Đọc truyện Re: Monster – Chương 125: Ngày 125
Vào lúc sáng sớm, trong lúc đang ngủ ngoài đấu trường, tôi bị gọi dậy bởi âm thanh từ cái khuyên tai liên lạc.
Đó là tin nhắn của Supesei-san và Burasato-san:
“Chúng tôi đã nhận được rất nhiều kho báu và thông tin.”
Phải thừa nhận rằng, trong lúc vẫn còn ngái ngủ do kiệt sức từ ngày hôm qua, tôi hỏi,
“Có gì hot không?”
Dường như là họ đã giết được một nhóm những tên trộm và lấy kho báu của chúng. Tuy nhiên, dường như họ đã quá “đầu tư” vào nó với những vũ khí tuyệt vời và những cuốn sách phép mà không nghĩ đến hậu quả của chúng.
Trong khi tôi thề rằng tôi chưa bao giờ ủy thác việc gây dựng một cái quỹ về trang bị mới cho khu trại đối với hai người họ, tôi quyết định chia sẻ một chút thông tin với họ.
Bạn còn nhớ những tên Goblin mà không chấp nhận sự lãnh đạo của tôi và đã rời bỏ nhóm không?
Chúng là những tên đã được tôi tặng cho những con dao Mithril như một món quà chia tay. Cùng lúc đó, tôi đã chứng minh độ sắc bén của lưỡi dao bằng cách cắt ngón tay của tôi và sử dụng lượng máu chảy ra, để tạo ra một bản sao kèm theo nó.
Trong lúc bọn họ di chuyển đi nơi khác, tôi có thể mở rộng càng nhiều và càng nhiều thêm cái Bản đồ tinh thần trong khu vực này.
Ở mức độ nào đó thì trong vài ngày qua, chúng cuối cùng cũng đã bị tấn công bởi một nhóm người và bị mần thịt.
Không may cho chúng là chúng không thể giành được chiến thắng, mặc dù chúng đã được trang bị với những cây dao Mithril. Chúng đã bị giết bởi một nhóm những tên trộm có khả năng tốt, tất cả kho báu của chúng đã bị lấy đi.
Tôi quyết định cung cấp thông tin về nhóm những tên trộm cho hai người họ.
Thậm chí thông tin cho những nhóm khác về những tên trộm cũng tốt, vì chúng đã giết những người quen của tôi, tôi không thể nói rằng tôi có ác cảm với những tên trộm, nhưng thật sự thì tôi muốn giết chúng.
Sau khi hoàn tất việc giải thích, tôi lại rơi vào giấc ngủ.
Lần tiếp theo tôi thức dậy, Minokichi-kun đã đến chỗ tôi và yêu cầu một trận đấu nữa. Vì thế mà tôi tiếp tục đánh nhau với nó suốt buổi sáng. Mặc dù vẫn còn rất mệt, nhưng nó không hề giảm tốc độ, vẫn vô cùng nhanh. Như thế, cộng thêm cái ngọn lửa đặc biệt và đòn tấn công bằng sấm sét, mà nó liên tục tung ra khiến Minokichi-kun trở thành một đối thủ đáng gờm. Thêm vào đó, dường như là khi tôi nhận nhiều đợt tấn công từ nó, thì sẽ càng ngày càng nguy hiểm hơn cho kỹ năng [Kháng] của tôi, phòng thủ chống lại những đợt tấn công của nó.
Vào buổi chiều, tôi tới chỗ Thợ rèn-san và những người Dwarf để bắt đầu sản xuất nhiều vật phẩm. Tôi muốn thử tạo ra một cây súng sử dụng thuốc súng, tuy nhiên, vì nhiều lý do, tôi quyết định bỏ đi cái ý tưởng đó.
Tôi sẽ làm một cái gì đó khác.
Có lẽ tôi có thể sử dụng Hồn Thạch và ma thuật để giải quyết vấn đề này bằng cách tạo ra Súng Hồn Thạch hay Súng Ma Thuật, tuy nhiên, nó cũng rất rắc rối nếu chúng hoặc những ý tưởng về loại vũ khí đó rơi nhầm vào tay những kẻ xấu thì…
Có lẽ tôi có thể sẽ cài đặt một cái khóa an toàn cho những vật phẩm này, kiểu như là “Không thể được sử dụng trừ khi bạn là thành viên của nhóm.”
Trong khi tiếp tục suy ngẫm về chuyện đó, tôi dành một chút thời gian ở chỗ của Leprechaun để tạo ra một cái áo khoác đặc biệt cho toàn bộ quân đội của khu trại này sử dụng.
Vâng… biết rằng tôi chẳng có một kỹ năng về nghệ thuật nào cả… Tôi có một người phụ nữ với [Nghề-Họa sĩ] sẽ lo việc thiết kế.
Hướng dẫn cho việc thiết kế chỉ đơn giản là sáng tạo ra hình ảnh của một con Ogre Đen với 3 cái sừng đang nhe nanh vuốt.
Vì chúng tôi không có đủ các nguyên liệu phù hợp cho mọi thứ chúng tôi cần, tôi quyết định gửi vài người mà tôi thấy có sự vâng lời cao nhất đến thị trấn trên con Đại Bàng Vách Núi để đi mua một số thứ.
Một con Đại Bàng Vách Núi có thể chở được 2 người hoặc khoảng 3 Goblin nhỏ.
Lưu ý thêm là, việc cưỡi chúng không thoải mái đâu, đặc biệt là phải luyện tập nhiều và phải quen nữa.
Mặc dù cái thực tế đó, tôi cực kỳ muốn bắt thêm nhiều con Đại Bàng Vách Núi hơn nữa.
Sau bữa ăn tối, Burasato-san liên lạc với tôi một lần nữa để thông báo chuyến đi săn những tên trộm của họ đang hoàn thành an toàn và tốt đẹp.
Nhóm những tên cướp đã hoàn toàn bị tiêu diệt và họ đã nhặt được một vài viên ngọc quý.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện với cô ấy, tôi bảo họ nên trở về sớm. Tôi cũng đã nói với các nhóm kia điều tương tự, nên mọi người sẽ trở về nhà sớm thôi.
Nhóm thứ tư, nhóm đã gặp rắc rối với việc hợp tác và đoàn kết với nhau dường như là cuối cùng thì ít nhiều gì họ cũng đã chịu làm việc chung với nhau. Nên vấn đề của họ đã được giải quyết.
Đúng như dự kiến, chia sẻ thức ăn cho nhau và giúp đỡ lẫn nhau vượt qua những tình huống sống còn là một công cụ hữu ích để thắt chặt sợi dây liên kết giữa mọi người lại với nhau.