Rể Hổ Hào Môn

Chương 35: Trò Chơi Giữa Người Giàu


Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 35: Trò Chơi Giữa Người Giàu


Trần Thanh Xuyên không vội, điều anh lo lắng bây giờ chính là kêu Triệu Hồng Vũ nhanh chóng dời thân thể ra khỏi tay vịn của anh.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ của Triệu Hồng Vũ, anh cúi đầu muốn tránh, nhưng lại nhìn thấy hai đùi quấn một chiếc tất siêu mỏng màu đen, vậy nên anh thật sự không còn chỗ nào để trốn: “Chị Hồng Vũ, chị có thể tránh khỏi tay vịn được không?”
“Tại sao, ghế này cũng đâu phải là cậu mua.

Tôi có thể ngồi bất cứ nơi nào tôi muốn, cậu đừng xen vào!”
Quyến rũ như Triệu Hồng Vũ giở trò phóng túng cũng không hề có cảm giác không hòa hợp, nhưng Trần Thanh Xuyên thực sự không dính chiêu của cô ấy.
“Được, chị không đứng dậy thì tôi đi chỗ khác.”
Trần Thanh Xuyên muốn nhường chiếc ghế tựa này cho Triệu Hồng Vũ, nhưng Triệu Hồng Vũ vẫn ấn cùi chỏ vào vai anh và không chịu để anh đứng lên.
Nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ không biết xấu hổ của cô ấy, Trần Thanh Xuyên thực sự bất lực đến cực điểm: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này chị sẽ không tìm được đàn ông đâu.”
Triệu Hồng Vũ làm ra vẻ thờ ơ: “Vốn cũng không định đi tìm, về già tôi sẽ làm bảo mẫu già cho con cậu, ở trong nhà cậu.”
Đúng là một kế hoạch dài hạn…
Cuối cùng, tay vịn quá cứng nên Triệu Hồng Vũ vẫn đứng dậy khỏi ghế tựa.
Lúc này, Mạc Tiểu Vũ ở dưới lầu đã nhục nhã cởi áo khoác ngoài, hai tay kéo áo sơ mi mỏng phía dưới lên.
Đang là mùa hè, trên người cô ta chỉ có mấy mảnh quần áo.


Cô ta cởi bỏ cái áo sơ mi thì nửa người trên chỉ còn cái cuối cùng còn sót lại để che chắn.
Đương nhiên cô ta cũng biết chuyện này, nhưng vì mẹ ta cô đang bệnh nặng, đang cần tiền gấp, cô ta không còn cách nào khác đành lựa chọn bị sỉ nhục, lấy hết can đảm từ một chiếc quần áo một trăm ngàn tệ.
Khi tay của Mạc Tiểu Vũ giơ lên, những người sói ở khán đài bắt đầu la hét và huýt sáo.

Trong tiếng nhạc DJ điên cuồng, khắp hiện trường náo động như lũ quỷ múa loạn, khắp nơi tràn ngập sự cuồng loạn.
Mạc Tiểu Vũ nhắm mắt lại, bắt đầu từ từ vén áo lót phía dưới lên.
Trong phòng VIP trên lầu, Cố Đại Bằng khá đắc ý khi nhìn thấy cảnh này.
Chẳng phải trước đây cô rất kiêu ngạo sao? Cho một trăm vạn làm bồ nhí của tôi thì không làm, bây giờ tôi chỉ chi có mấy trăm ngàn tệ để lột sạch quần áo của cô ở trước mắt mọi người.

Tôi sẽ đập vỡ nát phẩm giá rẻ mạt của cô, xem cô còn kiêu ngạo như thế nào!
Trợn to mắt nhìn chòng chọc, Cố Đại Bằng trông đợi cảnh chiếc áo lót bên dưới của Mạc Tiểu Vũ được vén lên.
Nhưng lúc này, một người phục vụ đột nhiên đi xuống lầu, tiến lên sân khấu ngăn cản hành động của Mạc Tiểu Vũ, sau đó cầm micro lên tiếng hô to: “Anh Trần ra giá một triệu, xin cô Mạc mặc lại những thứ đã cởi!”
Giọng nói này trực tiếp khiến toàn sân bãi im lặng, đồng thời cũng khiến Cố Đại Bằng đang tràn đầy mong đợi ở trên lầu choáng váng.
Mẹ nó, ai thế này? Đang chơi kích thích vui vẻ biết mấy, nó làm như vậy là muốn làm gì, khoe giàu à?
Cố Đại Bằng vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, nhưng Mạc Tiểu Vũ trên sân khấu đã nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác đã cởi ra và mặc lại.
Bởi vì cô ta biết rất rõ đây là có người có thiện ý giúp cô ta vãn hồi tôn nghiêm, cô ta rất biết ơn.
Nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ mặc lại áo ngoài, trong sân vang lên tiếng la ó bất mãn, đám sói bên dưới đều rất không vui.
Họ không hài lòng, vì vậy họ gọi tên người khởi xướng chuyện này…
“Sếp Cố, cố lên! Sếp Cố, cố lên…”
Họ không biết sếp Cố có chức vụ gì, nhưng họ biết rất rõ rằng chính Cố Đại Bằng đã yêu cầu Mạc Tiểu Vũ cởi đồ.
Vì vậy, theo ý kiến của họ, việc gọi Cố Đại Bằng ra để ép Mạc Tiểu Vũ phải cởi quần áo một lần nữa là hoàn toàn đúng đắn!
Thực tế thì đúng là như vậy, Cố Đại Bằng không thể đoán ra được thằng cha nào đang chống đối mình, nhưng hôm nay ông ta không thể thua keo này.

Dù không có tiếng la hét từ bên dưới thì ông ta cũng phải giữ lấy thể diện của mình trước mặt khách quý Hùng gia.

Vì vậy, ngay sau đó, ông ta ra hiệu cho người phục vụ trong phòng đi xuống và hét lên: “Hai triệu một chiếc!”
Tranh giành mặt mũi với ông ta, cũng không xem ông ta là ai! Ông ta là Cố Đại Bằng, người đã xây dựng một công ty với giá trị thị trường gần hai trăm triệu bằng chính hai bàn tay trắng!
Sau khi mức giá mới hai triệu một chiếc được công bố, cảm xúc đám đông lại tăng mạnh, thậm chí có người còn hô sếp Cố vạn tuế.
Có thể vạn tuế thực sự hay không chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ông ta nghe những lời này rất vang, lòng hư vinh của ông ta được thỏa mãn cực độ!
Chỉ là sự thỏa mãn của ông ta không kéo dài được bao lâu khi người phục vụ bên kia lên tiếng: “Sếp Trần nói, cởi áo khoác này thì cứ cởi, cứ kiếm hai triệu tệ của tên khốn kia trước đã, kiếm xong rồi sếp Trần ra giá bốn triệu để mời cô mặc lại!”
Hừ, ngay khi những lời này vừa thốt ra, đám sói vẫn đang hò hét bỗng ngẩn ra.
Họ vốn tưởng rằng màn cởi quần áo của Mạc Tiểu Vũ là điểm nhấn tối nay, nhưng họ không ngờ điểm nhấn thực sự lại nằm ở đây!
Đây là cái gì, đây là một cuộc chiến trần trụi giữa hai người giàu có, tiền không dùng làm tiền, mà là để đập mặt nhau!
Mà lúc này, Cố Đại Bằng cũng không thể không bình tĩnh lại.
Không phải ông ta thiếu chút tiền này, ông ta đang nghĩ rằng người đọ giàu với ông ta ngàn vạn lần đừng là một tên siêu giàu nào đó, nếu không thì ông ta không thể động vào đâu.
Vì vậy, xuất phát từ sự thận trọng, ông ta đã chỉ thị cho thuộc hạ của mình đến phòng của Trần Thanh Xuyên để hỏi thăm xem là ai.
Một lúc sau, thuộc hạ quay lại báo: “Một nam một nữ, hai người tuổi còn trẻ, hẳn là thế hệ nhà giàu thứ hai.”
Hóa ra là thế hệ giàu có thứ hai? Khi Cố Đại Bằng biết được thân phận của đối thủ, ông ta lập tức cười nhạt.
Chỉ là một thế hệ giàu có thứ hai, sao có thể quét được hết mặt mũi của sếp Cố là ông ta được chứ? Tất nhiên là không thể, ông ta là thế hệ giàu có thứ nhất đấy nhé!
Vì vậy, ngay giây phút tiếp theo, Cố Đại Bằng đã hạ quyết tâm rằng ông ta phải tìm lại thể diện của mình ngay hôm nay.
“Đi, bảo chủ quán bar sắp xếp một màn hình lớn, tôi muốn làm một bảng đối chiếu sổ sách với cậu ta, kẻo cậu ta lại nói suông.”
Cố Đại Bằng rất có mưu mô, sợ đối phương chỉ mạnh miệng rồi lại lấy chi phiếu trắng mà lừa ông ta, phải hiển thị trên màn hình mới được.
Theo yêu cầu của ông ta, chủ quán bar đã bố trí hai chiếc TV màn hình lớn, hai tài khoản thu tiền, một cho Cố Đại Bằng và một cho sếp Trần bí ẩn.


Bây giờ số tiền trong tài khoản đã được reset, hiển thị trong tài khoản của Cố Đại Bằng là một triệu một trăm ngàn tệ và tài khoản đại diện cho sếp Trần bí ẩn thì có năm triệu tệ.

Điều này cũng có nghĩa là Mạc Tiểu Vũ đã cởi chiếc áo khoác bên ngoài và mặc lại.
Cố Đại Bằng rất không vui: “Mẹ nó, đọ giàu với tôi đúng không? Tôi đọ đến chết với cậu!”
Sau khi giận dữ chửi bới, Cố Đại Bằng trực tiếp ra hiệu cho người phục vụ hô: “Năm triệu tệ, cởi một chiếc!”
Mạc Tiểu Vũ lúc này cũng rất bối rối, bản thân cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
Theo suy nghĩ của cô ta thì một triệu cũng đủ để cô ta chữa bệnh cho mẹ rồi, nên cô ta không muốn tham gia trò chơi này.

Nhưng cô ta cũng nhận ra rõ ràng rằng trong trò chơi này, cô ta không còn là nhân vật chính nữa, mà là đạo cụ cho cuộc chiến giữa hai người giàu có.
Vì vậy cho dù không còn muốn chơi nữa, cô ta cũng không đủ tư cách bỏ quyền, chỉ có thể tiếp tục chơi theo luật chơi.
Và khi Mạc Tiểu Vũ lại cởi bỏ áo khoác ngoài, người phục vụ trước phòng bao của sếp Trần bí ẩn cũng lên tiếng lần nữa…
“Mười triệu tệ, mặc lại!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.