên nhìn lại, và John có thể cảm nhận sự tự tin toát ra từ cái nhìn ấy, cái nhìn của một kẻ đang ở thế thượng phong. John không phải là một người ưa bạo lực mặc dù anh khá to xác, nhưng cái kiểu nhìn tự tin ngạo nghễ này làm anh chỉ muốn dần cho ngài Trent một trận. Không phải vì anh, mà vì những người khác.
“Biết bao nhiêu người đã chết vì sự khơi mào của hắn chứ?”
“Được rồi, John”, David lặng lẽ nói. “Tôi tin rằng nếu ông Trent đây muốn hại bọn mình, thì chẳng việc gì ông ta lại đứng đó mà tự giới thiệu cả.”
Cho dù John có thích hay không thì David cũng đã đúng. Anh chàng đành thở dài và bước sang một bên, nhưng cả quyết là mình hoàn toàn không ưa chuyện này; nhất định là không với những điều ít ỏi mà anh biết về người đàn ông này.
“Ta sẽ ngó chừng ngươi đó, “ông bạn.””
Trent gật đầu mặc dù chẳng ai hỏi gì ông ta cả, và đi ngang qua John, mỉm cười với tất cả họ. Ông ra hiệu cho mọi người ngồi sang một phía cabin; rồi cởi áo choàng và vứt sang một bên, động tác chậm rãi và cẩn thận, làm như thể bất cứ cử động bất ngờ nào cũng gây ảnh hưởng tới sức khỏe của mình. Bên trong cái áo choàng, ông ta mặc một bộ đồng phục đen, cà vạt đen và giày; John không biết quần áo thuộc loại nào, nhưng đôi giày là hiệu Asante. Dù thế nào thì Trent cũng có vẻ là người có óc thẩm mỹ, và có một khả năng tài chính đủ để hạ thấp không ít kẻ đối diện.
“Sẽ mất một lúc”, Trent nói. “Vì vậy các bạn nên thoải mái thì hơn.” Ông ta tự mình ngồi lên một chiếc ghế đối diện với cả nhóm của họ, cử động một cách khoan thai nhẹ nhàng đến độ làm John thấy khó mà thoải mái cho nổi. Ông ta di chuyển giống một người đang luyện tập thứ gì đó, võ thuật chẳng hạn…
“Anh Andrews, Anh Kennedy, Anh Trapp, và tôi cũng đã gặp…”, Trent nhìn về phía sau, giữa Rebecca và Claire, ánh mắt hấp háy dừng lại lại ở Claire.
“Claire Redfield thì phải?”. Ông ta có vẻ ngập ngừng, nhưng không ngạc nhiên chút nào. Rebecca và Claire trông giống như hai chị em, cả hai đều tóc vàng, có cùng chiều cao, và chỉ sinh cách nhau vài tháng.
“Vâng”, Claire trả lời. “Tôi thắc mắc là phi công có biết ông ở trên máy bay không?”
John cau mày, hơi bực vì mình không phải người đầu tiên hỏi câu đó. Một câu hỏi quan trọng. Nếu phi công cho ông Trent này lên máy bay…
Tren gật đầu, bàn tay nhợt nhạt xoa lên mái tóc đen bù xù:
“Có chứ. Thật ra cơ trưởng Evans là người quen của tôi, vì thế khi tôi biết các bạn có một chuyến… du hành, tôi đã dàn xếp với ông ta để có một chỗ phù hợp vào thời điểm thích hợp. Làm còn dễ hơn là nói nữa, thật đấy.”
“Tại sao?”, David hỏi, giọng nói đanh lại, cái giọng mà John chỉ nghe thấy vào những lúc giáp chiến. Đội trưởng của họ đang sắp sửa nghiêm trọng hóa vấn đề. “Tại sao ông làm vậy, ông Trent?”
Trent có vẻ phớt lờ anh ta:
“Tôi nhận ra mọi người đang quan tâm đến mấy người bạn đang ở châu Âu, nhưng tôi xin quả quyết với các bạn, rằng những người kia đang rất bình an. Thật sự là không có lí do gì phải tự mình lo lắng…”
“Tại sao?”. Giọng của David rắn đanh lại.
Trent nhìn chằm chằm về phía anh ta rồi thở dài:
“Bởi vì tôi không muốn mọi người đến châu Âu, và mọi người sẽ không đến đó một khi có cơ trưởng Evans là phi công. Các bạn không thể. Thật ra vào lúc này, chúng ta đang đổi hướng bay.”
Claire nhìn ông ta chằm chằm, tức đến lộn ruột.
“Chris, mình sẽ không gặp được Chris…”
John bật dậy khỏi khỏi ghế và chụp lấy cánh tay của Trent trước khi Claire kịp mở miệng, trước khi bất kì ai kịp đáp lời ông ta.
“Nói với gã người quen của ông giữ nguyên lộ trình mà bọn tôi muốn đi”, John quắc mắt nhìn Trent. Theo cái kiểu bàn tay John run run, Claire nghĩ không chừng anh ta sắp bẻ gãy tay Trent – và cô nghĩ đó là một ý tưởng không tồi cho lắm.
Nhưng Trent chỉ thoáng lộ một chút bực dọc chứ không tỏ vẻ gì khác.
“Xin lỗi vì đã phá vỡ kế hoạch”, Trent nói. “Nhưng nếu chịu khó lắng nghe một chút, tôi tin chắc mọi người sẽ đồng ý rằng đây là cách tốt nhất để chặn đứng Umbrella.”
“Tốt nhất? Chris, chúng ta phải giúp đỡ Chris và những người khác, như vậy còn chưa tốt nhất sao?”
Cô chờ cho mọi người có hành động đáp trả, chờ họ nổi xung lên, buộc ông ta vào ghế và bắt ông ta phải giải thích – nhưng tất cả đều im lặng, người này nhìn người kia rồi nhìn Trent một cách choáng váng, bực bội – và quan tâm, thận trọng thì có đấy, nhưng rõ ràng là rất quan tâm. John thả lỏng tay, nhìn David để chờ chỉ thị.
“Tốt hơn là ông nên trình bày một câu chuyện cho hay vào, ông Trent”, David lạnh lùng nói. “Tôi ý thức được rằng ông đã giúp chúng tôi trong quá khứ, nhưng can thiệp kiểu này không phải là thứ chúng tôi muốn hay cần.”
Anh hất đầu về phía John, đang miễn cưỡng bỏ Trent ra và lùi lại. Từ chỗ ngồi không xa phía sau, Claire chú ý quan sát Trent.
Không có dấu hiệu nào cho thấy Trent đang lo lắng cả. Ông ta gật đầu với David, rồi cái giọng trầm trầm êm dịu bắt đầu cất lên:
“Tôi chắc rằng mọi người đều biết, tập đoàn Umbrella có khu nghiên cứu ở khắp nơi trên thế giới, những nhà xưởng với hàng trăm lao động và kiếm được hàng tỉ đô la mỗi năm. Phần lớn trong đó là những cơ sở y dược hợp pháp, và không mảy may liên quan đến cuộc trò chuyện này, trừ khoản lợi nhuận mà chúng mang lại. Tiền kiếm được từ các cơ sở hợp pháp của Umbrella, cho phép họ có thể tài trợ cho những hoạt động không-nên-biết-thì-hơn, những hoạt động mà các bạn đã không may dính vào.”
“Những hoạt động này thuộc chức trách của một bộ phận có tên White Umbrella, hầu hết là về nghiên cứu vũ khí sinh học. Rất ít người biết tường tận về các cơ sở hoạt động của White Umbrella, nhưng ai đã biết thì nhất định là có trong tay một sức mạnh tối thượng. Sức mạnh và quyền hạn để tạo ra đủ trò khó chịu. Vũ khí hóa học, những dịch bệnh đáng sợ… như những rắc rối mà dòng virus T và G vừa để lại.”
Nói vậy là còn nhẹ, Claire kinh tởm nghĩ thầm. Cuối cùng cũng đã biết được đôi điều về thứ mà họ đang chống lại.
“Tại sao?”, Leon hỏi. “Chiến tranh hóa học đâu có mang lại lợi nhuận, chả lẽ họ tính tạo điều kiện cho mọi người sử dụng vũ khí sinh học, một khi có trong tay cái máy li tâm với một vài nguyên liệu làm vườn ư?”
Rebecca gật đầu:
“Và cái cách mà họ đang làm, kết hợp lớp màng tế bào để tái tạo các gen – nó tốn kém khủng khiếp và mạo hiểm chẳng khác gì vũ khí hạt nhân. Một mục đích quá tồi!”
Trent lắc đầu.
“Họ làm vậy vì họ có thể. Vì họ muốn vậy”, ông ta cười khẩy. “Bởi khi bạn giàu có và nắm nhiều quyền lực hơn bất kì ai trên thế giới này, bạn sẽ trở nên buồn chán.”
“Ai cơ?”, David ngạc nhiên.
Trent nhìn anh ta một chập, và nói tiếp, lờ đi câu hỏi của David:
“Điều mà White Umbrella đang nhắm tới là những chiến binh sinh-hóa học, nếu các bạn muốn biết. Những mẫu vật riêng rẽ, hầu hết đều đã qua biến đổi, được tiêm nhiễm một lượng virus lớn để trở nên khát máu, mạnh mẽ và không biết đau đớn. Những hệ quả mà loài virus này khuếch tán trên người, tạo nên cái gọi là ‘zombie’, không phải là hiệu ứng mà họ mong đợi. Những virus Umbrella tạo ra không phải để dùng cho người, ít nhất ở thời điểm này.”
Nghe cũng khá hứng thú, nhưng Claire đã bắt đầu cảm thấy thiếu kiên nhẫn.
“Bây giờ chúng tôi đã biết tại sao ông ở đây, thế còn tại sao ông không để chúng tôi đến châu Âu?”, cô hỏi, không buồn che dấu sự bực tức trong giọng nói.
Trent nhìn cô, đôi mắt đen láy lộ vẻ thông cảm, và cô bất chợt nhận ra rằng ông ta biết tại sao cô lại giận dữ, rằng ông ấy biết tất cả những nguyên do khiến cô muốn đến châu Âu. Có thể cảm nhận điều đó qua cách mà ông ấy nhìn cô, đôi mắt ấy nói rằng ông ta rất hiểu – và tự nhiên cô thấy mình bứt rứt trong lòng.
“Dường như ông ta biết tất cả? Tất cả về chúng ta…”
“Không phải tất cả những khu nghiên cứu của White Umbrella đều giống nhau”, ông ta nói tiếp. “Một số xử lý về dữ liệu, một số với hóa học, một số là nơi mà các mẫu vật thí nghiệm được nuôi hoặc cấy ghép – và một số rất ít được chọn làm nơi thử nghiệm mẫu vật. Đó lý do tại sao tôi ở đây, và tại sao tôi muốn các bạn trì hoãn kế hoạch.”
“Có một trung tâm thử nghiệm của Umbrella ở Utah, phía bắc vùng đầm lầy ngập mặn. Và lúc này, nó đang vận hành bởi một số rất ít kỹ thuật viên và… những thiết bị điều khiển mẫu vật thử nghiệm, nó đã được lên lịch để hoạt động toàn phần trong ba tuần nữa. Người giám sát những công đoạn cuối cùng là một trong những nhân vật then chốt của White Umbrella, một gã tên Reston. Công việc thật ra là được điều khiển bởi một người khác, một kẻ nhỏ người ti tiện tên Lewis, có điều hắn vừa gặp một tai nạn rủi ro, nhưng cũng không hoàn toàn là quá bất ngờ…
…và giờ Reston đang thay thế. Vì hắn là một nhân vật quan trọng trong White Umbrella, nên hắn có sở hữu một quyển sách nhỏ tối mật. Chỉ có ba quyển như thế, và hầu như không thể biết được hai quyển còn lại do ai giữ…”
“Vậy có cái gì trong đó?”, John hỏi. “Vào thẳng vấn đề đi.”
Trent mỉm cười với John, làm như vừa được hỏi một cách lịch sự vậy:
“Mỗi quyển sách là một thứ chìa khóa vạn năng, chúng có danh mục toàn bộ những mật mã để lên chương trình cho mọi máy tính ở mọi khu nghiên cứu của White Umbrella. Với quyển sách ấy, người ta có thể chui vào một phòng thí nghiệm hoặc một khu thử nghiệm bất kỳ và truy cập mọi thứ, từ hồ sơ cá nhân đến báo cáo tài chính. Họ sẽ thay đổi mật mã một khi sách bị trộm, tất nhiên – nhưng sẽ mất khoảng một tháng cho việc đó, nếu họ không định hủy đi mọi dữ liệu lưu trữ.”
Tất cả im lặng trong một khoảng khắc, âm thanh duy nhất lúc này là tiếng kêu của động cơ máy bay. Claire nhìn từng người trong nhóm, ai cũng mang vẻ trầm mặc, mọi người đều đang cân nhắc một cách nghiêm túc đề xuất bóng gió của Trent – và nhận ra rằng, không có vẻ gì là họ đang chuẩn bị đến châu Âu nữa cả.
“Nhưng còn Chris, Jill và Barry? Ông nói họ đều ổn, làm sao ông biết điều đó?”,Claire hỏi, và David cảm thấy sự tuyệt vọng hiển nhiên đằng sau giọng nói của cô.
“Sẽ mất rất lâu để giải thích những thông tin mà tôi có”, Tren dịu giọng. “Tôi biết cô không muốn nghe những điều này, nhưng e rằng cô phải đặt niềm tin vào tôi. Anh trai cô và các đồng đội không gặp nguy hiểm nào trước mắt, nên họ chưa cần đến cô lúc này – nhưng cơ hội để đoạt lấy cuốn sách của Reston, để đột nhập vào phòng thí nghiệm, sẽ biến mất trong vòng không đầy một tuần nữa. Hiện tại nó được bảo vệ không thật sự cẩn mật, thậm chí một nửa hệ thống còn chưa vận hành – và chỉ cần các bạn giữ khoảng cách với chương trình thử nghiệm, sẽ không có sinh vật nào là đáng ngại.”
David không chắc mình đang nghĩ gì nữa. Nghe có vẻ tốt lành, có vẻ như đây chính là cơ hội mà họ đang chờ đợi… nhưng họ chẳng đã tưởng vậy hồi ở vịnh Caliban đó sao. Đủ thứ rắc rối ở đó…
“Chỉ vì tin vào Trent…”
“Ông được gì trong vụ này?”, David hỏi. “Tại sao ông lại muốn phá hoại Umbrella?”
Trent nhún vai: “Cứ cho đó là một sở thích.”
“Tôi không đùa đâu”, David nói.
“Tôi cũng vậy”, Trent cười, đôi mắt vẫn hấp háy những tia hài hước. David chỉ mới gặp ông ta một lần trước đây, trao đổi với nhau không hơn một tá ngôn từ, nhưng Trent dường như vẫn có dáng điệu vui thích không khác gì lần trước; làm như hễ cứ thứ gì mang tính đổi chác, thứ đó đều mang đến cho ông ta sự hài lòng.
“Sao ông lại quá bí ẩn vậy?”, Rebecca ngạc nhiên hỏi. “Những thứ ông đã đưa cho Jill và David trước đây – tất cả những câu đố và gợi ý. Sao không nói thẳng cho chúng tôi biết cần làm những gì cho rồi?”
“Bởi vì các bạn phải tự tìm hiểu điều đó”, Trent đáp. “Hay nói đúng hơn, cần có sự hiện diện của chính các bạn để tìm hiểu mọi thứ về nó. Như tôi đã nói, có rất ít người biết White Umbrella đang làm gì. Nếu các bạn biết quá nhiều thì sẽ gây phản tác dụng với tôi.”
“Thế tại sao lại phải liều lĩnh như vậy?”, David hỏi. “Nói thẳng ra, sao ông lại cần chúng tôi? Rõ ràng là ông có mối liên hệ nào đó với White Umbrella. Sao không trực diện công kích nó từ bên trong?”
Trent lại cười:
“Tôi liều lĩnh vì đây là lúc cần liều lĩnh. Và những chuyện lần trước cũng vậy… tất cả những điều mà tôi có thể nói, đó là tôi có những lí do của mình.”
“Ông ta cứ nói và nói, và chúng ta vẫn không biết được ông ta đang làm cái quái gì cả, hoặc tại sao… chính xác là ông ta làm thế nào để kiểm soát mọi chuyện?”
“Sao ông không nói cho chúng tôi nghe thử vài lí do, ông Trent?”. David có thể thấy trước là không một lý do nào có thể làm John ngồi yên trên ghế; anh chàng đang rất bực bội với cái gã đi lậu vé máy bay này, và trông như đang rất kềm chế để khỏi nện quả đấm vào ông ta.
Nhưng Trent không trả lời. Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy cái áo khoác và nhìn về phía David.
“Tôi nghĩ các bạn sẽ phải suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định”, ông ta nói. “Nếu mọi người không phiền thì tôi muốn gặp cơ trưởng một chốc. Nếu các bạn từ chối việc lấy quyển sách của Reston, tôi sẽ đứng sang một bên. Tôi xin nói trước là không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng nói theo cách trình diễn kịch nghệ, thì vẫn luôn có một sự lựa chọn.
Trent quay người và đi về đằng trước cabin, rồi biến mất sau tấm màn mà không hề nhìn lại lấy một lần.