Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 58
Nghe thấy kết quả giải quyết của mình, Trịnh Lỵ Lỵ cũng ngẩn người.
Theo cô ta thấy, chỉ cần Trần Thanh Xuyên có chút đầu óc, lẽ ra nên cung phụng cô ta mới đúng.
Nhưng cô ta không thể ngờ rằng, chủ tịch mới nhậm chức này lại giống như người mất não, dám đối xử với cô ta như thế.
Sau khi định thần lại, Trịnh Lỵ Lỵ liền đập bàn nói: “Cút thì cút, anh cho rằng công ty đang nuôi tôi ư? Tôi nói cho anh biết, là tôi nuôi công ty mới đúng, hằng năm một nửa lợi nhuận của công ty đều do tôi kiếm ra đấy.”
“Hôm nay tôi cũng chẳng sợ nói ra câu này ở đây, cả đời này anh đừng hòng bảo tôi quay lại, nếu anh dám cầu xin tôi một câu thì anh không phải là đàn ông.
Trịnh Lỵ Lỵ tôi coi thường anh.”
Dứt lời, Trịnh Lỵ Lỵ vung tay nói với trợ lý: “Đi thôi, chúng ta quay về nói với đoàn đội của chúng ta, ai muốn đi cùng tôi thì Trịnh Lỵ Lỵ tôi sẽ dẫn dắt người đó nổi tiếng, tôi đã muốn rời khỏi công ty rách nát này từ lâu rồi.
Dựa vào bản lĩnh của Trịnh Lỵ Lỵ tôi, cho dù một mình bắt đầu lại từ con số không thì tôi cũng sẽ nổi tiếng hơn.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, công ty rách nát này sẽ bị tôi thu mua.”
Sau khi nói ra những lời tràn đầy tự tin, Trịnh Lỵ Lỵ liền bảo trợ lý của mình rời đi.
Bọn họ vừa rời đi, Wood liền khuyên nhủ Trần Thanh Xuyên: “Cậu Trần, chúng ta làm vậy liệu có ổn không?”
Mọi người xung quanh đều đang đợi xem trò cười của Trần Thanh Xuyên, chưa kịp hiểu rõ tình hình mà dám đá người ta đi.
Để xem lần này kết cục của anh sẽ như thế nào?
Nhưng Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không để tâm đến chuyện này: “Ông cứ yên tâm, cô ta sẽ tự quay về thôi.”
Mọi người nghe vậy đều cười thầm, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tịch ngốc nghếch này không biết năng lực của Trịnh Lỵ Lỵ.
Tất nhiên Trần Thanh Xuyên biết rõ năng lực của Trịnh Lỵ Lỵ, bằng không thì anh đã không mua lại công ty này.
Nhưng nói theo cách khác, quả thật Trịnh Lỵ Lỵ rất có năng lực, livestream bán hàng rất giỏi, nhưng cô ta cũng phải có cơ hội livestream mới được, đúng không?
…
Trịnh Lỵ Lỵ đang ngồi trong xe thương mại Mercedes-Benz đậu ở cửa công ty, đợi đoàn đội của mình ra.
Chẳng mấy chốc, trợ lý đã đi ra ngoài, nhưng không dẫn theo đoàn đội.
“Người đâu, chẳng phải tôi bảo cô đi gọi bọn họ đến đây cho tôi hay sao?”
Sau khi Trịnh Lỵ Lỵ hỏi câu này, trông trợ lý có vẻ rất phiền não “Bọn họ không đi cùng chúng ta, bởi vì bọn họ đã nhận được thông báo có chủ tịch mới, hễ là người trong đoàn đội của chúng ta ở lại công ty thì tiền lương sẽ được tăng gấp đôi, thế là không còn ai đi cùng tôi nữa…”
Trịnh Lỵ Lỵ ngẩn người, mẹ kiếp, bọn họ trở mặt quá nhanh rồi đấy?
Bình thường cứ mở miệng là chị Lỵ Lỵ, chị cả, nhưng đến thời khắc quan trọng thì tất cả đều bán đứng cô ta.
Trịnh Lỵ Lỵ rất giận dữ, dứt khoát ra hiệu bảo trợ lý lên xe: “Chúng ta đi thôi! Nếu bọn họ đã không thích đi thì chúng ta tuyển đoàn đội mới là được.”
Trịnh Lỵ Lỵ ra hiệu bảo trợ lý lên xe, nhưng trợ lý lại thẹn thùng nói: “Cái đó, cô Trịnh à, tôi sẽ không đi cùng cô, bởi vì chủ tịch Trần đã cử người đến nói với tôi rằng, anh ấy sẽ tăng tiền lương của tôi lên gấp ba…”
Trịnh Lỵ Lỵ suýt tức đến hộc máu, đoàn đội không dẫn đi được, bây giờ ngay cả trợ lý cũng bị cướp mất.
“Được, cô giỏi lắm, cút!!!”
Sau khi Trịnh Lỵ Lỵ tức đến nổ phổi mắng chửi thì nhanh chóng đóng cửa xe lại, bảo tài xế lái xe rời đi.
Nhưng đúng lúc này, tài xế lại hỏi trợ lý đã bước xuống xe rằng: “Chủ tịch mới có nói tăng tiền lương của tôi lên gấp đôi hay không?”
Trịnh Lỵ Lỵ sắp tức đến phát khóc rồi…!
Công ty tan họp, mọi người tụm năm tụm bảy, quay về vị trí làm việc của mình.
“Không biết chủ tịch mới này có bị ngốc hay không, không ngờ anh ta lại giữ người ở bên cạnh Trịnh Lỵ Lỵ lại, đúng là không nhìn thấu bản chất của sự việc.”
“Đúng đó, Trịnh Lỵ Lỵ là người có năng lực livestream bán hàng giỏi nhất, giữ lại đoàn đội của cô ta thì có ích gì.”
“Có lẽ lần này chủ tịch mới đã hoàn toàn bị mù rồi, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, để xem kết cục của anh ta sẽ như thế nào.”
Mọi người đều bàn tán về Trần Thanh Xuyên, có mấy người bình thường có quan hệ khá tốt với Trịnh Lỵ Lỵ, nên đã lén lút gọi cho cô ta để thông báo tình hình.
Khi Trịnh Lỵ Lỵ biết được chuyện này thì hung hăng nói: “Mọi người đều nhìn thấy rất rõ, chỉ có tên ngốc kia là không.
Tôi cũng muốn xem, đợi tới khi tôi Đông Sơn tái khởi, liệu tên ngốc kia có hối hận về quyết định ngày hôm nay hay không?”
Trịnh Lỵ Lỵ tràn đầy tự tin, cảm thấy chắc chắn mình sẽ nhanh chóng Đông Sơn tái khởi, dù gì cô ta cũng có năng lực bán hàng.
Về phần đoàn đội cá nhân…!mất thì mất thôi, cùng lắm thì cô ta bỏ tiền ra tuyển người là được, dù gì cô ta cũng là nhân vật chính trong đoàn đội.
Việc tuyển dụng tiến triển rất nhanh.
Hôm sau, Trịnh Lỵ Lỵ đã tuyển được nhân viên đoàn đội, nhưng năng lực vẫn còn thiếu sót, cũng không suôn sẻ như đoàn đội lúc trước của cô ta, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ từ từ rèn luyện rồi sẽ tới ngày tiến hành suôn sẻ thôi.
Đoàn đội đã có rồi, trước mắt phải tìm nguồn hàng, cô ta là streamer bán hàng, đương nhiên bán hàng phải được ưu tiên hàng đầu.
Trịnh Lỵ Lỵ vốn cho rằng chuyện này rất đơn giản, chẳng có gì to tát, dù gì trước đây cũng có rất nhiều người lén lút tìm đến cô ta, hai bên đều giữ lại phương thức liên lạc, nên Trịnh Lỵ Lỵ đã gọi theo số điện thoại đó.
Nhưng rõ ràng chuyện này chẳng hề đơn giản như cô ta đã nghĩ, sau khi đối phương nhận được điện thoại thì hoàn toàn không muốn bán hàng cho cô ta, mà nói những lời như đã tìm được người nổi tiếng thích hợp để livestream bán hàng rồi, thật đáng tiếc, nếu sau này có cơ hội sẽ hợp tác lại.
Tất cả đều là những lời sáo rỗng, Trịnh Lỵ Lỵ biết rất rõ bọn họ chẳng cần cô ta bán hàng.
Nếu chỉ là một nửa cũng không sao, nhưng mặc kệ cô ta gọi bao nhiêu cuộc, đối phương đều trả lời rằng, không cần cô ta bán hàng, khiến Trịnh Lỵ Lỵ càng ảo não hơn, hận không thể đập vỡ điện thoại của mình.
Nhưng cho dù cô ta đập vỡ điện thoại cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế cô ta chỉ có thể tiếp tục mở danh bạ, với mong muốn tìm được nguồn cung cấp…
Suốt hai ngày liền, Trịnh Lỵ Lỵ đã tự mình tìm kiếm, đồng thời cũng nhờ vả bạn bè tìm giúp, nhưng không tìm được nguồn hàng phù hợp, khiến cô ta rất sốt ruột.
Hơn nữa, khi cô ta nhờ vả một người bạn tìm giúp nguồn hàng, nhưng đối phương vừa nghe xong đã khéo léo từ chối.
Theo lời của một người bạn: “Có phải cô đã đắc tội với ai đúng không? Bằng không thì tại sao lại không có ai cần cô bán hàng?”
Trịnh Lỵ Lỵ cũng cảm thấy có khả năng này, nhưng cô ta không thể nhớ nổi mình đã đắc tội với nhân vật lớn vừa có quyền vừa có thế nào, mà cô ta chỉ đắc tội với một nhân vật nhỏ, đó chính là Trần Thanh Xuyên, nhưng lẽ ra Trần Thanh Xuyên không thể có năng lực lớn đến như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Lỵ Lỵ cảm thấy mình chỉ còn một cách cuối cùng, đó chính là gia nhập vào các công ty khác.
Chỉ cần gia nhập vào công ty khác thì vấn đề về nguồn hàng sẽ tự động được giải quyết.
Cho dù cô ta thật sự không muốn gia nhập công ty, nhưng trước mắt Trịnh Lỵ Lỵ cũng không còn cách nào khác tốt hơn, cô ta không thể ngày nào cũng chu cấp cho đoàn đội nhàn rỗi được.
Dù gì người trong đoàn đội cũng phải ăn, nếu không trả tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi.
Sau khi trong lòng đã có quyết định, Trịnh Lỵ Lỵ đã tìm kiếm công ty để hợp tác.
Theo cô ta thấy thì mình không cần phải nói gì nhiều, mà chỉ cần nói với đối phương rằng, cô ta tên là Trịnh Lỵ Lỵ, chắc chắn đối phương sẽ đưa ra yêu cầu hợp tác với cô ta.
Nhưng rõ ràng bây giờ thế giới quan đã thay đổi, Trịnh Lỵ Lỵ không tìm được công ty nào chịu thu nhận cô ta, phải biết rằng trước đây cô ta rất nổi tiếng, người khác đều mong cô ta gia nhập mà chẳng được, nhưng bây giờ thì hay rồi, chẳng ai chịu thu nhận cô ta.
Lần này, Trịnh Lỵ Lỵ bỗng cảm thấy hơi phiền phức….