Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 222
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Lý Hiếu Mỹ, Trần Thanh Xuyên trở lại công ty và bận rộn với công việc của mình.
Tối hôm đó, khi anh trở về nhà, anh gặp Tô Tuyết và nói về việc ăn cơm với nhà họ Hàn.
Khi anh đề cập đến điều này, như dự đoán, Tô Tuyết đã sẵn sàng đồng ý.
Rõ ràng, bây giờ là một cơ hội rất tốt, tình cảm giữa Lý Hiếu Mỹ và Tô Tuyết đang rất tốt, điều này cũng khiến Tô Tuyết cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, khiến cô bớt phản đối nhà họ Hàn, cuối cùng đồng ý ăn bữa cơm với nhà họ Hàn.
Nhưng cô cũng nói rất rõ ràng: “Anh nhất định phải ở đó, anh không đi thì em cũng không đi.”
Trần Thanh Xuyên cười hỏi: “Làm sao thế, không có anh thì em sợ sẽ xấu hổ sao?”
Tô Tuyết nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên em không sợ xấu hổ, em chỉ muốn bọn họ hiểu, là bởi vì có Trần Thanh Xuyên anh nên em mới nguyện ý cùng bọn họ ăn cơm, nếu không em cũng không thèm để ý bọn họ là ai!”
Ý tứ của cô đã rất rõ ràng, trong lòng cô, Trần Thanh Xuyên mới là người thân thiết nhất với cô.
Hàn Thiệu Tông và Hàn Sương có quan hệ huyết thống với cô, nhưng vậy thì sao, con người sinh ra để lớn lên trưởng thành, và có tình cảm, tình cảm của cô đều nằm ở phía Trần Thanh Xuyên, cô không có quan hệ tình cảm gì với Hàn Thiệu Tông và Hàn Sương, cũng không có tình cảm sâu sắc với Lý Hiếu Mỹ.
Nếu Tô Tuyết đã nói như vậy, Trần Thanh Xuyên đương nhiên sẽ tham gia bữa tiệc gia đình này.
Nhưng chuyện đó để sau, còn bây giờ, cần phải làm một việc gì đó thiết thực hơn.
Buổi chiều ôm Lý Hiếu Mỹ, điện thoại di động quấy phá, cũng không phải Trần Thanh Xuyên không cảm nhận được, mặc dù Lý Hiếu Mỹ là mẹ vợ tương lai nhưng sự quyến rũ bà ấy cũng không phải là giả, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không nhịn được mà có suy nghĩ đó.
Tất nhiên, Trần Thanh Xuyên chưa phải là đồ súc sinh đó, anh vẫn rất đứng đắn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Tuyết, trên giường lớn chỉ có hai người bọn họ, như vậy thì đương nhiên không cần phải áp chế…
Sáng hôm sau, Trần Thanh Xuyên văn phòng công ty gọi cho Lý Hiếu Mỹ.
Sau khi nói chuyện Tô Tuyết đã đồng ý, Lý Hiếu Mỹ rất vui và liên tục nói những lời cảm ơn qua điện thoại.
Nhưng Trần Thanh Xuyên nói chỉ là việc nên làm thôi, sau đó thỏa thuận với Lý Hiếu Mỹ về thời gian cho bữa tiệc.
Sau khi thời gian được ấn định, Lý Hiếu Mỹ nhanh chóng liên lạc với gia đình bà.
Đương nhiên, Hàn Thiệu Tông không hề phản đối, mâu thuẫn giữa ông ta và Trần Thanh Xuyên còn chưa bắt đầu đã kết thúc, ngược lại, ông ta cảm thấy Trần Thanh Xuyên là một thanh niên trẻ tuổi có lý tưởng, cho nên rất vui vẻ.
Huống hồ Trần Thanh Xuyên thật sự là một thanh niên không tồi, có tư duy có năng lực và gia cảnh cũng tốt, anh là ứng cử viên hoàn hảo cho cô con gái Tô Tuyết của mình, thật sự là rất hợp ý.
Chẳng qua là bên Hàn Sương có ý kiến, nghĩ đến Trần Thanh Xuyên đã giở trò lưu manh với mình, cô ta liền cảm thấy khó chịu.
Kỳ thật sau đó bình tĩnh lại, cô ta đã suy nghĩ kỹ càng, nếu Trần Thanh Xuyên thật sự xâm phạm cô ta thì sẽ có rất nhiều cơ hội, nhưng trên thực tế Trần Thanh Xuyên lại không làm như vậy, khi cô ta nghĩ lại chi tiết lúc đó, cũng dễ dàng phát hiện trong chuyện này có hiểu lầm, có một số chuyện không phải Trần Thanh Xuyên cố ý, nhưng nếu đã xảy ra, anh đã dùng những thứ đó để hù dọa cô ta.
Cô ta đã đoán được chân tướng của sự việc, nhưng cô ta vẫn không muốn tha thứ cho Trần Thanh Xuyên dễ dàng như vậy.
Dù sao lúc đó cô ta đã chịu thiệt thòi, hơn nữa Trần Thanh Xuyên lại lưu manh nhân cơ hội này giả làm côn đồ để hù dọa cô ta.
Cho nên giờ phút này, cô ta biết Trần Thanh Xuyên không phải cố ý, nhưng cô ta vẫn một mực cho rằng Trần Thanh Xuyên giở trò đồi bại với cô ta.
Chỉ là dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên đoàn tụ của cả nhà, cô ta không thể vì chuyện này mà từ chối tham dự, làm vậy thật giống như không thích chị mình về nhà, cho nên dù có khó chịu đến đâu, cuối cùng cô cũng nhẫn nhịn, đồng ý tham dự bữa tiệc.
Cứ như thế, nhà họ Hàn tập trung đông đủ, ngoại trừ Hàn Thiếu Thái đang ở trong tù.
Lý Hiếu Mỹ vui vẻ gọi cho Trần Thanh Xuyên, sau đó thống nhất thời gian và địa điểm.
Địa điểm là ở Đại Minh Thánh Thiện, chủ yếu là để tiện cho Tô Tuyết, dù sao Tô Tuyết còn phải đi làm, cho nên tổ chức tiệc ở gần cô thì tiện hơn.
Tất nhiên, Hàn Thiệu Tông cũng có công việc, nhưng Lý Hiếu Mỹ cũng không cần giảng đạo lý với ông ta nhiều.
“Ông có đến hay không, nếu không đến, vậy thì coi như cả đời này ông không có cô con gái này là được rồi!”
Hàn Thiệu Tông rất bất lực, ông ta chỉ đưa ra một đề nghị nhỏ, hỏi xem có thể thay đổi thành phố hay không, dù sao thì thời gian của ông ta cũng rất eo hẹp.
Nhưng vợ lại quá kiên quyết, ông ta cũng không có cách nào, đành phải đồng ý.
Thời gian thôi mà, giống như sữa bò vậy, vắt là ra thôi.
…
Ba ngày sau, tại khu VIP của Đại Minh Thánh Thiện, bữa tiệc của nhà họ Hàn bắt đầu.
Trần Thanh Xuyên không đi cùng Tô Tuyết, ban đầu đã đồng ý đến đó cùng nhau, nhưng trên đường bị tắc đường nên họ đi riêng, họ hẹn gặp nhau ở lối vào của Đại Minh Thánh Thiện.
Tuy nhiên, tình trạng kẹt xe bên phía Trần Thanh không tệ lắm nên anh đã đến trước.
Trong khi chờ đợi Tô Tuyết, không ngờ, Hàn Thiệu Tông đã đến trước.
Sau khi Hàn Thiệu Tông xuống xe, rõ ràng ông ta không ngờ rằng sẽ gặp Trần Thanh Xuyên trước, vì vậy Hàn Thiệu Tông vô thức ngạc nhiên hỏi:
“Cậu… cậu cố ý chờ tôi à?”
Trần Thanh Xuyên không thèm cho ông ta chút mặt mũi: “Ông nghĩ hay quá đấy, tôi chờ con gái của ông thôi.” Nghĩ nghĩ một lát, anh lại bổ sung: “Con gái lớn!”
Trong lòng Hàn Thiệu Tông rất buồn bực, tên nhóc này chẳng coi ông ta là cán bộ gì cả, không nói đến chức vụ, tốt xấu gì ông ta cũng là bố vợ tương lai mà!
Nhưng cũng không còn cách nào khác, tuy rằng tiếp xúc với Trần Thanh Xuyên không nhiều lắm, nhưng ông ta cũng rất hiểu, tên nhóc này chỉ ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần nói chuyện tử tế thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì cả.
Nhưng nếu là đối cứng với anh, tên nhóc này giống như ớt bột vậy, có thể khiến người ta nghẹn chết đấy!
Vì vậy, ông ta cũng không thèm tranh cãi với Trần Thanh Xuyên nữa, trong lòng cứ tự an ủi không nên làm mất thân phận của mình.
Trần Thanh Xuyên sẽ không cố tình vạch lá tìm sâu, cho nên thấy Hàn Thiệu Tông không nói lời nào, anh cũng không nói gì nữa.
Trần Thanh Xuyên đứng ở cửa chờ Tô Tuyết đến, Hàn Thiệu Tông cảm thấy tiếp tục đối cứng như vậy với Trần Thanh Xuyên cũng không tốt, vì vậy cũng đứng ở cửa, n tìm một chủ đề thích hợp để làm dịu mối quan hệ.
Chỉ là chủ đề này thực sự không dễ tìm, nói về kinh doanh, ông ta là một quan chức chính phủ và Trần Thanh Xuyên là một thương nhân, điều này có chút cấm kỵ, việc chủ động nói về nó giống như cố ý bật đèn xanh cho Trần Thanh Xuyên.
Ông ta sẽ không làm những chuyện trái pháp luật đó.
Nói về tình cảm, ông ta cũng chẳng có tình cảm gì với Trần Thanh Xuyên, lần trước trong văn phòng của Trần Thanh Xuyên, họ suýt chút nữa đã đánh nhau!
Vì vậy, sau khi cân nhắc nhiều lần, ông ta cũng không thể tìm ra một chủ đề thích hợp.
Cũng may Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy vẻ lúng túng của Hàn Thiệu Tông, vì vậy anh đã chủ động tìm một chủ đề.
“Tô Tuyết thích ăn đồ ngọt, nhưng cô ấy sợ béo, cho nên đừng khuyên bảo gì, đến lúc đó cứ gắp nhiều đồ ngọt cho cô ấy.”
Chủ đề này rất hay, quan hệ giữa hai người lập tức xích lại gần nhau, dù sao cũng có Tô Tuyết làm “điểm chung”, Trần Thanh Xuyên cũng đề cập đến điểm yếu của Tô Tuyết, điều này khiến Hàn Thiệu Tông dễ dàng rút ngắn khoảng cách với Tô Tuyết hơn, điều này khiến ông ta rất phấn khích.
Chỉ là bình thường ông ta thật sự không giỏi đối nhân xử thế, từ câu trả lời của ông ta có thể thấy được.
Ngay sau đó, Hàn Thiệu Tông chắp tay sau lưng, giống như tác phong ngày thường, vẻ mặt không cười, ánh mắt thâm thúy, miệng không hé, chỉ “ừm” một tiếng, như thể cấp trên đang nghe cấp dưới báo cáo.
Nhìn thấy bộ dạng của ông ta, Trần Thanh Xuyên không nói nên lời: “Cũng may lần này người tới là dì, nếu là ông thì có khi đã chọc cho Tô Tuyết tức giận rồi, còn ở đây ra vẻ lãnh đạo nữa chứ, xì!”
Hàn Thiệu Tông cũng rất bất đắc dĩ, ra vẻ lãnh đạo gì chứ, ông ta thật sự là lãnh đạo mà, hơn nữa biểu hiện này là do thói quen thôi….