Rể Cuồng

Chương 33Bá Đạo


Đọc truyện Rể Cuồng – Chương 33Bá Đạo

Lâm Chi Diêu và Tôn Tuấn Khải vừa uống xong mấy ly, Trần Viên Viên thay đồ xong thì đi với Katy ra ngoài. Khi Trần Viên Viên đi ra ngoài thì tất cả bạn học của cô đều khiếp sợ, những bạn học nam trợn tròn mắt.

Lúc này Trần Viên Viên mặc váy ngắn mỏng viền ren màu đen, nổi bật làn da trắng nõn, hai chân gầy gợi cảm, giày cao gót màu đen, mắt kính to đổi thành kính sát tròng, tóc đuôi ngựa biến thành tóc dài uốn cong, cả người vô cùng xinh đẹp gợi cảm.

Lâm Chi Diêu quan sát Trần Viên Viên, cũng không khỏi sáng mắt, anh kéo Trần Viên Viên ngồi xuống bên cạnh mình nói: “Em xem, không phải cách ăn mặc như vậy rất xinh đẹp sao, mỗi ngày em cứ mặc đồ giống như con trai làm gì? Ha ha…”

Không chỉ Lâm Chi Diêu và mọi người khiếp sợ, sau khi Katy trang điểm cho cô xong thì ngay cả Trần Viên Viên nhìn mình trong gương cũng vô cùng giật mình. Vô cùng xinh đẹp, ngoại trừ gợi cảm hơn hoa khôi giảng đường của trường học bọn họ thì còn có khí chất. Ở trước mặt Lâm Chi Diêu, Trần Viên Viên cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâm Chi Diêu.

“Đến đây, mọi người cùng cụng ly nào, chúc mừng Viên Viên sinh nhật vui vẻ…” Lâm Chi Diêu nâng ly nói với mọi người.

Tất cả mọi người cùng cụng ly với Lâm Chi Diêu chúc mừng Trần Viên Viên.

Khi qua ba lượt rượu, Katy đột nhiên đi đến bên cạnh Lâm Chi Diêu nhỏ giọng nói: “Lâm Tổng, tổng giám Van Cleef & Arpels châu Á muốn chào hỏi anh, ba ngày trước anh ta đã hẹn trước với anh, một tiếng trước anh ta đã đến Thiên Hải, vừa rồi đã đến cửa khách sạn…”


Lâm Chi Diêu nhíu mày: “Cô không nói với anh ta hôm nay sinh nhật em gái tôi sao? Không rảnh, nói anh ta chờ đi…”

Lúc Katy đi đến trước mặt Lâm Chi Diêu nói chuyện thì tất cả mọi người yên tĩnh lại, mặc dù Katy nói rất nhỏ nhưng ai cũng nghe thấy được. Lúc này trong lòng bọn họ đang sóng to gió lớn.

“Trời ơi, tổng giám của Van Cleef & Arpels châu Á đó, anh trai của Viên Viên lại không muốn gặp…” Trong lòng Tiểu Thiến điên cuồng hét lên.

“Nam thần, tuyệt đối là nam thần, sau này nam thần của tôi là anh trai của Viên Viên, ai cũng không thể giành với tôi!” Trong lòng Tiểu Thiến kích động muốn chết, cô ngồi bên cạnh Lâm Chi Diêu nên nghe rõ hơn bất cứ ai!

Nhưng Lâm Chi Diêu vừa nói xong thì đột nhiên tiếng động cơ của xe thể thao vang lên ở cửa khách sạn truyền đến. Ngay sau đó một chiếc xe Bentley màu đen mới tinh dừng lại ở cửa khách sạn. Một người đàn ông anh tuấn mặc đồ tây màu đen bước từ trên xe xuống.

Vẻ mặt của người đàn ông mang theo ý cười đi đến trước mặt Lâm Chi Diêu cười nói: “Lâm Tổng, tôi xin lỗi vì đã không mời mà đến, tôi tên là Cung Nghị. Vừa rồi tôi cũng nghe nói hôm nay là sinh nhật em gái anh, tôi đi vội vàng nên không mang theo quà tặng gì, chỉ mang theo bộ trang sức mới nhất của chúng tôi mà thôi, vẫn chưa đưa ra thị trường, vậy tặng cho cô Viên Viên làm quà sinh nhật, hy vọng cô Viên Viên không ghét bỏ…”

Cung Nghị nói xong thì mở hộp ra, sau đó một bộ trang sức bạch kim gồm bông tai và dây chuyền sáng lấp lánh hiện ra ở trước mắt mọi người. Sau đó anh ta rất cung kính đưa tới trước mặt Trần Viên Viên: “Cô Viên Viên, sinh nhật vui vẻ…”

“Quá… Quá quý giá rồi, tôi… Tôi không thể nhận…” Trái tim Trần Viên Viên sắp nhảy lên cổ họng. Cô cũng không dám nghĩ đến giá trị món quà của tổng giám Van Cleef & Arpels châu Á, chỉ sợ cả đời này cô không kiếm đủ.

Lâm Chi Diêu thấy Trần Viên Viên từ chối thì cười đưa hộp đến trước mặt cô nói: “Nhận đi, hiếm khi anh Cung Nghị của em có lòng, còn không cảm ơn anh Cung Nghị của em đi…”

Trần Viên Viên thấy Lâm Chi Diêu nói vậy thì lập tức hiểu được, mặc dù tổng giám Van Cleef & Arpels châu Á trước mặt này cũng phải khách sáo với Lâm Chi Diêu. Vì thế cô ngọt ngào nói với Cung Nghị: “Cảm ơn anh Cung Nghị…”

Cung Nghị thấy Trần Viên Viên nói cảm ơn thì lập tức xua tay vội vàng nói: “Việc nhỏ thôi, hôm nay cũng không biết sinh nhật của cô, sang năm tôi sẽ chuẩn bị món quà tốt hơn…”

Trần Viên Viên hoàn toàn không có kinh nghiệm giao tiếp với mấy nhân vật lớn như Cung Nghị, nhưng cô không thể vứt mặt mũi của Lâm Chi Diêu. Vì thế cô mỉm cười, gật đầu ngồi xuống.


Lâm Chi Diêu thấy Cung Nghị đã tặng quà, cũng chạy đến đây. Tìm mọi cách nói chuyện với anh. Vì thế anh nói với mấy bạn học Trần Viên Viên: “Xin lỗi mọi người, anh có nhiều việc nên không thể chơi với mọi người được. Sau này anh có thời gian thì sẽ mời mọi người…”

Lâm Chi Diêu nói xong, các bạn học lập tức nói: “Anh, anh cứ làm việc đi, tụi em không sao cả…”

“Đúng vậy, anh cứ làm việc đi, tụi em là bạn tốt của Viên Viên hảo bằng hữu, tụi em sẽ quan tâm Viên Viên, anh cứ yên tâm…” Tiểu Thiến cũng nhanh chóng cười nói với Lâm Chi Diêu, còn ôm cánh tay Trần Viên Viên.

Lâm Chi Diêu gật đầu đứng dậy nói với Tôn Tuấn Khải nói: “Tuấn Khải, cậu là nam sinh, hôm nay giúp Viên Viên quan tâm mọi người thật tốt, lát nữa bọn họ ăn cơm xong thì cậu đưa bọn họ lên lầu ca hát, buổi tối cũng có thể ngủ ở đây, cậu giúp đỡ Viên Viên sắp xếp đi…”

Tôn Tuấn Khải nghe vậy thì kích động nhanh chóng gật đầu, vỗ ngực bảo đảm: “Ừm ừm, anh yên tâm đi, mọi chuyện đã có em, anh cứ làm việc của mình đi…”

“Được rồi, tôi đi đây, mọi người chơi vui vẻ…” Lâm Chi Diêu cụng ly với mấy bạn học của Trần Viên Viên một lúc thì xoay người rời đi… Nhưng Lâm Chi Diêu đi rồi, bầu không khí cũng vô cùng kỳ lạ. Trước kia những bạn học của Trần Viên Viên chướng mắt Trần Viên Viên thì đột nhiên phát hiện thì ra mình vốn không với tới người ta. Trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp.

Mà người hối hận nhất là Tôn Tuấn Khải. Khi Lâm Chi Diêu đi rồi, anh ta ngồi xuống bên cạnh Trần Viên Viên, ngay cả bạn gái ba năm của mình cũng hoàn toàn mặc kệ.

Bạn gái của Tôn Tuấn Khải cũng rất xinh đẹp, nhưng sau khi Trần Viên Viên thay trang phục tinh xảo và trang điểm thì cô ta không thể so sánh được, đừng nói đến gia đình thì càng không thể nào so sánh nổi.

Cô ta biết rõ Trần Viên Viên thích Tôn Tuấn Khải hơn bất cứ ai, lúc trước cô ta và Tôn Tuấn Khải ở bên nhau thì còn cười nhạo Trần Viên Viên. Mà mười mấy người trên bàn này không có ai nói chuyện với cô ta cả.


Trong lòng cô ta vô cùng tức giận, cô ta thấy Tôn Tuấn Khải chạy đến bên cạnh Trần Viên Viên thì sắc mặt tím lại. Lúc cô ta muốn nổi bão nhưng lại không có lá gan nổi bão. Nếu cô ta dám đắc tội với Trần Viên Viên thì cô ta không dám nghĩ đến hậu quả, anh trai của Trần Viên Viên thật sự rất mạnh. Nếu anh biết cô ta bắt nạt em gái mình, Cô ta nghĩ đến đây thì cả người run lên.

Cô ta nghĩ đến đó thì đứng dậy đi đến trước mặt Trần Viên Viên cụng ly: “Viên Viên, chúc cô sinh nhật vui vẻ, tôi còn có việc nên tôi đi trước…”

“Ừ…” Trần Viên Viên ừ một tiếng, cô nhìn cô gái cướp người mình thích lại ăn nói khép nép với mình thì trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.

Cô ta đi rồi thì Trần Viên Viên nhìn về phía Tôn Tuấn Khải từ từ nói: “Tuấn Khải, anh không đưa bạn gái mình về sao?”

Tôn Tuấn Khải nghe vậy thì sửng sốt một chút, sắc mặt phức tạp nói: “Không tiễn, thật ra chúng tôi đã chia tay lâu rồi, hiện tại chỉ là bạn bè bình thường…” Tôn Tuấn Khải không thèm đứng dậy.

Người bạn gái của anh ta nghe vậy thì trong lòng run lên, cô ta lập tức hiểu được ý của Tôn Tuấn Khải. Nhưng lúc này cô ta không dám gây chuyện trong tiệc sinh nhật Trần Viên Viên, lặng lẽ nắm chặt hai tay lại rồi rời đi… Cô tiếp tục ở lại thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

“Hai người chia tay? Ha ha…” Trần Viên Viên tiếp tục hỏi Tôn Tuấn Khải… Vẻ mặt Trần Viên Viên nhìn về phía Tôn Tuấn Khải vô cùng trào phúng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.