Đọc truyện Rất Yêu, Rất Yêu Em – Chương 160
Cuối cùng Khương Thục Đồng quyết định nhận con nuôi.
Làm mẹ là một sự trải nghiệm mới mẻ, nhưng cô có một yêu cầu, để cô nhận nuôi dưỡng tất phải có điều kiện: để cho đứa bé mang họ Khương.
Từ Mậu Thận đã đồng ý, dù theo họ ai, chỉ cần đứa trẻ này sống trong nhà anh, Tranh Dương có người cùng chơi là anh rất vui rồi.
Việc này được tiến hành rất nhanh.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, Khương Thục Đồng không giấu được nụ cười, môi hồng chúm chím, khuôn mặt nhỏ nhắn, được cuốn trong chiếc chăn nhỏ, thật lay động lòng người. Đặc biệt cô bé này rất xinh, hình như có duyên với Khương Thục Đồng, nhìn thấy Khương Thục Đồng liền giơ bàn tay nhỏ nhắn mủm mỉm lên sờ sờ khuôn mặt của Khương Thục Đồng.
Trong một thời gian dài Khương Thục Đồng đã rất đau buồn vì mình không thể sinh con, cô cảm thấy mình mất mát rất nhiều thứ, hôm nay đứa trẻ này đã bù đắp khoảng trống trong tâm hồn cô, bồi đắp dần dần, rất trọn vẹn, nụ cười trên khuôn mặt là nụ cười của hạnh phúc.
Sau khi hai người kết hôn, lần đầu tiên Từ Mậu Thận thấy nụ cười hạnh phúc hiện trên khuôn mặt Khương Thục Đồng, quả thật không giấu nổi nụ cười, có vẻ như lần này anh đã làm một việc có ích.
Sau khi Khương Thục Đồng bế đứa trẻ về nhà, đặt bé trên giường của cô, vì không có kinh nghiệm nuôi con, cô mua sách, mua sữa, bình sữa, ban đêm thay tã cho bé, quả nhiên bận tối mặt.
Hơn nữa cô thấy rằng mình vốn là một người mẹ rất tốt, có khi thấy con đang ngủ say, cô không kiềm lòng mà lại cưng nựng khuôn mặt bé nhỏ ấy, lắng nghe hơi thở của con, Từ Tranh Dương biết mình có em gái cũng rất vui.
Khương Thục Đồng đặt tên cho đứa trẻ là Khương Đóa Mễ
Hơn nữa Khương Thục Đồng cũng không giấu được niềm vui khi làm mẹ, cô thường gửi hình đứa trẻ cho nhóm bạn, cô thường mua rất nhiều đồ cho bé, nhiều quần áo đẹp, trang sức, chỉ có mấy ngày mà đứa trẻ trở thành cô công chúa nhỏ trong tay Khương Thục Đồng.
Bởi vì Khương Đóa Mễ chiếm nhiều sự quan tâm của Khương Thục Đồng, cho nên vết thương lòng cũng phần nào xua tan đi rất nhiều, có lúc nửa đêm cô thường nhớ về người đó, nhưng nhìn thấy cô con gái bé bỏng đang ngủ say kế bên cô liền vui cười ngay.
Vì trong nhóm bạn của Khương Thục Đồng chỉ gửi hình cô bé, hầu như không có bình luận gì, việc này khiến Cố Minh Thành xem xong thấy rất lạ.
Cô ấy có con từ khi nào vậy? Hơn nữa xem ra cô rất yêu thương đứa trẻ nầy.
Một ngày nọ anh vừa lái xe vừa xem tin của nhóm bạn bè. Cô ấy lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, có con rồi, xung quanh cũng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, xung quanh đều là màu hồng ngọt ngào giống như phòng công chúa, ngay cả anh cũng muốn hôn cô bé một cái.
Rồi anh không thấy phía trước có một chiếc xe…
Khi nhận được tin Cố Minh Thành bị tai nạn, Khương Thục Đồng đang cho con uống sữa.
Tin này do Từ Mậu Thận nói với cô.
“Hả”, bình sữa rớt xuống sàn nhà.
“Anh ấy như thế nào rồi?” Khương Thục Đồng hỏi với khuôn mặt tái nhợt
“Không biết nữa, bây giờ cả tập đoàn Minh Thành đều giấu hết mọi thông tin, điện thoại anh ấy cũng không có người bắt máy!” Từ Mậu Thận cũng rất lo lắng.
Nước mắt Khương Thục Đồng rơi xuống, cô không quan tâm Từ Mậu Thận có nhìn thấy không, bởi vì Từ Mậu Thận biết rất rõ chuyện giữa cô và Cố Minh Thành, cho nên trước mặt anh cô không cần giấu giếm.
Cứ tưởng vị trí Cố Minh Thành trong lòng cô đã dần bị thay thế bởi sự xuất hiện của đứa trẻ, nhưng bây giờ cô phát hiện hóa ra chẳng có thay đổi gì hết, mà nó lại càng sâu đậm.
Rõ ràng đến mức làm tim Khương Thục Đồng như chết đi.
Tuy nhiên cô quyết không chạy ngay đến bệnh viện để thăm anh, như thế sẽ khiến mọi cố gắng trước đây của cô sẽ tan thành mây khói.
Khương Thục Đồng nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình, càng siết chặt tay lại, nước mắt rơi xuống áo đứa trẻ.
“Ngày mai anh đi thăm anh ấy, Hải Thành rộng lớn như thế, điện thoại liên lạc không được có thể là vì anh đang phẫu thuật, không tiện nghe máy, hoặc ngày mai sẽ ổn thôi!” Từ Mậu Thận thấy Khương Thục Đồng mất bình tĩnh nên trấn an.
Phẩu thuật?
Anh ấy bị đụng nặng đến mức phải phẩu thuật sao? Cô không thể không buồn và đau lòng.
Đứa trẻ đang ở đây, cô cũng không thể kìm chế tình cảm đối với người ấy.
Khương Thục Đồng gật gật đầu.
Quả nhiên ngày hôm sau Cố Minh Thành đã mở điện thoại, Từ Mậu Thận đi bệnh viện thăm anh.
Cố Minh Thành đang nằm ở phòng bệnh riêng, chấn thương xem ra không có vẻ nghiêm trọng, trên trán có băng miếng gạc.
Thấy Từ Mậu Thận đến, Cố Minh Thành cố nhìn xem phía sau lưng anh.
“Minh Thành, vết thương của anh không sao chứ?” Từ Mậu Thận hỏi
“Không sao, hôm qua đã làm một số kiểm tra. Đầu bị chấn thương, chiều có thể xuất viện rồi.” Anh trả lời một cách qua loa.
Cố Minh Thành cũng không hỏi tại sao Khương Thục Đồng không đến.
“Thục Đồng ở nhà chăm con, ban đầu cũng định đến thăm anh, nhưng không có thời gian.” Từ Mậu Thận biết Cố Minh Thành muốn hỏi gì, nhưng trên danh nghĩa, hiện tại Khương Thục Đồng chính là vợ của anh.
“Con?” Cố Minh Thành giả vờ không hiểu.
“Nhận con nuôi, Thục Đồng rất thích đứa trẻ này, dường như cô ấy sinh ra để trở thành một người mẹ tốt, chăm con rất tỉ mỉ, chu đáo.” Từ Mậu Thận nói luyên thuyên, khuôn mặt thẻ hiện ánh mắt sáng rỡ, “từ đó giờ tôi chưa thấy cô ấy đối đãi với ai ân cần như thế.”
“Đứa bé tên gì?” Cố Minh Thành hỏi.
“Đóa Mễ.”
“Từ Đóa Mễ?”
Sắc mặt Từ Mậu Thận có phần khó chịu, “Khương Đóa Mễ.”
“Tại sao lại họ Khương?” Cố Minh Thành nhíu mày hỏi.
Từ Mậu Thận cúi đầu không nói gì.
“Tại sao lại họ Khương?” Cố Minh Thành ngước lên nhìn Từ Mậu Thận, hỏi lại một lần nữa.
Việc này rất lạ đấy.
“Vì Thục Đồng vô cùng thích đứa bé này, dường như cô ấy dùng cả sinh mạng để yêu nó, pháp luật cũng không có quy định đứa bé phải theo họ nào mà?” Từ Mậu Thận từ từ mở lời.
Cố Minh Thành vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tuy nhiên Khương Thục Đồng yêu đứa bé như thế nào, thì thông qua màn hình điện thoại anh có thể nhận ra được điều đó.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua chát, à, có một ngày anh bắt đầu phải ghen tỵ với một đứa trẻ à?
Trong thâm tâm Cố Minh Thành vẫn có thấy rất kỳ hoặc.
Một ngày nọ, Khương Thục Đồng nhận được tin nhắn, là Lâm Mỹ Tố gửi cho cô: Bà Từ, đồ của Minh Thành đã may xong rồi chưa?
Là Cố Minh Thành kêu Lâm Mỹ Tố gửi, hóa ra chỉ là chấn thương nhẹ, hai ngày là có thể xuất viện. Vết thương trên trán hầu như đã không nhìn thấy rõ.
Khương Thục Đồng đang chăm con, xem qua tin nhắn, đứng hình vài giây, đến khi con khóc cô mới hoàn hồn lại.
“Đồ may xong rồi, nhưng bây giờ tôi đang chăm con, không có thời gian mang đến cho Cố tổng, gửi chuyển phát nhanh được không?” Khương Thục Đồng cố ý trốn tránh tạo bất cứ mối quan hệ nào với Cố Minh Thành, hiển nhiên là cô không muốn gặp người đó.
“Lễ phục mới may xong, nếu gửi chuyển phát nhanh họ sẽ xếp nhăn nhúm, nếu cố có việc bận thì tôi có thể đến nhà cô lấy.” Lâm Mỹ Tố trả lời.
Khương Thục Đồng suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy đúng, cũng may lễ phục của Cố Minh Thành hiện đang trong nhà cô.
Ngôi biệt thự cô đang ở, sau khi Từ Mậu Thận mua về đã xây một phòng thiết kế, hai người làm cùng nghề nên rất thuận tiện. Sau khi nhận nuôi đứa trẻ, Khương Thục Đồng cũng không ra khỏi nhà, cô không thích ra ngoài, hình như cô muốn trải nghiệm thú vui cũng như nỗi vất vả khi chăm con, còn đặc biệt mời một bà dì đến nấu ăn, nhà đông người, không có người nấu cơm không được.
Lễ phục của Cố Minh Thành do cô tận tay may từng đường kim mũi chỉ.
Lâm Mỹ Tố đưa cho Cố Minh Thành xem tin nhắn đó, Cố Minh Thành nói ngày mai anh sẽ đích thân đến lấy.
Bởi vì ở nhà chăm con, Khương Thục Đồng đã dậy từ sáng sớm, rửa mặt, thoa chút kem dưỡng rồi bắt tay vào việc chăm con.
Ở nhà cô mặc một chiếc áo len mỏng cổ tim, rất rộng rãi, đứa bé đang ngủ trong nôi ở lầu dưới.
Khương Thục Đồng thường hay nhìn đứa trẻ một cách xuất thần.
Đứa con đầu tiên có với anh không biết là trai hay gái đã bị phá bỏ.
Đứa thứ hai cũng giống như vậy, thậm chí Khương Thục Đồng còn không biết sự tồn tại của đứa bé, đến bây giờ ba của đứa bé cũng không biết.
Khương Thục Đồng ngồi tựa vào cạnh chiếc nôi, mắt ươn ướt.
Chuông cửa reo, vì trong lòng không vui, Khương Thục Đồng để cho dì giúp việc đi mở cửa.
Cố Minh Thành đứng trước cửa, dì giúp việc không biết anh nên hỏi anh muốn tìm ai.
Cố Minh Thành nói muốn tìm Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng nghe tiếng nói biết là anh ấy, ngoái đầu lại nhìn thấy Cố Minh Thành đang đứng ở đó.
Khương Thục Đồng liền đứng dậy, tới tủ giày bên cạnh lấy ra đôi dép đàn ông mới tinh đưa cho Cố Minh Thành.
Bởi vì mới vừa nghĩ tới anh cho nên khi đưa dép cho anh có một chút lơ mơ, một lúc sau mới nghĩ ra việc anh đến để lấy đồ, gọi dì giúp việc lên lầu lấy giúp bộ lễ phục cô đã chuẩn bị sẵn.
Cố Minh Thành đứng bên cạnh chiếc nôi, nhìn đứa trẻ rồi nhìn ánh mắt Khương Thục Đồng, đầy yêu thương.
Khương Thục Đồng hình như chưa thấy Cố Minh Thành như thế, cô mỉm cười đi pha sữa rồi bế con lên cho bú.
Cô ăn mặc rất thoải mái, bế con rất là dịu dàng, hình như có con rồi trong mắt con không màn đến thế giới xung quanh, mỉm cười rất bình yên.
Cổ tay đứa bé có đeo một chiếc đồng hồ dệt kim nhỏ, đan bằng len màu trắng, vòng ngoài của mặt đồng hồ còn có hai vòng màu vàng nhạt và màu xanh, màu sắc rất trang nhã, kim đồng hồ màu đen, kỹ thuật đan rất tinh xảo, phối màu hài hòa.
Thoạt nhìn là biết ngay cô rảnh rỗi không có gì làm nên đan cho con, Cố Minh Thành chưa bao giờ thấy tay nghề đan len của Khương Thục Đồng, chỉ biết là cô thích sạch sẽ, biết làm điểm tâm, tóm lại là một người rất thực tế, thông minh, biết nấu ăn, bây giờ xem ra còn biết kiên nhẫn chăm trẻ.
“Em đan cho bé à?” Cố Minh Thành nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay đứa trẻ.
“Ừ, đẹp không?” Khương Thục Đồng ngước lên mỉm cười hỏi Cố Minh Thành, ánh mắt long lanh.
“Đẹp.”
Cố Minh Thành không bao giờ biết Khương Thục Đồng có sức mạnh ma thuật gì, cứ trú ngụ trong tim cô rất lâu, thậm chí nó thay đổi theo thời gian, nó khắc thành vết thương trong lòng cô, cả đời này không bao giờ xóa được.
Ngoài việc cô ấy đẹp, giúp anh thỏa mãn dục vọng trên giường ra, cô còn có rất nhiều tính cách nổi bật khác.
Chẳng hạn như cô không kiêu ngạo, có một khái niệm gọi là “đẹp mà không biết mình đẹp”, bày đồ đạc ra cô ấy sẽ dọn dẹp gọn gàng, không bao giờ gây phiền phức cho anh, cô rất chu đáo, bình thường rất dịu dàng, cũng độc lập kiên cường. Khi ở bên cạnh anh, hầu như chỗ nào cô cũng cẩn thận hết mức, có khi tìm không ra cô ấy cẩn thận chỗ nào, tại sao cẩn thận, có thể là do tính cách, cũng có thể là do tự ti.
Chính vì như thế mà Cố Minh Thành mới trân trọng và yêu thương cô.
Anh không bao giờ tin có thể lâu bền với người dựa vào nhan sắc và tướng mạo.