Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella

Chương 3


Đọc truyện Resident Evil 1 – Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella – Chương 3

Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Jill thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng Wesker trong lúc bước về cánh cửa mở sẵn của văn phòng S.T.A.R.S. Cô đã thấy một chiếc trực thăng cất cánh lúc vừa tới, tưởng rằng họ đã bỏ cô lại. Nói cho cùng thì S.T.A.R.S. là một tổ chức hoạt động hoàn toàn không theo giờ giấc. Nhưng đồng thời cũng không có chỗ cho những người không theo kịp – mà cô thì rất muốn tham gia vụ này ngay từ đầu. “RPD đã khoanh vùng khu vực tìm kiếm, mở rộng ra khu vực một, bốn, bảy và chín. Đó là tâm điểm chúng ta quan tâm, và đội Bravo sẽ đáp xuống ở đây…” Ít nhất cô cũng không quá trễ, Wesker luôn chủ trì cuộc họp theo một cách – thông báo tin mới, giả thuyết, rồi hỏi và trả lời. Jill hít sâu và bước vào văn phòng. Wesker đang chỉ vào điểm trên bản đồ phía trước căn phòng, những chỗ đánh dấu màu là nơi các thi thể được tìm thấy. Anh ta tiếp tục nói, không hề mảy may bận tâm Jill đang bước nhanh về phía bàn làm việc, cô chợt cảm thấy như trở lại buổi thực tập căn bản và cô đến lớp trễ vậy.

Chris Redfield thảy cho cô nụ cười nửa miệng lúc cô ngồi xuống, và cô gật đầu trở lại trước khi chú ý vào Wesker. Cô thật sự không quen biết thành viên nào của đội Raccoon đến thế, nhưng Chris thật sự đã làm cô cảm thấy được chào đón ngay khi cô tới đây. “…sau khi bay qua các vùng tâm điểm khác. Khi họ báo cáo lại, chúng ta sẽ có ý niệm tốt hơn về việc nên tập trung chủ yếu ở đâu.” “Nhưng còn về khu biệt thự Spencer thì sao?”, Chris hỏi “Nó nằm ngay giữa phạm vi xảy ra vụ án. Nếu bắt đầu từ đó thì có thể chúng ta sẽ phải tiến hành một cuộc lùng sục rộng lớn hơn nữa.”

“Và nếu thông tin của đội Bravo hướng tới khu vực này thì cứ yên tâm, chúng ta sẽ tìm kiếm nó. Bây giờ, tôi không thấy có lý do nào để đặt địa điểm đó lên hàng đầu cả.” Chris nhìn ngờ vực:“Nhưng chúng ta chỉ nghe Umbrella nói là ngôi biệt thự đó an toàn…” Wesker dựa vào bàn, khuôn mặt vẫn vô cảm: “Chris, mọi người đều muốn xử lý xong vụ này. Nhưng chúng ta phải làm việc theo đội, và phương thức tốt nhất ở đây là tìm kiếm những người chạy bộ bị mất tích trước khi đưa ra kết luận. Bravo sẽ xem xét tình hình và chúng ta sẽ bắt đầu việc này theo đúng trình tự.”

Chris không tán thành nhưng cũng không nói gì nữa. Jill cố hết sức ngăn mình trừng mắt với Wesker. Bề ngoài thì hắn đang làm theo đúng quy tắc, nhưng cô biết tỏng đây chỉ là một trò bịp bợm do lão Irons giật dây. Irons đã bố trí cho việc này một khoảng thời gian cố định, thông qua đó lão ta sẽ hưởng thụ những cuộc vui trác táng béo bở với tư cách là người chịu trách nhiệm điều tra chính và là người lãnh đạo. Chuyện đó cũng chẳng làm cô để tâm mấy, ngoại trừ việc Wesker cứ ra vẻ mình là một kẻ suy nghĩ độc lập, một kẻ không tham gia vào trò chơi chính trị. Cô gia nhập S.T.A.R.S. vì không chịu nổi đám quan liêu khốn kiếp chi phối quá nhiều vào lực lượng thi hành công lý, và việc Wesker kéo dài thời gian một cách trắng trợn cho lão ấy thật khiến cho người ta cáu tiết. Thôi nào, đừng quên mày có cơ hội rất lớn vào tù nếu mày không thay đổi nghề đấy… “Jill, tôi thấy cô đã xoay sở kịp thời gian đến họp rồi. Giờ cho chúng tôi được khai thông với sự sáng suốt của cô đi. Cô có gì cho chúng ta không?””

Jill bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Wesker, hắn đang cố tỏ ra điềm tĩnh và lãnh đạm như hắn thường thể hiện. “Không có gì mới cả, tôi e là vậy. Manh mối rõ ràng duy nhất là vị trí…” Cô nhìn xuống mấy mảnh ghi chép trong đống hồ sơ trước mặt cô, nhìn lướt qua chúng tham khảo.


“Ừm, mẫu mô dưới móng tay của cả Becky McGee và Chris Smith hoàn toàn trùng khớp, chúng ta nhận được thông tin đó hôm qua…và Tonya Lipton, nạn nhân thứ ba, khi xảy ra vụ án chắc chắn đang đi bộ ở chân đồi, đó là khu vực B…” Cô ngước lên Wesker và đi tới kết luận: “Giả thuyết của tôi là có khả năng có một giáo phái hiến tế người ẩn nấp ở khu núi này, từ bốn tới mười một thành viên khỏe mạnh, với chó đã được huấn luyện để tấn công bất cứ ai đột nhập vào lãnh địa của chúng.”

“Và từ đó suy ra?”, Wesker khoanh tay lại, chờ đợi. Ít nhất chẳng ai cười. Jill tiếp tục: “Từ việc chúng ăn thịt người và chặt tay chân gợi đến các nghi thức hiến tế, cũng như những phần thịt thối rữa tìm thấy trên người một số nạn nhân – có vẻ những tên sát nhân đã mang theo trong các cuộc tấn công những phần thi thể của những nạn nhân mà chúng đã giết. Chúng ta có nước miếng và những mẫu mô từ bốn người riêng biệt bị tấn công, mặc dù nếu theo lời khai của nhân chứng thì có tới khoảng 10 hay 11 người. Và những người bị thú giết chết đều được tìm thấy đã chết hoặc bị tấn công trong cùng một vùng, suy ra họ đã đi vào vùng cấm. Theo báo cáo dấu nước miếng là của chó, tuy nhiên vẫn có nhiều bất đồng…”. Cô ngừng lại, kết thúc bản báo cáo. Wesker vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhưng hắn chậm rãi gật đầu:“Không tệ lắm. Thế sơ hở là gì?”

Jill thở dài. Cô ghét phải tự công kích giả thuyết của chính mình, nhưng đó là một phần của công việc – và thật sự nó khuyến khích lối suy nghĩ chín chắn và rõ ràng. S.T.A.R.S. huấn luyện các nhân viên phải thử nhiều biện pháp khác nhau để tìm đến sự thật. Cô liếc bản ghi chép lần nữa. “Thật khó tin rằng một giáo phái lớn như thế có thể di chuyển xa như vậy, khi mà những tên sát nhân gần đây đã bắt đầu tiến gần đến thành phố; nhất là khi RPD cũng đã thấy rõ các dấu hiệu leo thang của loại nghi thức này. Đồng thời, khám nghiệm tử thi về mức độ bạo lực cho thấy hung thủ tấn công một cách vô tổ chức, và chúng thường hành động một mình.”

Joseph Frost, chuyên gia phương tiện giao thông đội Alpha nói từ phía cuối phòng: “Về phần bọn thú tấn công thì đúng đấy, bảo vệ lãnh thổ của chúng và chỉ có vậy thôi.” Wesker rút cây viết máy của hắn ra và bước tới cái bảng cạnh bàn hắn làm việc, vừa đi vừa nói: “Tôi đồng ý.” Hắn viết lên một khu vực trên bảng rồi quay lại đối mặt cô:“Còn gì nữa không?”

Jill lắc đầu, nhưng cảm thấy mừng khi đã đóng góp được chút gì đó. Cô biết về khía cạnh giáo phái là không tưởng, nhưng đó là toàn bộ những gì cô nghĩ ra được. Cảnh sát cũng chẳng nghĩ ra gì hơn. Wesker chuyển sự chú ý của hắn sang Brad Vickers, người đề xuất đó có thể là làn sóng khủng bố mới, và yêu sách sẽ sớm được đưa ra. Wesker lại viết lên một vùng khác trên bảng, nhưng có vẻ không hăng hái lắm về ý kiến này. Cũng như những người khác vậy. Brad nhanh chóng quay lại cái điện đài của mình, kiểm tra tình hình đội Bravo. Cả Joseph và Barry đều không đưa ra giả thuyết nào, và suy nghĩ của Chris về việc giết người đã rõ ràng rồi, thậm chí anh còn mơ hồ tin là có một cuộc tấn công có tổ chức đang diễn ra, và cũng có sự can thiệp của bên ngoài bằng cách nào đó. Wesker hỏi nếu anh có gì mới muốn thêm vào không, và Chris lắc đầu một cách chán nản. Wesker thảy cây viết đen lên bàn, nhìn chăm chú vào khoảng trắng trên bảng. “Đó là sự khởi đầu”, hắn nói,“Tôi biết các bạn đều đã đọc báo cáo của cảnh sát và nhân viên điều tra, đồng thời đã lắng nghe lời khai của nhân chứng…”


“Vickers đây”, Từ phía cuối phòng Brad nói nhỏ vào điện đài, cắt ngang Wesker. Viên đội trưởng hạ giọng và tiếp tục: “Lúc này, chúng ta vẫn không biết chúng ta đang đương đầu với cái gì và tôi biết toàn bộ chúng ta đều…quan tâm RPD đang đối phó với tình hình thế nào. Nhưng bây giờ chúng ta đang lo liệu vụ này, tôi…” “Cái gì?”

Nghe Brad lên giọng, Jill và những người khác quay về phía cuối phòng. Cậu ta đang đứng, kích động, một tay ấn vào phần tai nghe: “Đội Bravo, trả lời đi. Nhắc lại, đội Bravo, trả lời đi!”” Wesker đứng dậy:“Vickers, chuyển qua máy ngay!”

Brad ấn nút chuyển trên bảng điều khiển và âm thanh của sự im lặng tràn ngập căn phòng. Jill bồn chồn chờ đợi tiếng ai đó, nhưng trong vài giây căng thẳng, chẳng có gì cả. Và rồi: “…nghe không? Trục trặc, chúng tôi sắp phải…” Sau đó chỉ còn âm thanh tĩnh lặng. Giọng đó nghe như Enrico Marini, trưởng đội Bravo. Jill cắn môi dưới và trao đổi cái nhìn lo lắng với Chris. Enrico có vẻ…hoảng loạn. Họ lắng nghe thêm một lúc nhưng chẳng có gì ngoài tiếng chân không.

“Vị trí?”, Wesker gắt. Mặt Brad tái nhợt: “Họ ở khu vực hai mươi hai, khúc đuôi của C… ngoại trừ việc tôi mất tín hiệu rồi. Bộ phận liên lạc không hoạt động.” Jill choáng váng, thấy gương mặt những người khác đều có chung tâm trạng. Bộ phận liên lạc của máy bay được thiết kế để hoạt động trong mọi hoàn cảnh, nó chỉ ngưng trong những trường hợp bất khả kháng – hệ thống chính bị phá hủy hoặc bị hư hại trầm trọng.

Như là một vụ va chạm. Chris thấy bụng thắt lại khi nhận ra tọa độ. Khu biệt thự Spencer.


Marini đã nói gì đó về trục trặc, hẳn là trùng hợp thôi – nhưng có vẻ không trùng hợp tí nào. Đội Bravo gặp rắc rối, và ngay trên tòa biệt thự cũ của Umbrella. Mọi chuyện lướt qua đầu anh trong một lúc, và rồi anh đứng thẳng lên, sẵn sàng xuất phát. Dù chuyện gì xảy ra, mỗi thành viên S.T.A.R.S. có thể tự lo cho mình. Wesker đã sẵn sàng hành động. Hắn điểm danh cả đội, cùng lúc rút chìa khóa đi về phía tủ súng. “Joseph, cố liên lạc với họ. Vickers, khởi động trực thăng và dọn khoang đi, tôi muốn chúng ta sẵn sàng cất cánh trong năm phút.”

Tên đội trưởng mở tủ lúc Brad đưa điện đài cho Joseph và đi nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa kim loại gia cố mở tung, bên trong là một kho súng trường và súng ngắn trên đống hộp đạn. Wesker quay lại phía họ, khuôn mặt vẫn vô cảm như thường lệ nhưng giọng hắn đầy uy quyền: “Barry, Chris. Tôi muốn hai anh mang vũ khí lên trực thăng, phải nạp đạn và đảm bảo an toàn. Jill, lấy trang bị, áo vest và gặp chúng tôi trên mái nhà.” Hắn gỡ chìa khóa ra khỏi vòng rồi thảy cho cô. “Tôi sẽ gọi Irons, đảm bảo ông ta sẽ chuẩn bị đội tiếp viện và lực lượng cứu hộ khẩn cấp”, Wesker nói, rồi bất chợt chuyển giọng sắc lẹm,“Trong vòng năm phút, các cậu. Bắt đầu thôi.”

Jill đi tới phòng chứa đồ và Barry vớ một trong đám bao vải len thô dưới tủ súng, gật đầu với Chris. Chris lấy cái bao thứ hai và bắt đầu chất vào những hộp đạn và băng trong khi Barry cẩn thận nạp đầy vũ khí, kiểm tra từng cái một. Đằng sau họ, Joseph tiếp tục liên lạc với đội Bravo nhưng vô vọng. Chris lại suy nghĩ về địa điểm cuối nhận được tín hiệu của đội Bravo đến biệt thự Spencer. Liệu có mối quan hệ nào không? Và nếu có, làm cách nào? Billy đã làm việc cho Umbrella, họ sở hữu căn biệt thự. “Sếp hả? Wesker đây. Chúng tôi vừa mất liên lạc với đội Bravo, Tôi cho đội của tôi xuất phát đây.”

Chris chợt thấy rùng mình và làm nhanh tay hơn, nhận thức rằng mỗi giây trôi qua đều có thể là thời khắc sinh tử với những người bạn và đồng đội của anh. Có thể đó không phải là một vụ va chạm nghiêm trọng, đội Bravos có thể bay thấp xuống và Forest là một phi công khá… nhưng chuyện gì xảy ra sau khi họ đáp xuống? Wesker nhanh chóng chuyển thông báo cho Irons qua điện thoại và gác máy, quay lại gia nhập họ: “Tôi sẽ lên kiểm tra để chắc chắn trực thăng của chúng ta đã ổn. Joseph, cố gắng giữ liên lạc thêm một phút nữa rồi chuyển cho những người ở bàn tiếp tân. Cậu có thể giúp hai người này mang đồ lên. Tôi sẽ gặp cậu trên đỉnh.”

Wesker gật đầu với họ rồi bước nhanh ra, tiếng bước chân của hắn vang ầm ĩ suốt hành lang. “Hắn khá đấy”, Barry nói nhỏ, và Chris phải đồng ý. Thật yên lòng khi đội trưởng mới của họ không bị lay động dễ dàng. Chris vẫn chưa chắc anh cảm thấy thế nào về tính cách của người này, nhưng lòng kính phục của anh đối với Wesker cứ tăng dần từng phút. “Trả lời đi, Bravo, có nghe thấy không? Lặp lại…”

Joseph kiên nhẫn tiếp tục, giọng anh đầy căn thẳng, lời van nài của anh biến mất vào những âm thanh đều đều vang khắp phòng. Wesker sải bước xuống hành lang vắng vẻ và qua tấm màn sáo phòng đợi tầng hai, hắn gật đầu với hai nhân viên mặc đồng phục đang nói chuyện cạnh máy soda. Cửa sổ ra sân đáp ngoài mở toang, một ngọn gió yếu ớt và ẩm ướt xé toang sự ngột ngạt của không khí bên trong. Vẫn còn là ban ngày, nhưng không lâu nữa. Hắn hi vọng chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì, mặc dù hắn nhận ra nó sẽ…


Wesker rẽ sang trái và hướng về phía cửa cánh cửa cuốn hướng ra sân trực thăng, lơ đãng lướt qua danh mục những thứ cần kiểm tra trong đầu….hệ thống đóng mở, vũ khí, dụng cụ, báo cáo… Hắn biết mọi thứ đều ổn, nhưng vẫn kiểm tra lại, nó đâu có được tạo ra để hoạt động ỳ ạch, và nếu nó chỉ có ổn bề ngoài thôi thì đó là bước đầu tiên xuống con đường diệt vong. Hắn thích nghĩ hắn là con người chính xác, người đã suy nghĩ mọi khả năng có thể và quyết định cách tốt nhất để hành động sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mọi khả năng. Điều khiển là toàn bộ việc một người lãnh đạo đủ khả năng phải làm.

Nhưng để giải quyết vụ này… Hắn dập tắt ngay suy nghĩ trước khi nó tiến xa hơn. Hắn biết phải làm gì, và vẫn còn khối thời gian. Tất cả những gì hắn cần làm bây giờ là đưa đội Bravo trở về, an toàn và khỏe mạnh. Wesker mở cánh cửa phía cuối hành lang và bước ra ngoài màn đêm rực rỡ, tiếng máy trực thăng ngày một to và mùi dầu máy tràn vào mũi hắn. Cái sân trực thăng nhỏ mát hơn bên trong, một phần được bao phủ bởi bóng tòa tháp nước cũ kỹ, chiếc trực thăng màu đen xám của đội Alpha đứng trơ trọi giữa cái sân trống. Lần đầu tiên, hắn tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với đội Bravo, hắn đã cho Joseph và mấy tân binh kiểm tra hai con chim sắt hôm qua và chúng đều ổn, hệ thống hoạt động tốt. Hắn đuổi đi dòng suy nghĩ và đi về chiếc trực thăng, bóng hắn trải dài trên nền bê tông. Vì sao thì cũng chẳng quan trọng nữa, chẳng cần nữa. Điều quan trọng là điều gì sẽ xảy ra tiếp. Trông đợi những chuyện không thể ngờ là khẩu hiệu của S.T.A.R.S., mặc dù ý nghĩa cơ bản là sẵn sàng cho mọi tình huống.

Chẳng trông đợi gì cả, khẩu hiệu của Albert Wesker là thế. Như thế sẽ ít đánh lừa chính bản thân hơn, có lẽ, nhưng chắc chắn hữu dụng hơn. Thật sự chắc chắn là chẳng có gì làm hắn ngạc nhiên cả. Hắn bước vào cánh cửa buồng lái đang mở và làm Vickers giật bắn lên, cậu ta trông xanh xao rõ ràng, và Wesker cân nhắc xem có nên bỏ cậu ta lại không. Chris có bằng lái máy bay trong khi Vickers nổi danh là chết ngạt dưới mũi súng, điều tồi tệ nhất trong tất cả những gì hắn nghĩ ra lúc này là một trong số người của hắn chết đứng vì sợ lúc gặp rắc rối. Rồi hắn nghĩ tới đội Bravo bị thất lạc và quyết định ngược lại. Đây là nhiệm vụ giải cứu. Điều tồi tệ nhất Vickers có thể làm là nôn mửa nếu chiếc trực thăng đã va chạm nặng nề, và Wesker có thể chịu đựng được. Hắn mở cửa hông và trèo vào cabin, làm một cuộc kiểm tra nhanh những dụng cụ trên thành. Pháo hiệu cấp cứu, thực phẩm…hắn bật nắp tủ đồ nổi, nặng phía dưới sau băng ghế kiểm tra lượng thuốc cơ bản trong tủ, gật đầu với chính hắn. Chúng đã sẵn sàng như họ vậy…

Wesker đột nhiên cười nhếch mép, tự hỏi không biết Brian Irons đang làm gì. Đang đi ra quần, không nghi ngờ gì. Wesker phì cười rồi lại bước ra ngoài lên lớp nhựa đường khô cứng, tưởng tượng rõ ràng hình ảnh của Irons, cặp má phệ của lão đỏ lên vì giận và phân chảy giọt xuống chân lão. Irons nghĩ rằng lão có thể điều khiển mọi thứ và mọi người xung quanh để rồi mất bình tĩnh khi thấy mình không thể làm được điều đó, cuối cùng lão tự biến mình thành tên ngốc. Không may cho bọn họ, lão là tên đần độn với một chút quyền hành. Wesker đã kiểm tra lão rõ ràng trước khi nhận nhiệm vụ ở thành phố Raccoon, và biết được vài điều lão không bao giờ dám phơi bày ra ánh sáng. Hắn không có ý định dùng những thông tin đó, nhưng nếu Irons định làm rối mọi chuyện thêm lần nữa thì Wesker sẽ không e ngại mà tung những thông tin đó ra…

“…hoặc ít nhất bảo cho lão biết mình có những bí mật nho nhỏ của lão, chắc chắn lão sẽ không dám cản đường nữa.” Barry Burton đặt chân lên sàn bê tông với những túi đạn dự trữ, bắp tay khổng lồ của anh căng lên khi anh đổi cái bao nặng sang tay kia và bắt đầu tiến đến chiếc trực thăng. Chris và Joseph theo sau, Chris mang đống vũ khí đeo bên sườn còn Joseph kéo lê mấy khẩu rocket chống tăng cầm tay, khẩu súng phóng lựu ở một bên vai. Wesker ngạc nhiên trước sức mạnh của Burton khi anh leo vào và đặt cái bao xuống như thể nó không nặng tới hơn một trăm pounds vậy. Barry cũng không kém phần thông minh, nhưng ở S.T.A.R.S., cơ bắp là một thứ tài sản rõ ràng hữu dụng. Mọi người khác trong đội của hắn đều khỏe mạnh, nhưng nếu so với Barry thì họ chỉ như cổ mấy cây bút chì thôi. Lúc ba người họ lấy đồ trang bị, Wesker chuyển sự chú ý của hắn về phía cửa, tìm kiếm Jill. Hắn kiểm tra đồng hồ và cau mày. Chưa tới năm phút kể từ lần liên lạc cuối của họ với Bravo, họ đã thực hiện xuất sắc trong thời gian ngắn…vậy Valentine ở đâu rồi?

Hắn vẫn chưa nói gì nhiều với cô từ khi cô tới Raccoon, nhưng hồ sơ của cô quả là hiếm. Cô nhận được sự đề bạt cao từ toàn bộ những người cô đã làm việc chung, được đội trưởng trước của cô khen ngợi là rất thông minh và bình tĩnh đến độ “bất thường” khi xảy ra khủng hoảng. Cô phải như thế thôi, với quá khứ của cô. Cha cô là Dick Valentine, tên trộm chuyên nghiệp nhất khoảng vài thập kỷ trước. Ông đã huấn luyện cô theo con đường của ông, và cô đã làm rất tốt cho tới khi cha cô bị bỏ tù… Phi thường hay không cũng thế, cô vẫn có thể đứng sắp hàng để mua một cái đồng hồ tươm tất. Hắn thầm giục Jill đến mau và ra hiệu cho Vickers khởi động cánh quạt. Đã tới lúc tìm hiểu xem chuyện xảy ra ngoài kia tồi tệ đến cỡ nào..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.