Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 70
Sau khi đến gần, Trần Thanh Xuyên kéo chiếc váy bị rách của Tô Tuyết.
Tô Tuyết liền xấu hổ, tức giận nói: “Trần Thanh Xuyên, anh không được làm thế, đừng làm như vậy…”
Khi cô vội vàng ngăn cản thì một chiếc áo sơ mi trắng đã che phủ lên người cô, buộc hai tay áo siết chặt lại.
“Không làm như vậy thì cô xuống dưới kiểu gì, hay là cô thật sự có thể ở trong xe với tôi cả đêm?”
Lúc này Tô Tuyết mới nhận ra Trần Thanh Xuyên cởi áo chỉ để che giúp cô.
Có cái áo này che chắn, thật sự không thể nhận ra là cô đang không mặc váy, hơn nữa trông cũng khá đẹp.
Nhận ra rằng mình đã hiểu lầm Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, cô không thể chịu nổi bầu không khí trong xe.
Vội vã xuống xe, Tô Tuyết đi giày cao gót chạy nhanh lên tầng, tâm trạng cũng dồn dập kích động.
Sau khi vào nhà, Tô Tuyết nhanh chóng về phòng, muốn tìm váy mặc vào, sau đó cởi áo sơ mi ra.
Nhưng ngay lúc cô đang thay quần áo thì Chu Ngọc Hồng ló đầu vào.
“Ôi, sao con lại mặc hở thế, váy đâu rồi? Quên mặc cả váy à?”.
Truyện Linh Dị
Tô Tuyết cực kỳ xấu hổ nói: “Mẹ ơi, mẹ nói cái gì vậy, không phải như mẹ nghĩ đâu, mẹ đừng có mà đoán mò…”
Tô Tuyết không có thời gian giải thích với Chu Ngọc Hồng, thay quần áo xong thì cầm áo sơ mi xuống tầng.
Cô vừa xuống tầng thì Chu Ngọc Hồng nhắc nhở đằng sau: “Nhớ là không cần dùng biện pháp tránh thai gì đâu, tranh thủ có thai đi!”
Chân Tô Tuyết đạp vào khoảng không, suýt thì ngã nhào xuống…
Cuối cùng cô cũng không trả lại áo cho Trần Thanh Xuyên được, bởi vì anh đã đi rồi.
Cầm lấy áo sơ mi của Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết lại quay người lên tầng.
Mà lúc này, Chu Ngọc Hồng bày ra vẻ mặt đầy mong chờ ngồi trên sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm con gái mình: “Phát triển không tệ nhỉ!”
Tô Tuyết trợn mắt liếc nhìn Chu Ngọc Hồng: “Mẹ đừng có mà đoán mò, không có chuyện đó đâu.”
“Không có gì ư? Vậy con giải thích cho mẹ xem, tại sao con lại cởi váy trong khi đang ở một mình trong xe với cậu ta chứ, đừng có nói với mẹ là trong xe nóng quá, con cởi ra cho mát đấy nhé.”
Tô Tuyết không thèm giải thích với bà ta, đi thẳng lên tầng.
Nhưng khi nghĩ lại chuyện hôm nay, thật là xấu hổ quá, bây giờ nghĩ lại mặt cô vẫn còn nóng…
Chương trình trên TV chiếu mỗi tuần một lần, cho nên với một tiết mục bên ngoài thì đương nhiên cũng là một tuần một lần.
Khi tiết mục thứ hai được tung lên internet, số lượng nhấp chuột bùng nổ, chương trình còn đạt được 5000 vạn lượt xem khi vừa phát sóng, phá kỷ lục tất cả các chương trình tạp kỹ trực tuyến.
Có thể nói không chút khiêm tốn đây chính là tiết mục hot nhất!
Mà cái giá chính là có rất nhiều công ty quảng cáo tìm đến.
Trước kia ra giá đến 1000 vạn, nhưng bây giờ đó không phải là giá thị trường nữa, 5000 vạn trở lên, hơn nữa một cuộc đấu giá chuyên nghiệp được mở ra, ai ra giá cao nhất sẽ nhận được nó.
Cuối cùng đấu giá đến 7000 vạn, đủ để thấy độ hot của chương trình này.
Vốn đầu tư chưa đến 500 vạn, hiện tại chỉ riêng chi phí quảng cáo đã kiếm được 7000 vạn, gấp hơn 10 lần chi phí, chuyện này khiến cho Tô Tuyết rất vui, nhưng cũng khiến Lý Đại Vĩ vô cùng ghen tị.
Nhiều tiền như thế mà không có phần của anh ta, anh ta rất khó chịu!
“Nhưng các người cũng đừng vội mừng, quả đắng sẽ tới ngay thôi, tôi sẽ xem các người ăn hết từng quả một!”
Không phải là Lý Đại Vĩ không có mục đích, anh ta đã lên kế hoạch sẵn rồi.
Thực tế thì đúng là như vậy, sau hai ngày tiết mục thứ hai trở nên phổ biến, đến ngày thứ ba thì có một bức thư khiếu nại gửi đến công ty…
Chương trình của họ bị đài truyền hình tố cáo vi phạm, yêu cầu lập tức loại bỏ chương trình và tương đương với bồi thường tổng cộng 2,4 tỷ!
Trong phòng làm việc, Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên cùng thảo luận về vấn đề này.
“Về nội dung chương trình và tuyên truyền công khai thì chúng ta không vi phạm gì hết.”
“Nhưng nếu như toà án xử lý thì chúng ta cũng phải có đủ chứng cứ để chứng minh, cho nên rốt cuộc là tại sao?”
Trong khi Tô Tuyết đang không thể hiểu nổi thì Trần Thanh Xuyên vẫn đang xem hồ sơ thi hành án và kế hoạch tiếp theo.
Thấy Trần Thanh Xuyên vẫn đang đọc, Tô Tuyết không nói lên lời: “Nếu như không xử lý tốt chuyện này thì không có tập thứ ba đâu!”
Cô nói với Trần Thanh Xuyên vấn đề quan trọng là gì, nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn tỏ vẻ không sao hết.
“Mặc kệ anh ta có chứng cứ gì, chúng ta không vi phạm thì là không vi phạm, nếu toà án gửi lên thủ đô thì chúng ta cũng không vi phạm gì hết.
Nếu như không vi phạm thì cô còn lo lắng cái gì? Làm chuyện gì thì làm đi, anh ta muốn tố cáo thì cứ để cho anh ta tố cáo!”
Nếu như Trần Thanh Xuyên rất thư giãn thì Tô Tuyết lại chẳng thể nào mà thoải mái nổi, cô lo lắng tòa án sẽ ra pháp lệnh cưỡng chế dừng chương trình này.
“Tôi biết anh có nhiều ý kiến, trong lòng chắc cũng phải có lòng tin, anh có thể cho tôi biết lòng tin của chúng ta ở đâu không, để tôi yên tâm hơn một chút?” Sau đó Tô Tuyết tỏ vẻ như một đứa trẻ tốt khiêm tốn muốn được xin chỉ bảo.
Trước dáng vẻ đó của cô, Trần Thanh Xuyên mới nói với Tô Tuyết: “Không phải là tôi có nhiều ý kiến trong vấn đề này, mà là vốn của tôi đủ mạnh…”
Trong phòng làm việc, Lý Đại Vĩ đang nói chuyện điện thoại với bên đài truyền hình, giọng điệu đầy tâng bốc và nịnh nọt.
“Cảm ơn cảm ơn, sau này còn làm việc dưới trướng của ngài, còn phải mong được giúp đỡ nhiều hơn chứ, cảm ơn…”
Bên đài truyền hình không có chứng cứ để khởi tố, là gần đây Lý Đại Vĩ đã thu thập chứng cứ, sau đó đưa cho bên đài truyền hình đi khởi tố.
Đương nhiên là anh ta sẽ không bận rộn làm chuyện vô ích, chuyện đã thương lượng rồi, sau khi lật đổ chương trình này thì anh ta sẽ đến làm sếp ở một đơn vị của đài truyền hình, cùng là công ty văn hoá, không hơn không kém, cánh cửa quen thuộc con đường quen thuộc, điều quan trọng là được làm lãnh đạo.
Vì thế sau khi cúp điện thoại, Lý Đại Vĩ vô cùng hài lòng, anh ta cảm thấy thời của mình đến rồi.
Anh ta ngồi lẩm bẩm: “Loài hoa này sớm muộn gì cũng phải nở, mà nở sớm càng chóng tàn nở muộn càng ngát hương, nở sớm còn không bằng nở muộn.
Tô Tuyết ơi Tô Tuyết à, không phải cô giỏi lắm à? Tiếp tục đi, tôi không chơi với cô đâu!”
Nghĩ đến sau này mình sẽ trở thành sếp của đơn vị trực thuộc đài truyền hình, trong lòng Lý Đại Vĩ lại tràn ngập sự hả hê vô bờ bến.
“Tôi cười đắc chí, tôi cười hả dạ, cười nhìn đời người không già…”
Vui vẻ ngân nga giai điệu nhỏ, cũng mặc kệ hát đúng hay không, dù sao thì phù hợp với tâm trạng là được rồi!
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Lý Đại Vĩ đều mong chờ đến phiên tòa để có thể yêu cầu cưỡng chế dừng chương trình đó.
Điều bất ngờ là những người trong bộ phận dự án vẫn bận rộn hàng ngày, trông có vẻ khí thế ngất trời, ngay cả tập ba cũng sắp ghi hình xong rồi, bây giờ đang làm hậu kỳ.
Lý Đại Vĩ rất hoang mang, không thể như thế được, không phải thư tố cáo cũng được gửi đến đây rồi sao, tại sao vẫn không có phản ứng gì vậy chứ?
Quay lại phòng làm việc của mình, Lý Đại Vĩ lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện hỏi bên đài truyền hình.
Điện thoại đã được kết nối, nhưng đầu dây bên kia không còn truyền tới giọng điệu dễ chịu như trước, thậm chí còn tỏ ra một chút mất kiên nhẫn.
“Anh gọi điện đến làm gì?”
Trong lòng Lý Đại Vĩ rất khó chịu, nói gì mà vô nghĩa thế? Anh ta gọi điện đến tất nhiên là để hỏi về chuyện khởi tố rồi!
Anh ta chỉ chờ được làm sếp bên đài truyền hình nên thái độ vô cùng kính trọng, còn tâng bốc và nịnh hót nữa.
“Không phải là do tôi quan tâm đến việc đài truyền hình chúng ta thua lỗ nhiều quá sao, cho nên tôi lo rằng tại sao bên Văn hoá Đông Tinh vẫn chưa dừng chương trình kia lại thế!”
“Được rồi, chuyện này không cần anh quan tâm đến đâu, bên chúng tôi đã rút đơn kiện rồi.”
“Hả?”
Nghe vậy, Lý Đại Vĩ ngơ ngác, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu..