Bạn đang đọc Rể Quý Trời Cho – Chương 50 Cánh Tay Này Lại Là Của Tôi Rồi
Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, ai cũng không ngờ rằng thần y nổi tiếng khắp nơi sẽ nói những lời này với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lập tức thấy hơi xấu hổ, ho khan rồi nhỏ giọng nói: “Chú ý hình tượng của ông đi.”
Lúc này Từ Tài mới buông tay Lâm Thanh Diện ra, mặt mày vui vẻ nhìn chằm chằm anh.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Tài và Lâm Thanh Diện, bây giờ mới hiểu ra vì sao Lâm Thanh Diện nói Từ Tài chắc chắn sẽ khám bệnh cho Trần Tài Anh rồi.
Triệu Tam Linh cũng mặt mày ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Vì sao thần y Từ lại có thái độ tốt với một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện vậy chứ? Không lẽ là do tâm trạng của thần y Từ đang vui, cho nên đối xử với ai cũng như thế.
Cô gái bị gọi là Tú càng thêm kinh ngạc, lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ nhiệt tình với người khác như vậy đó.
“Sư phụ, người này chính là người đã gọi thẳng tên của thầy đó, hơn nữa còn định xông vào, sao thầy lại khách sáo với anh ta như vậy.”
Từ Tài trừng mắt nhìn Tú, nói: “Tú, không được mất lịch sự, Lâm Thanh Diện là khách quý của thầy.”
Tú càng thêm kinh ngạc, đúng là giống như vừa nghe câu chuyện cười gì vậy.
“Nhưng mà, anh ta chính là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành đó.” Tú vẫn không phục.
“Im ngay!” Từ Tài quát Tú.
Tú mặt mày ấm ức, nhưng mà không dám nói gì.
Từ Tài quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, gương mặt lại vui tươi trở lại, hỏi: “Thằng nhóc cậu không có việc thì sẽ không đến nơi này, tìm tôi là vì muốn tôi giúp cậu đúng không?”
Lâm Thanh Diện cũng không hề giấu diếm gật đầu: “Bạn của tôi bị thương, muốn nhờ ông chữa giúp.”
Nói xong Lâm Thanh Diện chỉ vào cánh tay Trần Tài Anh.
Từ Tài nhìn thoáng qua cánh tay Trần Tài Anh, mắt sáng lên, sau đó chạy nhanh qua đó nhìn một lúc nói: “Cánh tay này có chút thú vị đó, tôi thích như thế này.”
Cơ mặt Trần Tài Anh co giật, nghĩ thầm thần y đúng là không giống với người thường, lời nói ra có thể làm cho người ta nổi hết cả da gà.
“Sao nào, có chữa được không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Có thể chữa được, có thể chữa được, đưa cậu ta vào trong phòng đi.” Từ Tài cười nói.
Triệu Tam Linh thấy vậy, cũng lập tức tiến lên mở miệng hỏi: “Thần y Từ, tôi cũng muốn ông khám bệnh giúp tôi.”
Từ Tài nhìn anh rồi nói: “Xin lỗi, ba cơ hội trong năm nay đã dùng xong rồi.”
“Nhưng mà không phải ông còn chữa bệnh cho bọn họ sao?” Triệu Tam Linh cực kỳ khó chịu nói.
“Tôi là họ hàng của thần y Từ, anh có phải không?” Lâm Thanh Diện không muốn để Triệu Tam Linh lãng phí thời gian, mở miệng nói.
“Không sai, chúng tôi là họ hàng.” Từ Tài cũng nói.
Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lời, nghĩ thầm sao một tên vô dụng như anh ta lại gặp may đến vậy, còn có thể làm họ hàng với Từ Tài, ông trời đúng là mù rồi.
Anh ta không định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa, chờ lát nữa đến bệnh viện gần đây khám thử.
Ngay lúc này Từ Tài đột nhiên mở miệng nói: “Nhóc con, thật ra cậu không cần lo lắng, tôi vừa nhìn lướt qua mặt mày của cậu, cậu chỉ bị thận hư mà thôi, về nhà uống Lục Vị Địa Hoàng Hoàn là được.”
Cơ thể Triệu Tam Linh lập tức như bị sét đánh trúng, cứng đờ đứng đó mãi lâu sau mới tỉnh táo lại được.
Nếu như lúc nãy Lâm Thanh Diện nói anh còn không tin, vậy Từ Tài nói, anh lại không thể không tin.
Từ Tài chính là thần y được mọi người thừa nhận, chắc chắn sẽ không tùy tiện lừa người khác.
Anh lập tức cảm thấy mặt mình có chút lúng túng, nuốt nước bọt rồi nói: “Biết… đã biết thần y Từ, sau khi về tôi sẽ lập tức mua Lục Vị Địa Hoàng Hoàn.”
Nói xong anh ta nhanh chóng chạy khỏi nơi này, nếu còn ở lại sau này sợ là không còn mặt mũi gặp người nữa.
Chờ Triệu Tam Linh đi rồi, Lâm Thanh Diện lập tức dẫn Trần Tài Anh vào trong phòng, để Từ Tài chữa trị.
Tú mặt mày khó chịu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hận không thể nuốt anh luôn, nhưng mà bởi vì Từ Tài nên không dám nói cái gì.
“Cánh tay này của tôi, mấy cậu qua đó đợi đi, tôi sẽ làm xong nhanh thôi, sau đó để cậu ta nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng lo nữa.” Từ Tài nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, túm Lý Huỳnh Thái đi chỗ khác, để Từ Tài tập trung chữa bệnh cho Trần Tài Anh.
Trần Tài Anh thấp thỏm, lúc nãy Từ Tài nói cánh tay này là của ông ấy, làm cho cơ thể của anh hơi run lên.
“Thần… Thần y, ông nhẹ tay một chút, tôi còn cần cánh tay này, ông đừng có tháo nó xuống đó.” Trần Tài Anh nói.
“Yên tâm, tôi là người như thế sao, chỉ khi nào chữa không hết tôi mới tháo nó xuống thôi.” Từ Tài cười nói.
Ông vừa nói thế, Trần Tài Anh càng thêm không yên tâm, rất muốn đứng dậy bỏ trốn.
Lâm Thanh Diện và Lý Huỳnh Thái đi đến phòng bên cạnh, đều tò mò nhìn xem xung quanh.
Căn phòng này của Từ Tài có bày các bộ phận trên cơ thể đã được chế tạo thành tiêu bản, Lý Huỳnh Thái còn phát hiện có một bộ xương người nằm trong một góc, anh chạy đến nhìn xem, phát hiện đó là hàng thật chứ không phải mô hình.
Anh lập tức nổi da gà, nghĩ thầm đừng nói những bộ phận kia cũng được lấy từ trên cơ thể người xuống đó nha?
Vậy Trần Tài Anh không phải là…
Anh quay đầu qua nhìn Trần Tài Anh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trần Tài Anh rồi, nhịn không được có chút đồng tình với anh ta.
Một mình Tú ngồi ở cạnh bàn cách đó không xa, trên bàn có đặt một bộ cờ, Tú thờ ơ đặt cờ lên trên.
Mặt cô đầy u oán nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt thỉnh thoảng bắn ra vài tia sát khí.
Lâm Thanh Diện buồn cười liếc mắt nhìn Tú, sau đó đi đến trước bàn cờ hỏi: “Cô biết chơi cờ à?”
Tú lập tức đắc ý đáp: “Đâu chỉ biết, sư phụ của tôi tuy là thần y, nhưng cũng có nghiên cứu rất sâu đối với bộ môn cờ vây này, tôi đã được học tập hết tài nghệ của ông ấy, mấy nhà phê bình cờ vây chưa chắc có thể đánh thắng được tôi.”
Lâm Thanh Diện lập tức bật cười, nếu anh nhớ không lầm, cách chơi cờ vây của Từ Tài là do lúc trước anh rãnh rỗi dạy cho ông ta.
“Anh cười cái gì? Không lẽ anh không tin lời tôi? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám đánh cờ với tôi, tôi dám chắc rằng chưa được mười phút anh sẽ chịu thua.” Tú tức giận nói.
“Anh Diện, anh còn biết chơi cờ vây nữa sao, từ trước đến giờ tôi chưa nghe nói đó.” Lý Huỳnh Thái ở một bên nói.
“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.” Lâm Thanh Diện quay đầu nói với Lý Huỳnh Thái.
Tú bĩu môi, nói: “Ra vẻ thần bí, cho dù anh có biết chỉ sợ cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, thôi bỏ đi, không chơi với anh đâu, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh nữa.”
Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xuống phía bên kia bàn, dọn bàn cờ ra, nòi: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, chơi một ván cũng có thể đỡ buồn.”
“Chậc, anh chỉ có nước bị thua tơi tả thôi.” Tú khinh thường nói.
“Nếu không thì như thế này đi, tôi chơi với cô một ván, thêm chút tiền cược vào, thế nào?”
“Tiền cược gì?” Tú trừng mắt hỏi.
“Nếu cô thua tôi thì phải nhận tôi là sư tổ, sau này cô nhất định phải nghe theo lệnh của tôi, thế nào?”