Rể Hổ Hào Môn

Chương 218


Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 218


Hy vọng có thể thả tên cướp cao lớn đi, không chỉ Tô Tuyết nghĩ như vậy, Lý Hiếu Mỹ cũng nghĩ như thế.
Hai người bọn họ thật sự cảm thấy tên cướp này cũng không đến nỗi nào, hơn nữa bọn họ cũng cảm nhận được lòng tốt của anh ta, cho nên mới đưa ra quyết định này.
Nếu tất cả họ đều đề xuất điều này, Trần Thanh Xuyên đương nhiên sẽ làm theo.
Vì vậy, sau khi sắp xếp cho Tô Tuyết và Lý Hiếu Mỹ nghỉ ngơi thật tốt trước, anh lái xe đến nơi giam giữ hai tên cướp.
Đương nhiên, vì đảm bảo an toàn cho hai mẹ con, anh đã đặc biệt bố trí người đảm bảo chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Sau khi đến nơi giam giữ bọn cướp, Trần Thanh Xuyên nhìn thấy hai tên cướp.
Lúc này, hai tên cướp đã bị đánh bầm dập, rõ ràng là Ngô Thế Hùng đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình làm.
Trần Thanh Xuyên không có bất kỳ sự bất mãn nào về điểm này, theo anh, đó là điều bình thường, nếu làm sai thì phải chịu trừng phạt.
Sau khi ra hiệu cho người của Ngô Thế Hùng dừng lại, Trần Thanh Xuyên gặp riêng tên cướp cao lớn.
Trong một căn phòng nhỏ, tên cướp cao lớn đang ngồi trên một chiếc ghế và không có gì trói buộc trên người cả.
Anh ta không cần phải bị trói nữa, hiện tại đã bị đánh mềm xương, cho dù có rời đi thì cũng không đi được bao xa.


Hơn nữa, với năng lực của Trần Thanh Xuyên, cho dù thân thể còn chưa bị đánh nát, anh ta cũng tuyệt đối không có khả năng trốn thoát trước mặt Trần Thanh Xuyên.
Sau khi châm một điếu thuốc, Trần Thanh Xuyên nhìn tên cướp cao lớn và hỏi tên anh ta.
Tên cướp cũng không giấu diếm, anh ta đã đến nước này rồi, giấu tên cũng không có ý nghĩa gì.
Sau đó, anh ta nói với Trần Thanh Xuyên rằng anh ta tên là Cao Đạt, và anh ta là một quản đốc công trường nhỏ từ nơi khác đến đây làm việc.
Trần Thanh Xuyên nhìn Cao Đạt: “Nếu anh là một quản đốc nhỏ có thể dẫn dắt hơn chục người, anh hẳn sẽ không thiếu tiền.

Vậy hôm nay anh bắt cóc hai người đó là có ý gì? Anh cố ý nhắm vào cái gì?”
Trần Thanh Xuyên phải tìm ra điểm này, dù sao thì cả anh và Hàn Thiệu Tông đều có thể bị uy hiếp rất nhiều chuyện.
Nhưng Cao Đạt hiển nhiên không có ý đó, sau đó anh ta hỏi Trần Thanh Xuyên: “Hút một điếu được không?”
Trần Thanh Xuyên liếc anh ta một cái, sau đó lấy ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng anh ta châm lửa.
Cao Đạt nói lời cảm ơn, sau khi tu vài hơi, lấy lại chút sức lực, nói: “Nếu có thể kịp thời nhận được tiền lương, tôi đương nhiên sẽ thoải mái làm một quản đốc nhỏ với lương hàng trăm nghìn một năm, vẫn có thể kiếm tiền.”
“Nhưng chúng tôi không có việc gì làm, cũng không có tiền công, chúng tôi ra ngoài đã nửa năm, các anh em cũng không có tiền thì làm sao về nhà, làm sao có thể cho vợ con chúng tôi ăn chứ?”
“Chúng tôi ra ngoài làm việc, mọi người đều kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền đều ký nợ, cũng không ai trả tiền, hoặc là nói công trường tạm thời không có tiền, hoặc là bảo chúng tôi đợi một lát, đợi tới đợi lui cũng đã một tháng rồi.”

“Anh hỏi tôi tại sao lại bắt cóc bọn họ, tôi cũng không muốn.

Bắt cóc là trọng tội nên bị trừng trị.

Tôi còn có vợ con, tôi không muốn bọn họ vì mình mà bị mang tiếng, nhưng tôi thực sự không thể làm gì được.

Anh biết không, sáng nay một đứa em trai ra ngoài với tôi để chạy một số việc vặt, nhìn thấy một quầy hàng ăn sáng bán bánh quẩy, nó đột nhiên nói với tôi rằng đã nửa năm rồi nó chưa được ăn bánh quẩy.”
“Lúc đó tôi chua xót lắm, đưa các anh em ra khỏi quê, trước khi đi tôi cũng dặn dò kỹ, phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, cuối năm quay về sẽ có thể cho cả nhà ăn tết vui vẻ, nhưng bây giờ, mấy anh em đi theo tôi còn không có đủ tiền ăn bánh quẩy, nói cho tôi biết, tôi làm sao mới có thể không phụ lòng mấy anh em ra ngoài cùng tôi chứ!
Nói đến đây, hai mắt Cao Đạt đẫm lệ, dùng sức lau đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, mỗi lần lau đi, hiển nhiên là anh ta thật sự tự trách mình, trong lòng cũng đau buồn chua xót đến cực hạn.
“Dân lao động như chúng tôi chẳng được đối xử tốt, quần áo bẩn thỉu, mệt mỏi, đi đâu người ta cũng nhìn, nhưng chúng tôi đã làm gì sai? Không có chúng tôi, mấy người có thể sống trong những tòa nhà cao tầng, nơi các người có thể khoe cuộc sống tốt đẹp của mình ư? Chúng tôi đang cung cấp sự an toàn cho cuộc sống của mấy người và chúng tôi đang nỗ lực xây dựng những ngôi nhà đô thị xinh đẹp cho mấy người, nhưng tất cả những gì mấy người cho chúng tôi là sự thờ ơ coi khinh.”
“Nếu coi khinh thì cũng không sao, chúng tôi có thể chịu sự bất bình đó, nhưng mấy người phải trả tiền công cho chúng tôi chứ!”
“Các người suốt ngày ăn ngon uống cay.


Ăn một bữa mấy trăm, mấy ngàn tệ rất nhẹ nhàng, nhưng các người có bao giờ nghĩ đến chúng tôi không? Vợ con trong nhà cũng cần phải ăn, chúng tôi cũng cần phải ăn, chẳng lẽ phải uống gió để sống ư…”
Khoảng thời gian sau đó, Cao Đạt đã khóc rất nhiều, tất cả đều là nỗi uất hận trong lòng.
Lúc đó anh ta xin một điếu nhưng từ đầu đến cuối anh ta chỉ hút vài hơi đầu rồi không hút nữa.
Lời phàn nàn bất bình của anh ta kết thúc khi điếu thuốc tự nhiên dập tắt.
Trần Thanh Xuyên châm cho anh ta một điếu thuốc khác, rồi lặng lẽ nhìn Cao Đạt.
Anh không rõ Cao Đạt nói thật, hay là giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ, cho nên anh cần xác minh, bởi vì nó liên quan đến kết quả xử lý Cao Đạt.

Nếu là thật thì dễ bàn rồi, nếu là cố ý giở trò giả bộ đáng thương…
“Nói cho tôi biết công trường của anh và Bên A nợ tiền của anh, tôi sẽ xác minh điều đó.”
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, Cao Đạt không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp trả lời câu hỏi một cách trung thực.
Nhưng câu trả lời của Cao Đạt khiến Trần Thanh Xuyên lập tức cau mày, thậm chí còn âm thầm nổi giận.
Bởi vì Cao Đạt nói với anh rằng chính công ty xây dựng thuộc Tập đoàn Đại Minh đã nợ lương họ.
Đối với tiền lương của những người lao động nhập cư, Trần Thanh Xuyên cũng đã đích thân tổ chức một cuộc họp, và nhiều lần ra lệnh không được trì hoãn.
Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng được rằng vấn đề khất nợ bên phía Cao Đạt lại đến từ Tập đoàn Đại Minh của anh.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Trần Thanh Xuyên vỗ vai Cao Đạt, ra hiệu cho anh ta nghỉ ngơi ở đây một lúc.
“Chuyện này nếu như được xác minh, tôi đương nhiên sẽ cho anh một lời giải thích phù hợp.”
Sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên trở lại xe, còn Ngô Thế Hùng đứng bên cạnh anh.
“Đây chẳng phải là quả báo sao? Quả báo sống, tập đoàn Đại Minh dưới trướng của tôi nợ tiền người ta, dồn ép họ đến chốn tuyệt vọng nên họ đã chọn cách bắt cóc.

Cuối cùng, bọn họ bắt cóc người phụ nữ của tôi và mẹ vợ tương lai của tôi, không phải quả báo thì là gì chứ?!”
Sắc mặt Trần Thanh Xuyên vô cùng u ám, giống như một con báo trước khi ăn mồi, tràn đầy sát ý kinh người, ngay cả Ngô Thế Hùng cũng cảm thấy khiếp sợ.
Tuy nhiên, Ngô Thế Hùng tin vào một điều, ông ta biết rằng Trần Thanh Xuyên sẽ không bao giờ nợ tiền lương của những người công nhân, vì vậy những người dưới quyền của Tập đoàn Đại Minh nhất định đang giở trò cắt xén.

Sau đó, ông ta nói với Trần Thanh Xuyên: “Sếp Trần, đừng lo lắng, hãy giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ cho anh lời giải thích thỏa đáng nhất!”
“Không!” Trần Thanh Xuyên vung tay lên, trực tiếp ngăn cản đề nghị của Ngô Thế Hùng.
Anh không cần Ngô Thế Hùng làm việc này cho mình, đương nhiên anh tin tưởng Ngô Thế Hùng có năng lực xử lý tốt chuyện này, nhưng anh không cần, anh phải tự mình làm, đào cho ra cái tên đã khất nợ tiền công nhân.
Anh không quan tâm đối phương có lai lịch ra sao, lý do là gì, tóm lại, kẻ nào dám quỵt lương của công nhân nhập cư, anh nhất định sẽ không tha, cho lũ sâu mọt đó biết sẽ phải trả giá đắt ra sao khi khất nợ cắt xén tiền lương của công nhân!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.