Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 167


Đọc truyện Rất Yêu, Rất Yêu Em – Chương 167

Bởi vì Khương Thục Đồng biết, ở nơi đây, sẽ không có người nhìn thấy bộ dáng của cô.

Khương Thục Động ngây ngốc ở trên núi rất lâu, cô rất muốn ôm lấy Đóa Mễ, nhưng con bé đã rời xa cô thật sự rồi.

Tay cô buông cái dù ra, nàm lên phần mộ của Đóa Mễ, ôm lấy tấm bia con bé, nói những lời lúc bé vấn còn sống: “Con ngoan, đừng khóc nữa”, “Con yêu…”

Đóa Mễ là con của Khương Thục Đồng.

Dù có là không phải cô sinh ra nó, nhưng cũng không ai thay thế được nó.

Cố Minh Thành hôm nay cũng đi lên núi, Từ Mậu Thận có đem ví trí ngôi mộ nói cho anh biết.

Anh không biết tại sao lại đi lên núi, chỉ biết là hôm nay nhất định phải đi.

Hình như, những ngày mưa gió bão bùng lại thuộc về những ngày của anh và Khương Thục Đồng.

Từ xa, anh đã nhìn thấy Khương Thục Đồng đang ôm lấy ngôi mộ, cử người chìm trong mưa, dáng vẻ cực kì đáng thương, làm cho anh ngoài việc nhíu mày xem, chỉ như thấy ai bóp chặt trái tim mình.

Hai người, thật sự không thể quay lại được nữa.

Trời vẫn cứ mưa, nhưng không còn lớn nữa, tí tách tí tách rơi. Khương Thục Đồng trong màn mưa, ôm lấy bia mộ Khương Đóa Mễ thật đáng thương.

Cố Minh Thành lên núi, nhìn thấy đầu Khương Thục Đồng tựa vào phần mộ, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, bờ vai vẫn liên tục run rẩy, Cố Minh Thành đoán, có lẽ là nước mắt. Hình như cô ấy đã khóc ngất đi rồi, lại hình như cô ấy đang ngủ bên cạnh con gái, rất an tĩnh.

Cố Minh Thành nhẹ nhàng lấy dù che trên đầu cô, dù của cô đã không biết bị bay đi chỗ nào rồi,

Khương Thục Đồng ở đây ngây ngốc bao lâu, Cố Minh Thành cũng đứng ở đó bấy lâu.

Đến lúc Khương Thục Đồng tỉnh lại, mở mắt thấy trên đầu mình là một cái dù đen, rất to.

Cô không cần nhìn phía sau là ai, cũng biết được đó chính là anh.

Hình như từ khi Đóa Mễ không còn nữa, Khương Thục Đồng có thể liếc mắt đã hiểu được lòng của Cố Minh Thành, trước đây không hiểu được anh giờ không còn nữa, tất cả đã thấu hiểu thông suốt.

Nhưng lần này, cô hiểu được trái tim trong tận xương cốt một người, cô lại không thể đến gần hơn được nữa.


“Sao anh lại đến đây?”. Cô hồi phục lại trạng thái ban nãy.

Cô hình như cũng hiểu rõ được rằng, qua chuyện của Đóa Mễ, Cố Minh Thành đối với chuyện trước đây của cô và Từ Mậu Thận cũng đã biết được chân tướng rồi.

Không biết từ khi nào, cô đột nhiên trưởng thành rồi, tốc độ trưởng thành này, bản thân cô cũng thấy đáng sợ quá rồi, cô không bói một quẻ tiên tri, cũng biết được lòng người như thế nào..

Nhưng cô thật sự không biết con đường mình phải đi như thế nào nữa.

“Đến xem con bé, đến xem em!” Cố Minh Thành trả lời.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?”. Bởi vì ở đây quá lâu rồi, nên âm thanh của Khương Thục Đồng khàn đục đi, run lên, toàn thân lạnh giá.

“Không biết tại sao là biết nữa!” Cố Minh Thành nói.

Khương Thục Đồng không nhịn được cười khổ một tiếng, trên thế giới này còn có người giống như cô sao? Trong trường hợp không cần tiên tri, cũng biết được lòng người như thế nào.

Nhưng mà đối với Cố Minh Thành này, muốn xem thấu lòng người cũng không xem hết được.Anh ta có năng lực này, không thì, anh ta sẽ không thiết đặt liên hoàn kế, làm cho Khương Vũ Vi đến phá hoại hôn lễ, làm cho Diệp Thu đến vạch mặt Lâm Mỹ Tố. Nghe nói, Lâm gia cho Lâm Mỹ Tố rât nhiều của hồi môn, chuyện xấu của Lâm Mỹ Tố bị vạch trần, Lâm gia không ngại liền thu hồi đồ cưới lại, hôn lễ của bọn họ thành công thất bại, Hơn nữa, Khương Thục Đồng chắc chắn, chuyện của Lâm Mỹ Tố với Đặng Hiển Vũ cũng là do một tay Cố Minh Thành sắp xếp, anh từ trước đến nay ra tay không bao giờ đánh vào chỗ trống.

Lúc nằm viện, Bạch Mi đã đem những chuyện này nói cho Khương Thục Đồng nghe, sau đó cô tự mình xâu chuỗi lại tất cả mọi sự việc.

Vẫn giống như trước đây, cô như nhìn thấy được, xem chiều hướng phát triển sự việc, cô biết được trong lòng Cố Minh Thành đang nghĩ gì. Mặc dù nhìn thấy tất cả, nhưng cô vô năng vô lực không thể làm gì

Nhưng tất cả nhưng việc này so với Khương Đóa mễ, đều chỉ như làn khói thoáng qua, sớm đã không còn ở trong mắt Khương ThụcĐồng nữa rồi. Cô thậm chí cảm thấy, nhưng yêu thương ly biệt đã qua giữa cô và Cố Minh Thành thật ấu trĩ.

“Về đi”. Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng đang ở phía dưới: “Mưa càng lúc càng lớn, không tốt cho sức khỏe của em.”

“Tôi không đi! Tôi phải ở bên cạnh con bé! Một mình nó ở bên kia, sẽ cô đơn lắm!” Nói xong, Khương Thục Đồng lại khóc lớn.

Cố Minh Thành khép mắt, rồi nhìn vế một phía khác: “Nó ở trong tim em, sẽ không cô đơn.”

Tiếng khóc của Khương Thục Đồng càng lúc càng lớn, khắp cả ngon núi lớn này dường như đều có thể nghe thấy, đau đớn, buồn thương, không thể dứt.

Cố Minh Thành liền như vậy bất động, đứng bên cạnh cô.

Biết rõ Cố Minh Thành không tránh khỏi liên quan đến cái chết của đứa bé, nhưng Khương Thục Đồng không phát tác được bởi vì cô không thể tội trạng đều đổ lên đầu anh.


Nhưng đời này, cô sẽ không muốn lại có bất cứ quan hệ gì với anh nữa.

Cuối cùng, Cố Minh Thành cúi người kéo Khương Thục Đồng kéo từ mặt đất lên, Khương Thục Đồng không phản kháng, ngoan ngoãn xuống núi cùng với anh.

“Đến bằng gì?” Cố Minh Thành dừng xe dưới núi, anh hỏi Khương Thục Đồng.

“Bắt taxi”. Ánh mắt Khương Thục Đồng mông lung, dường như không ở thế giới này.

“Lên xe đi!” Cố Minh Thành đưa dù cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng không nói gì, lên xe của anh, cả người xơ xác tiêu điều, phụ nữ mất đi đứa con, không sống nổi muốn chết đã xem như nhẹ nhàng rồi, biểu hiện của Khương Thục Đồng như vậy xem như là cũng khá yên tĩnh.

Khương Thục Đồng ngồi phía sau xe của Cố Minh Thành, cô cố ý không ngồi phía trước, vì cô muốn an tĩnh một mình.

Nhìn thấy Hải Thành đắm chìm trong màn mưa, trầm mặc, tự nhiên cảm thấy cuộc đời mình dường như đã trôi qua hơn nửa.

Cố Minh Thành lái xe trên đường đi đến biệt thự nhà anh, Khương Thục Đồng cung không phản ứng gì.

Bởi vì cô đã xác định, cử đời này không có chuyện tái hợp cùng Cố Minh Thành, vì thế nên lạnh nhạt nhìn mọi chuyện.

“Sau này định thế nào?”. Trên đường, Cố Minh Thành hỏi Khương Thục Đồng một câu.

“Rời xa Hải Thành!” Khương Thục Đồng thản nhiên nói.

Rồi lại dựa vào cửa sổ xe nhìn lại nơi cô đã sống từ nhỏ đến lớn qua khung cửa, hình như từ khi mẹ cô ra đi, cuộc sống của cô không còn vui vẻ gì. Nhìn cây ngô đồng Pháp bên ngoài xa, ở trong màn mưa, cũng đã xanh ngát rồi, lại nhìn hàng dương liễu bên đường mà lúc nhỏ, mỗi lần nghỉ học là cô thường nhìn thấy.

Chính là vài năm trước, lúc cô đi Thượng Hải, nhìn thấy cây ngô đồng Pháp ở Thượng Hải, trong lòng vẫn là người đang ngồi phía trước. Thế nhưng đến hôm nay, tất cả đã bị cái chết của Khương Đóa Mễ rửa trôi tất cả.

Cô đột nhiên nhận ra mình trước đây có bao nhiêu ấu trĩ.

Trưởng thành trong chớp mắt.


Vì yêu mà đòi sống đòi chết, đó là hành động của trẻ con mà thôi!

Khóe môi Khương Thục Đồng đột nhiên nở một nụ cười thư thái.

Chính là nụ cười thư thái này của Khương Thục Đồng làm cho Cố Minh Thành sợ hãi.

Về đến nhà, Cố Minh Thành để cho Khương Thục Đồng đi tắm, anh đem áo quần trước đây cô từng mặc, đưa cho cô thay.

Khương Thục Đồng như một con rối, ngoan ngoan làm theo.

Khương Thục Đồng sau khi thay xong áo quần, tóc vẫn còn chưa khô, ngồi trên sô pha, nhìn ngắm buổi chiều trôi qua bên ngoài cửa sổ.

“Ngủ đi!” Cố Minh Thành nói một câu.

Khương Thục Đồng ngước mắt nhìn Cố Minh Thành, tiện tay lấy dao hoa quả đặt trên cổ mình.

“Cố Minh Thành, tôi và anh không thể nào quay lại như trước đây được nữa. Giữa chúng ta cách biệt là một mạng người, là người mà tôi dùng sinh mệnh của mình để yêu thương. Con bé mặc dù không phải do anh giết, nhưng không thoát khỏi không liên quan gì đến anh. Bởi vì tôi không có nơi để đi, tôi muốn yên tĩnh một mình! Nếu như anh dám bức tôi, tôi liền chết cho anh xem!”. Khương Thục Đồng hung mãnh nhìn Cố Minh Thành nói.

Cố Minh Thành cười lạnh, anh chỉ nói một câu “ngủ di”, đã khiến cô như thế này rồi, khiến cho cô đem hết những gì trong lòng đều nói ra hết.

Không – Thể – quay – lại – như – trước đây!

“Bỏ dao xuống!” Cố Minh Thành dùng âm thanh khàn khàn nói.

Đó là âm thanh sắp như tiếng khóc!

Khương Thục Đồng lại cầm dao kề sát vào cổ hơn!

“Bỏ dao xuống!” Cố Minh Thành nghiến răng nói.

Khương Thục Đồng không dừng lại hành động, Cố Minh Thành đi qua cướp con dao lại.

Khương Thục Đồng động cán dao, trên tay Cố Minh Thành liền bị rạch một đường.

Tay anh máu tươi liên tục chảy ra.

Khương Thục Đồng ngay lập tức buông dao, nhìn vế thương sâu hoắm trên tay Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng như điên lên, khắp nơi tìm kiếm.

Thời khắc này, trong lòng cô chỉ có một chữ—-Đau!

Đau lòng cho một người, tim cô cũng càng đau hơn.


Thì ra, bấy lâu nay tưởng rằng Khương Đóa Mễ có thể thay thế được mà cô yêu nhất, thế nhưng nhìn thấy một màn này, anh lại lần nữa từ sâu trong tim cô nhảy ra!

Thế nhưng cô làm sao lại không tìm được thuốc sát trùng và bông băng thế này!

Cố Minh Thành đi đến trước mặt cô, đưa thuốc sát trùng và bông băng cho cô: “Tìm cái này sao?”

Khương Thục Đồng khóc, gật đầu.

Biến cố đến quá nhiều, không phải là kiểu mà ở lứa tuổi của Khương Thục Đồng có thể chấp nhận được.

“Bôi thuốc cho anh!” Cố Minh Thành ra lệnh cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng ngồi trên ghế, Cố Minh Thành đứng trước mặt cô.

Khương Thục Đồng dường như nhìn thấy đôi tình nhân ân ái ngày nào, anh để cô đứng trên chân để khiêu vũ, anh muốn đi tham gia lễ hội thanh niên.

Dường như giống như một cuốn phim vậy, chầm chậm chiếu qua trong đầu Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng vừa khóc bôi thuốc sát trùng cho Cố Minh Thành, vừa run rẩy hít hít mũi, từng lớp từng lớp quấn băng lại trên tay Cố Minh Thành. Băng bó xong, Khương Thục Đồng định bỏ cái kéo cắt bông băng xuống, nhưng tay lại bị Cố Minh Thành giữ chặt lấy.

Lỡ làm bị thương tay Cố Minh Thành, nên Khương Thục Đồng không dám thoát ra khỏi tay anh.

Khương Thục Đồng gấp gáp, hét lớn: “Cố Minh Thành, anh thả tôi ra!”

Cố Minh Thành cũng hét lên một câu: “Em buồn vì mất ba đứa con, trong đó hai đứa là của anh! Đau thương của anh, con bà nó có ai thấu hiểu được không?”

Lúc trước đây, dù anh có giận dữ như thế nào, từ trước đến nay cũng không hình không sắc, Dù anh có hận thù đến mấy, nếu nên nở nụ cười anh vẫn sẽ khống chế được hỏa khí của mình. Thậm chí, với kẻ thù của mình là Lâm Mỹ Tố, còn có thể nói chuyện như kiểu người yêu…

Khương Thục Đồng tưởng rằng tâm Cố Minh Thành sâu không thấy đáy, nhưng giờ phút này, tất cả đã không phải rồi!

Anh chính là ba của hai đứa con của cô!

Chính câu này, khiến cho Khương Thục Đồng dùng tay còn lại, che lên mặt mà khóc ra.

Anh cuối cùng cũng biết được hai đứa con đã mất chính là của anh ấy!

Cố Minh Thành dùng sức kéo cô vào trong lòng.

Khương Thục Đồng cũng dùng hết sức ôm lấy Cố Minh Thành, những đau thương ủy khuất sống không bằng chết trong khoảng thời gian gần đây, tất cả đều theo tiếng khóc trôi ra hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.