Rể Hổ Hào Môn

Chương 13: Không Ngờ Anh Ta Là Chủ Tịch


Bạn đang đọc Rể Hổ Hào Môn – Chương 13: Không Ngờ Anh Ta Là Chủ Tịch


“Tiểu Tuyết, lỗ tai mẹ có vẻ không được tốt cho lắm, con nói vị tân Chủ tịch của họ tên là gì cơ?”
Tai của Chu Ngọc Hồng luôn luôn thính, nhưng cái tên tân Chủ tịch mà Triệu Hồng Vũ vừa nói, khiến bà ta nghi ngờ không biết lỗ tai mình có phải bị điếc rồi hay không.
Khuôn mặt Tô Tuyết bàng hoàng, vô thức trả lời: “Cô ấy nói tên của vị tân Chủ tịch là Trần Thanh Xuyên?”
Lưu Chấn vả Tô Quân bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được vẻ kinh hoàng và hoảng loạn trong mắt của đối phương.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là Lưu Chấn có nhiều kinh nghiệm trong mọi tình huống, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Người trùng tên có rất nhiều, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên với nhau, hơn nữa cái tên Trần Thanh Xuyên kia cũng không có gì đặc biệt, vậy tại sao lại không được phép trùng tên?
Giữ một chút hy vọng này, họ lại chăm chăm nhìn vào bức rèm sân khấu đang chậm rãi kéo lên.
Bên dưới ánh đèn sân khấu, xuất hiện một đôi giày da sáng bóng, chiếc quần được cắt tỉa gọn gàng đập vào tầm mắt.
Lúc này, Lưu Chấn cảm giác cả trái tim anh ta cũng chậm rãi treo lên không khác gì bức rèm.
Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có một niềm tha thiết duy nhất, nhất định là trùng tên, phải trùng tên, ngàn vạn lần phải là trùng tên.
Lúc này, Tô Tuyết cũng bất giác nín thở, cô mở to mắt và chờ đợi khuôn mặt của vị tân Chủ tịch xuất hiện.
Tô Tuyết thật sự không thể nào nghĩ tới, gương mặt phía sau bức rèm sân khấu chính là tên bị cô coi là đồ phế vật trong suốt ba năm qua, cô nên đối mặt với chuyện này như thế nào đây?

Bức rèm được vén lên hoàn toàn, gương mặt của vị tân Chủ tịch chi nhánh cấp tỉnh của Tập đoàn Đại Minh cuối cùng cũng lộ diện.
Đẹp trai, tài năng, cương quyết… Có không ít nữ sinh vì khuôn mặt này mà mất bình tĩnh, không chỉ vì anh đẹp trai mà còn vì tuổi tác của anh cũng còn rất trẻ, đầy triển vọng và giàu có, nay còn được đảm nhiệm làm tân Chủ tịch của chi nhánh cấp tỉnh của Tập đoàn Đại Minh.
Tô Tuyết hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn này, cô bịt chặt miệng sợ bản thân mất bình tĩnh mà hét lên.

Dù có thể nào cô cũng không nghĩ tới chồng cũ mình lại là vị tân Chủ tịch chi nhánh cấp tỉnh của Tập đoàn Đại Minh.
“Điều này không thể nào, hoàn toàn không có khả năng, không phải mọi người nói vị tân Chủ tịch này là phú nhị đại sao? Sao bây giờ lại là tên phế vật này… Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, không có khả năng!”
Người anh em mà Lưu Chấn vẫn luôn nhắc đến thật ra là Trần Thanh Xuyên, người đã bị anh ta chà đạp hết lần này đến lần khác.

Nhưng điều mà anh ta không thể chấp nhận đó chính là kể từ nay về sau anh ta sẽ phải chấp nhận sự trả thù từ Tập đoàn Đại Minh.
Anh ta đã vô cùng kiêu ngạo đạp lên Trần Thanh Xuyên, dốc hết sức đào từng ngóc ngách từng suy nghĩ của Trần Thanh Xuyên, vì vậy anh ta là người rõ ràng hơn bất cứ ai khác.

Vốn dĩ, đối đầu với tên phế vật đó sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian, nhưng bây giờ, phế vật đó đã trở thành tân Chủ tịch, phải đối phó như thế nào đây?
“Tiểu Quân, Tiểu Quân, mau nói cho mẹ biết, có phải mắt mẹ có vấn đề gì không?”

Chu Ngọc Hồng nắm lấy tay Tô Quân, hy vọng cậu ta có thể cho bà ta một câu trả lời khiến bà ta an tâm.
Nhưng trong lòng của Tô Quân bây giờ cũng vô cùng hoang mang, làm sao cậu ta có thể cho bà ta một câu trả lời.
Tân Chủ tịch, anh rể cũ của cậu ta là tân Chủ tịch chi nhánh cấp tỉnh của Tập đoàn Đại Minh, với khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ.

Và trên sổ ghi công của việc biến anh rể thành anh rể cũ, có một nét vẽ rất sâu và mạnh mẽ của cậu ta, dù có thế nào cũng không thể xóa được!
Lúc này, cậu ta thật sự rất muốn khóc nhưng không có nước mắt, lại càng tiếc hận ruột gan của mình, một người anh rể với khối tài sản hàng trăm tỷ…
Trên sân khấu, Trần Thanh Xuyên nhiệt tình giới thiệu bản thân với mọi người, trong khi cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây tối nay, anh cũng rất kỳ vọng vào tương lai của công ty và đã công bố một số kế hoạch đầu tư, số tiền đầu tư của mỗi kế hoạch là hơn mười tỷ đồng.

Loại hào phóng này tuyệt đối là điên cuồng và chấn động, khán giả đều đứng lên tán thưởng, cổ vũ cho Tập đoàn Đại Minh!
Sau bài phát biểu, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Là một ông chủ lớn, dù thân phận của Trần Thanh Xuyên có cao quý đến đâu, anh cũng cần nâng ly chúc mừng từng bàn, đó là phép lịch sự.
Nhưng bất kể anh đi đến bàn nào, tất cả những người ở bàn đó đều sẽ đứng lên, trên khuôn mặt của họ tràn ngập những nụ cười ấm áp.

Chu Ngọc Hồng nhìn thấy nụ cười này, trong lòng bà ta đầy chua xót, bà ta còn nhớ rõ, tối hôm qua khi bà ta giới thiệu Lưu Chấn với bạn bè thân thích, những người thân đó cũng cũng kính rượu Lưu Chấn với nụ cười này.

Lúc đó trong lòng bà ta không biết có bao nhiêu tự hào!
Nếu Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết không bị ép phải ly hôn, thì đương nhiên bà ta sẽ được hưởng vinh quang tối cao ngày tối nay, nó còn nhiều hơn cả vinh quang mà bà ta được hưởng đêm qua.

Trong mắt của Tập đoàn Đại Minh, Tập đoàn Thịnh Lưu thậm chí còn không bằng một sợi tóc…
Sau khi nâng ly từng bàn, cuối cùng Trần Thanh Xuyên cũng đến bàn của Tô Tuyết.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên đến, trên mặt Tô Tuyết đầy vẻ xấu hổ, cô từng nhận xét Trần Thanh Xuyên bản chất vô dụng, nhưng bây giờ anh đã biến thành một vị tân Chủ tịch cao cao tại thượng, điều này khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Nếu Trần Thanh Xuyên dùng những chuyện quá khứ để tát vào mặt cô…!Cô thật sự không biết mình có thể chịu đựng được sự xấu hổ này hay không.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Trần Thanh Xuyên chỉ nâng ly lên, chạm nhẹ vào ly của cô, nói: “Cảm ơn Tô tổng.”
Hai tiếng “Tô tổng” này đã khiến Tô Tuyết thành công nhận ra rằng giữa cô và Trần Thanh Xuyên đã có một khoảng cách rất lớn.

Họ không còn là vợ chồng, dù mới sáng hôm qua nhưng hiện giờ họ đã cắt đứt toàn bộ quan hệ.
Từ hôm nay trở đi, giữa bọn họ chỉ có Trần tổng và Tô tổng, không có tên phế vật và Tiểu Tuyết.
Sau khi nâng ly kính rượu Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên lại nâng ly với Lưu Trường Hà.

“Cảm ơn Lưu tổng đã bán Tập đoàn Thịnh Lưu cho tôi với giá ba ngàn vạn, buổi trưa hôm qua tôi đã giao quyền cho người đến tiếp quản Tập đoàn Thịnh Lưu, mà thủ tục cũng đã hoàn thành xong cả rồi, bảo đảm không còn bất kỳ liên quan gì đến Lưu tổng.

Tất nhiên tôi tin Lưu tổng là người có năng lực, cho nên nếu như Lưu tổng không ngại làm tân Phó Chủ tịch Tập đoàn Lưu Thịnh, tôi rất hoan nghênh.”
Vẻ mặt Lưu Trường Hà tức giận đến mức tái xanh, ông ta tức đến mức muốn nôn ra máu.
Ông ta cảm thấy Trần Thanh Xuyên đúng là lừa người quá đáng, vô duyên vô cớ cướp công ty của ông ta, bây giờ còn châm chọc mỉa mai ông ta, đúng là khốn nạn!
Nhưng ông ta vẫn không dám nói gì, suy cho cùng Trần Thanh Xuyên nắm trong tay hành vi phạm pháp của ông ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy ông ta vào tù.
Mà lúc này, Lưu Chấn lại kinh ngạc nói: “Ý gì vậy, điều anh vừa nói là có ý gì, cái gì ba ngàn vạn?”
“Ý gì?” Trần Thanh Xuyên nhìn về phía Lưu Chấn: “Có ý gì chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu sao? Buổi chiều hôm trước tôi đã cảnh cáo anh, trong hai mươi tư giờ Tập đoàn Thịnh Lưu sẽ đổi chủ, nhưng anh cho rằng khả năng tôi đổi tên lớn hơn, không phải sao?”
“Tôi còn nhớ rõ, lúc nãy trước cửa phòng thay đồ anh liên tục hỏi tôi rốt cuộc đổi thành tên gì.

Được thôi, không phải anh muốn biết đáp án sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không hề đổi tên, tôi chỉ đổi chủ của Tập đoàn Thịnh Lưu mà thôi!”
Sau khi Lưu Chấn nhận được câu trả lời mang đầy tính áp bức này, vẻ mặt anh ta lập tức trắng bệnh.
Tập đoàn Thịnh Lưu với giá thị trường hơn ba tỷ, bị Trần Thanh Xuyên mua chỉ với giá ba ngàn vạn, còn chưa bằng một phần mười!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.