Re: Monster

Chương 16: Ngày 16


Đọc truyện Re: Monster – Chương 16: Ngày 16


Hôm nay, những Goblin khác cùng thế hệ cầu xin tôi vài thứ như: “Hãy dạy chúng tôi nghệ thuật chém giết” trong khi đang quỳ lạy sát đất. Những tên Goblin trong hang cũng liên tục cùng nhau quỳ lạy. Thật sự là một cảnh tượng kỳ quái!
Bạn thấy đó, những tên Goblin đem thức ăn đến cho tôi đã sống sót bằng cách giết những con Thỏ 1 Sừng. Tuy nhiên, họ không thể chiến đấu với những con Rắn Đêm. Bởi vì chúng tôi có thể giết chúng cho nên những tên Goblin muốn chúng tôi, hoặc đúng hơn là tôi, dạy họ cách để chống lại những con Rắn Đêm.
“Chúng tôi được lợi gì từ vụ này?” Chúng tôi hỏi và họ hứa sẽ đền đáp xứng đáng.
Vâng, chúng tôi chả mất mát gì to tát cả, vì vậy trước khi mặt trời lên đỉnh đầu, phần lớn những tên Goblin còn sống cùng với Gobukichi và Gobumi đã có một buổi luyện tập tổng hợp.
Thương trường là chiến trường. Vì vậy, từ lúc bắt đầu, tôi đã gieo rắc vào tâm trí họ tư tưởng tôi là Sếp. Bất kể họ là nam hay nữ (hay lgbt gì đó). Ngoài ra, đối phó với những cuộc nổi loạn rất nhức não, nên tôi sẽ khiến cho việc vâng lời tôi trở thành một bản năng, bằng cách lải nhải đi lải nhải lại nhiều lần.

Tôi có ý định sẽ ngừng việc huấn luyện tại thời điểm cuối cùng để chắc chắn rằng họ không còn sót lại bất kỳ năng lượng dư thừa nào, trong khi ngăn chặn thân thể và tâm trí họ bị phá hủy.
Kết quả là mọi người, bao gồm cả Gobumi và Gobukichi, đều không còn tí sức lực nào.
Đối với những Goblin đã làm việc đến độ ngã quỵ, tôi định sử dụng những cống phẩm mà họ thu thập được để làm cái gì đó cho họ.
Tôi có động lực để làm cái gì đó, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi không làm bất cứ thứ gì ngớ ngẩn. Chết là hết.
Gobumi nằm kiệt sức và run rẩy giữa những Goblin nữ khác, với niềm tự hào tột độ khi khoe áo giáp và vòng cổ của cô ấy, nhưng tôi lại giả vờ không thấy. Vào buổi chiều, tôi đi săn một mình lần đầu tiên kể từ khi được hồi sinh.

Tôi không biết lúc bắt đầu nó như thế nào, nhưng bây giờ tôi có thể di chuyển quanh khu rừng này giống như đây là nhà tôi vậy. Bằng cách nào đó tôi kiếm đủ cho những người không thể đi săn, sau đó tôi tổng kết chiến lợi phẩm đã đạt được.
Tối đó, tôi đi sâu vào trong hang động, nơi mà những người phụ nữ bị giam cầm. Kể từ khi tôi trở thành một Hobgoblin, tôi đã gần giống con người hơn, vì vậy tôi nghĩ tôi có thể bắt chuyện với họ.
Vâng, kết quả là, tôi không thể bắt chuyện được với họ. Họ chẳng khác nào những cái xác không hồn. Đôi mắt hoàn toàn tuyệt vọng, nước dãi thì chảy không ngừng. Mùi thôi thối của xác chết cứ thoang thoảng đâu đây.
So với lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ, bây giờ trông họ siêu siêu tệ. Ngoài ra, trong khoảng thời gian ngắn này, cô gái trẻ nhất đã có thai. Đây là việc không thể tránh khỏi nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối cho cô ấy. Tôi không thể không nghĩ rằng một cô gái đáng yêu đáng lẽ phải được làm dâu trong một gia đình hạnh phúc, giờ đây lại phải chôn vùi cuộc đời mình ở cái nơi tồi tệ này chỉ để bị cưỡng hiếp.
Tôi không muốn tiếp tục sự im lặng này, vì vậy tôi hỏi:
“Các cô có muốn chết không?”
Nếu là tôi trước đây, tôi sẽ chắp tay cầu nguyện, nhưng bây giờ tôi đã là một Hobgoblin, nên tôi phải hỏi. Tôi bây giờ có thể giết chết hoặc giúp những cô gái này nếu họ yêu cầu. Thậm chí tôi có bị phát hiện đi chăng nữa, sự an toàn của tôi vẫn được đảm bảo. Tuy nhiên, câu hỏi của tôi không ai trả lời. Có vài sự biến động: đôi môi nhỏ bé, yếu ớt của cô ấy cử động nhẹ, và như thể nhớ ra điều gì đó, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô ấy. Hiểu được ý định của cô ấy, tôi lấy từ túi ra một cái chai nhỏ, đầy chất lỏng mà tôi đã lấy được khi săn Kobold và để lại đó. Sau khi đưa nó cho họ, tôi về phòng ngủ trong hang. Tôi không hề quay đầu nhìn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.