Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 254
Lý Hiếu Mỹ biết chuyện này sẽ khiến Hàn Thiệu Tông phạm sai lầm, hơn nữa còn là một sai lầm nghiêm trọng, nhưng bị Chu Hồng Ngọc quở trách nói bà ấy dùng lý do thoái thác qua điện thoại, bà ấy thật sự băn khoăn, cũng rất ngại.
Dẫu sao người ta cũng nuôi dưỡng con gái bà ấy bao nhiêu năm, còn bồi dưỡng nên một đứa trẻ xuất sắc ưu ú hơn người như vậy, giờ người ta có chuyện cần nhờ bà ấy giúp, nếu bà ấy không giúp cũng thật không đành lòng.
Và điều quan trọng nhất chính là, nếu chuyện thật sự xảy ra theo đúng hướng Chu Ngọc Hồng nói, nếu Tô Quân bị xử bắn thật thì đứa con gái bà ấy vất vả lắm mới tìm được kia…
Nghĩ đến những điều này, Lý Hiếu Mỹ chỉ còn cách đồng ý, tỏ vẻ nhất định sẽ kêu Hàn Thiệu Tông dốc hết sức cứu Tô Quân.
Lý Hiếu Mỹ đang ngồi trong phòng ngủ, vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện lại nghe thấy tiếng cửa ngoài phòng khách vang lên, sau đó Hàn Thiệu Tông bước vào cánh cửa.
Lý Hiếu Mỹ bất chấp việc mình đang mặc váy ngủ, vội xuống giường chạy đi tìm Hàn Thiệu Tông.
Hàn Thiệu Tông nhìn thấy Lý Hiếu Mỹ chạy ra ngoài bằng bộ dáng đó thì vô cùng kinh ngạc, ông ta mở miệng nói: “Em làm gì vậy, đã từng tuổi này rồi còn dùng cái chiêu này nữa?”
Lúc trẻ hỏa lực vô hạn Lý Hiếu Mỹ quyến rũ xinh đẹp mê người, nên thường dùng cách thức này để chào đón chồng về nhà, khiến sức chiến đấu của Hàn Thiệu Tông tăng một trăm phần trăm.
Nhưng giờ cả hai đã là đôi vợ chồng già, không cần phải làm vậy chứ?
Thời điểm Hàn Thiệu Tông vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, Lý Hiếu Mỹ trừng mắt liếc ông ta một cái, giờ đã là lúc nào rồi còn tâm trạng nghĩ tới những chuyện đó, bà ấy vội thuật lại cuộc điện thoại của Tô Tuyết vừa nãy, nói về hành động của Tô Quân và mấy lời năn nỉ của Chu Ngọc Hồng cho Hàn Thiệu Tông nghe.
Khi Hàn Thiệu Tông nghe được chuyện này, ông ta lập tức trợn tròn hai mắt nói: “Đây là cố ý mưu sát, tội danh hàng đầu đấy!”
“Cái này còn cần anh nói sao, đương nhiên em biết, em cũng biết em không nên đồng ý chuyện này, chắc chắn anh cũng sẽ không làm, nhưng em không thể không đồng ý, anh không biết Chu Ngọc Hồng đã nói gì với em đâu…”
Sau đó, Lý Hiếu Mỹ kể lại đại khái mấy lời Chu Ngọc Hồng nói qua điện thoại cho Hàn Thiệu Tông nghe.
Mà sau khi Hàn Thiệu Tông nghe được mấy lời này, hàng lông mày của ông ta khẽ cau lại, quả là một chuyện phiền phức.
Nếu đổi lại là người khác, ông ta chắc chắn sẽ không thèm để ý, vi phạm pháp luật thì đương nhiên phải chấp nhận hình phạt nghiêm khắc pháp luật đưa ra, đó là lẽ tất nhiên không cần bàn cãi thêm gì nữa rồi.
Nhưng Tô Quân lại không phải người lạ, đó là em trai Tô Tuyết, là con trai của người đã nuôi dưỡng con gái ông ta khôn lớn, là người thân gắn bó với Tô Tuyết hơn hai mươi năm, nếu ông ta mặc kệ họ sống chết thì không hay cho lắm.
Nhưng nếu ông ta xen chân vào chuyện này, ông ta phải làm sao để người nhà nạn nhân không thấy thất vọng, phải làm sao để xứng đáng với tinh thần đảng của ông ta?
Hàn Thiệu Tông cau mày, ông ta rối rắm vô cùng, một người đàn ông khôn ngoan quyết đoán trong mọi việc như ông ta lại thấy rối rắm trước tình thế đêm nay.
Chưa kể, Lý Hiếu Mỹ ngồi bên cạnh liên tục thúc giục hỏi ông ta, hỏi ông ta nên xử lý chuyện này thế nào…
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Hàn Thiệu Tông cũng đưa ra quyết định, ông ta nhìn Lý Hiếu Mỹ nói: “Gọi điện cho Tiểu Tuyết đi.”
Lý Hiếu Mỹ cũng không biết Hàn Thiệu Tông định làm gì, nhưng bà ấy vẫn chọn làm theo lời ông, cầm điện thoại nhấn số gọi.
Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói Tô Tuyết truyền từ đầu dây bên kia tới, hỏi chuyện thế nào rồi.
Không để Lý Hiếu Mỹ kịp nói cái gì, Hàn Thiệu Tông đã giành điện thoại nói chuyện thẳng thắn.
“Tô Tuyết, là bố Hàn Thiệu Tông đây, mẹ con đã nói hết mọi chuyện cho bố nghe rồi, bố có thể chắc chắn nói với con một điều rằng, dù có phải mất đi đứa con gái như con bố cũng quyết không dang tay giúp đỡ Tô Quân thoát tội, bố tuyệt đối không làm như vậy!”
“Tất nhiên, bố có thể dùng quyền lực quốc gia trao cho mình để làm đảo lộn kỷ luật vì chuyện tư, và thậm chí bố cũng không ngại nói với con rằng, bố hoàn toàn có thể tìm ra cách phù hợp để giúp Tô Quân thoát tội, nhưng bố tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Hàn Thiệu Tông bố rất muốn đưa con gái về, có điều, bố sẽ không bao giờ sử dụng mạng sống của người khác như một món hàng để giao dịch hòng đạt được mục đích!”
“Gia đình con thương tiếc Tô Quân, chẳng lẽ gia đình nạn nhân bỏ được con gái bọn họ sao? Trong chuyện này, dù thế nào bố cũng không thể làm trái với lương tâm mình, cho nên, chuyện giúp cậu ta được toại ngoại bố tuyệt đối không dang tay giúp đỡ, những chuyện bố có thể làm được chỉ có thể là chuyện nằm trong phạm vi luật pháp cho phép, tận dụng toàn bộ khả năng để giúp cậu ta khắc phục, như vậy sẽ giúp cậu ta được giảm án…”
Vào thời điểm mấu chốt, Hàn Thiệu Tông đã đưa ra quyết định vô cùng đứng đắn, không phải ông ta không nghĩ tới chuyện phá lệ vi phạm pháp luật một lần vì Tô Tuyết, ông ta không sợ bị pháp luật trừng trị, điều ông ta sợ là mình sẽ thấy thẹn với lòng, lương tâm bất an.
Nếu ông ta thật sự làm vậy, thì biết đối mặt với gia đình nạn nhân thế nào.
Nếu pháp luật cũng không thể đem lại công bằng cho người bị hại, thì người ta còn làm gì được nữa đây, họ còn biết đi nơi nào kêu oan nữa?
Là một quan chức trong lĩnh vực này, ông ta không đo đếm xem mình có bao nhiêu thành tích, nhưng ít ra lương tâm ông ta không thẹn với dân chúng!
Có điều, Hàn Thiệu Tông không làm chuyện khiến dân chúng thất vọng thì Chu Ngọc Hồng ở đầu dây bên kia lại chửi ầm lên.
Lời mắng chửi của bà ta cực kỳ khó nghe, mắng Hàn Thiệu Tông không phải người, mắng cả nhà bọn họ đều là lũ súc sinh vong ơn bội nghĩa, cuối cùng là nói cả đời này họ đừng mong Tô Tuyết tha thứ cho bọn họ, và bà ta cũng sẽ không cho phép Tô Tuyết nhận lại bọn họ.
Điện thoại bị Chu Ngọc Hồng tắt, Hàn Thiệu Tông bất lực đưa điện thoại lại cho Lý Hiếu Mỹ, lúc này, Lý Hiếu mỹ hỏi với vẻ mặt buồn bực: “Bây giờ phải làm sao đây, nếu Tiểu Tuyết thật sự không muốn gặp chúng ta thì đứa con gái chúng ta cất công tìm kiếm sẽ biến mất!”
“Anh biết làm thế nào bây giờ, em nói anh biết anh nên làm cái gì đây?” Khi Lý Hiếu Mỹ còn đang nói, Hàn Thiệu Tông cố nén giận rít gào: “Em tưởng anh muốn làm như vậy sao? Anh không còn cách nào hết, con gái nhà người ta bị giết, anh lại đi làm mấy chuyện trái đạo lý trái lương tâm chỉ vì mục đích đưa con gái quay về bên mình, em nghĩ chuyện này là đúng lý sao? Em nghĩ như vậy công bằng với người bị hại không?”
“Mấy người chỉ biết có chuyện thì tìm anh nhờ giải quyết, thấy anh là công chức nắm quyền lợi trong tay thì ghê gớm lắm sao, chúng ta đổi vị trí thử xem, em thử ngồi vào vị trí này thay anh đi, nếu em nắm quyền thế như anh bây giờ đây, liệu em có dám bỏ qua lương tâm để làm chuyện trái luân thường đạo lý thế này không? Gia đình người ta mất con gái, người ta cũng đau lòng lắm chứ, vậy mà các người còn muốn con gái người ta chết không nhắm mắt, các người không thấy mình tàn nhẫn sao?”
Những lời này Hàn Thiệu Tông chỉ muốn chửi thẳng mặt Chu Ngọc Hồng, nhưng ông ta ngại Tô Tuyết nên cố gắng kiềm chế không hét lên, nhưng đối với Lý Hiếu Mỹ thì khác, ông ta không có gì để kiêng dè với vợ mình, nên đã trút toàn bộ lửa giận xuống đầu Lý Hiếu Mỹ.
Mà sự phát tiết này của ông ta khiến Lý Hiếu Mỹ lập tức cảm nhận được áp lực.
Không sai, nếu đổi lại là bà ấy đứng ra giải quyết chuyện này bà ấy cũng sẽ có áp lực lớn như vậy, khó đối diện nhất chính là lương tâm của mình.
Nhưng khi nghĩ tới Tô Tuyết, bà lại không đành lòng, dù sao cô cũng là đứa con gái bà ta vất vả lắm mới tìm được, nếu chỉ vì chuyện này mà mọi thứ trở nên công cốc, thì e là cả đời này bà ấy sẽ không còn cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ mẹ con với Tô Tuyết.
“Vậy phải làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao mới được đây…”
Nhìn Lý Hiếu Mỹ sốt ruột như con kiến trên chảo nóng, Hàn Thiệu Tông cũng hết cách.
Chuyện hôm nay ông ta chỉ có thể xin lỗi Tô Tuyết, dù có mất đứa con gái này, ít nhất con gái ông ta vẫn sống khỏe mạnh, còn con gái người ta giờ đang nằm trên giường với cơ thể lạnh lẽo, cả đời này không thể mở to mắt nữa rồi.
So với người nhà nạn nhân thì ông ta đã may mắn hơn nhiều rồi, ít nhất ông ta vẫn biết con gái mình bình yên vô sự.
Cùng thời gian này, bên ngoài bệnh viện, sau khi ngắt điện thoại, Chu Ngọc Hồng lại giáng cho Tô Tuyết một bạt tai.
“Thứ vô dụng, tao vốn tưởng sẽ trông cậy vào bố mẹ mày, mong bố mẹ mày cứu Tô Quân ra, nhưng giờ thì sao, bọn họ vốn chẳng hề quan tâm tới mày, trong mắt họ mày chỉ là món đồ chơi thừa thãi có cũng được không có cũng chẳng sao!”.