Re: Monster

Chương 112: Ngày 112: Cung Điện Hổ Phách


Đọc truyện Re: Monster – Chương 112: Ngày 112: Cung Điện Hổ Phách


Khoảng giữa trưa, chúng tôi leo lên một ngọn đồi để xem Cung Điện Hoàng Gia ở xa xa.
Tường thành dường như có màu trắng đục với những bức tường cao. Nó được xây dựng ở một vị trí cao như vậy là nhằm mục đích tăng cường sự bảo vệ. Đa số các cơ sở quan trọng được xây dựng ở trên ngọn đồi cao, làm cho các cuộc tấn công đến nó là dường như không thể. Tại trung tâm của thành phố là những tòa lâu đài khổng lồ.
Vâng từ khoảng cách này, bạn chỉ có thể thấy được chừng ấy, nên chúng tôi tiếp tục chuyến hành trình đến thành phố này. Khi chúng tôi bắt đầu đến gần hơn, những đoàn xe lớn đi đến và rời khỏi thành phố đi ngang qua chúng tôi. Nó cũng không có việc ngoại lệ cho việc nhập cảnh mà không kiểm tra đầy đủ. Chúng tôi lặng lẽ đứng chờ ở cuối hàng đợi kiểm tra.
Cả Nhóc Hiệp Sĩ và Công Chúa Tinh Nghịch đều khá thiếu kiên nhẫn, nhưng đã bị thuyết phục vì đây là một kinh nghiệm sống rất tốt và chúng cần phải học tính kiên nhẫn. Sau đó thì chúng cũng chịu lắng xuống một chút, nhưng Công Chúa vẫn luôn giật mạnh sừng của tôi.
Mặc dù hành động của chúng tôi trái ngược với vẻ ngoài của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn là sẽ không gây sự chú ý tới tất cả các nhóm con người khác ở xung quanh chúng tôi. Chỉ có duy nhất loài người là đi vào và đi ra khỏi Cung Điện Hoàng Gia.
Điều này lại có thêm một vấn đề. Chúng tôi liên tục thu hút rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là vẻ đẹp của Dhammi-chan. Bất cứ ai nhìn cô ấy, gần như là không thể nhìn đi chỗ khác được.
Thôi, tôi không thể xem xét đến việc gây ra quá nhiều sự chú ý như vậy, nhưng có thể là do sự thật thì ở Cung Điện Hoàng Gia của Vương Quốc Sternblid có một hệ tư tưởng đề cao tối thượng loài người. Như vậy chỉ có rất ít quái vật và quái thú đi đến Cung Điện Hoàng Gia, do đó chúng tôi thu hút thêm nhiều sự chú ý không mong muốn có nữa, vì loài của chúng tôi khác lạ.
Chúng tôi sẽ có thể chịu thêm nhiều khó khăn nữa trong việc nhập cảnh vào Cung Điện Hoàng Gia vì sự thật thì chúng tôi không thuộc về loài người, nhưng nếu chúng tôi được tiến hành các thủ tục quá nhanh chóng, bỏ qua cái hàng này, chạy thẳng vào thành phố, như vậy sẽ càng có thêm nhiều tin đồn về sự di chuyển ở tốc độ báo động của chúng tôi. Đấy là một điều mà cá nhân tôi muốn tránh bằng mọi giá.
Cũng chẳng thể làm được gì khác vì chúng tôi không thể thay đổi loài của mình được, nên cuối cùng thì chúng tôi vẫn phải chịu như vậy và đợi trong hàng.

Từ lúc bắt đầu kế hoạch của chúng tôi, tôi đã muốn tránh càng nhiều sự tiếp xúc với xã hội càng tốt. Chúng tôi gần như không đủ tiềm lực chiến đấu để đối đầu trực diện với Vương Quốc vào lúc này.
Ngoài ra, Vương Quốc luôn rất chặt chẽ về chính sách đối với những loài không phải là con người. Nếu chúng tôi gặp khó khăn, chúng tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào Công Chúa. Một điều khác mà tôi muốn tránh bằng mọi giá.
Nên cuối cùng đợi trong hàng là lựa chọn duy nhất có thể. Sau khi đợi được một lúc, lượt của chúng tôi cuối cùng cũng tới.
Có vẻ là có thêm nhiều khoảng phí và thuế về việc vận chuyển hàng hóa của chúng tôi, nhưng bởi vì chúng tôi đã có một số lượng cá thể nhất định, họ lặng lẽ hủy bỏ các cáo buộc.
Cuối cùng, những lợi ích về mối quan hệ đối tác đã được đơm hoa kết trái.
Trong lúc kiểm tra, tôi đã gắn một bản sao thu nhỏ lên trang phục của người thanh tra để thu thập thêm thông tin về lính gác và quân lính trong thành phố này.
Bản sao của tôi cực kỳ hữu dụng trong việc thu thập thông tin, và còn hơn thế nữa, chúng phục vụ để che chở cho việc ẩn trốn của tôi.
Kết luận lại rằng tuy có nhiều việc xảy ra nhưng chúng tôi đã xoay sở để vào được bên trong Thủ Đô mà không gặp sự cố.
Phải nói ít nhất là Cung Điện Hoàng Gia sống động như những gì tôi mong đợi. Có hàng ngàn con người ở bên phía sau những bức tường thành. Từ cửa hàng ngoài trời đến những âm thanh đầy năng lượng, có tất cả mọi thứ ở đây.
Tôi để ý đến hàng chục cửa hàng với vô số các sản phẩm mà có vẻ như là khá thú vị.

Thậm chí khi so sánh với Thành Phố Mê Cung Purgatory, thì năng lượng ở nơi đây còn ngập tràn hơn cả.
Dường như là mọi ngày ở đây đều là lễ hội.
Vì đây cũng là lần đầu tiên họ đến Cung Điện Hoàng Gia, Tóc đỏ và các cô gái khác có một chút lo lắng. Chúng tôi đi xuống các đường phố lớn nơi tôi đột ngột thấy rằng, cho đến bây giờ, tất cả các tòa nhà đều được làm bằng gỗ, nhưng mà mỗi tòa nhà kiến trúc ở nơi đây đều được làm bằng gạch.
Ngoài ra, các con đường còn được lát đá với hệ thống cung cấp nước sinh hoạt.
Từ những điều mà Công Chúa nói cho tôi nghe, tất cả những thứ này đều được gây dựng nên bởi Hiền Nhân Hoàng Gia thuộc Hoàng Tộc gần 70 năm trước. Các sản phẩm và độ sang trọng ở thành phố này là bậc nhất trên thế giới.
Tôi thực sự muốn nghiên cứu thêm nữa, đặc biệt là về những khoảng tối của Vương Quốc này, nhưng vì chúng tôi vẫn đang ở trong nhiệm vụ cần phải thực hiện, sẽ không có gì khác được thực hiện cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.
Tôi quyết định ngay lập tức sẽ chuyển Công Chúa đến lâu đài.
Sau đó, tôi lên kế hoạch đi thăm nhiều địa điểm khác nhau trong thành phố này.
Vẫn sẽ có vài cơ hội như đạt được những thông tin quan trọng liên quan đến tất cả các sự kiện và những hoạt động diễn ra trong thế giới này. Một cơ hội như vậy là một điều tôi cực kỳ mong muốn và lên kế hoạch thực hiện bằng mọi giá.

Đi qua những thị trấn bên ngoài, chúng tôi tiến thẳng đến Cung Điện Hoàng Gia.
Chúng tôi càng đi xa bao nhiêu thì độ giàu có của các ngôi nhà và cư dân càng tăng lên bấy nhiêu.
Thường xuyên xuất hiện một số cá nhân có tầm ảnh hưởng đến nhiều người đã đi qua mặt chúng tôi và nhìn chằm chằm vào chúng tôi với cái nhìn “Thứ gì đây?” trên khuôn mặt của họ.
Mặc dù được một lúc thì chúng tôi cũng đã quen với việc đó và tiếp tục di chuyển về phía trước. Không ai thực sự can thiệp đến tiến độ của chúng tôi và họ lại tiếp tục công việc của họ sau vài giây.
Chúng tôi đến được Cung Điện Hoàng Gia vào lúc 4 giờ chiều.
Cuối cùng cũng đến lúc nói lời tạm biệt đến Công Chúa.
Hừm, tôi phải nói là, sau nhiều ngày qua, tôi đã trải qua nhiều chuyện gắn liền với nó, nên cuộc chia tay này khá là buồn đối với tôi.
Thôi… do tôi nghĩ vậy cả thôi. Có vẻ như là sự tách biệt của chúng tôi sẽ có một chút chậm trễ.
Công Chúa Tinh Nghịch yêu cầu được đưa đến một vị trí nơi mà chỉ có những người mang [Chiến Nhẫn Hoàng Gia] mới có thể được vào, Cung Điện Hổ Phách.
Thành thật mà nói thì đề nghị này của nó lại dẫn đến một vấn đề khác nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã bị thuyết phục bởi tất cả các lợi ích mà tôi có thể nhận được từ đề xuất này.
Nơi chúng tôi hộ tống Công Chúa Tinh Nghịch và Nhóc Hiệp Sĩ là trung tâm của Cung Điện Hổ Phách. Căn phòng được trang trí bởi những tông màu hổ phách và được gọi là [Căn phòng sáng chói].

Những người ở đây gồm có quý tộc, đầy tớ và Hoàng Tộc.
Vì nhóm của chúng tôi đến mà không hề báo trước, những kẻ đầy tớ đang vô cùng hoảng hốt trước sự xuất hiện của chúng tôi. Một vài người còn làm rớt những gì họ đang mang khi họ nhận ra chúng tôi.
Họ tỏ ra cảnh giác với chúng tôi, nhưng vì có Công Chúa đi chung, chúng tôi như là những vị khách mời của Hoàng Tộc và phải được đối xử một cách tôn trọng và lịch sự.
Thành thật mà nói thì tôi chỉ muốn nhận phần thưởng mà tôi đã được hứa và rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng Công chúa tuyên bố rằng cần có một chút sự chuẩn bị.
Vậy là xác định rằng chúng tôi sẽ ở lại đây cho đến ít nhất là chiều mai. Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ không ở cùng với Công Chúa trong Cung Điện Hổ Phách này. Thay vào đó, chúng tôi được chuyển tới những căn phòng dành cho khách mời.
Thôi vì tôi cũng chưa chọn được khách sạn nào, và vì chúng tôi còn nhận được một sự cung cấp sang trọng đẳng cấp thế giới, tôi… quyết định cố gắng thử ở lại đây một ngày xem sao.
Buổi ăn tối thật tuyệt vời, căn phòng thì quá hoàn hảo và phòng tắm cũng rất đẹp.
Cuộc sống… thật… tuyệt vời…
Ngày hôm nay trôi qua mà không có gì đặc biệt nữa xảy ra, nên tôi đi ngủ.
Kết quả [Hợp nhất] của ngày hôm nay:
[Mắt diều hâu] + [Thấy được hướng gió] + [Đôi mắt tiên tri] = [Cảm ứng khu vực].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.