Đọc truyện Rể Quý Rể Hiền – Chương 741: Một Chiêu Hạ Gục Hai Người!
**********
Chương 741: Một chiêu hạ gục hai người! “Bịch!” Một tiếng nặng nề vang lên.
Nắm tay nho nhỏ nhìn giống như không có sức lực gì của Nam Cung Minh Nguyệt lại bộc phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, khiến gã thanh niên kia không nhịn được được ôm chặt lấy bụng rút lui.
“Nam Cung Minh Nguyệt này…!Mình thật sự phải thông qua cô ta, để tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc Dòng họ Nam Phương mạnh đến mức nào.”
Từ đầu đến giờ Cao Phong vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ, trong đầu anh đang nghĩ đến một số chuyện.
“Trước đó tôi còn cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, hiện giờ đúng là khiến người ta buồn nôn!” “Cho dù kỹ thuật lái xe có tốt thì sao chứ? Một người đàn ông không thể dùng nắm đấm để bảo vệ người bên cạnh mình, vậy còn gọi gì là đàn ông nữa?” “Cũng không thể nói như vậy được, có xông lên hay không cũng phải dựa vào năng lực của bản thân! Anh ta biết dù mình xông lên cũng vô dụng, cho nên mới không xông lên.” “Cũng đúng thôi, cơ thể gầy yếu kia của anh ta ngay cả Đổng Thái Minh cũng không bằng, khả năng chỉ có thể ngồi sau tay lái thôi.”
Lúc này mấy người bạn của Nam Cung Minh Nguyệt không giúp đỡ được gì, đều đem cơn giận trút hết lên người Cao Phong.
Dường như nếu Cao Phong không xông lên giúp đỡ, chính là lỗi lầm không thể tha thứ được.
Cao Phong hơi híp mắt lại, sau đó anh quay đầu nhìn về phía mấy cô gái kia.
“Đầu tiên tôi không có nghĩa vụ phải làm như vậy, các cô đừng đứng đấy dùng mấy lời đạo đức giả để ép buộc tôi.” “Mặt khác bản thân tôi tự có tính toán của mình, không cần người khác phải khoa tay múa chân.” “Cuối cùng Cao Vũ tôi làm gì, cũng không cần phải giải thích với bất kỳ kẻ nào.”
Những lời này của Cao Phong vô cùng lạnh lùng vô tình.
Ba câu nói liên tiếp khiến cho mấy cô gái kia á khẩu không phản bác lại được.
Nhưng mà sau đó mấy cô gái kia càng khinh bỉ và coi thường Cao Phong hơn.
Tay đua xe thần cấp chó má gì, đánh vỡ kỷ lục cao nhất thì sao chứ?
Nhân phẩm không tốt mọi thứ đều không được.
Sau đó Cao Phong không hề quan tâm mấy cô gái kia nói gì nữa, anh quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Nam Cung Minh Nguyệt.
Vốn dĩ Đổng Thái Minh đang dây dưa cùng với một gã thanh niên, nhưng mà rất nhanh anh ta đã sắp không chống đỡ được.
Loại cậu ấm nhà giàu như anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đám du côn đầu đường xó chợ có kinh nghiệm đánh nhau phong phủ kia.
Hơn nữa lúc này Đồng Thái Minh cũng uống một chút rượu rồi, anh ta không thể sử dụng được toàn bộ sức lực của bản thân.
Cho nên không lâu sau Đổng Thái Minh đã bị đánh ngã ra đất.
Gã thanh niên vốn dĩ đang đánh nhau với Đổng Thái Minh kia, lúc này cũng quay người xông tới chỗ Nam Cung Minh Nguyệt.
Hiện giờ một mình Nam Cung Minh Nguyệt đã đánh ngã được bốn gã thanh niên rồi.
Nhưng mà phía đối diện vẫn còn ba người đang đứng.
Không lâu sau đã có rất nhiều người vây xung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bên này.
Nhưng mà không có bước lên giúp đỡ cả Lúc này đôi bên đánh nhau đều rất hăng máu rồi.
Trong lòng đám thanh niên kia cũng choáng váng, bọn họ không ngờ Nam Cung Minh Nguyệt lại lợi hại như vậy.
Nhưng mà mà trước mặt nhiều người như thế này, nếu bọn họ sợ hãi, vậy thì từ nay về sau, sao bọn họ có thể lăn lộn trên đời này được nữa?
Vì vậy cho dù phải cắn răng chịu đựng, bọn họ cũng phải bắt được Nam Cung Minh Nguyệt.
“Mẹ kiếp, con đàn bà thổi này, hôm nay ông phải cho mày một trận.”
Gã thanh niên với quả đầu xanh tím kia đột nhiên mắng to một câu, sau đó xông đến trực tiếp vươn hai tay ra ôm chặt lấy eo Nam Cung Minh
Nguyệt.
Vẽ mặt của gã thanh niên kia vô cùng hung ác, anh ta sử dụng toàn bộ sức lực để giữ chặt Nam Cung Minh Nguyệt.
Sau đó anh ta quát to: “Đánh cô ta! Tao giữ chặt cô ta rồi, chúng mày đánh cô ta cho tao!”
Hai gã thanh niên còn lại hơi sững sờ, sau đó cùng xông lên phía trước không do dự chút nào đánh thẳng về phía Nam Cung Minh Nguyệt.
Một gã thanh niên trong số đó, giơ tay lên cao, quăng một cái tát hướng thẳng vào mặt Nam Cung Minh Nguyệt.
Cao Phong hơi híp mắt lại, lúc này anh mới bước về phía trước hai bước.
Nhưng anh vẫn chưa vội vàng xông lên, có lẽ Nam Cung Minh Nguyệt còn chưa dùng hết sức mình.
Đúng như dự đoán.
Lúc này cả người Nam Cung Minh Nguyệt đã bị giữ chặt, cô ta giận dữ nhìn chằm chằm vào hai gã thanh niên trước mặt.
“Muốn chết à!”
Nam Cung Minh Nguyệt quát to một tiếng, sau đó hai chân cổ đạp xuống đất, thuận thể dựa vào người đang giữ chặt cô, rồi vung chân lên hung hằng đã mạnh vào hai gã thanh niên phía trước.
“Bụp! Bụp! Bup!”
Hai chân Nam Cung Minh Nguyệt đạp liên tục, mạnh mẽ đá vào hai gã thanh niên kia.
Trong nháy mắt một trong hai gã thanh niên bị đạp trúng mũi, máu lập tức tuôn ra, anh ta ôm lấy mũi mình, không ngừng lui về phía sau.
Một gã thanh niên khác cũng bị Nam Cung Minh Nguyệt đá vào ngực, anh ta ôm lấy ngực, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn.
Nhưng sau lần công kích đó, Nam Cung Minh Nguyệt hòa toàn cạn kiệt sức lực rồi.
Hai gã thanh niên kia thấy vậy lại xông đến lần nữa, một người giơ tay ra vung năm đấm về phía mặt Nam Cung Minh Nguyệt.
Hai gã thanh niên một trái một phải, đồng loạt ra đòn.
Nếu trúng một cú đấm này, chắc chắn gương mặt Nam Cung Minh Nguyệt sẽ bị đánh sưng lên.
“Chúng mày dám đụng đến tao!” Lúc này trong lòng Nam Cung Minh Nguyệt đã có chút lo lắng rồi.
Tuy rằng cô ta rất tức giận, nhưng mà cả người đã không còn chút sức lực nào để chống đỡ nữa.
“Con điểm này, hôm nay ông đây chơi chết mày!”
Một gã thanh niên mắng một câu, sau đó xông đến không do dự chút nào.
Đúng lúc này, Cao Phong cũng hành động.
Trong nháy mắt anh đã lao ra, dáng người dẻo dai giống như một con báo đang săn mồi.
Động tác của anh nhanh như tia chớp.
Ánh mắt anh lạnh lẽo vô tình.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Bốp!”
Trong nháy mắt Cao Phong đã chắn trước người Nam Cung Minh Nguyệt, một tay anh nằm chặt cổ tay một gã thanh niên, một tay khác vung lên tát về phía người kia không do dự chút nào.
Tiết bạt tại vang dội, gã thanh niên bị đánh quay một vòng tại chỗ rồi ngã lăn ra đất.
Sau đó Cao Phong xoay người, lùi lại một bước, hướng về phía gã thanh niên còn lại.
“Bop!”
Lại một tiếng bạt tai nữa vang vọng bên tại tất cả mọi người.
Gã thanh niên kia cũng bị đánh trúng, anh ta không ngừng lui về phía sau, đầu óc choáng váng mất một lúc.
Tuy rằng Nam Cung Minh Nguyệt biết võ thuật để phòng thân, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một người con gái.
Xét về tổ chất tổng hợp và sức bật, đều không so được với đàn ông.
Huống chi sức mạnh của Cao Phong, đã vượt qua đa số người khác từ lâu rồi.
Cho nên hai cái tát của Cao Phong, còn tàn nhẫn hơn mười cái tát mà Nam Cung Minh Nguyệt đánh bọn họ.
“Ồ! Người trẻ tuổi kia cũng khá mạnh!”
Đám người vây xem cũng bị hành động của anh làm cho giật mình, bọn họ không nhịn được khẽ tán thưởng một câu.
“Anh!” Nam Cung Minh Nguyệt nhìn vào bóng lưng của Cao Phong, đột nhiên trợn tròn mắt.
Lúc này mấy người bạn của cô ta cũng có chút sững sờ, bọn họ đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Cao Phong.
Chuyện này chuyện này….!
Cao Vũ, đồ vô dụng trong mắt các cô, thế mà lại mạnh như vậy?
Vậy sao vừa rồi anh ta không ra tay? “Shit! Vũ thần, trâu thật!”
Đồng Thái Minh đang nằm trên đất, cũng ngóc đầu dậy nói một câu.
“Buông cô ta ra.
Cao Phong từ từ quay người lại, anh nhìn về phía gã thanh niên tóc xanh tím kia, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Lúc này gã thanh niên kia vẫn đang giữ chặt eo của Nam Cung Minh Nguyệt, trông thấy Cao Phong mạnh mẽ như vậy, trong lòng anh ta cũng có chút khiếp sợ.
Chỉ hai cái tát đã đánh hai người kia choáng váng, rốt cuộc Cao Phong này mạnh đến mức nào? “Hình như mày không nghe thấy lời tao nói nhỉ?” Cao Phong nhíu mày.
“A…” Gã thanh niên kia đứng đực mặt ra.
Lúc này Nam Cung Minh Nguyệt đang đứng quay lưng về phía anh ta, cô ta tìm được cơ hội, đột nhiên nhấc chân mình lên sau đó dẫm mạnh xuống.
Giày của con gái, cho dù không phải gót nhọn, cũng có gót giày.
Một cú đạp này, trong nháy mắt đã dâm nát ngón chân của gã thanh niên kia.
Tay đứt ruột xót, gã thanh niên kia kêu gào thảm thiết, cả người giống như bị điện giật, lập tức buông Nam Cung Minh Nguyệt ra.
Ánh mắt Cao Phong sáng lên một cái, trong nháy mắt anh đã xông đến, rồi dùng chân đạp mạnh xuống.
“Bich!”
Nhìn thấy cái chân của Cao Phong nâng cao quá đầu gã thanh niên kia, mọi người đều khiếp sợ.