Đọc truyện Rể Cuồng – Chương 175: Mẹ Ruột Của Thẩm Mộng Thần
“Mẹ…Cảm ơn mẹ.
Xin mẹ hãy yên tâm, đời này con sẽ không để Mộng Thần và mẹ chịu khổ nữa đâu.
Hai ngày này đúng là oan ức cho mẹ rồi…” Lâm Chi Diêu nhìn Vương Thu Cúc nói.
Vương Thu Cúc vội vàng xua tay: “Không oan ức, không oan ức, con có tiền đồ mẹ vui mừng còn không kịp nữa lấy đâu ra oan ức chứ? Sau này mẹ chính là mẹ ruột của con.
Mẹ sẽ đối xử tốt với con và Mộng Thần suốt đời suốt kiếp.
Chi Diêu, con làm việc của con trước đi, mẹ đi đây.
Mẹ cũng không về nhà, cũng không nói với Mộng Thần…Con bận việc của con đi.” Vương Thu Cúc vội vàng nói với Lâm Chi Diêu, vừa nói vừa lau nước mắt, hít thật sâu.
Vương Thu Cúc nói xong thì rời đi.
Năm phút sau Giang Hằng nói với Lâm Chi Diêu: “Đại ca, dì Vương đã ra khỏi tiểu khu rồi, là bảo vệ lái xe đưa dì ấy đi.
Anh yên tâm, em tin dì Vương sẽ không nói gì với chị dâu đâu, dù sau thì dì ấy cũng không có lý do gì để làm như vậy…”
“Ừm…!Được rồi, vậy thì cứ thế đi, ngày kia mọi thứ như cũ, các người sắp xếp cho ổn thỏa.
Tôi về đây…mọi việc giao cho các người.
Mọi người đừng làm tôi thất vọng nữa đấy!” Lâm Chi Diêu nghiêm túc nói.
“Dạ!” Mấy ông lớn vội vàng cúi đầu đồng ý.
Bắt đầu từ bây giờ trong vòng hai mươi bốn tiếng bốn người bọn họ sẽ thay phiên nhau chuẩn bị cho buổi lễ trọng ngày mốt, không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Lâm Chi Diêu về nhà lúc mười giờ rưỡi tối, sau khi Thẩm Mộng Thần thấy Lâm Chi Diêu trở lại, thì nghi ngờ hỏi: “Mẹ đâu? Sao mẹ không về cùng anh?”
Lâm Chi Diêu cười nói: “Mẹ đi tham dự buổi tiệc từ thiện với vợ của chủ tịch Lý, tối nay sẽ không về.
Ngày mai cũng rất bận rộn, buổi tiệc từ thiện kia đã tổ chức được hai ngày, mẹ đi chung với vợ của chủ tịch Lý rất vui vẻ, em cứ yên tâm đi…”
“Ồ, hóa ra là như vậy…” Thẩm Mộng Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô rất hiểu tâm trạng kia của Vương Thu Cúc, dù sao trước đây Vương Thu Cúc cũng chưa bao giờ tham gia mấy kiểu tiệc rượu cao cấp như thế.
Lần này còn không phải sao? Vương Thu Cúc phấn khích đến nỗi không nói với cô một tiếng nào.
Lâm Chi Diêu thấy Thẩm Mộng Thần không nghi ngờ gì, trong lòng cũng yên tâm.
Đột nhiên anh ôm lấy Thẩm Mộng Thần, Thẩm Mộng Thần thét lên kinh hãi: “Anh…!Anh làm gì thế? Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn đâu…Mau bỏ em xuống…”
Lâm Chi Diêu cười hi hi nói: “Vợ à, đêm nay mẹ không có ở nhà.
Không phải hai ta có thể thoải mái hưởng thụ thế giới của hai người rồi sao? Tối nay em có thể kêu lên thành tiếng, có kêu lớn hơn nữa cũng không ai biết đâu…”
Thẩm Mộng Thần đỏ bừng mặt, vô cùng xấu hổ nện lên ngực Lâm Chi Diêu: “Anh…!Anh mới kêu ra tiếng đấy.
Sao anh lại có thể nói ra được mấy lời như vậy chứ? Mắc cỡ chết đi được…”
“Ha ha ha…” Lâm Chi Diêu cười to sau đó ôm Thẩm Mộng Thần đi lên lầu nhưng Thẩm Mộng Thần vẫn giãy dụa.
Sau khi vào phòng Lâm Chi Diêu liền muốn cởi quần áo làm việc, Thẩm Mộng Thần đột nhiên đỏ mặt cắn môi nói với anh: “E hèm.
Mẹ nói rồi, vết thương của anh chưa khỏi hẳn, bảo em ít làm việc kia với anh…Ông xã, nếu không chúng ta đừng làm nữa nhé, vết thương của anh thật sự chưa lành hẳn đâu…” Mặt Thẩm Mộng Thần đỏ đến nỗi sắp chảy nước…
Lâm Chi Diêu không để ý lắc đầu, vỗ giường nói: “Không sao, vậy em phải chịu cực một chút…Em ở trên, anh ở dưới, không phải được rồi sao?”
Thẩm Mộng Thần nghe Lâm Chi Diêu nói vậy, rất muốn chui đầu xuống đất…Tư thế kia xấu hổ cỡ nào chứ, nhưng cô cũng không dám thật sự để Lâm Chi Diêu quá dùng sức, nên cuối cùng đành phải cúi đầu nhận mệnh dưới sự uy hiếp của Đại Ma Vương nào đó…
…
Mười một giờ đêm, Vương Thu Cúc tìm được một khách sạn trong thành phố Nam Giang, nhưng bà ta không hề ngủ được.
Bà ta tuyệt đối không ngờ Lâm Chi Diêu lại là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu.
Hơn nữa tình cảm của Lâm Chi Diêu đối với Thẩm Mộng Thần lại sâu đậm như vậy.
Trong lòng bà ta ngập tràn cảm động, bởi vì trên thế giới này e rằng không ai hiểu rõ Lâm Chi Diêu đã cực khổ thế nào trong hơn một năm ở rể nhà bà ta, mà tất cả những đau khổ đó đều do bà ta ban tặng.
Nghĩ tới đây Vương Thu Cúc vừa hối hận lại vừa tự trách, giơ tay lên vả mạnh vào miệng: “Vương Thu Cúc ơi là Vương Thu Cúc, bà đúng là có mắt như mù.
Một đứa con rể tốt như vậy, sao bà lại nhìn nhầm cho được…haiz”
Sau khi vả miệng mình xong trong lòng Vương Thu Cúc lại vui mừng khôn xiết: “Ha ha con rể của Vương Thu Cúc tôi lại là chủ tịch lớn của tập đoàn Cửu Châu! Ha ha ha, nửa đời sau của bà đây cần phải lo lắng nữa rồi.
Ha ha, Thu Nhã, cậu có biết không, con gái của chúng ta đã tìm được một anh hùng cái thế, ha ha…”
Vương Thu Cúc đang cười đột nhiên sửng sốt: “Thu Nhã?”
Khi Vương Thu Cúc nhắc tới hai chữ này, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
`Suy nghĩ của bà ta bỗng quay về hơn hai mươi năm trước, lúc đó Lãnh Thu Nhã – người bạn thân nhất của bà ta ôm một đứa bé mới sinh, quỳ trước mặt bà ta cầu xin bà ta làm mẹ ruột của đứa bé, nuôi nó lớn khôn.
Tuy Vương Thu Cúc cũng thích người bạn trai của Lãnh Thu Nhã nhưng dù sao người đàn ông đó cũng đã có con với Lãnh Thu Nhã, mà nếu bảo bà ta gã cho người đàn ông kia còn nuôi con của người khác thì ít nhiều gì trong lòng bà ta cũng có cái gai nên Vương Thu Cúc không đồng ý, nhưng Lãnh Thu Nhã cứ quỳ mãi trước cửa nhà bà ta một suốt đêm, cuối cùng Vương Thu Cúc cũng mềm lòng đồng ý.
Sau khi giao con cho Vương Thu Cúc, ngày hôm sau Lãnh Thu Nhã đã bị người nhà họ Lãnh dẫn đi.
Từ đó về sau đã hơn hai mươi năm hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.
Sau đó Lãnh Thu Nhã tự nhiên liên lạc với bà ta, nhưng lúc đó sau khi Vương Thu Cúc kết hôn, thì phát hiện đời này bà ta không thể sinh con được nên đành nuôi con của Lãnh Thu Nhã.
Lúc nuôi đứa con này bà ta cực kỳ căm giận Lãnh Thu Nhã, huống chi bởi vì việc này mà nhà họ Vương đã đuổi Vương Thu Cúc ra khỏi nhà.
Vì thế từ đó về sau Vương Thu Cúc trút một phần tức giận lên đầu Thẩm Mộng Thần, phần còn lại thì trút lên người Lãnh Thu Nhã.
Vương Thu Cúc biết nhà họ Lãnh canh chừng Lãnh Thu Nhã rất nghiêm ngặt, đời này bà ta cũng sẽ không thể đến Nam Giang.
Vì vậy Vương Thu Cúc chưa từng đi gặp Lãnh Thu Nhã, muốn mượn việc này khiến Lãnh Thu Nhã đau khổ, để Lãnh Thu Nhã nếm thử cảm giác đau khổ mà Vương Thu Cúc đã từng chịu đựng khi sống trong nhà họ Thẩm ở Nam Giang.
Nhưng năm nay Vương Thu Cúc trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là bây giờ sau khi bà ta đã sống tốt hơn, lúc nhớ lại khoảng thời gian sống vui vẻ với Lãnh Thu Nhã, bà ta sẽ không đành lòng.
Dù sao Thẩm Mộng Thần cũng là con ruột của Lãnh Thu Nhã.
Bao nhiêu năm nay bà ta vẫn luôn giấu diếm Thẩm Mộng Thần, nói Lãnh Thu Nhã đã chết từ lâu rồi, nhưng thực tế Lãnh Thu Nhã vẫn còn sống, mà với thực lực hiện giờ của Lâm Chi Diêu sau này Thẩm Mộng Thần chắc chắn phải đến nhà họ Thẩm một lần.
Mẹ con bọn họ gặp nhau chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Hơn nữa Vương Thu Cúc cũng biết e là mấy năm nay Lãnh Thu Nhã sống cũng chẳng sung sướng gì.
Cơn tức trong lòng bà ta cũng tiêu tan gần hết.
Hai mươi năm rồi, có hận cỡ nào cũng sẽ phai mờ thôi.
Vương Thu Cúc thở dài một hơi, hơn nữa ngày mốt Lâm Thiên Hạo sẽ long trọng cầu hôn Thẩm Mộng Thần trước toàn thành phố Nam Giang.
Ngày đó Thẩm Mộng Thần sẽ trở thành người phụ nữ cao quý hạnh phúc nhất thành phố Nam Giang.
Vì vậy trong ngày trọng đại như vậy Vương Thu Cúc cũng muốn Lãnh Thu Nhã-mẹ ruột của Thẩm Mộng Thần đến chứng kiến.
Vương Thu Cúc lấy điện thoại di động ra bấm dãy số mà bà ta vốn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gọi.
Vương Thu Cúc đợi một hồi đầu bên kia truyền tới giọng nói rất êm tai của người phụ nữ: “A lô, xin chào? Xin hỏi ai đấy?”
Vương Thu Cúc thoáng dừng lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Xin chào Thu Nhã, tớ là Thu Cúc…”
Cộp…Vương Thu Cúc nghe được tiếng điện thoại rơi xuống đất truyền từ đầu bên kia tới..