Rể Cuồng

Chương 160Cùng Thẩm Nhược Tuyết Chơi Một Trò Chơi


Đọc truyện Rể Cuồng – Chương 160Cùng Thẩm Nhược Tuyết Chơi Một Trò Chơi

Vì để Thẩm Nhược Tuyết hoàn toàn buông bỏ tâm lý phòng bị, Lâm Chi Diêu lại lùi lại một bước, cố tình cúi thấp đầu hơn nữa.

Thẩm Nhược Tuyết thấy Lâm Chi Diêu ở trước mắt cô ta lại lùi lại nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, cười lạnh không ngừng, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và buồn nôn, cười lạnh nói với Lâm Chi Diêu: “Ha ha, sao hả? Bây giờ biết sợ rồi sao? Anh bây giờ có thể từ chức? Anh không phải có khả năng sao? Anh yên tâm, cho dù anh từ chức rồi, tôi cũng sẽ không tha cho anh. Họ Lâm kia, từ nay về sau cái tôi có là thời gian từ từ chơi với anh…”

Thẩm Nhược Tuyết vốn dĩ còn muốn sỉ nhục Lâm Chi Diêu nhiều hơn, nhưng bây giờ thời gian của cô ta rất vội, Vương Lộ Lộ nói với cô ta, người đó rất nhanh sẽ tới. Cho nên cô ta lúc này ngược lại không có thời gian lãng phí với tên phế vật như Lâm Chi Diêu. Cho nên sau khi trừng mắt lườm nguýt Lâm Chi Diêu lần nữa, giẫm cộp cộp đi lên bậc thang, đi lên phòng bao trên lầu…

Mãi sau khi Thẩm Nhược Tuyết xoay người đi lên lầu, Lâm Chi Diêu mới ngẩng đầu đầy hứng thú nhìn bóng lưng của Thẩm Nhược Tuyết, vốn dĩ đây chỉ là một chủ ý bựa mà Giang Hằng đề xuất cho anh, để anh cố ý gặp Thẩm Nhược Tuyết trước. Nhưng bây giờ thì sao, anh ngược lại càng thích trò chơi này.

Thẩm Nhược Tuyết tự nhiên cho rằng cô ta đem Lâm Chi Diêu chơi đùa trong lòng bàn tay. Nhưng tình huống thực chất lại là cô ta trước nay, từ đầu đến cuối đều bị Lâm Chi Diêu chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi…

Nụ cười trên khóe môi Lâm Chi Diêu càng lúc càng sâu, Thẩm Nhược Tuyết vừa đi lên, Lâm Chi Diêu vì không để cô ta nghi ngờ, đặc biệt tìm một phòng ngồi hơn nửa tiếng. Sau đó mới thay một bộ quần áo khác, đeo mặt nạ, đi vào phòng của Thẩm Nhược Tuyết.


Vẫn là căn phòng của tối qua, trong phòng tầng cao nhất có phong cảnh đẹp nhất của khách sạn Bán Nguyệt Loan, hơn nữa ánh sáng trong phòng cũng rất tốt, rất có cảm giác ám muội, Thẩm Nhược Tuyết ngồi ở bên giường, thấp thỏm chờ đợi ‘Lâm Chi Diêu’ tới.

Thẩm Nhược Tuyết sau khi đợi hơn nửa tiếng, phát hiện cửa phòng được mở ra rồi. Người đàn ông đêm qua, người đàn ông khiến cô ta nghĩ một ngày một đêm cuối cùng cũng tới rồi. Thẩm Nhược Tuyết vô cùng dịu dàng cung kính cất tiếng: “Anh đến rồi…”

Lâm Chi Diêu gật đầu, khóe môi dưới lớp mặt nạ lần nữa lộ ra nụ cười xấu xa. Thẩm Nhược Tuyết của bây giờ với Thẩm Nhược Tuyết vừa rồi đụng phải ở dưới lầu, hoàn toàn là hai người khác nhau. Thẩm Nhược Tuyết của hiện nay đó là muốn cung kính bao nhiêu thì có cung kính bấy nhiêu.

Lâm Chi Diêu không có đến bên giường, mà ngồi xuống ở sô pha đối diện giường nói với Thẩm Nhược Tuyết: “Xin lỗi, vừa rồi ở dưới lầu gặp phải một nhân viên của tập đoàn tôi, nói vài câu với anh ta!” Lâm Chi Diêu cố ý đè thấp giọng, dùng giọng điệu bá đạo khác nói với Thẩm Nhược Tuyết.

Trong lòng Thẩm Nhược Tuyết sáng lên, bỗng hiểu người mà anh gặp chính là tên phế vật Lâm Chi Diêu đó. Cô ta chỉ là vì ở trước mặt ‘Lâm Chi Diêu’ duy trì hình tượng thục nữ, lúc này cũng không dám nói một câu không tốt về Lâm Chi Diêu. Mà khẽ gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn ừm một tiếng.


“Đến ngồi trên bên chân tôi…” Lâm Chi Diêu vỗ vào đùi nói với Thẩm Nhược Tuyết.

“Dạ…” Gương mặt của Thẩm Nhược tuyết hơi đỏ bừng gật đầu, sau đó vô cùng ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lâm Chi Diêu, ngồi dưới chân của Lâm Chi Diêu, gối đầu lên đùi của Lâm Chi Diêu, hơn nữa hai tay chủ động ôm lấy chân của Lâm Chi Diêu. Nếu như muốn dịu dàng bao nhiêu thì có bấy nhiêu dịu dàng.

Thật ra tối nay Thẩm Nhược Tuyết cố chấp muốn gặp mặt ‘Lâm Chi Diêu’, vì thế không tiếc dùng mọi kiểu cầu xin, đủ kiểu hứa hẹn với Vương Lộ Lộ mới đổi được cơ hội gặp mặt lần nữa với ‘Lâm Chi Diêu’, lý do thật sự chính là sự sợ hãi trong lòng cô ta. Phải, trong lòng cô ta rất rất sợ hãi.

Từ đêm qua tới giờ, tin tức bên ngoài đã bùng nổ đến nghiêng trời lệch đất, đều đang đồn đại cô ta là bạn gái của tổng giám đốc thật sự của tập đoàn Cửu Châu. Mà cô ta đợi tròn một ngày, đều không có thấy phản ứng của tập đoàn Cửu Châu, vốn lúc chiều, ba cô ta với bà nội của cô ta đều dùng mọi cách an ủi cô ta, nói người ta nếu đã mặc nhận rồi, chính là có ý với cô ta. Nhưng người ngoài nói là một chuyện, trong lòng chính cô ta lại rất rõ.


Bởi vì đêm qua người đàn ông đó từ đầu đến cuối đều không có ‘làm’ cô ta, chỉ là kêu cô ta bày ra mấy động tác rất ám muội xấu hổ đó mà thôi. Nếu như phải nói như thế, người ta đã xem cô ta thành bạn gái của mình. Chuyện này bản thân Thẩm Nhược Tuyết đều không tin. Chỉ là bây giờ người ở bên ngoài đều cho rằng như thế, hơn nữa nhà họ Thẩm trong tình hình hiện nay, cũng cần phải có một thân phận như này của cô ta. Cho nên cô ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đem danh tiếng giả đó hoàn toàn ngồi vững! Khiến bản thân thật sự trở thành bạn gái của tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu!. Truyện Ngôn Tình

Như thế cô ta mới sẽ không vạn kiếp bất phục, nhà họ Thẩm mới sẽ không vạn kiếp bất phục. Hơn nữa nếu một khi thành công rồi, vậy mặc kệ là cô ta hay nhà họ Thẩm, đều sẽ một bước lên trời hoàn toàn. Cho nên bây giờ cách thời gian buổi công bố tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu còn có hai ngày nữa. Thời gian chừa lại cho Thẩm Nhược Tuyết cô ta cũng thật sự không nhiều rồi.

Mà nếu như ở trong buổi công bố vào ngày kia, sau khi người ta lộ mặt, không thừa nhận cô ta là bạn gái của anh ta, vậy cô ta với nhà họ Thẩm sẽ trong nháy mắt tụt xuống đáy cốc. Hôm nay bọn họ trèo càng cao, 3 ngày sau ngã sẽ càng thảm. Thẩm Nhược Tuyết thông minh, rất hiểu đạo lý trước mắt này.

“Xin lỗi, tôi sai rồi…” Thẩm Nhược Tuyết vô cùng đáng thương ngẩng đầu xin lỗi ‘Lâm Chi Diêu’, giọng nói vô cùng dịu dàng, biểu cảm trên mặt cũng rất đáng thương. Ngay cả Lâm Chi Diêu sau khi nhìn thấy biểu cảm này của Thẩm Nhược Tuyết, trong lòng đều rung lên. Thẩm Nhược Tuyết vẫn là mặc chiếc váy ren đen đêm qua, gương mặt trắng nõn cộng thêm mái tóc đen xõa bung. Lúc này giống như một con mèo nhỏ, cuộn tròn ở bên chân anh, ngước đầu đáng thương xin lỗi anh.

Nhưng trong lòng Lâm Chi Diêu ngay sau đó lại quăng tư thái này của Thẩm Nhược Tuyết lên chín tầng mây. Đùa gì thế, vừa rồi ở dưới lầu gặp Thẩm Nhược Tuyết, mới là Thẩm Nhược Tuyết thật sự. Bản thân không có khả năng bị mỹ nữ rắn rết này lừa được! Hơn nữa vợ của anh Thẩm Mộng Thần còn hơn cô ta gấp trăm lần!

Trong lòng Lâm Chi Diêu rất chắc chắn, nếu bản thân không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu, mà chỉ là một nhân viên quèn. Vậy thì Thẩm Nhược Tuyết sau khi thành công thượng vị, sẽ đối với anh đối với Thẩm Mộng Thần như nào? Lâm Chi Diêu nghĩ rồi trong lòng càng chắc chắn.


Nhưng trò chơi vẫn phải chơi, vì thế Lâm Chi Diêu nói với Thẩm Nhược Tuyết: “Ổ? Cô sai như nào rồi? Sai ở đâu?”

Thẩm Nhược Tuyết cắn môi, giống như hạ quyết tâm mà nói: “Tôi, ba tôi nói với bên ngoài tôi là bạn gái của anh, sau này hôm nay phóng viên bên ngoài đăng linh tinh, tuy ba tôi là uống nhiều mới nói như thế, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất không tốt với anh, xin lỗi… thật sự rất xin lỗi…”

Thẩm Nhược Tuyết tuy là đang nói xin lỗi, nhưng Lâm Chi Diêu trong nháy mắt đã hiểu ý trong lời của Thẩm Nhược Tuyết, người phụ nữ này nói lời này chính là đang thăm dò anh.

Lâm Chi Diêu cũng là hồ ly ngàn năm rồi, vì thế sờ tóc của Thẩm Nhược Tuyết, rất là bá khí nói: “Hiểu lầm sao… vậy cô bù đắp cho tôi như nào đây? Chỉ một câu xin lỗi sao?”

Cơ thể của Thẩm Nhược Tuyết cứng đờ, nhưng lại nhất thời không biết nói cái gì, chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… tôi… tôi…”

Lâm Chi Diêu nói: “Vậy hay là, cô thật sự làm bạn gái của tôi được không? cô nên bù đắp cho tôi có đúng không?” Nụ cười xấu xa trên khóe môi của Lâm Chi Diêu càng lúc càng sâu, Thẩm Nhược Tuyết à Thẩm Nhược Tuyết, nếu cô đã muốn chơi, vậy tôi chơi cùng cô là được rồi, ha ha… chỉ là tôi chơi được, cô chơi nổi không… ha ha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.