Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 256
Lời hứa của Lý Hiếu Mỹ rất chân thành, Trần Thanh Xuyên không nghi ngờ gì về thành ý của bà ấy, nhưng trong lòng anh rất rõ những hạn chế của lời hứa này.
Anh biết rất rõ về Hàn Thiệu Tông là người như thế nào, ông ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì liên quan đến việc vi phạm pháp luật, vì vậy lời hứa của Lý Hiếu Mỹ cũng có hạn chế, hạn chế này là không vi phạm pháp luật.
Trong phạm vi không vi phạm pháp luật, ông ta có thể sẽ giúp Trần Thanh Xuyên, còn một khi đề cập đến chuyện trái pháp luật, Hàn Thiệu Tông sẽ không bao giờ đồng ý.
Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên không cần ông ta làm mấy chuyện trái pháp luật.
Chỉ cần bên chú hai làm chuyện gì phạm pháp, vậy là đủ rồi, anh hoàn toàn có thể mượn Hàn Thiếu Tông để công kích, dù sao Hàn Thiếu Tông vốn là phụ trách điều tra xử phạt vi phạm kỷ luật, vừa vặn thuận tiện, cho nên chuyện này lời hứa vẫn còn hữu ích.
Sau khi Trần Thanh Xuyên ăn trưa với Lý Hiếu Mỹ, giúp bà ấy sắp xếp ở một khách sạn, sau đó đi giải quyết công việc của mình.
Lý Hiếu Mỹ sẽ ở lại đây hai ngày, để tìm hiểu về kinh nghiệm trưởng thành trong quá khứ của Tô Tuyết nhằm chung sống hòa thuận hơn trong tương lai.
Hai ngày sau, Lý Hiếu Mỹ rời đi, sau khi Trần Thanh Xuyên tiễn bà ấy đến sân bay, anh quay lại và bận rộn với công việc của mình.
Công việc kinh doanh của chi nhánh tập đoàn Đại Minh đã được sắp xếp ổn thỏa, việc tiếp theo là đợi Thất Liên Hợp khai trương kinh doanh.
Trước khi vào cửa đã bị Trần Thanh Xuyên ngăn lại và đánh một trận tơi bời, bây giờ sau khi vào cửa, anh cũng sắp xếp để đánh chú hai Trần Chính Hà, anh phải cho chú hai thấy rằng ngay cả khi anh chỉ nắm trong tay một bộ phận thì vẫn có khả năng đánh bại ông ta.
Trên thực tế, đó là sự thật, vào đêm Lý Hiếu Mỹ rời đi, Dư Tư Mẫn đã đến tìm Trần Thanh Xuyên.
Đã gần mười giờ tối, Trần Thanh Xuyên không ngờ rằng Dư Tư Mẫn lại tìm đến tận cửa.
“Cô biết bạn gái tôi không ở nhà nên đã lén chạy đến đây tìm cơ hội phải không?”
Dư Tư Mẫn đối mặt với lời trêu đùa của Trần Thanh Xuyên, có vẻ hơi xấu hổ, nhưng sau đó cô ấy vẫn bước vào cửa.
Dù gì đêm nay cô ấy đến đây không phải vì chuyện riêng, mà vì chuyện công, lại còn là một việc vô cùng quan trọng.
“Tôi đã nhận được tin rằng vào ngày mai Thất Liên Hợp sẽ tiếp tục kinh doanh, hơn nữa tôi cũng đã điều tra rõ phương hướng của họ.”
Sau đó, Dư Tư Mẫn đưa thông tin trong tay cho Trần Thanh Xuyên, đây là lý do tại sao tối nay cô ấy phải đến đây.
Sau khi nhận được thông tin, Trần Thanh Xuyên cẩn thận đọc một lượt, sau đó trên khuôn mặt nở một nụ cười.
“Chú hai này đúng là nằm ngoài dự kiến của tôi, không hổ là người có thể khiến tôi phải kinh ngạc.”
Vốn dĩ, trong nhận thức và phán đoán của Trần Thanh Xuyên, Trần Chính Hà sẽ kinh doanh theo cách truyền thống, cũng có thể kinh doanh buôn bán, dù sao đây cũng là hai điểm mạnh của Trần Chính Hà, dù ai định bụng làm lần đầu đã thành công thì cũng sẽ lựa chọn phương diện là sở trường của mình.
Nhưng Trần Chính Hà đã cho Trần Thanh Xuyên một bất ngờ lớn, ông ta lại chọn tài chính chứng khoán.
Trước đây Trần Chính Hà không tham gia vào việc này, vì vậy Trần Thanh Xuyên rất ngạc nhiên, sao ông ta lại chọn cái này nhỉ.
Trong khi Trần Thanh Xuyên đang suy nghĩ, Dư Tư Mẫn nói với anh: “Sếp Trần, về điểm mà Thất Liên Hợp đã lựa chọn, dự đoán tấn công trước đó của chúng ta có thể hoàn toàn không còn hiệu quả, đã nói là nhân lúc ông ta vừa vào cửa sẽ đánh một trận, nhưng sợ là khó có tác dụng.”
Trần Thanh Xuyên gật đầu, chính xác, đối phương đã nhảy từ nền kinh tế thực thể sang thị trường chứng khoán và tài chính, khoảng cách này đúng là quá lớn, giống như nói rằng Trần Thanh Xuyên bố trí phòng thủ trên bộ, nhưng Trần Chính Hà lại chạy bằng đường thủy, khiến cho sự chuẩn bị của anh đã thất bại.
Phải công nhận Trần Chính Hà vẫn khiến anh phải chịu một chút tổn thất, dù sao những gì anh chuẩn bị cũng cần hao phí tài nguyên.
Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, chiến đấu Trần Chính Hà, chịu một chút tổn thất cũng là bình thường, dù sao đây cũng là lão thương nhân, ông ta rất giảo hoạt.
“Thị trường chứng khoán, thị trường chứng khoán, cô biết bao nhiêu về thị trường chứng khoán?”
Khi Trần Thanh Xuyên hỏi về điều này, Dư Tư Mẫn trả lời: “Đó là nghiên cứu theo lẽ thường, sau đó là một số nghiên cứu có xu hướng định hướng chính sách, chẳng hạn như tác động của các chính sách hiện tại và mới của đất nước đối với thị trường chứng khoán và tác động của tổ chức tài chính nước ngoài.
Về phương diện cụ thể hơn nữa, tôi chưa nghiên cứu sâu, dù sao tôi cũng không có đầu tư cổ phiếu.”
Theo quan điểm của Trần Thanh Xuyên, ngay cả những người đầu cơ chứng khoán cũng có thể không nghiên cứu sâu như Dư Tư Mẫn.
Anh đã từng nghiên cứu về thị trường chứng khoán nên hiểu rất rõ ràng rằng thị trường chứng khoán toàn cầu là thị trường chứng khoán dựa trên chính sách, nghĩa là phải dựa vào chính sách để kiếm sống, nếu hôm nay thị trường chứng khoán duy trì nguồn năng lượng sản nghiệp mới thì ngày mai ngành năng lượng trên thị trường chứng khoán sẽ có phản hồi và tăng vọt, nếu ngày mai chính sách hỗ trợ nông nghiệp, thì ngày mốt nông nghiệp sẽ tăng vọt.
Trên toàn thế giới, loại thị trường chứng khoán theo chính sách này giống nhau, không có ngoại lệ.
Do đó, nghiên cứu của Dư Tư Mẫn về tác động của các chính sách đối với thị trường chứng khoán và tài chính là rất tốt, tin rằng nếu cô ấy được yêu cầu giao dịch cổ phiếu thì sẽ không quá tệ.
Trần Thanh Xuyên nghĩ đến đây, hỏi một câu ngoài lề: “Nếu cô đã nghiên cứu, tại sao không đầu tư vào thị trường chứng khoán?”
Dư Tư Mẫn trả lời: “Tôi đã từng thử vài lần, nhưng chẳng thấy thú vị gì, chỉ kiếm được mấy đồng bạc lẻ chứ không nắm chắc được mình sẽ kiếm được một món tiền lớn.
Không, phải nói chính xác là tôi không nắm chắc sẽ kiếm được một món tiền lớn nên sợ không dám đổ tiền vào đó.”
“Ồ?” Sau khoảng thời gian tiếp xúc với Dư Tư Mẫn, Trần Thanh Xuyên cũng coi như hơi hiểu cô ấy.
Cô ấy có một tính cách mạnh mẽ, khó chịu, điều có thể khiến cô ấy chủ động thừa nhận mình không làm được, thật sự không có nhiều, cho nên lần này cô ấy tỏ vẻ sợ hãi khiến Trần Thanh Xuyên rất tò mò.
Khi anh hỏi tại sao, Dư Tư Mẫn nói: “Lúc đầu, tôi nghĩ rằng việc tuân theo chính sách là đúng đắn và tôi đã kiếm được một ít tiền trong tình huống này, nhưng sau đó tôi mới biết rằng không phải vậy.”
“Nhiều khi, những nhà giàu có trong việc hoạch định chính sách đã biết trước thị trường.
Ví dụ như Trương Tam có trong tay cổ phần của một nhà máy ô tô, ngày mai thị trường sẽ tung tin nhà nước có chính sách ưu đãi hỗ trợ ngành công nghiệp ô tô.
Như vậy, hôm nay Trương Tam sẽ bắt đầu mua cổ phiếu với số lượng lớn, ngày mai một khi tin tức được công bố, anh ta sẽ bán cổ phiếu cho các nhà đầu tư nhỏ lẻ như tôi sau khi nhìn thấy tin tức lao đến.”
“Cuối cùng, chính Trương Tam đã lợi dụng chính sách này, bán cổ phiếu trong tay cao hơn mấy điểm, trong khi những nhà đầu tư nhỏ lẻ như chúng tôi lại bị treo chênh vênh trên núi cao, anh ta ăn uống no say rồi lau miệng bỏ chạy, để lại chúng tôi mua thay cho anh ta, chùi đít cho anh ta.
Nếu một lần hai lần thì cũng thôi đi, nhưng mười lần như vậy thì còn chơi thế nào nữa.”
“Vì vậy, tôi không chơi nữa, dù tôi có thông minh đến đâu cũng không thể chơi với những nhà đầu tư lớn có nền tảng và mối quan hệ rộng khắp.
Hơn nữa, ngay cả khi không có tin tức, họ vẫn có thể tạo ra giá trị bằng cách bán cao và mua thấp, các nhà đầu tư nhỏ lẻ chỉ có thể chạy theo đít của họ để chờ vận may mà thôi.
Tôi không muốn làm con khỉ bị đùa bỡn, cũng không cảm thấy mình may mắn lắm nên tôi đầu hàng.”
Trần Thanh Xuyên chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng anh không ngờ Dư Tư Mẫn lại trả lời chi tiết như vậy.
Nhưng anh phải thừa nhận là Dư Tư Mẫn thực sự có nghiên cứu về thị trường chứng khoán, sự thật đúng như những gì cô ấy nói, vì vậy Trần Thanh Xuyên không khuyên các nhà đầu tư nhỏ lẻ đầu cơ vào cổ phiếu, tốt hơn hết là nên thành lập một nhóm, và cuối cùng cách tốt nhất là giao nó cho một công ty quỹ chứng khoán, để những người chuyên nghiệp làm những công việc chuyên nghiệp!
Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến của anh, không liên quan gì đến vấn đề hiện tại.
Trước mắt, anh chỉ muốn thay đổi chiến trường, trên thị trường cổ phiếu giáng một đòn phủ đầu lên Trần Chính Hà, nói cho chú hai của anh biết, đứa cháu trai thân yêu nhất lại huy động toàn quyền đánh tới tận cửa, giơ lên để chuẩn bị đánh!.