Đọc truyện Rất Yêu, Rất Yêu Em – Chương 187
Cố Minh Thành biết hiện nay mẹ sẽ không có chuyện gì,nói với Cố Thanh Nguyên trong nước đang có chuyện quan trọng đợi anh ta về xử lý,anh ta cần phải về nước。
“Không tìm tung tích của mẹ con nữa sao?” Cố Thanh Nguyên hỏi。
“Canada lớn như vậy,mưu kế của cha lại sâu sắc như vậy,con biết là con sẽ không tìm được bà ta,con đã suy nghĩ lại rồi,không muốn tìm nữa,cứ như thế sau này tìm được một người mẹ bị điên,lại mất đi người cha yêu thương nhất,lợi bất cập hại,con đã bỏ cuộc!” Cố Minh Thành nhìn về hướng Trung Quốc xa xôi 。
Cố Thanh Nguyên cười nhẹ,trong lòng ông ta đoán là,có thể đoạn ghi âm của ông ta đã có tác dụng với Cố Minh Thành,không suy nghĩ điều khác。
Cố Minh Thành về nước,trước khi anh ta về nước,bộ dạng của Diệp Thu như không cam tâm vậy。
Nhưng mà,Cố Minh Thành không cho bà ta có cơ hội biểu lộ ra。
Tin tức Cố Minh Thành về nước,không có lập tức nói với Khương Thục Đồng,anh ta đã quay về biệt thự giữa eo núi của mình。
Có khi sẽ lái một chiếc xe không bắt mắt đến Quốc Tế Phong Thành xem thử, ít người nhìn thấy bóng dáng của Khương Thục Đồng,cô ta vốn dĩ thích ở trong nhà,lười lười vậy ,có khi cô ta ra ngoài,trên mặt luôn nở nụ cười,hay là đi chợ,hay là đi dạo phố,trong lòng đang có điều mong đợi,một bộ dạng như cô gái bé nhỏ đang trong tình yêu vậy。
Cố Minh Thành nhìn cô ta có khi nhìn đến mất hồn。
Khương Thục Đồng giống như cũng thường hay mất hồn,Có khi vừa mới ngồi trong xe,vẫn chưa khởi động máy,liền không thể khống chế được đã cười ra,có khi từ bên ngoài mua quần áo về nhà,khi muốn lên lầu,lại muốn cười ra。
Cô ta nghĩ đến gì chứ?Cố Minh Thành đương nhiên biết。
Tin tức Cố Minh Thành quay về,là năm ngày sau mới nói cho Khương Thục Đồng biết,Khương Thục Đồng vô cùng phấn khởi,cố tình làm mấy món ăn,đợi anh ta quay về。
Cố Minh Thành giống như cũng rất phấn khởi,liền ôm lại Khương Thục Đồng thì bắt đầu hôn,hỏi,“Mấy ngày anh đi,em có nhớ anh không?”
“Đương nhiên,rất nhớ anh!” Khương Thục Đồng nhón chân lên hôn Cố Minh Thành,vẻ mặt cười tràn trề。
Cố Minh Thành rất thích rất thích bộ dạng cô ta như một phụ nữ nhỏ vậy。
Khi hai người ăn cơm,cũng luôn hôn nhau,không ngờ là,hai người còn ngọt ngào hơn vợ chồng mới tân hôn。
Khi Khương Thục Đồng rửa chén,Cố Minh Thành lại hút thuốc,càng hút nhiều hơn。
Khương Thục Đồng biết trong lòng anh ta không vui sướng,anh ta đến một chuyến Canada,chắc chắn biết được rất nhiều chuyện về mẹ của mình,nhưng mà,nếu như anh ta không nói,thì cô ta không hỏi,không muốn làm anh ta buồn phiền,hơn nữa,Khương Thục Đồng đã từng xem qua đạo lý sống chung của nam nữ,nếu như bên này không thể thay đổi được bên kia,vậy thì thay đổi bản thân。
Khương Thục Đồng không muốn làm một người hay cằn nhằn,sợ khiến anh ta cảm thấy phiền。
Chỉ là,trong phòng thực sự cảm thấy rất sặc đó,Khương Thục Đồng không chịu được đã ho mấy tiếng,bước đi mở cửa sổ。
Cố Minh Thành đã nhìn thấy,nhưng anh ta không lên tiếng,cũng không có kiềm chế lại,tiếp tục hút。
Tối đó khi làm tình,Cố Minh Thành lấy ra mấy cái bao cao su,để bên cạnh tay。
Tắt đèn,Khương Thục Đồng không nhìn thấy,cô ta biết được,trái tim như bị rơi xuống đáy giếng vậy,cô ta muốn có con,trước đây,anh ta cũng muốn mà。
Anh ta đã rất lâu rất lâu không dùng bao cao su rồi,trong lòng Khương Thục Đồng có mấy phần không thấu hiểu và buồn lòng。
Khi vô từ phía sau,Cố Mình Thành giữ lại mông của Khương Thục Đồng,chiếc eo của Khương Thục Đồng bị đè rất xuống,hông nhấc cao lên,mái tóc xoã trên lưng,tiếp đó lại từ trên vai xoã xuống dưới。
Lần này,cô ta không có mang tâm tư đặt vào trong cuộc yêu này,có một chút không thấu hiểu,nhưng lại không biết mở miệng như thế nào。
“Minh Thành – – ” Sự va chạm mạnh khiến giọng nói của Khương Thục Đồng như đang bay bổng vậy,“Hiện nay em – – Hiện nay em mới biết,thuốc mà Từ Mậu Thận cho em uống là gì rồi,tỷ lệ em có thể sinh con rất cao rồi,cho nên – – ”
Cô ta muốn hỏi Cố Minh Thành vì sao phải đeo bao cao su,trước đây anh ta cũng không có đeo。
“Anh biết,anh đang hút thuốc。” Cố Minh Thành trả lời。
Trong lòng Khương Thục Đồng có một nghi vấn không sáng suốt,trước đây không đeo,là vì biết được cô ta không thể sinh hay sao?Còn nữa,Anh ta không thể bỏ thuốc lá hay sao?Vì sao lần này – –
Sự cầu xin thuộc về phụ nữ,một tâm tư nhỏ đó,Khương Thục Đồng không nói ra。
Cô ta cứ tưởng tâm tư này của cô ta,Cố Minh Thành sẽ hiểu,nhưng mà xem ra,anh ta giống như không hiểu。
Khương Thục Đồng lần này rất rõ ràng cảm thấy,Cố Minh Thành từ Canada về đây,có chỗ đã thay đổi,một sự thay đổi vô cùng tinh tế。
Nhưng cụ thể là chỗ nào đã thay đổi,cô ta lại không nhận ra,chỉ là trực giác của phụ nữ,nói cho cô ta biết,Cố Minh Thành đã khác với trước đây。
Sáng mai,Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng,anh ta muốn mời mấy người bạn về nhà chơi mạt chượt。
Đối với những tình trạng như thế này,Khương Thục Đồng cũng cảm thấy lạ,vì trước đây anh ta chưa từng nói qua với Khương Thục Đồng,anh ta có bạn,mời đến nhà chơi mạt chượt càng không có。
Khương Thục Đồng đã tận tâm ăn mặc cho đẹp,dù sao cũng phải cho anh ta nở mặt chứ。
Đã đến ba người bạn,đều là ba mươi mấy tuổi,Cố Minh Thành nói với cô ta,họ đã kết hôn rồi。
Khi nói những lời này,tay của Cố Minh Thành để trên lưng của Khương Thục Đồng。
Điều Khương Thục Đồng vốn dĩ nghĩ là,Cố Minh Thành đang nói,bạn của anh ta đã kết hôn rồi,anh ta vẫn chưa kết hôn,đây có phải có ý ép Khương Thục Đồng kết hôn không。
Trong lòng rất ngọt ngào,nhưng mà cô ta giả vờ như không biết。
Đợi khi ba người đó đều đến đây,bên cạnh ai nấy đều nhẫn theo một bạn tình,khi Khương Thục Đồng gọi họ là “Phu nhân Đỗ” “Phu nhân Uông” “Phu nhân Trịnh”,ba người phụ nữ đó đều cúi đầu,“Lén lén ” nhỏ tiếng cười,cười đến Khương Thục Đồng cảm thấy không thể hiểu nổi,lại không biết phải làm sao。
Cô ta không biết họ đang cười vì điều gì。
Quay đầu lại nhìn Cố Minh Thành,Cố Minh Thành y như đang nhìn sang hướng cửa sổ,không hề để ý họ đang nói chuyện gì。
Bốn người ngồi trên bàn bắt đầu chơi mạt chượt,ba người phụ nữ đã ngồi bên cạnh người đàn ông của họ,giúp họ lấy bài。
Khương Thục Đồng cũng ngồi bên cạnh Cố Minh Thành。
“Đi,giúp anh lấy một con。” Cố Minh Thành nói một câu。
Khương Thục Đồng giúp anh ta lấy,sự thật là Khương Thục Đồng không biết chơi mạt chượt。
Khi đang chơi mạt chượt,Khương Thục Đồng nghe được một câu nói, “Anh về trễ như vậy,không sợ vợ anh nói anh sao?”
Câu nói này,Khương Thục Đồng nghe vào trong lòng có chút sợ hãi,chính là cô “Phu nhân Đỗ” đó,cô ta không phải là vợ của ông Đỗ sao?
Ánh mắt muốn hỏi chuyện của Khương Thục Đồng đang nhìn Cố Minh Thành,Cố Minh Thành không màng đến cô ta,đang hút thuốc,hơn nữa,mấy người này đều hút thuốc,Khương Thục Đồng sặc đến chịu không nổi。
Bộ dạng này,còn lại ba cặp đó,đều không phải là vợ chồng。
Sự phát hiện này,khiến trong lòng Khương Thục Đồng không sảng khoái đến nổi khó chịu,giống như những gì nhìn thấy không phải là tình yêu,mà là sự dơ bẩn。
Sau khi chơi xong mà trượt,ba người đó quay về,Khương Thục Đồng nhanh chóng mở cửa sô để khói thuốc lá bay đi, “Sao anh lại mời họ đến chứ?Lại không phải là vợ của họ。”
Khẩu khí oán trách của cô ta。
Cố Minh Thành đang cởi những nút áo trên áo sơ mi,anh ta từ từ nói,“Hiện nay còn có người ra đường dẫn theo vợ sao?”
Khương Thục Đồng thấy kỳ lạ nhìn vào Cố Minh Thành。
Người ta đều nói,yêu thương nhau rất dễ dàng,bên nhau lại rất khó,hiện nay Khương Thục Đồng trong thấp thoáng đã có cảm giác rồi。
Cô ta không biết,bản thân trong lòng Cố Minh Thành,rốt cuộc có địa vị như thế nào。
Là xem cô ta như người vợ tương lai của bản thân,hay là giống như những phụ nữ này?
Tuy rằng trong lòng Khương Thục Đồng không vui cho lắm,nhưng mà cô ta biết hai người không dễ dàng được ở bên nhau,có thể thông cảm cho nhau thì được rồi。
Cô ta cứ nghĩ như vậy。
Khương Thục Đồng ở nhà không có việc gì làm,thì sẽ làm cơm mang qua cho Cố Minh Thành。
Hôm đó,cô ta đã làm thịt xào ớt xanh,còn có món thịt Sơn Đông,một phần súp Rusian và cơm trắng mang đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Khi bước vào trong,đúng lúc có một đồng nghiệp nữ đang trong phòng làm việc của Cố Minh Thành,đến tìm Cố Minh Thành ký tên。
Khương Thục Đồng biết người phụ nữ này,là một đồng nghiệp bên phòng tài chánh,cũng rất xinh đẹp。
Trước đây khi Khương Thục Đồng còn đang trong công ty,thì nghe nói,trong công ty rất nhiều đồng nghiệp nữ đề yêu thầm Cố Minh Thành,mặc dù biết được hy vọng rất ít ỏi,cũng xem anh ta như thần tượng vậy,tóm lại,đa số đồng nghiệp nữ,gặp được Cố Minh Thành,ánh mắt cũng sẽ không hờ hửng như bình thường,cũng sẽ lộ ra một ánh mắt như đào hoa vậy。
Đồng nghiệp nữ này nhìn thấy Khương Thục Đồng mang cơm đến cho Cố Minh Thành,cười và nói một câu, “Đem cơm cho Cố tổng sao?”
Khương Thục Đồng “Ừ” Một câu。
“Có muốn ở lại cùng nhau ăn cơm không?” Cố Minh Thành cười nói với đồng nghiệp nữ đó。
Khương Thục Đồng thấy kỳ lạ,trái tim lại rất lạnh,cảm giác khi đang chơi mạt chược lại dồn lên trái tim của cô ta。
Khẩu khí của anh ta,không phải khách sáo,không phải muốn khoe khoang Khương Thục Đồng mang cơm cho nhà ta,mà là sự treo ghẹo,rất tuỳ tiện,trọng điểm đều lọt trên người đồng nghiệp nữ này,mà không phải trên người Khương Thục Đồng。
Có thể do Khương Thục Đồng suy nghĩ nhiều,lại có thể do cô ta và Cố Minh Thành đang trong thời kỳ yêu nhau,cô ta đã suy nghĩ nhiều hơn。
Nhưng cảm giác không được quan tâm này,đã không phải là lần đầu tiên。
Phụ nữ trong tình yêu,đều rất nhạy cảm。
Khương Thục Đồng hỏi Cố Minh Thành,vì sao lại nói với đồng nghiệp nữ những lời như vậy?
Cố Minh Thành rất lịch sự hỏi ngược lại, “Có vấn đề sao?”
Không vấn đề!
Khương Thục Đồng ngồi đó,không nói chuyện,nhìn Cố Minh Thành ăn cơm。
Có một món thịt xào ớt xanh,Cố Minh Thành một miếng cũng không ăn。
Khương Thục Đồng nghĩ lại khi đó đang làm món này cho anh ta,bàn tay cắt ớt xanh cũng rất cay,sự khó chịu trong tim,cô ta cẩn thân dũi đôi mắt của bản thân,không ngờ đôi mắt lại rất cay。
“Vì sao không ăn?” Cô ta hỏi。
“Không thích ăn ớt xanh!”
“Ờ,xin lỗi,em không biết。” Khương Thục Đồng trả lời。
Cô ta thực sự rất đau lòng,trước đây,anh ta không hề đặc biệt nói bản thân không thích ăn gì,cô ta cứ nghĩ những món ăn mà cô ta đã hết lòng làm ra,anh ta chắc chắn sẽ thích,nhưng mà không ngờ – –
Khương Thục Đồng không nhịn được cúi đầu quấy trộn những ngón tay của mình,giống như cô ta cố tình vậy。
“Không thích ăn,vậy sau này em không làm nữa。” Khẩu khí run lẫy của Khương Thục Đồng,giống như bản thân đã phạm một sai lầm to như trời vậy。
Tay đang gắp đồ ăn của Cố Minh Thành dừng lại。
Sau khi Cố Minh Thành ăn xong,Khương Thục Đồng thu dọn đồ ăn muốn quay về,món ớt xanh đó,anh ta một miếng cũng không ăn,đỗ bỏ đi cũng thấy tiếc,Khương Thục Đồng cảm thấy,hay là bản thân đem về nhà hâm nóng lại ăn,khi đang bước ra cửa,điện thoại của Cố Minh Thành reo lên。
Khương Thục Đồng xưa nay không có thói quen nghe lén,nhưng mà,vì thấy hiếu kỳ,sau khi cô ta đóng cửa lại,vẫn đứng ngay chỗ đó。
Khương Thục Đồng không biết điện thoại do ai gọi đến,thì nghe thấy Cố Minh Thành ở bên này nói, “Động tác của tôi,bằng mưu kế của ông,đương nhiên có thể cản trở!Còn về đoạn ghi âm đó,ông muốn gửi cho cô ta thì gửi,ông nghĩ theo như quan hệ giữa tôi và cô ta hiện nay,đến một chút ít lòng tin cũng không có sao?Tôi có thể giải thích với cô ta!”
Khương Thục Đồng nghe vào như có đám mây trên đầu vậy,không biết Cố Minh Thành đang nói với ai。
Sau khi quay về Quốc Tế Phong Thành,ớt xanh đã ngụi đi,ớt xanh bị ngụi đi không đẹp mắt cho lắm。
Khương Thục Đồng nhớ trước đây,anh ta không có đặc biệt không thích thứ gì,dù cho món ăn cô ta làm không hợp khẩu vị của anh ta,anh ta cũng sẽ ăn,sẽ sờ trên mái tóc của Khương Thục Đồng,chiều chuộng hôn cô ta,để cô ta không nhận ra,anh ta không thích ăn gì,đó là một cách làm cám ơn đối với Khương Thục Đồng。
Nhưng mà,hiện nay,anh ta đã thay đổi。
Chẳng lẽ hay là vì đã bên nhau lâu rồi,không cần che giấu nữa sao?
Khương Thục Đồng có một cảm giác thật sự rất đau cảm thấy bản thân như một công chúa được bảo vệ,được chiều chuộng đột nhiên ngã xuống đất。
Khương Thục Đồng đứng bên bếp lò,nhéo vào lòng bàn tay của mình,nhéo đến cảm thấy đau。
Ở bên nhau,quả nhiên rất khó khăn。