Đọc truyện Rất Yêu, Rất Yêu Em – Chương 196
Khương Thục Đồng biếng nhác từ trên giường ngồi dậy, cô mặc đồ ngủ, vừa ăn sáng vừa xem tin tức.
Tin tức ông ngoại cô đã hại Diệp Hạ thành bộ dạng như bây giờ càng gây xôn xao.
Đây là tin tức chủ yếu được đề cử hôm nay, tất cả giới truyền thông đều đang truyền cho nhau.
Ông ngoại đã mất từ sớm, cho nên tất cả mũi giáo đều nhắm về phía cô.
Tay đang cầm đũa của Khương Thục Đồng vẫn đang run lên, tối hôm qua anh đã hỏi cô: “Nếu anh tổn thương em, thì em sẽ làm gì? “
Đôi đũa rơi xuống đất, Khương Thục Đồng muốn khóc nhưng không thể khóc được, như có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, muốn nôn ra cũng không nôn được.
Cái loại cảm giác hận không thể chết đi này chiếm đoạt tâm trí cô, điên cuồng khóc giờ đây đã không thể biệu đạt được tâm trạng của cô, biểu cảm bây giờ của cô là: trên mặt cô biểu cảm nào cũng có, thế nhưng trong nháy mắt đã lướt qua, đau khổ có, dữ tợn có, cười khổ có, cười mang nước mắt có, bị lừa dối có—-
Cô ở trong nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan, dường như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài, nhưng cái gì cũng không nôn ra được.
Nước mắt đau thương.
Nội dung trên bản tin hoàn toàn giống với những gì Cố Minh Thành viết trên hồ sơ, kèm theo tờ giấy anh đã viết đó, anh lựa chọn hôm nay sẽ công khai ra ngoài, chẳng lẽ là do tối hôm qua anh đã cho Khương Thục Đồng uống một viên “thuốc an thần” sao?
Rõ ràng là anh đặt chuyện, hiện tại toàn bộ Hải Thành đều xem ông ngoại đã mất của cô là hung thủ giết người không thành.
Giây phút đó, suy nghĩ muốn chết Khương Thục Đồng đều đã nghĩ qua.
Anh xem cô là loại người nào?
Cô lấy điện thoại ra, gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Cố Minh Thành, nhưng anh không hề bắt máy—-
Hừ!
Anh có ý gì chứ?
Khương Thục Đồng không muốn tiếp tục ở trong nhà anh nữa, một khắc cũng không ở nổi nữa, cô trở về nhà của Khương Lịch Niên.
Sự việc này, đương nhiên Khương Lịch Niên cũng đã biết, gây ồn ào lớn như vậy, lại còn có quan hệ mật thiết với ông.
Từ sau lần trước Diệp Thu nói như vậy về Khương Thục Đồng, Khương Lịch Niên liền không muốn Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ở bên nhau, ông vẫn luôn cảm thấy Khương Thục Đồng ở cùng với Cố Minh Thành thì thiệt thòi lớn rồi, mất hết mặt mũi của người nhà họ rồi.
“Cha đã sớm nói với con rồi, cha không cho phép con ở cùng với cậu ta, bây giờ thì tốt rồi! Ông ngoại con căn bản sẽ không làm ra chuyện như vậy, cha là con rể của ông ấy sao cha có thể không hiểu ông được chứ? Cố Minh Thành đang đùa giỡn con mà con không nhìn ra sao?” Khương Lịch Niên lớn tiếng gào lên với Khương Thục Đồng.
Lục Hải là cha vợ của ông, bây giờ Lục Hải đã mất, tất cả tiếng xấu sẽ rơi lên đầu Khương gia, lúc nãy khi Khương Thục Đồng lên lầu đã nhìn thấy nhà báo ở phía dưới lầu, thật là tai thính mắt tinh, chỗ nào có tin tức liền xông đến chỗ đó, câu hỏi đầu tiên bọn họ hỏi chính là, “Xin hỏi Cô Khương, bị bạn trai của mình bán đứng như vậy, cô có cảm nhận gì?”
Bây giờ, đối diện với những lời mắng chửi của Khương Lịch Niên, Khương Thục Đồng cảm thấy lý trí của mình dường như đã gần mất đi khống chế.
Cô chỉ biết khóc, Cố Minh Thành lòng dạ kín đáo, nhưng cô không ngờ rằng, cuối cùng có một ngày anh lại dùng những thủ đoạn này đối với cô.
Vì người nhà của anh mà không tiếc tổn thương người nhà cô, không tiếc tổn thương cô.
Tất cả mọi thứ đều là do một mình cô đơn phương tình nguyện.
Khương Lịch Niên dường như cũng muốn khóc, bị Cố Minh Thành bắt nạt đến mức như vậy, mấy ai có thể giữ được tâm trạng tốt.
Trên đời này, làm người là phải có lập trường.
“Thục Đồng, con đi đi, đừng có dây dưa gì với Cố Minh Thành nữa, đời trước của các con đã có mối ân oán như vậy rồi thì sao có thể ở cùng nhau được? Tình yêu suy cho cùng cũng không dài lâu, thời gian còn lại đều phải dựa vào tình thân, hiện tại thân tình của con đã bị Cố Minh Thành làm tổn thương như vậy, giữa các con vẫn có thể có thân tình sao? Huống hồ chi, tình yêu mà Cô Minh Thành dành cho con, theo cha thấy cũng là giả thôi, với tầng lớp, đia vị của cậu ta, thì loại phụ nữ nào mà không có được, sao nhất thiết phải là con chứ?”
Khương Thục Đồng hiện tại đang ngã ngồi trong phòng mình, vào lúc này cô chỉ biết khóc.
Khương Lich Niên đang nghiêm khắc chỉ trích cô, cái loại la mắng của người cha, cùng ngữ khí hận rèn sắt không thành thép đó, khiến cho Khương Thục Đồng hận không thể chết đi.
Cô che kín tai, lắc đầu, không muốn tin những gì Cố Minh Thành đối với cô đều là những tình cảm không có thật, càng không muốn tin rằng tin tức là do anh truyền ra ngoài.
“Cắt đứt với Cố Minh Thành đi!” Khương Lịch Niên nghiêm khắc nói.
Khương Thục Đồng lớn chừng này, nhưng Khương Lịch Niên chưa từng nghiêm khắc ra lệnh cho cô như vậy, xem ra sự việc lần này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ấy.
Khương Thục Đồng không nói gì, ân ái triền miên của hôm qua đều là giả thôi sao?
Trong lòng không thể nào giải thích được.
“Đi, cha đưa con đi.” Khương Lịch Niên nói
“Cha muốn đưa con đi đâu?”
“Ra nước ngoài.”
Khương Thục Đồng muốn ở lại, ít nhất là cho đến khi Cố Minh Thành chịu nhận điện thoại của cô để nói rõ ràng về chuyện này, cô thật sự không muốn đi.
“Nhưng con đi rồi thì anh ấy làm sao có thể giải thích với con được?”
“Giải thích cái gì? Cậu ta còn gì để giải thích nữa? Lời giải thích của cậu ta chính là lừa gạt! Chuyện như vậy cậu ta còn làm ra được thì có chuyện gì không làm được đây.” Khương Lịch Niên vẫn thái độ nổi trận lôi đình, lòng đầy căm phẫn đối với hành vi này của Cố Minh Thành.
Nếu không vì thân phận của Cố Minh Thành thì với tính tình nóng nảy của ông, có thể đã đến tận nơi để đánh người rồi.
Cả nhà đều máu lạnh, không chút tình nghĩa, Khương Thục Đồng đi theo một người đàn ông như vậy, thì không có chút tương lai nào cả mà chỉ có chịu bắt nạt mà thôi.
Bây giờ đã đối xử với Khương Thục Đồng như vậy, tương lai sẽ là vợ bé tìm đến nhà, rồi tranh giành con cái, tài sản, rất nhiều chuyện khác nữa.
Khương Thục Đồng không còn cách nào, cô cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Cố Minh Thành.
Không bắt máy!
Anh vẫn không bắt máy!
Khương Thục Đồng cảm thấy tuyệt vọng, là vì biết bản thân làm ra loại chuyện này không có cách nào đối diện với cô sao?
“Đi thôi!” Khương Lịch Niên cầm tay Khương Thục Đồng kéo cô đứng lên, “Cố Minh Thành là một thương nhân vô tình vô nghĩa, con cần gì phải dây vào cậu ta? Hãy sớm rời đi đi.”
Khương Lịch Niên cầm lấy Hộ chiếu của Khương Thục Đồng, đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng, bây giờ nhà xưởng của Khương Thục Đồng đã phá sản rồi, không còn thu nhập, tiền trước đây dùng đều là của Cố Minh Thành, hiện nay người đàn ông đó đã không thể dựa vào nữa rồi, nên đương nhiên là phải tự lực cánh sinh, ông biết, chỉ cần Khương Thục Đồng còn ở trong nước thì Cố Minh Thành sẽ tìm thấy cô, nên muốn muốn trực tiếp đưa Khương Thục Đồng ra nước ngoài.
Ông lấy ra một cái mũ, đội lên đầu Khương Thục Đồng, “Bây giờ Cố Minh Thành đã dẫn dụ nhiều nhà báo đến nhà chúng ta như vậy, nhà chúng ta trước giờ chưa từng được náo nhiệt như hiện nay đâu.”
Tiếp đó ông lạnh lùng hừ một tiếng.
Lái trên chiếc Highlander của mình, Khương Lịch Niên lái vài vòng quanh Hải Thành, đánh lạc hướng những tên nhà báo đó, sau đó trực tiếp lái đến sân bay, trên đường nói với Khương Thục Đồng, “Sau khi đến sân bay, con trước tiên bay đến một nước không cần visa, bởi vì không kịp thời gian làm visa, sau đó con cứ xem xem, muốn đến nước nào thì đến. Cha sẽ ở đây chống đỡ cho con.”
Khương Lịch Niên cũng rơi nước mắt, hiện tại xảy ra việc như vầy, đương nhiên Khương Lịch Niên hy vọng Khương Thục Đồng có thể nhanh chóng cắt đứt, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa.
Khương Thục Đồng kỳ thực vẫn còn muốn nói chuyện rõ ràng với Cố Minh Thành, ít nhất là nghe xem anh giải thích thế nào, tại sao anh lại đối xử với người nhà cô như thế, nhưng cha cô đứng dưới góc độ của người bàng quan mà nhìn vào việc này, nên cô lại cảm thấy quyết định của cha mình là chính xác.
Người con gái không có tự tin đối với tình yêu, thì trong tình cảnh điều kiện của đối phương và mình chênh lệch nhiều như vậy thì sẽ dễ suy nghĩ lung tung, đặc biệt là lại xảy ra chuyện như vậy, tất cả tự tôn của Khương Thục Đồng đều đã bị giẫm đạp dưới đất, thì cô lấy gì để nói đến tình yêu đây chứ?
Tình yêu là sự trả giá ngang bằng của đôi bên, nhưng anh và cô bây giờ căn bản đã không còn ở cùng một tầng lớp nữa rồi.
Nhìn sự phồn hoa của Hải Thành lướt qua trước mắt, Khương Thục Đồng gửi một tin nhắn cho Cố Minh Thành: Cố Minh Thành, tôi hận anh!
Mang theo oán hận, nhưng cũng rõ ràng cảm giác được có mang theo hy vọng Cố Minh Thành đến dỗ dành cô.
Cô mong muốn Cố Minh Thành sẽ giải thích rõ ràng với cô, vào lúc đối diện với người đàn ông mình yêu, người phụ nữa luôn rất hèn nhát, luôn muốn tìm cho họ một cái cớ, một đường lui.
Hiện tại cô chỉ là ra nước ngoài để tránh đầu ngọn gió, đám nhà báo thật sự quá lợi hại, nếu như cô không ra nước ngoài, thì bọn nhà báo này sẽ viết thật chi tiết từng sự việc về mười tám đời tổ tông của cô, quá khứ về hôn nhân của cô, cùng những vướng mắc giữa cô và Cố Minh Thành cho mọi người cùng biết.
Khương Thục Đồng không muốn, thật sự không muốn thế.
Đến sân bay, Khương Thục Đồng mua vé bay đến Benin.
Benin, ở tận Châu Phi xa xôi.
Đất nước này đủ xa, chỉ có ở đó, Khương Thục Đồng mới có thể không cảm nhận được chút ảnh hưởng nào của trận sóng gió này, cùng với phiền não bởi sự truy hỏi tơi cùng của các nhà báo.
Cô nghĩ, cô ở Benin lâu nhất là một tháng thì sẽ quay về.
Bởi vì cô sẽ nhớ anh.
Mặc dù anh đã làm ra việc như vậy, nhưng cô vẫn sẽ nhớ anh.
Cô đã từng nếm trải qua loại cảm giác nhớ anh, ruột gan cô dường như bay lơ lửng trong cơ thể, nắm bắt không được và cũng không buông xuống được, chua xót trong lòng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm cô mất đi sự khống chế, Khương Thục Đồng nắm chặt nắm tay, lên máy bay, đúng lúc có một chuyến bay chuẩn bị bay đến Benin, cần phải bay mười mấy giờ đồng hồ.
Sau khi lên máy bay, Khương Thục Đồng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc nhỏ cho rằng cả đời mình sẽ không được đi đâu, xem ra không phải như vậy, những tưởng tượng lúc nhỏ hoàn toàn không chính xác, bây giờ, cô đã đi rất nhiều quốc gia rồi.
Lần đầu tiên đi Thượng Hải, cô cũng đã cảm thấy rất mới lạ.
Máy bay cất cánh.
Trong âm thanh khởi động cực lớn, máy bay bay thẳng lên độ cao ba mươi ngàn foot.
……
Trong lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, Cố Minh Thành uống một ngụm nước, thuận tay cầm điện thoại lên xem.
Có mấy chục cuộc gọi nhỡ của Khương Thục Đồng, cùng một tin nhắn của cô: Tôi hận anh!
Mang theo sự oán hận đối với anh và giọt nước mắt oán trách, Cố Minh Thành có thể tưởng tượng ra được bộ dạng đó của cô.
Anh không biết đã xảy ra việc gì.
Quản lý cao cấp của công ty đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, đều đang cầm điện thoại lên xem.
“Sao vậy? ” Cố Minh Thành hỏi, trực giác cảm thấy những lời thì thầm bàn tán của cấp dưới có liên quan đến anh.
Cố Minh Thành trong cuộc họp, có rất ít cấp dưới xem điện thoại, mọi người đều là trong lúc nghỉ ngơi sẽ cầm điện thoại lên xem lướt qua, mới nhìn thấy được tin tức khiến cho người ta chấn động.
“Cố tổng, ngài xem đầu đề của tin tức hôm nay đi. ” một cấp dưới run rẩy nói.
Cố Minh Thành nhanh chóng mở ra xem, là một tờ giấy, phía dưới có đóng dấu mộc đỏ của tập đoàn Minh Thành, đó là tờ giấy anh đã vứt đi tối hôm qua, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chắc hẳn cuộc gọi của Khương Thục Đồng cũng là vì cái này, e rằng bây giờ cô đã bị nhà báo chặn lại rồi.
Điện thoại của cô đã tắt máy, vẫn cứ tắt máy!
“Đi điều tra ngay! ” Cố Minh Thành lớn tiếng hét lên trong phòng họp.
Lần đầu tiên, anh không kiềm chế tính khí của mình mà hất đổ mọi thứ trên bàn bàn xuống đất.
“Đi điều tra ngay vụ việc lần này, rốt cuộc là do ai làm ra! ” Anh tiếp tục hét lớn, vẫn tiếp tục gọi điện cho người phụ nữ đó. Nhưng vẫn luôn tắt máy.
Gọi điện cho Khương Lịch Niên.
Giọng nói lạnh lùng của Khương Lịch Niên truyền đến, “Cố tổng, cậu có thể làm ra loại chuyện này, xem ra là không hề quan tâm đến Thục Đồng, nếu đã như vậy thì hai người ở bên nhau còn ý nghĩa gì nữa? Nếu cứ dây dưa không rõ như vậy, một ông già như tôi bị nhà báo quay tới quay lui, chi bằng hai người hãy chia tay đi.”
Cố Minh Thành không nói gì nữa, nhanh chóng ngắt điện thoại, nghiến chặt răng kêu thành tiếng.