Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 30: Không Cần Anh Tôi Cũng Làm Được
Trần Thanh Xuyên rất hài lòng với kết cục của Chu Lỗi.
Không nói đến chuyện anh ta coi anh như đồ bỏ đi, mà còn xem anh như tên ngốc nữa, muốn nhìn thấy thân thể của Tô Tuyết, đây là chuyện mà dù có thế nào thì anh cũng không thể chấp nhận được.
Mặc dù đã ly hôn với Tô Tuyết, nhưng trong công ty chuyện này cũng không bị lan truyền nhiều, ít nhất thì trong lòng mọi người Tô Tuyết vẫn là vợ anh.
Chu Lỗi đã quá kiêu ngạo, Trần Thanh Xuyên mà không dạy cho anh ta một bài học thì đúng là phải xin lỗi sự điên cuồng của Chu Lỗi một tiếng…
Nhìn đồng hồ, đã tới giờ tan làm rồi, Trần Thanh Xuyên cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Tô Tuyết gọi điện đến, bảo anh đến văn phòng bàn bạc một số chuyện.
Không biết Tô Tuyết muốn nói gì, anh quay người đi đến phòng làm việc của cô.
Sau khi vào phòng, Tô Tuyết đang nói chuyện điện thoại với người khác, trong lúc nói chuyện anh nghe thấy hình như cô đang hẹn đối tác đi dự tiệc rượu.
Thực tế thì đúng là như vậy, sau khi cúp điện thoại, Tô Tuyết liền mở miệng nói với Trần Thanh Xuyên:
“Tối nay có một buổi tiệc rượu thương nghiệp, anh… có thể đi cùng tôi một chuyến được không?”
Lúc nói những lời này, Tô Tuyết khó tránh khỏi hơi xấu hổ, mặc dù trước kia cũng hay nhờ Trần Thanh Xuyên lái xe đưa cô đến tiệc rượu, nhưng dù sao thì bây giờ cô và Trần Thanh Xuyên cũng ly hôn rồi, hơn nữa Trần Thanh Xuyên còn là chủ tịch chi nhánh, thân phận cao quý, có hơi không hợp lý lắm.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỗ tiệc rượu cô tham gia không thể uống quá ít được, tìm người khác lái xe khiến cô rất lo lắng.
“Ban đầu tôi định tìm Tô Quân, nhưng em ấy đang đi chơi cùng bạn bè ở chỗ khác, nên…”
Sau khi xấu hổ nói xong, Tô Tuyết liếc nhìn Trần Thanh Xuyên.
Nhưng cô sợ Trần Thanh Xuyên lại hiểu lầm rằng cô muốn quay lại, vì vậy nhanh chóng nói thêm: “Nếu như anh bận quá thì thôi vậy.”
Trần Thanh Xuyên cười cười: “Không sao đâu, tôi đi cùng cô.”
Ông cụ muốn anh giúp đỡ Tô Tuyết, nếu không thì để anh vào công ty Tô Tuyết làm gì chứ, cho nên Trần Thanh Xuyên không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đồng ý yêu cầu của Tô Tuyết.
Anh đồng ý khiến cho Tô Tuyết rất biết ơn, lập tức tỏ vẻ cảm ơn.
Nhưng sau khi cảm ơn xong, cô lại không nhịn được mà nghĩ nhiều: anh sẽ không hiểu lần rằng cô muốn quay lại chứ…
Chiều hôm đó sau khi tan làm, Trần Thanh Xuyên lái xe đưa Tô Tuyết đến khách sạn nơi tổ chức tiệc rượu.
Sau khi vào trong, Trần Thanh Xuyên liền gặp được một vị khách hàng lớn của Văn hoá Đông Tinh, Cố Đại Bằng.
Lần trước Trần Thanh Xuyên đã được gặp Cố Đại Bằng này một lần khi đến tiệc rượu cùng Tô Tuyết rồi, người thì béo tròn như quả bóng, hai đôi mắt nhỏ như tên trộm, ai cũng có thể thấy được ánh mắt ham muốn của ông ta khi nhìn Tô Tuyết, ngay cả Tô Tuyết cũng thấy rất rõ.
Nhưng đây là kinh doanh, gần bùn làm gì có chuyện không nhiễm bùn, phải học được bản lĩnh và điểm mấu chốt.
Đương nhiên nếu như cô trở thành bà Trần thì không cần phải quan tâm đến mấy chuyện thế này, nhưng cô không phải.
Bữa tối bắt đầu, không có ai khác, trong phòng to như vậy mà chỉ có ba người Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết và Cố Đại Bằng.
“Còn ngồi đấy làm cái gì, rót rượu đi!”
Cố Đại Bằng không hề tỏ ra lịch sự, đầu tiên là sai Trần Thanh Xuyên rót rượu.
Các khách sạn cao cấp nào cũng có nhân viên phục vụ trong phòng, khách sạn mà Cố Đại Bằng này đặt cũng không ngoại lệ.
Nhưng ông ta lại thẳng thừng đuổi nhân viên phục vụ đi, còn không hề khách sáo mà sai Trần Thanh Xuyên đi rót rượu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, những lần tham gia tiệc rượu lần trước cũng vậy, vì anh nguyện ý giẫm vào đống phân trâu này.
Tô Tuyết như một đoá hoa nhỏ đẹp tuyệt sắc, lại đi cùng đống phân như Trần Thanh Xuyên, mỗi lần nhớ đến điều đó thì ông ta lại thấy khó chịu, vì thế chuyện phục vụ và rót rượu đêm nay lại như lẽ thường mà rơi xuống người Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên làm “tên vô dụng” như mọi khi, đứng dậy rót rượu cho Cố Đại Bằng.
Nhưng sau đó anh không rót rượu cho Tô Tuyết mà rót vào trong ly của mình.
“Tối nay tôi sẽ uống cùng chủ tịch Cố.”
Tô Tuyết ngồi bên cạnh ngơ ngác, không rõ Trần Thanh Xuyên định làm gì, trước kia anh chưa từng giúp cô uống rượu.
Nhưng ý của Trần Thanh Xuyên rất đơn giản, ông cụ bảo giúp đỡ cho tốt, vậy thì anh sẽ hết lòng giúp đỡ.
Mặc dù Cố Đại Bằng không biết thân phận thật của anh, nhưng Tô Tuyết lại biết rất rõ, cho nên anh cũng không muốn chỉ bảo vệ không để Tô Tuyết bị bắt nạt như trước.
Cố Đại Bằng đang ngồi đối diện cũng sững sờ, nhưng khuôn mặt ông ta lập tức lộ ra nụ cười châm biếm: “Muốn uống rượu cùng tôi, cậu có tư cách gì chứ?”
Sau khi chế nhạo, Cố Đại Bằng chỉ vào rượu trong ly: “Thế này đi, tôi cho cậu một cơ hội, một với hai, tôi uống một ly cậu uống hai ly.”
Mặc dù nói là cơ hội nhưng ý của Cố Đại Bằng rất rõ ràng, ông ta cho rằng Trần Thanh Xuyên không có tư cách nên mới đưa ra đề nghị uống một uống hai, cố ý coi thường Trần Thanh Xuyên.
Nhưng Trần Thanh Xuyên chẳng sợ gì cả, một với hai thì sao, chơi luôn!
Giơ tay cầm lấy ly rượu, Trần Thanh Xuyên định uống gấp đôi cũng phải khiến cho Cố Đại Bằng gục, phải cho ông ta thấy có những điều không thể phạm phải trên bàn rượu.
Nhưng lúc tay sắp chạm đến ly rượu thì Tô Tuyết lại đổi ly lại, để lại cho Trần Thanh Xuyên một cái ly rỗng.
Cầm ly rượu đầy lên, Tô Tuyết cụng dưới ly của Cố Đại Bằng: “Tôi mời ông Cố đến đây để bàn chuyện làm ăn, đương nhiên phải là tôi uống rồi, làm gì có chuyện để người ta uống thay được.
Nào, chủ tịch Cố, tôi kính ngài một ly!”
Nói dứt lời, Tô Tuyết liền ngẩng đầu để lộ cái cổ trắng nõn, một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Lý do cô không muốn để Trần Thanh Xuyên uống rượu hộ mình không chỉ có như vậy, chỉ là ngoài miệng vậy thôi, hơn nữa cô cũng không muốn để Trần Thanh Xuyên hiểu lầm.
Tối nay cô gọi Trần Thanh Xuyên đến cũng chỉ đơn giản là vì cô tin tưởng anh, tin rằng sau khi cô uống say thì anh tuyệt đối sẽ không giở trò xấu, điều này cô vô cùng yên tâm.
Nhưng nếu như đồng ý để Trần Thanh Xuyên uống hộ thì giống như cô đang cô ý yếu đuối vậy, muốn dùng sự yếu đuối để thu hút Trần Thanh Xuyên, khiến cho anh muốn bảo vệ cô và đạt được mục đích tái hôn.
Đó cũng không phải là điều Tô Tuyết muốn, người kiêu ngạo như cô không muốn để Trần Thanh Xuyên có bất cứ cơ hội hiểu lầm nào.
Về điểm ấy thì Trần Thanh Xuyên cũng vô cùng rõ ràng, cho nên anh chỉ bất lực lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, cô Tô quả là có tửu lượng tốt, đây mới là bản lĩnh của một người phụ nữ anh hùng chứ, tôi cũng vậy!”
Sau lời khen không có ý tốt, Cố Đại Bằng lại cầm ly rượu lên, tiếp tục mời Tô Tuyết uống rượu.
Tiếp theo chính là cuộc chiến uống rượu giữa Tô Tuyết và Cố Đại Bằng, hai người nâng ly cạn chén rất rộn ràng.
Đương nhiên là Tô Tuyết cũng không quên mục đích của cuộc hẹn hôm nay, yêu cầu Cố Đại Bằng ký hợp đồng sắp hết hạn.
Cố Đại Bằng say mê đồng ý: “Ký tiếp cũng không phải là không thể, nhưng đêm nay cô Tô phải uống cạn chén đấy…”
Ông ta nói rằng vui vẻ tận hưởng, nhưng vui vẻ là cái gì, uống say như chết rồi chui vào trong lòng ông ta, đó mới là vui vẻ tận hưởng.
Tô Tuyết cũng nhận ra điều đó, nhưng cô tin tưởng nhất định Trần Thanh Xuyên nhất định sẽ không để cô rơi xuống vực sâu đâu, cho nên cũng buông thả uống rượu và bàn bạc với Cố Đại Bằng.
Phải nói rằng, sức chiến đấu của Tô Tuyết trên bàn rượu rất đáng nể.
Sau khi dốc một cân rưỡi rượu vào trong bụng, mặc dù thành công làm cho mình đầu óc quay cuồng, nhưng Cố Đại Bằng cũng chẳng tốt hơn là bao.
Mọi người gục xuống bàn, đừng nói là nhớ thương Tô Tuyết, dùng một chân đạp cũng đủ lăn ra bất tỉnh.
Nhưng nghe ông ta nói có vẻ thật: “Tửu lượng của cô Tô tốt quá, uống cạn luôn, ký hợp đồng, ngày mai sẽ ký hợp đồng.”
Giọng nói say xỉn truyền vào tai Tô Tuyết, cô cảm thấy thoả mãn, đứng dậy vỗ vỗ vai Trần Thanh Xuyên.
“Thế nào hả, Tô Tuyết tôi đây không cần dựa vào ai hết, vẫn có thể làm cho công ty của chúng ta phát triển lớn mạnh nhé.”
“Anh là chủ tịch của tập đoàn Đại Minh thì sao chứ, tôi ly hôn với anh thì sao hả, không có anh thì tôi vẫn điều hành công ty như cũ…”
Lời còn chưa nói hết thì cô đã lả đi trong lòng Trần Thanh Xuyên.
Nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt thì cô đã ngã xuống đất rồi.
Chỉ là chỗ mà tay anh đang đặt trên người Tô Tuyết có hơi quá, đủ để khiến cho Tô Tuyết xấu hổ đến nỗi tỉnh lại….