Re: Monster

Chương 35: Ngày 35: Tiến Hóa Lần Thứ Hai


Đọc truyện Re: Monster – Chương 35: Ngày 35: Tiến Hóa Lần Thứ Hai


Tôi thức dậy do một sự hối thúc kỳ lạ. Ánh sáng mờ ảo, nhưng tôi không để ý lắm.
Tôi bị khuấy động bởi cơn đói cồn cào, mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy, vì vậy tôi đi đến gần xác của con Gấu Đỏ. Sau khi lấy con dao găm mà tôi đã đâm sâu vào đỉnh đầu con Gấu, tôi dùng sức mạnh cơ bắp để xé đầu của nó ra. Khi mà tôi xé nát da, thịt, và xương sống của nó một cách tàn nhẫn, thì âm thanh đó lan tỏa khắp rừng.
Tôi vẫn chưa lấy lại hoàn toàn nhận thức của mình, vì thế tôi nhai cái đầu Gấu trong tay mình.
Học kỹ năng [Tiếng gầm thét của chúa tể rừng núi].
Học kỹ năng [Cái nhìn chết chóc].
Học kỹ năng [Kháng tất cả].
Sau khi xé hết lông ra khỏi cái đầu, tôi đập vỡ hộp sọ và ăn ngấu nghiến não của con Gấu chỉ trong vài giây, tôi đoán rằng tấm da Gấu sẽ hữu dụng, nên tôi lấy con dao găm mà sao trông nó nhỏ nhỏ sao đấy, thôi kệ, và cẩn thận lột da con Gấu.
Tôi có cảm giác là hình như con Gấu Đỏ nhỏ hơn so với lúc trước khi tôi ngất, nhưng đầu tôi vẫn còn bất ổn nên tôi không biết tại sao cho đến khi nó hoạt động lại bình thường.
Tôi chỉ thấy là nên lột da con Gấu, chứ tôi không còn lý do gì để làm thế (đang phê ngủ).
Không còn suy nghĩ nào khác trong đầu tôi.
Tay trái tôi từ khuỷu tay trở xuống đã không còn, tuy nhiên, nó có thể sửa chữa được nhờ kỹ năng của tôi, nên không sao cả.
Dùng kỹ năng [Biến hình] của tôi, tôi có thể làm ra vài ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh vừa đủ xài từ chỗ khuỷu tay, và nhặt tấm da lên.
Mặc dù rất khó để dùng con dao với mấy ngón tay giả này, nhưng việc lột da Gấu đã xong. Sau đó tôi ăn thịt của con Gấu không có gì che thân.
Vì phải chịu con đói cồn cào dữ dội, tôi nhất trí nuốt sạch thịt và uống sạch máu của nó cho đến khi còn sót lại gì cả.
Học kỹ năng [Sự che chở của chúa tể rừng núi].
Học kỹ năng [Cơ bắp mạnh mẽ và dẻo dai của chúa tể rừng núi].
Học kỹ năng [Cơn thịnh nộ: Liên hoàn đấm].
Học kỹ năng [Sự tàn bạo của chúa tể].
Học kỹ năng [Sự bảo vệ thần thánh của á thần lửa].
Học kỹ năng [Kháng hỏa tuyệt đối]. (có thể hiểu là level 2 của [Kháng hỏa])

Ngay cả xé và nhai thịt, nó vẫn lan tỏa một hương vị ngon lạ thường, thật lòng thì đây là món thịt ngon nhất từ trước đến giờ, tôi uống những giọt máu đặc này hương vị như rượu vang vậy, tôi có thể cảm thấy sức sống mãnh liệt của con Gấu Đỏ khi nuốt nội tạng của nó, tôi nhai những cây xương giòn rụm và ăn sạch tủy sống giống như là khoáng sản trong hang động, vào thời điểm đó tâm trí tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và bắt đầu hoạt động.
Tôi nhìn vào cơ thể mình.
Cơ thể tôi vẫn là màu đen, và mặc dù có một lượng lớn máu bao phủ nó, tôi vẫn nhận ra có những đường màu đỏ kỳ lạ mà dường như là những ký hiệu tôn giáo vậy — tự hỏi tôi có thể gọi đây là hình xâm không?– trên khắp cơ thể tôi. Kích thước cơ thể tôi như một người lực lưỡng, chiều dài cánh tay thì dài hơn một người nam giới trưởng thành, và tôi đã có cơ bụng sáu múi, và dễ dàng nhận ra rằng tôi là cái loài gì chứ không phải là cái loài Hobgoblin.
Và tóc của tôi, tôi chắc chắn là có đã không có chiều dài như vậy. Mặc dù tóc tôi đã bắt đầu phát triển khi tôi tiến hóa thành Hobgoblin, nhưng nó vẫn chưa chạm đến vai, so sánh với tóc bây giờ thì nó đã dài qua bả vai. Bên cạnh việc mọc dài ra, thì nó còn chuyển sang màu xám.
Cuối cùng, hai cái sừng nhọn đã mọc ra từ đỉnh đầu tôi. Khi tôi chạm vào chúng, chúng cực kỳ cứng. Nếu tôi lao tới như một con bò, tôi chắc chắn sẽ có tiếng “buzuri” khi tôi đâm vào mục tiêu. Trong khi tôi kiểm tra cơ thể mình bằng nhiều cách, tôi nhớ đến thông báo tôi nhận được trước khi ngất xỉu.
Yeah, dường như tôi đã tiến hóa thành một con Ogre vĩ đại.
Không còn là một phân loài đặc biệt nữa, quái lạ là tôi đã trở thành một loài cực kỳ hiếm.
Vâng, nếu bạn giết chừng đó kẻ thù mà đủ để bạn tiến hóa, nó cũng không chắc là có thể giúp tôi trở thành một loài hiếm. Tôi tự thuyết phục bản thân là trở thành như vậy cũng không quá tệ, thế thôi.
Cùng một cách thức như khi tôi tiến hóa thành Hobgoblin từ một Goblin, thì khi tôi tiến hóa thành một con Ogre hiếm, tất cả kỹ năng tôi có đều được cường hóa, và cơ thể tôi tràn đầy một sức mạnh vô địch. Tuy nhiên, tôi quyết định để việc kiểm định những cái đã được cường hóa vào một lúc khác. Tôi nghĩ đây là lúc mình nên đi về hang, các Goblin khác có lẽ đang lo lắng cho tôi vì đến giờ tôi vẫn chưa trở về.
Khi tôi nhặt cây kích lên nó có thể dùng lại được nếu sửa chữa cẩn thận, thì tôi nhận ra một điều lúc tôi rời đi. Quần áo của tôi đã bị xé rách ở cái điểm cần che mà không được che. Như một hiệu ứng phụ khi cơ thể tôi lớn lên, quần áo mà tôi đang mặc cũng rách theo luôn.
Về cơ bản thì tôi đang nude vì môi trường.
Anh bạn của tôi đang treo đong đưa giữa hai chân; woa, trông nó thật vĩ đại, tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Tôi hơi lo nên tôi làm việc cần phải làm, tôi giải quyết vấn đề này bằng cách lấy tấm da Gấu Đỏ, cái mà tôi đã lột ra, quấn nó quanh eo để che anh bạn của tôi lại.
À tôi hiểu rồi, đây là lý do tại sao tôi lột da con Gấu Đỏ, vì tôi linh cảm rằng sẽ có tình huống như vậy xảy ra. Tôi nghĩ như vậy khi tôi đang dùng chiêu “trảm phong” để chặt cây và dùng tơ để tạo thành một cái khiên nó tạo ra một âm thanh “zuban”…
Vì sức mạnh tôi đã tăng lên, ngay cả khi tôi kiềm chế lại, nó vẫn xảy ra chuyện đấm phát chết luôn.
Dựa trên vị trí của mặt trời thì tôi đoán bây giờ độ khoảng 2 giờ. Tôi đã có một giấc ngủ khá dài, nên tôi phải nhanh chóng về lại căn cứ.
Trong lúc trở về, tôi tìm thấy cái ba lô và cái túi nằm xung quanh, sau đó tôi thu lại nhiều mảnh của cây estoc và cây dao găm nhất có thể; ít nhất là với từng này nó có thể được sửa.
A, cái đùi của con Kỳ Lân 3 Sừng nằm trong ba lô của tôi đã bị lấy mất. Thật không thể tin được nếu như nguyên liệu còn sót lại như cái mai của con Nhện Quỷ cũng bị hư hỏng, mà thôi kệ bà nó.
Cái ba lô vẫn còn hữu dụng mặc dù nó đã bị mòn đi.
Vì tôi đã trở nên to lớn hơn và lợi dụng các kỹ năng của mình, tôi trở về cơ sở khai thác trong nháy mắt, nơi mà họ chú ý cảnh giác đến tôi.
Và vì có một cơ thể to lớn, và với các kỹ năng của tôi, tôi đã đi sâu vào cơ sở khai thác một cách nhanh chóng, tất cả chúng cảnh giác đến mức mà tôi chỉ thấy ngưỡng mộ bản thân mình. Yeah, nếu có một con Ogre đột ngột xuất hiện, chuyện như thế này sẽ xảy ra, tôi nghĩ như vậy với một nụ cười gượng gạo.
Ngoài ra, họ còn sợ tôi hơn là họ đã từng.

À, kể từ khi tôi tiến hóa thành Ogre tôi chắc chắn là có một khuôn mặt ác quỷ, tôi chắc chắn về nó. Tôi tự tin rằng nó là một cái gì đó như:
Goblin? Hobgoblin xấu xí? Giống loài người? Ogre? Một kiểu của kẻ cuồng nộ?
Trạng thái hiện tại của tôi.
Một cái gì đó như thế, tôi chắc chắn mà.
Nhân tiện, tuy không có bằng chứng chắc chắn nhưng bây giờ tôi cao khoảng 2m.
Do đó, so sánh với những tên Goblin lùn xung quanh tôi thì có một sự khác biệt rất lớn ở khung cảnh này.
Tôi hoàn toàn coi thường chúng: “Chúng rơi vào điểm mù của tôi nếu chúng ở quá gần; tôi hoàn toàn không nhìn thấy chúng.”
Ngay sau đó, Gobumi-chan chạy ra và nhận ra tôi. Chỉ cần có thể, sự cảnh giác cả đám Goblin còn lại tan biến. Gobumi-chan nhận ra tôi ngay tức khắc, có một sự tức giận không hề nhẹ lộ rõ trên khuôn mặt cô ấy. Và với tất cả những gì cô ấy có thể, cô ấy đá ngay vào ống quyển của tôi.
Nó không đau xíu nào, mặc dù vậy tôi vẫn làm ra vẻ rất đau. Tuy nhiên người bị đau thật sự là Gobumi-chan, do đó tôi chửa trị cho cô ấy với kỹ năng hồi phục của tôi để giảm bớt sự đau đớn. Ngay khi cơn đau được loại bỏ, cô ấy bắt tôi hành lễ Seiza.
Cô ấy đã rất lo lắng và nói: “Anh đã ở đâu vậy?”, “Làm cách nào mà tiến hóa thành Ogre như thế này?”, tôi đang bị cằn nhằn. Vì tôi đã mất tay trai của mình, tôi không thể bác bỏ lời cằn nhằn của cô ấy. Bên cạnh đó, tôi cũng không thể nói lại cô ấy khi tôi nhận ra cô ấy đang rưng rưng nước mắt. Tôi đã nói lời xin lỗi vì đã làm cô ấy lo lắng, nhưng sau đó Gobukichi và Tóc đỏ tới khi nghe có biến.
Dĩ nhiên, họ cũng ngạc nhiên. Vì quá ngạc nhiên nên họ không thể khép mồm họ lại được.
Vâng, dĩ nhiên họ cũng lo lắng vì tôi đã không trở về sớm hơn một ngày, và tiếp theo là khi trở về lại thành một con Ogre.
Để đưa ra những lời giải thích cho những gì đã xảy ra, một khi các thành viên chủ chốt như Gobue-chan, Hobusei-san, Hobusato-san, và Gobujii tụ tập đông đủ, tôi bắt đầu giải thích. Tôi còn đuổi các Goblin khác ra ngoài và nói sẽ kể cho tụi nó sau.
E hèm…, khi tôi định trở về sau cuộc săn tôi phát hiện ra một con “Gấu Đỏ”, để kiểm tra sức mạnh của mình cũng như một phần vì bản năng, tôi đã tấn công nó.
Sau đó, trận chiến bắt đầu lúc chiều tà, kéo dài suốt đêm, và chỉ kết thúc khi mặt trời đã lên vào ngày hôm sau.
Sau đó tôi không thể di chuyển, vì tôi đã nhận quá nhiều tổn thương nặng nề, do đó tôi đã dừng hàng rào bằng tơ và ngủ trong nỗ lực hồi phục sức mạnh.
Sau đó, một lúc lâu sau khi tỉnh dậy tôi mới nhận ra là mình đã trở thành một con Ogre. Cũng là một biến thể hiếm. Trang bị của tôi thì hư hại gần hết, nhưng tôi có miếng da Gấu Đỏ như một chiến lợi phẩm, nên đây không phải là sự mất mát quá lớn.
Vâng, tôi chỉ cảm ơn ông trời khi cho tôi còn sống.
Sau khi nói với họ nhiều như thế, tôi nhận ra Hobusei-san, Hobusatio-san và Gobujii đang để lộ ra khuôn mặt đần thối với cái hàm không chịu khép lại.
Cái gì vậy Gobujii? Hả? Có phải tôi đã giết con Gấu Đỏ không? Tôi đã nói rồi mà phải không? Trong khi nói thế tôi vỗ nhẹ vào miếng da thú quấn quanh eo tôi để thu hút sự chú ý của họ.

Hmm? Cái gì vậy Hobusei-san? hả hả, có một loài mạnh, gần như là một loài gấu vô địch tên là “Gấu Xám” cũng sống trong rừng này, nhưng nó có bộ lông màu xám và chỉ cao 3m thôi sao.
Ngoài ra, giữa những con gấu đó, có một cá thể là một phân loài đặc biệt với bộ lông màu đỏ, phân loài đó không thể dùng phép thuật như một Mage, nhưng lại rất thông minh và có khả năng thở ra lửa, và nó còn ở một đẳng cấp khác hẳn những con Gấu Xám nếu so về sức mạnh vật lý và khứu giác.
Nói ngắn gọn, con quái vật đó là con mạnh nhất trong tất cả các con Gấu Xám nên nó là con mạnh nhất trong toàn bộ khu vực này.
Vì thế, phân loài của Gấu Xám được gọi là “Chúa tể rừng núi”. Nó có đủ sức mạnh để dễ dàng giết chết và ăn thịt một con Ogre.
Tôi hiểu rồi. Tôi nghi ngờ rằng không biết con quái vật mạnh như vậy có xuất hiện lần thứ hai không, do mức độ hiếm có khó tìm của nó?
Ây da, “Đừng đánh vào đầu tôi nữa Hobusato-san” mặc dù nó chẳng đau tí nào. “Hả? Chị muốn xem tấm da này kĩ hơn hả? Không đùa chứ?” Sau khi cho cô ấy xem, cô ấy nói đây chắc chắn là hàng thật.
Vâng, tôi đã tiến hóa thành Ogre sau khi đánh nhau với nó mà, và những kỹ năng tôi nhận được, có cái có tên là [Cơ bắp mạnh mẽ và dẻo dai của chúa tể rừng núi], nên chẳng còn nghi ngờ gì nữa nhé.
Ngoài ra, cô ấy còn nói tôi tiến hóa thành Ogre trong một thời gian ngắn như vậy không dừng lại ở “bất thường” mà phải là “ứ có chuyện như vậy xảy ra trên đời”. Mặc dù tôi cự lại là điều này là điều không thể tránh khỏi, cô ấy đáp trả rằng việc như vậy không nên nói ra dễ dàng nếu không có sự hiểu biết.
Điều này vô căn cứ.
Do đó, chúng tôi nói rất nhiều thứ khác nhau trong suốt một giờ trước khi buổi họp kết thúc.
Không, như dự đoán về tình hình hiện tại thì không ổn xíu nào, vì tôi như đang phơi bày nhiều thứ như một đứa trẻ sơ sinh, nên tôi cần có quần áo mới thật nhanh. Tôi thấy xấu hổ; như đã biết thì không giữ được bình tĩnh trong một trạng thái e ngại như vầy.
Sau đó, tôi lén nhìn xung quanh.
Tôi quyết định đi đến cái xưởng nhỏ của tôi, nhưng sớm nhận ra là Gobumi-chan và Tóc đỏ đang theo sau tôi. “Các bạn nghĩ các bạn là ai, mẹ tôi sao?” Tôi muốn với họ như vậy nhưng đã kiềm chế lại. Tôi để họ làm những gì họ thích dù gì chẳng gây hại gì đến tôi, tôi đến và chào các cô gái còn lại. Tôi muốn kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra lúc tôi vắng mặt không.
Họ thực sự sợ hãi tôi, tất cả họ đều la hét lên khi thấy tôi một cách đột ngột. Tôi cảm thấy mệt rồi đấy vì những Goblin khác bắt đầu tụ tập lại xem có chuyện gì mà ồn ào thế và tôi lại phải đuổi chúng đi.
Phản ứng của các cô gái khiến tôi phát mệt, tôi lại kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra và thậm chí dùng cả kỹ năng tạo ra lửa và tơ, cuối cùng họ cũng nhận ra tôi. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra họ còn run rẩy vì sợ, mà thôi cuối cùng tôi cũng thấy vui vì họ đã chịu nở nụ cười vui vẻ. Tôi muốn nói rằng: “Tốt lắm!” vì trông các cô ấy thật dễ thương.
“Ây da”. Tôi thấy một sự đau nhẹ từ hai cánh tay khi mà hai cô gái phía sau tôi nhéo tôi. Mặc dù tôi đã tự biến làn da của mình trở nên cứng cáp, nhưng tôi nghĩ cái trò nhéo này lại khiến tôi thấy lo, sau đó chúng tôi nói nhau về nhiều thứ khác.
Tôi nhờ cô Thợ rèn-san sửa chữa lại cây kích cho tôi, nó bị hư hại khá nặng. Tôi đã bị mắng một chút: “Anh thật sự giỏi khi biến nó thành thế này.”
Sau những lời mắng, cô ấy dường như đang dùng những viên Hồn Thạch lên vũ khí như kiểu tôi đã làm với con dao cũ, tôi bảo là sẽ kiểm lại sau. “Nếu được thì tôi muốn thử và chế tạo cho anh một món vũ khí mới.” Tôi gật đầu ngay lập tức khi cô ấy nói vậy.
Tôi nhận thấy thật là dễ thương khi nhìn cô ấy đang hạnh phúc, dù chỉ một xíu, nụ cười rạng rỡ với đôi gò má ửng hồng. Điều đó khiến tôi vỗ nhẹ lên tóc cô ấy, vì không muốn cô ấy bị đau tôi đã cố gắng kiềm chế hết mức sức mạnh của mình. Tuy nhiên, tôi nghĩ nó thật đẹp khi nhìn cô ấy trông như một đứa trẻ đang bị cù cho cười. Như mong đợi thì nụ cười của chị em phụ nữ là điều tốt đẹp nhất thượng đế ban tặng.
Vì một lý do gì đó mà hai người đó lại nhéo thậm chí là còn đau hơn nữa chứ. Tại sao vậy?
Tôi thấy vui khi tôi bảo họ sẽ làm món gấu hầm, vì tôi sắp đi săn Gấu Xám cho hai chị em [Đầu bếp]. “Nếu anh muốn có món gấu hầm, thì anh cần cái này và cái này và cái này nữa…” Và do đó tôi ra lệnh ấy đứa Goblin cấp dưới đi tìm và nhặt chúng về.
Gần đây tôi có làm việc với lũ này rất nhiều, level của chúng sắp 100 rồi cũng nên, có lẽ vài đứa sẽ tiến hóa thành Hobgoblin sớm thôi.
Thật khó cho người họ khi phải tự làm hết tất cả công việc, nên tôi quyết định là ít nhất phải giúp họ thái nguyên liệu, ngoài ra tôi còn chỉ định thêm 3 Goblin nữ trong thế hệ của tôi từ nhóm Patri đến để giúp họ.
Mặc dù tôi vẫn xem xét rằng vẫn sẽ nguy hiểm cho họ nếu làm việc với thằng đực rựa kia, những cô gái này thù dai vô cùng.

Bất kì ai; hể bạn bè, người quen, người thân hay thậm chí người yêu mà bị giết hoặc bắt cóc bởi Goblin sẽ xem lũ Goblin như kẻ thù truyền kiếp, nhưng bạn hãy nhìn vào sự khác biệt khi bạn nhìn vào hai chị em họ xem. Sức mạnh tinh thần và khả năng thích ứng mà họ sở hữu thật đáng kinh ngạc, ngay cả chỉ mới một khoảng thời gian ngắn từ khi họ bị bắt cóc.
Vâng, hai chị em thật tuyệt vời, ngay cả nếu tôi có sai lầm ở phần nào đó, thì tôi vẫn vui.
“Hai em sẽ là những người vợ tốt, có được không nếu hai em là vợ của tôi?” Tôi nói với họ như vậy như một trò đùa.
Vì tôi đang mong chờ bữa ăn tối, tôi nói với họ là tôi sẽ không ở đây lâu hơn nữa.
Khi mà họ nhìn tôi gương mặt họ đỏ lên, và cho thấy nụ cười hạnh phúc của họ, tôi nhận ra rằng họ thật dễ thương.
Ngay khi rời đi, tôi bị đánh từ phía sau bởi hai người “đó” bằng cây kiếm gỗ.
Mặc dù nó không đau, nhưng nó vẫn vô lý, sao đánh tôi hoài thế…
Cô gái Giả kim thuật-san thì đang pha chế thuốc như bình thường, có một loại khí gas độc trộn lẫn trong đó. Mặc dù nó không phải loại độc sẽ giết bạn một cách đau đớn, nhưng nó sẽ nhanh chóng hòa tan vào cơ thể và làm tê liệt bạn.
Tôi tặng cô ấy một nụ cười cay đắng và khẽ thì thầm vào tai cô ấy cách thức dùng thứ chất độc đó. Mặc kệ nó là sự tự vệ hay là sở thích.
Vì cô ấy hiểu rằng có rất nhiều loại người, nhưng một người như tôi tồn tại giữa Goblin mà sẽ không tốt nếu tấn công chúng, cô ấy không cảm thấy bất cứ điều gì phải khiến cô ấy bỏ độc vào thức ăn, tuy nhiên cô ấy vẫn tạo ra nó vì nó đáng sợ ít nhất là cho sự chuẩn bị, đó là lý do cô ấy tạo ra nó.
Nếu được hỏi “Cô có ghét Goblin đến mức phải giết chúng không?” thì chắc chắn sẽ có những Goblin cô ấy ghét và chỉ thẳng mặt là muốn giết chúng, nhưng cô ấy đã trở nên tin tưởng tôi từ khi biến cố xảy ra đêm hôm đó. Bên cạnh đó, tôi nghĩ cô ấy cũng đang cố tin tưởng nhiều hơn ngay cả với Gobukichi-kun gần đây.
Đồng thời, cô ấy còn nói với tôi, tôi thể hiện ra ngoài quá nhiều sức mạnh khi trở thành Ogre. Có một sự ấn tượng đến vẻ ngoài kỳ lạ của tôi. Những hình xâm đỏ cũng có một chút đáng sợ.
“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Tôi nói thế trong khi mở rộng hai cánh tay và các ngón tay giả về phía cô ấy và bế cô ấy lên, giỡn xíu cho vui ấy mà, nhưng tôi lại thấy cái nhìn băng giá đến từ hai người phía sau tôi…
Cái nhìn của họ của mạnh để khiến tôi phải nghĩ “Chết tiệt, tôi sắp bị giết.”
Mọi thứ đều ổn thỏa khi tôi làm y chang như vậy với Gobumi-chan và Tóc đỏ để xoa dịu họ. Sau đó tôi cũng làm tương tự với cô Thợ rèn-san và hai chị em.
Dẹp cái cơ thể của tôi sang một bên, tôi cảm thấy mệt mỏi trong sung sướng như vầy vì tôi phải cẩn thận để không làm hư tổn một cơ quan mỏng manh nào của họ.
Sau đó, cuối cùng tôi cũng đến được xưởng của tôi, quần áo của tôi giờ thấy ngứa quá.
Da Gấu Đỏ mà tôi xem xét là để làm áo giáp mới là không khả thi lắm, vì vậy tôi quyết định để nó sang một bên. Trong lúc đó, tôi làm cái quần từ da của con Lửng Lưng Giáp mà tôi đã phơi nắng nó từ trước.
Tôi không thật sự thấy lạnh khi là một Ogre, và vì thế tôi nghĩ làm một cái quần bằng với kích thước của tôi là hơi phí nguyên liệu, nên để tiết kiệm nguyên liệu tôi làm một cái quần short thay vào đó.
Đồng thời, tôi nghĩ về cái giáp làm từ da Gấu Đỏ, giống như các loại da khác, sẽ có đủ sự bảo vệ. Tuy nhiên, nó là từ con Gấu Đỏ và tôi đã chịu biết bao đau đớn kinh khủng để có được nó, nên tôi nghĩ thay vì làm một cái giáp da, thì nó sẽ tốt hơn nếu làm một cái giáp da cứng với mức phòng thủ cao hơn.
Tôi nhanh chóng tạo ra một cái quần short và mặc chúng ngay tức khắc.
Với nó tôi sẽ bảo vệ được nhân phẩm như một con người. Đó là cái tôi nghĩ.
Sau đó, tôi tiếp tục làm tấm da Gấu Đỏ cứng chắc hơn bằng việc luộc nó. Ngày mai, tôi sẽ làm việc cực nhọc hơn để làm ra trang bị cho những chuyến đi săn. Mặc dù có nhiều động cơ khác nhau là tốt, nhưng cái chính là vì cơ thể tôi quá lớn so với những trang bị mà chúng tôi có hiện tại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.