Đọc truyện Remix – Hỗn Âm Nhân Sinh – Chương 9
Lần kiểm tra trắc nghiệm Toán trước cuối kỳ, tôi đã phải cố gắng rất nhiều để đạt được kết quả trên trung bình.
Đây không chỉ là công lao của riêng một người.
Vào thứ Sáu, chuông tan học vạn người chờ vừa reo, tôi kẹp bài kiểm tra vào sách Toán và sửa soạn lại bàn học, cặp sách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người họ đứng chờ tôi ngoài kia.
— Từ góc nhìn này có thể thấy Kiều Hinh Tâm đứng dựa tường, trên vai nhỏ là túi sách quai màu xanh sẫm, hai tay thọc vào túi áo khoác mùa thu hơi dài mang đến cảm giác lạnh lẽo cho người khác. Nhỏ không nói gì hết.
Mà đối diện là Lý Khiêm Lam, từ lúc đứng ở phía còn lại thì con ngươi cứ hướng về phía người ta, nhưng không dám quá suồng sã, phút gần gũi hiếm hoi vậy mà cũng không nói nên lời.
Tôi đây kẹp giữa hai người họ không phải đối tượng phù hợp để chuyện trò.
Cho nên là cả một bầu trời khó chịu.
“…”
Ban đầu không phải như này.
Tháng trước, Lý Khiêm Lam vừa nghe tôi bắt được cành học bá thì căm phẫn biểu thị vậy cũng được á? “Nữ thần cũng quá dễ dãi rồi, thậm chí cả lấy lòng cũng không cần.”
“Thứ lỗi nếu tao không làm mà hưởng, ” Tôi nói, “Tao dở Toán, đó là sự thật.”
Nó nghe vậy thì suy tư, “Không thì… Lần sau kiểm tra tiếng Anh tao nộp giấy trắng há!..”
Tôi không thể không khinh bỉ nó, trợn mắt chưa bao giờ trắng đến vậy, “Hay là bây cắt chân trước mặt nữ thần luôn cho rồi, biết đâu còn được người ta chăm sóc.”
Cái này Lý Khiêm Lam cũng trầm tư.
Tôi nghi ngờ nó định làm thật.
Tôi kỳ thị nó trong tình huống như thế này còn phẳng não đến nỗi dũng khí dứt khoát cũng bay sạch, cho nên chủ động rủ hai đứa đến một tiệm bánh có tiếng gần trường.
Sau nhiều lần tiếp xúc, tôi cùng Kiều Hinh Tâm có thể coi như bạn bè bình thường chơi với nhau, ban dầu nhỏ chỉ phụ đạo tôi sau giờ Toán thôi, không tán gẫu linh tinh — vậy mà hợp ý tôi, tôi cũng không nói chuyện linh tinh với nhỏ, cùng lắm lâu lâu trao đổi về âm nhạc.
Người ta nói cha mẹ nhỏ đều là giáo viên, mẹ là giáo viên vũ đạo còn cha là giáo viên thanh nhạc, là sự phối hợp chất lượng cao, ngoài ra còn có một người anh đang là sinh viên nghệ thuật. Lớn lên trong điều kiện đủ đầy thuận lợi như thế này, nhỏ theo con đường nghệ thuật là bình thường, nhưng ngoài mong đợi của người nhà, nhỏ không chọn nhạc cổ điển phù hợp nhất mà là Rock.
Kể cả tôi cũng ngạc nhiên vì bề ngoài và đam mê ít liên quan đến nhau của nhỏ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy rất có chủ kiến.
Nhỏ đối xử với người xung quanh chân thành, làm việc cẩn thận, duy chỉ không nói nhiều lắm, hiện tại chúng tôi đang chú ý phía đối diện phần xoài trước mặt. Tôi không động đậy, chỉ nhìn chủ quán đi tới chỗ trước bàn chúng tôi rồi dán cái gì đó lên tường.
Chủ quán là một sinh viên hơn 20 tuổi, mặc áo T-shirt hoa văn là hình vẽ Grafiti, có mái tóc màu hồng tía, vừa trải tấm poster ra vừa huýt sáo lạc nhịp.
Tôi chú ý thấy hai bạn nhỏ kế bên cũng giống vậy, cố rướn cổ ra nghía góc poster lộ ra.
“Là buổi concert”
Lý Khiêm Lam “A” một tiếng, nhìn tôi, “Bây biết không?”
Tôi lắc đầu, Kiều Hinh Tâm kế bên lại gật đầu, “Biết.”
Nhỏ buông nĩa, cầm khăn ướt không biết lấy đâu ra lau tay, một vẻ ‘Cảm tạ bao ăn’, “Đây là concert của underground Rock band à?”
Người trả lời lần này là chủ quán, hắn quay lại hớn hở vỗ tay, “Hí! Mấy đứa cũng biết sao!”
Tôi chỉ biết sơ sơ về lĩnh vực này nên không chen miệng, cúi đầu gặm nhấm nửa tô kem còn lại, bên tai là đối thoại của bọn họ, “Tối mai, ở quán bar Bình Minh số bốn ngoài đường cái, vì là buổi diễn định kỳ nên không thu vé, bắt đầu lúc 8 giờ… Cơ mà, mấy đứa nhóc tì, nên đi cùng với người lớn hay đi thành nhóm thì hơn.”
“Tại sao?”
“Sao à…?” Chủ quán ngừng lại một chút, ngậm điếu thuốc úp úp mở mở, “Tụi kia bung lụa mà quẩy, thành phần bẩn thỉu xấu xa cũng ở đó, mấy đứa còn nhỏ, nên cảnh giác một chút.”
Lần đó chủ quán tạo cảm giác sâu sắc lạ thường, làm tôi nhất thời tưởng tượng ra khung cảnh sống động dựa trên chương trình TV: bọn con trai với mái tóc dài đầy vẻ chán chường cùng ánh mắt đờ đẫn, trên người có thể giũ ra cả sa mạc Sahara, người khản cổ gào thét trên sân khấu, người phía dưới phì phèo nhả khói, quần ma loạn vũ, quên đi tất cả, cứ như tận thế sẽ ập xuống trong khoảnh khắc tiếp theo.
Đây là việc đã cỡ nào chứ.
— đứng trên sân khấu, nhìn mọi người dưới khán đài điên cuồng nhảy múa, là cảm giác ra sao nhỉ?
Ban đầu tôi không nói gì, giương mắt nhìn phản ứng của Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm… hóa ra, trong lúc tôi thất thần họ đã xúm lại chuyện trò, nhưng cũng trong dự liệu, chỉ là thấy Lý Khiêm Lam đột nhiên từ bệnh nhân cà lăm giai đoạn cuối hóa mùa xuân, có nói gì thì mặt vẫn đầy vẻ kích động.
Nó hỏi tôi, Hạ Tức, đi không?
Cái muỗng trong tay rớt xuống, trượt vào đáy ly bơ.
“A, được chứ, tao đi”
Lúc nói tôi cố ý liếc qua Kiều Hinh Tâm, nhỏ đan hai tay, vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt lại dao động không rõ rệt, hình như nhỏ thật sự muốn đi.
Ngẫm lại lời chủ quán, tôi cũng hiểu ý Lý Khiêm Lam: Sao có thể để một quý cô yếu đuối tay trói gà không chặt đi một mình được, nói thế nào thì chúng ta phải cũng hộ tống.
Đây là tự giác của đàn ông.
Tôi không do dự nữa, gật đầu đồng ý, “Vậy hẹn vào 7 giờ tối mai tại cổng trường nhá.”
“Ừ.”
Khi Hạ Giai biết tôi muốn ra ngoài chơi với bạn bè thì trên mặt viết chữ vui vẻ rõ to.
Tôi biết tôi trong mắt dì có vẻ tăm tối hơn so với bọn trẻ cùng lứa, không hoạt bát hiếu động, từ nhỏ cũng không có bạn bè, dì hiển nhiên nhận trách nhiệm về mình, điều đó làm dì không yên lòng, thậm chí khó chịu.
Thật ra tôi không có ý kiến, hoặc biết đâu đấy, tôi không có gì phàn nàn về những gì mình có.
Nhưng thấy dì vui vẻ làm tôi cũng vui theo.
Cảm xúc này vẫn bập bùng đến tận khi tôi tới chỗ hẹn trước cổng trường.
Tổ hợp 2 nam 1 nữ bất luận thế nào thì vẫn có hơi kỳ dị, nhưng tôi và 2 vị bằng hữu đây ngoài mặt hồn nhiên không quan tâm, đồng thời trong lòng cũng vô tư.
Bữa tối đã ăn trước ở nhà, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện về trở ngại người nhà, tôi và Lý Khiêm Lam hai thằng con trai không cần quá lo lắng, Kiều Hinh Tâm hơi ngại, chỉ dám nói với anh trai mình đi xem liveshow.
“Bố mẹ không muốn tôi theo đuổi Rock, ” nhỏ thở dài, “Tôi còn phải tốn kha khá thời gian để họ tiếp nhận đây.”
“Bố mẹ tôi còn nghĩ tôi muốn làm học giả đây này.” Lý Khiêm Lam nghiêm túc nói. Tôi méo miệng cười cười hùa theo, nghĩ thầm, tôi đây còn không dám nói với Hạ Giai chuyện tôi muốn làm ca sĩ.
Mẹ tôi trông thì có vẻ phản xã hội nhưng thực ra trong thế giới quan vẫn có chuẩn mực giới hạn riêng, người làm nghệ thuật chỉ có hai loại kết cục.
Một, ngồi hát rong nơi cầu vượt.
Hai, xuống nông thôn làm từ thiện.
Nghĩ lại thật ưu thương.
Tôi không cần phí công nghĩ về tương lai mai này của mình nữa, vì khi gần đến cổng quán bar thì một luồng sáng như đèn tuyết ập vào mặt tôi.