Rể Hổ Hào Môn

Chương 212


Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 212


Để ông cụ yên tâm ra đi, cuối cùng Lý Hiếu Mỹ đã rơi nước mắt đồng ý.
Vì thế, Tô Tuyết đã được gửi đến nhà họ Tô…
Chuyện sau đó thì Lý Hiếu Mỹ không nói gì, nhưng điều chắc chắn là Hàn Thiệu Tông là một người coi trọng tình cảm, ông ta và Lý Hiếu Mỹ được coi là người có tình thì sẽ thành người một nhà.

Nhưng Tô Tuyết đã ở trong nhà họ Tô và trở thành con gái của nhà họ Tô.
“Những năm đó cha con bé bận việc chính sự, vì muốn chứng minh cho người nhà thấy, cho dù không dựa vào quan hệ thông gia với người khác, ông ấy cũng có thể phấn đấu được, cho nên không có thời gian để tâm làm những việc khác, tôi cũng không thể tùy tiện quay về nhận con bé, sợ rằng sẽ gây rắc rối cho sự nghiệp của ông ấy.

Hơn nữa, tôi đã chú ý đến Tiểu Tuyết, con bé vẫn luôn luôn xuất sắc, vì vậy tôi đã để nó ở lại nhà họ Tô.”
“Bây giờ sự nghiệp của cha con bé cuối cùng đã đạt được chú thành tựu, và Tiểu Tuyết đã trưởng thành, vì vậy chúng tôi muốn có thể nhận lại Tiểu Tuyết.

Tất nhiên, chúng tôi không đến để hái quả, không phải chúng tôi thấy Tiểu Tuyết rất tốt nên mới đưa con bé về.”
“Chúng tôi chỉ nghĩ, cho dù con bé không muốn quay về nhà họ Hàn, chỉ cần chúng tôi có thể nhận nhau, cha con bé cũng sẽ rất vui vẻ…”
Khi bà ta nói những lời này, đôi mắt của Lý Hiếu Mỹ đã mờ đi vì nước mắt, có thể thấy bà ta thực sự cảm thấy có lỗi với Tô Tuyết.

Trần Thanh Xuyên lấy khăn giấy đưa cho Lý Hiếu Mỹ, Lý Hiếu Mỹ nói lời cảm ơn rồi nhẹ nhàng lau nước mắt.
Sau khi lau xong, bà nói với Trần Thanh Xuyên: “Mục đích tôi đến đây là hy vọng cậu có thể thuyết phục Tiểu Tuyết, không phải ép con bé nhận chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn cùng nhau ăn cơm như một gia đình, như vậy là tôi đã rất sung sướng rồi.”
“Tôi biết tình cảm của Tiểu Tuyết dành cho cậu, và tôi cũng biết cậu chỉ suy nghĩ cho Tiểu Tuyết.

Cậu là một người tốt, vì vậy chúng tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ, giúp thúc đẩy chuyện này và thực hiện mong muốn nhỏ bé của chúng tôi.

Xin cậu.”
Nói xong, Lý Hiếu Mỹ chuẩn bị đứng dậy và cúi đầu cảm ơn Trần Thanh Xuyên.
Là một vãn bối, Trần Thanh Xuyên không thể chịu nổi cái cúi đầu của Lý Hiếu Mỹ nên anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của bà và ngăn bà lại.
“Dì, chuyện này cháu đáp ứng với dì, cháu sẽ quay về khuyên Tiểu Tuyết, dì đừng làm như vậy, cháu chịu không nổi đâu…”
Dưới sự thuyết phục liên tục của Trần Thanh Xuyên, Lý Hiếu Mỹ ngừng cúi đầu và ngồi trở lại ghế sofa.
Đối với sự đồng ý giúp đỡ của Trần Thanh Xuyên, Lý Hiếu Mỹ thực sự rất biết ơn, nhưng bà ta cũng lo lắng nếu Tô Tuyết không đồng ý thì phải làm sao, dù sao thì trước đó có Hàn Sương và Hàn Thiếu Thái đã đắc tội với Trần Thanh Xuyên.
Hiện tại, Trần Thanh Xuyên không quan tâm, nhưng Tô Tuyết thì có, vì vậy Lý Hiếu Mỹ thực sự rất lo lắng.

Trần Thanh Xuyên nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của bà, trong lòng cũng hiểu: “Dì yên tâm, chuyện này cháu sẽ cố gắng hết sức, yên tâm, cháu sẽ sắp xếp tìm một chỗ nghỉ ngơi cho dù, nếu có tin tức gì thì cháu sẽ thông báo cho dì trong thời gian sớm nhất.”
Đối với biểu hiện và thái độ của Trần Thanh Xuyên, Lý Hiếu Mỹ rất tán thưởng và biết ơn, hiện tại bà ấy cũng tràn đầy thiện cảm với Trần Thanh Xuyên.

Dù sao chúng ta không thể nhìn người qua miệng của người khác mà phải bằng chính đôi mắt của mình.
Lý Hiếu Mỹ đã sống hơn bốn mươi năm, bà đã gặp nhiều người và trải nghiệm nhiều điều, bà tự tin ánh mắt của mình là chính xác, Trần Thanh Xuyên là một chàng trai tốt, về gia cảnh gì đó thì bà không quan tâm, chỉ cần anh quan tâm chăm sóc cho con gái của bà là được.
Hơn nữa, gia cảnh của Trần Thanh Xuyên không tồi, một thanh niên dám đối đầu với chồng của bà thì gia cảnh không tốt được sao…
Sau khi rời công ty, Trần Thanh Xuyên đã đích thân lái xe đưa Lý Hiếu Mỹ đến Đại Minh Thánh Thiện.
Sau khi sắp xếp Lý Hiếu Mỹ ở trong căn phòng tổng thống tốt nhất, Trần Thanh Xuyên dặn dò nhân viên một số điều, sau đó quay trở lại phòng gặp Lý Hiếu Mỹ: “Dì, cháu đã nói với họ rồi, nếu dì cần bất cứ điều gì thì cứ nói với họ, cứ coi nơi này như nhà mình, không cần khách sáo.”
Lý Tiểu Mỹ có chút ngượng ngùng: “Tôi tới là muốn nhờ cậu giúp đỡ, thế mà lại để cậu thu xếp cho tôi, chuyện này…”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười và nói rằng đều là chuyện nên làm mà, sau đó nói vài lời xã giao với Lý Hiếu Mỹ, rồi rời đi.
Sau khi rời Đại Minh Thánh Thiện, Trần Thanh Xuyên hút một điếu thuốc trong xe và suy nghĩ về vấn đề này.
Tất nhiên, anh phải nghiêm túc làm những gì Lý Hiếu Mỹ nhờ anh làm, và anh cũng cảm thấy việc Tô Tuyết nhận lại nhà họ Hàn cũng có lợi cho cô.


Chỉ là, Tô Tuyết có vượt qua chướng ngại nhỏ trong lòng hay không, anh thật sự không thể nói được.
Tàn thuốc bay tứ tung, Trần Thanh Xuyên khởi động xe, trực tiếp đi đến văn hóa Đông Tinh.
Rào cản nhỏ đó có vượt qua được hay không, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể đích thân hỏi Tô Tuyết thôi.
Sau khi đến Văn hóa Đông Tinh, Trần Thanh Xuyên đã đợi bên ngoài văn phòng của Tô Tuyết một lúc.
Bởi vì lúc này Tô Tuyết đang họp, hiển nhiên anh đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của cô cũng không thích hợp lắm.

Cũng may cuộc họp kết thúc sớm và các giám đốc điều hành hàng đầu của công ty bước ra khỏi văn phòng của Tô Tuyết.
Khi mọi người nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, họ đều nhiệt tình chào hỏi anh, dù sao họ cũng là người quen cũ và Trần Thanh Xuyên đã từng ở đây, vì vậy mọi người vẫn rất nhiệt tình.

Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến thân phận hiện tại của Trần Thanh Xuyên, ai lại không muốn để lại ấn tượng tốt với anh chứ.
Sau khi chào hỏi mọi người, Trần Thanh Xuyên bước vào văn phòng của Tô Tuyết.
Vừa vào văn phòng đã thấy Tô Tuyết bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tràn đầy mùi vị làm nũng: “Em cảm thấy bọn họ tôn trọng anh hơn em đấy, thoạt nhìn người ta còn tưởng anh là ông chủ của Văn hóa Đông Tinh đấy!”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười: “Làm sao có thể chứ, anh không phải là ông chủ của Văn hóa Đông Tinh, anh là một con ngựa của bà chủ Văn hóa Đông Tinh.”
Tô Tuyết hơi sững sờ, không hiểu Trần Thanh Xuyên có ý gì.

Mãi đến khi Trần Thanh Xuyên đi tới bên cạnh cô, hỏi cô: “Ngựa dùng để làm gì?”
Lúc này Tô Tuyết mới hồi tưởng lại, nhớ tới hành động tối hôm qua của hai người bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ: “Đáng ghét!!!”
Tô Tuyết vốn đã duyên dáng và quyến rũ, nhưng bây giờ hành động làm nũng của cô càng khiến người ta mê mẩn hơn.
Nhưng lần này Trần Thanh Xuyên đến đây không phải để thưởng thức sự quyến rũ của cô, mà là để thảo luận về một vấn đề nghiêm túc.
“Tiểu Tuyết, mẹ ruột của em Lý Hiếu Mỹ đang ở đây, bây giờ anh đã sắp xếp để bà ấy ở trong khách sạn Đại Minh Thánh Thiện.”
Tô Tuyết vốn còn đang làm nũng, nghe tin này thì lập tức thay đổi biểu cảm, trở nên có chút lãnh đạm.
Đương nhiên, sự thờ ơ này chắc chắn không phải đối với Trần Thanh Xuyên, mà là đối với Lý Hiếu Mỹ.
Cô khẽ cau mày, tức giận nói: “Bà ta đến đây không tìm tôi mà là trực tiếp tìm anh là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ làm chuyện ác với anh còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục bắt nạt anh à?!”
Sự đau lòng của Tô Tuyết khiến Trần Thanh Xuyên mỉm cười.
Anh đi đến sau lưng Tô Tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai thơm tho của Tô Tuyết, dùng hành vi của mình khiến cô thả lỏng, để cô không còn cảnh giác như vậy khi nói đến nhà họ Hàn nữa.
“Em nghĩ nhiều rồi, dì chỉ sợ em không gặp, cũng bởi vì chuyện của Hàn Sương và Hàn Thiếu Thái nên dì sợ em không gặp, cho nên mới tìm anh, hy vọng có thể gặp em một lần…”
“Anh nghĩ bà ấy sợ em tức giận, cho nên bảo anh thuyết phục em trước.”
“Nhưng mà, sau khi tiếp xúc, anh cảm thấy dì là người có nhân cách tốt, không phải loại sẽ chọc giận em đâu.”
“Cho nên anh đề nghị, em vẫn nên gặp mặt một lần, cũng đừng cảnh giác như vậy, dù sao dì cũng là mẹ ruột của em, bà ấy yêu em hơn bất cứ ai, sẽ không hại em đâu…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.