Đọc truyện Re: Monster – Chương 27: Ngày 27
Ngày tiếp theo, chúng tôi đang luyện tập ở lô đất trống ngoài cửa hang như thường ngày, thì có một đám Goblin xa lạ đến.
Mặc dù chúng trông thật bẩn thỉu, nhưng tôi thấy 3/4 trong số chúng mang theo một cây kiếm ngắn sứt mẻ hoặc rìu chiến, trông cũng dùng được, treo ở thắt lưng. Chúng cũng mặc giáp da nhuộm đầy máu trên bộ giáp lưới bẩn thỉu. Có đến tận 3 Hobgoblin trong số chúng.
Liệu đây có phải là cuộc chiến sinh tồn nổ ra trong hai ngày liên tiếp không? Tôi có một sự phấn khích không hề nhẹ, nhưng đó dường như là thế hệ cha mẹ chúng tôi, những người đã rời hang đi viễn chinh.
Goblin già đang xem chúng tôi tập luyện, ngăn cản cái ý định gây chiến của tôi, và tách hai nhóm ra.
Ờ tôi hiểu mà, họ không phải kẻ thù. Tôi nhận ra rằng tôi phải đi chào họ thật lễ phép.
“Tốt hơn là nên đi chào họ thôi.”
Ngoài ra trốn sau bóng lũ Goblin, rõ ràng là đám cấp dưới, đang mang những cái ba lô lớn–có thể là chứa rất nhiều hoa quả cho cuộc viễn chinh lần này– là năm cô gái loài người bị trói và buộc miệng lại để khỏi chống cự và bị mang đi bởi lũ Goblin cấp dưới.
Đánh giá theo quần áo thì bốn cô là người bình thường, người cuối cùng mặc một chiến giáp da có lẽ là nhà thám hiểm.
Chỉ có cô gái trông như nhà thám hiểm là bị trầy nhẹ, chắc do bị đánh, và quần áo của họ vẫn bình thường như vậy có lẽ họ vẫn chưa bị làm nhục. Tuy nhiên đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chúng tôi không dám nhìn vào cái đang thay đổi hình dạng của Goblin già và cũng như tên Hobgoblin đang nói chuyện với ông ta.
Bất kỳ ai cũng có thể biết được những gì họ đang nói, ngay cả khi họ không muốn.
Tôi không có chút do dự nào trong việc giết và ăn kẻ khác, nhưng ép buộc người khác lại không phải là điều tôi thích. Tất nhiên là tôi hiểu bản năng sinh tồn của loài vật là duy trì nồi giống, nhưng để quyết định xem điều đó đúng hay sai lại là một vấn đề khác.
Tôi cũng vậy, khi làm việc ở những nơi nguy hiểm, vui vẻ một chút với nữ đồng nghiệp cũng chỉ để giảm căng thẳng, nhưng trong tình huống đó phải có sự đồng thuận của hai bên. (Các thanh niên nghe rõ chưa?)
Bị ép buộc như vậy làm tôi phát ốm. Đẹp trai thì mới có nhiều người yêu… à nhầm những người dễ thương nên được yêu quý, cái đẹp nên được tôn trọng… phải không?
Vì Goblin quá yếu so với con người, nên số lượng là cần thiết. Sau một cuộc chiến vất vả nếu số lượng giảm xuống thì Level sẽ tăng lên để lắp đầy phần giảm bớt.
Tuy nhiên, trông tôi có đang quan tâm điều đó không? Nó chẳng thay đổi nhiều về cách suy nghĩ của tôi từ khi tôi hồi sinh.
Với suy nghĩ như vậy, tôi sẽ cứu họ.
Đạo đức giả ư? Vâng, nhưng sẽ chẳng sao cả vì sẽ vô nhân tính hơn nếu không làm gì.
Tên Hobgoblin thủ lĩnh đang nói chuyện với Goblin già sau khi tôi hỏi hắn để những cô gái cho tôi có được không.
Tôi không hiểu tại sao, nhưng Goblin già nhìn tôi bằng khuôn mặt quái lạ, tôi bỏ qua điều đó.
Tên Hobgoblin thủ lĩnh cũng nhìn tôi bằng bộ mặt đó và nói “Mày vừa nói gì thế?”, nhưng tôi vẫn lặp lại để hắn thông.
Điều quan trọng là phải thảo luận mọi vấn đề trước. Không quan tâm là bạn không ưu gì đối phương, bạn nên bắt đầu bằng việc thảo luận vấn đề của bạn. Bất kỳ sự thù địch nào cũng nên đặt sang một bên nếu được. Tôi thuyết phục hắn ta một cách kiên nhẫn nhưng tên Hobgoblin thủ lĩnh không sẵn sàng lắng nghe. Đó chưa phải là tất cả, hắn trở nên điên loạn khi tôi ngoan cố yêu cầu hắn.
Tôi tiếp tục ráng thuyết phục tên thủ lĩnh, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng điều đó thật phí thời gian và dừng việc đó trước khi lũ Goblin cấp dưới nổi điên lên.
Tên Hobgoblin thủ lĩnh rút kiếm ra và vung vẫy trước cổ họng tôi một cách chế giễu. Khi tôi rút kiếm ra, phía sau tôi Gobukichi cũng làm như vậy, cầm chắc vũ khí và chờ đợi.
Tôi vẫn là tôi, và vì thế, thuyết phục là rắc rối. Và tôi sẽ giết hắn? Không, tôi gặt thanh kiếm của tên thủ lĩnh ra và tra cây Estoc vào thắt lưng.
Thời điểm ấy, bầu không khí thay đổi một cách rõ ràng.
Goblin từ hai phía đều lộ rõ sự hung hăng cầm vũ khí trên tay, nếu một trong hai, tôi và tên thủ lĩnh có động thái gì, hiện trạng này sẽ bị phá vỡ. Tất nhiên ai cũng sẽ cố gắng giết kẻ thù trước mặt. Lý do để không ai làm điều đó là vì chúng tôi đã tổ chức điều hành kỉ cương chặt chẽ bằng sức mạnh, nhưng cũng vì bản năng mách bảo rằng nếu cuộc chiến xảy ra ở đây, bên nào cũng sẽ nhận tổn thất nặng nề, bất kể là thắng hay thua.
Chúng có tổng số 28 mạng trong khi chúng tôi tới 39 mạng. Nếu nói về số lượng chúng tôi chiếm ưu thế hơn, tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến và kinh nghiêm chiến đấu tập thể chúng vượt xa chúng tôi.
Thành thật mà nói thì tôi chẳng biết bên nào sẽ thắng nếu cuộc chiến nổ ra, và bắt đầu một cuộc chiến dưới điều kiện như vậy chắc chắn sẽ gây tổn thất lớn cho hai phía, vì điều đó mà tôi không hành động gì.
Hiển nhiên là đám Goblin già hơn chỉ biết đứng nhìn. Họ không làm gì và dường như hứng thú với những việc sắp diễn ra nên rất tập trung quan sát.
Một khoảng thời gian ngắn chúng tôi nhìn nhau trừng trừng, nhưng vì tôi nghĩ hành động như vậy sẽ rắc rối hơn và nó không đáng, tôi điều chỉnh lại bản thân để có thể bất ngờ tấn công bằng tư thế cong về trước.
Cầm chắc cây Estoc đầy mãnh lực, tôi chĩa đỉnh thanh kiếm thẳng về phía tim tên Hobgoblin thủ lĩnh.
Chân tôi uốn cong để chuẩn bị đẩy người chạm đến điểm tôi đâm xuyên qua tên Hobgoblin khi—
—Cũng vào lúc đó, một giọng nói vang lên. Mọi người theo bản năng ngừng chuyển động và quay về phía phát ra tiếng nói.
Chủ nhân của giọng nói đó là một Hobgoblin trong ba tên phía bên kia.
Đó là Hobgoblin duy nhất biết dùng phép thuật, trừ tôi, đánh giá theo vẻ ngoài thì đó là nữ và đang cầm một cây trượng. Nói điều tương tự như vầy: “Đừng kéo chúng tôi vào cuộc chiến cá nhân”, “Thủ lĩnh là người mạnh nhất sẽ quyết định mọi chính sách của tập thể”. Dường như vì là một Mage nên cô ấy thông minh hơn các cá thể khác, cô ấy có một phán quyết bình tĩnh trong một tình huống khá nguy cấp.
Không phải cô, người dùng phép thuật, mạnh hơn gã này sao? Nghe thế, tên thủ lĩnh giật mình miễn cưỡng lùi lại.
Do đó có thể kết luận rằng một cuộc chiến để xác định người giữ vị trí cao nhất trong “cộng đồng Goblin” sẽ được tổ chức.
Luật lệ rất đơn giản: cấm dùng vũ khí, cho phép giết chóc, cuộc chiến chỉ kết thúc khi có người bất tỉnh hoặc xin thua cuộc, đó quả là một điều luật man rợ.
Goblin già sẽ được làm trọng tài cho cuộc chiến. Đó là vị trí thích hợp vì Goblin già giữ quan điểm trung lập.
Ngoài ra, tôi cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra lũ Goblin phía kia bắt đầu cá cược trong lúc chuẩn bị. Vậy là chúng có tâm hồn cờ bạc hả? Hơn nữa, tôi phải nói rằng tiền bạc và đồng đã được trao đổi.
Vâng, điều này rất phù hợp như một cuộc vui, giải trí lành mạnh.
Trong khi đó, các Goblin bên phía tôi thì ngồi ngay ngắn và cư xử lịch thiệp. Họ ngồi chỉ xem trận đấu sắp diễn ra. Vâng, thật không thể tin nổi.
Ở một mức độ nào đó, năm cô gái ấy lại được đem ra làm phần thưởng đang lo lắng không biết là chúng có làm gì bậy bạ không. Đó là vì tôi đã dọa họ một cách vô nghĩa, vâng, đây là cái cớ của họ. Chỉ biết chịu đựng cho đến bây giờ.
Sau đó, sự chuẩn bị cũng hoàn tất, trận đấu để tìm ra thủ lĩnh bắt đầu.
Một bên là chiến binh đã chiến đấu lâu năm mình đầy sẹo, có nhiều đứa theo vì thành tích của hắn.
Bên còn lại là tôi, người đã đào tạo kỹ lưỡng cả một thế hệ, và Tiến hóa trở thành một Hobgoblin phân loài đặc biệt.
Rõ ràng là hầu hết tiền cược đều cá vào hắn, nhưng điều đó không quan trọng với tôi, vì thế tôi lập tức lao vào tấn công.
Vâng, tôi chỉ nói kết quả, anh thắng chứ ai, hiển nhiên rồi.
Tôi ngăn hắn di chuyển như một con ếch bị lườm bởi con rắn với kỹ năng [Mắt quỷ].
Đối thủ co rúm người khi nghe tiếng gầm của tôi khi tôi dùng kỹ năng [Gầm thét].
Tôi làm đối thủ hoảng loạn bằng việc dùng cả hai kỹ năng cùng một lúc và sau đó gói hắn lại như đòn bánh tét bằng tơ của tôi. Trong khi làm như vậy tôi đồng thời tiến lại gần, và không trật nhịp nào tôi treo ngược hắn như cái bao cát.
Goblin già muốn biết tơ của tôi là gì, nhưng nó chắc chắn là một phần cơ thể của tôi. Nó giống như nước bọt vậy, đi ra từ cơ thể của tôi, nên không thể coi nó là vũ khí được. Vì thế mà không gặp chút rắc rối nào. Vì nó không phải vũ khí, tôi không phạm luật, ngay cả khi tôi dùng tơ. Chúng tôi đã xem xét quyết định này và tôi trắng án.
Sau khi biến hắn thành bao cát tạm bợ, đây là lúc cho bạo lực lên ngôi. Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng trong lúc này để không giết hắn, nhưng vì hắn là Hobgoblin sẽ khó hơn so với Goblin. Và rồi hắn thét lên: “Tôi mới là thủ lĩnh! Sao mày dám, thằng mạo danh kia! Mày thật nhục nhã!?” cho thấy hắn chẳng có chút thiện cảm gì và cũng chẳng hiểu tình trạng của mình, vì vậy tôi sẽ mạnh tay một tí.
Vâng, không “gì” có thể cứu, “gì” ở đây như một hành động của Chúa. Đó là cái tôi quyết định gọi “gì”.
Trước hết, để ngăn hắn phun ra cái gì đó nhàm chán như “Tôi bỏ cuộc” tôi bịt miệng hắn lại bằng tơ.
Sau đó, tôi luyện boxing với bao cát mới trong độ 30 phút, à chỉ 3 phút thôi, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo, vì vậy tôi luyện thêm 10 phút nữa cho đến khi bao cát đổi màu và biết rên rỉ. Tôi đã không giết hắn. Tiếp nữa, tôi luyện tiếp, đấm đá liên tục trong 10 phút cho đến khi mỏi tay.
Đây là kết quả của việc luyện tập thường ngày. Sau đó tôi dừng lại vì bao cát không còn rên mà xỉu luôn rồi. Nhận xét khi chạm vào người hắn, tất cả đã thành “cát” thật rồi, xương thì vỡ vụn và nội tang bị rách tứ tung. Nếu tôi để hắn như vậy, chết là cái chắc.
Vì thế tôi làm một ít cỏ và thảo dược, “Cỏ thuốc” và một số côn trùng trộn chung với nước sạch, cái này chỉ đề phòng thôi. Tôi cố ép hắn uống pô sồn nhà làm (home-made healing potion) rất hiệu quả, dù chỉ uống một xíu. Tôi cắt tơ và cho hắn lăn ra ngủ.
Không có bất kỳ khả năng phục hồi nào, đây là lúc tôi chứng tỏ tính khả thi của việc chữa các vết cắt nhỏ, và cho rằng, bên trong hắn không ít cũng nhiều sẽ khỏe hơn trước sáng mai. Tôi thật sự chẳng còn tỉnh táo chút nào.
Sau khi hoàn thành công việc, tôi dần lấy lại nhận thức và biết rằng những đứa còn lại đã vay quanh tôi, thể hiện cảm xúc rằng như chúng vừa đạt được một cái gì đó.
Trong khi mấy đứa Goblin phe tôi dường như đỡ hơn những đứa kia, nhưng có một sợ hãi trong mắt chúng. Sau đó, chúng vô cùng hoảng sợ cố gắng chạy xa tôi đang đến, đau lòng thiệt chứ…
Ể? Gì vậy, Gobumi-chan? Họ hoàn toàn không thể hiểu được tơ của tôi, và rằng thảm kịch đã xảy ra với tôi vì đã làm một bộ mặt đáng sợ? Nhưng đó không phải là bộ mặt thật của tôi?
À, chỉ có mình tôi nghĩ như vậy hử???
Nhưng đó không phải vấn đề gì to tát phải không Gobukichi-kun? Không… Đừng như vậy chứ…
Thậm chí cả Gobue-chan…? Được rồi, được rồi nếu vậy cũng tốt, tôi không còn đồng minh nữa.
Sau khi buông một tiếng thở dài… tôi hỏi xem có ai muốn thách đấu nữa không. Làm như vậy để vị trí của tôi được củng cố, làm vậy để giảm khả năng có bất kỳ rắc rối nào xảy ra.
Và cuối cùng, vì không còn đối thủ, tôi chính thức trở thành nhà lãnh đạo mới của “cộng đồng Goblin”, yeah!
Sau đó, tôi tuyên bố nghiêm cấm chạm vào các cô gái loài người và nhiều chi tiết hơn về các nguyên tắc được đưa ra cho tương lai phía trước sau đó đuổi khéo hết cả đám.
Ngoài ra, còn có những người được gọi là [Anh hùng], đó là sự cải tiến [Nghề] đến mức tốt hơn nữa. Đừng cười, vì trong có vẻ, con người với [Nghề-Anh hùng] tồn tại đấy.
Để cho dễ hiểu, sự [Tiến hóa] của quái vật bị ảnh hưởng bởi đặc điểm cá thể, và có thể tăng đáng kể tiềm năng của nó tất cả cùng một lúc, trong khi đó sự [Thăng chức] của con người phát triển chậm hơn so với quái vật, nhưng ai rồi cũng sẽ mạnh lên nếu kiên trì dành nhiều thời gian cho nó.
Nó giống như: hoặc là tăng nhiều Level trong một bước nhảy vọt, hoặc là từ từ nhưng chắc chắn lên một Level tại một thời điểm. Hoặc là khác nhau về chất hoặc là khác nhau về lượng. Nhân tiện thì điều này được xác nhận bởi Goblin già.