Đọc truyện Rất Yêu Em Cô Gái Nhỏ – Chương 10
Cả sân trương xôn xao, được vào bộ phận nghiên cứu sản phẩm mới là vinh hạnh cỡ nào, còn được làm tổng quản lí. Lương Quang Ngân Tước này quá tốt số đi. Học sinh toàn khối Mười bàn tán không ngớt, có hâm mộ, có chúc mừng, có tức tối, không phục, muôn vạn tâm trạng khác nhau.
Toàn khối họ ai không biết Lương Quang Ngân Tước có em trai hết mực yêu thương, có bạn thân bảo hộ, đi theo sau là đám bạn gia thế hùng hậu thật khiến người ta ghen tỵ, bây giờ lại được mời về làm tổng quản lí. Lý tổng có nhầm lẫn không, năng lực của Lương Quang Ngân Tước tuy tốt, nhưng cô gái này không bao giờ quan tâm đến thứ hạng. Trong cái môi trường ta ganh người đua này, ai cũng ra sức học tập, chỉ có duy nhất mình cô ta ăn xong thì chạy đi chơi, không thèm quan tâm đến bài vở. Nếu không có hai vị phó hội trưởng kèm cặp, chỉ sợ đã bị đá khỏi trường này rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lương Quang Ngân Tước mặc dù thường ngày chỉ thích ăn chơi nhưng một khi đến kì thi thì lại lâm vào trạng thái “nước đến chân mới nhảy”, điên cuồng học gấp mấy lần người khác, nên kết quả chưa bao giờ trượt khỏi top 50. Còn top 10 ư, cho cô xin đi, cô không phải nhân vật chính trong truyện teen đâu mà “trâu bò” cỡ đó.
Ở đại lục Thái Bình căn bản chỉ có mười khối lớp thêm ba năm đại học, thời gian rút đi không ít nên toàn bộ kiến thức phân theo từng đẳng cấp. May mắn cô đã học qua hết, giờ chỉ có việc ôn lại, thỉnh thoảng lại đi thư viện xem các loại sách chuyên ngành để không quên kiến thức. Tất nhiên đây là bí mật riêng của cô rồi, cả hai vị đại gia kia còn không biết ấy chứ.
Khụ, quay lại chủ đề, trong khi toàn trường náo loạn thế, Lương Quang Ngân Tước nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu liền tắt đi, len lén đi về cuối hàng rồi trốn ra vườn hoa sau vườn. Nơi này ngày thường rất ít người lui tới, huống chi hôm nay là lễ tốt nghiệp nên càng không có bóng người. Ngân Tước bật nhanh điện thoại, ngón tay thần thánh lướt như gió trên bàn phím, một dãy số hiện ra, nhấn nút gọi rồi áp điện thoại vào tai, cả quá trình chưa đầy một phút.
– Đại tỷ, em ra rồi. Úm ba la mau hiện thân ra nào.
– Tôi đang ở đây!
– Á, đừng có đứng sau lưng em mà gọi bất ngờ thế, có ngày em chết vì đứng tim mất.
Lương Quang Ngân Tước ném điện thoại lại vào túi, mặt phụng phịu như cái bánh bao nhìn vào khiến người khác muốn véo thử. Và sự thật là người nào đó đã hành động như thế. Véo má cô gái trước mặt xong lại xoa xoa một chút. Ừm, làn da thật tốt, vừa mềm vừa trắng, khiến người ta yêu thích không buông tay.
– Sao nào, có chuyện gì mà em kêu tôi đến gấp vậy? May cho em là tôi đang nhiệm vụ gần đây nên mới đến nhanh được đấy. Mau nói đi, tôi cũng có chuyện cần nói với em đây.
– Đại tỷ, chị biết CEO tập đoàn Viễn Dương không?
Nạp Lan Đình nhíu mày đẹp, đôi mắt hổ phách lóe lên tia u ám. Lý Gia Hạo? Lại là hắn. Trong lòng xẹt qua tia bất an, Nạp Lan Đình kéo Lương Quang Ngân Tước lại gần, cẩn thận hỏi:
– Sao lại nhắc đến Lý Gia Hạo? Hắn ta làm gì em?
– Chị không cần khẩn trương, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát đâu. Lúc nãy ông già đó muốn mời em đến làm tổng quản lí gì đó, chắc chị cũng nghe đúng không? Nhưng mà lúc em lần đầu thấy ông ta, ánh mắt ông ta giống như… giống như rất hận em, muốn giết em vậy. Cho nên em muốn hỏi chị ông ta có con cháu gì đó dính đến em không? Hay dính đến gia đình em.
Nạp Lan Đình sắc mặt trầm xuống. Lý Gia Hạo này đã bắt đầu chú ý đến Ngân Tước, đây không phải là chuyện tốt lành gì. Đối tượng trong nhiệm vụ của Nạp Lan Đình lần này chính là hắn. Theo tài liệu tổ chức điều tra được, Lý Gia Hạo này có dính dáng rất lớn đến E.D, trong khoảng thời gian gần đây thưởng xuyên điều tra những người có năng lực đặc biệt. Những người được bắt về đó hầu như mất tích một khoảng thời gian, khi trở lại thì trở thành một người hoàn toàn khác lúc đầu. Nếu lần này hắn chú ý đến Ngân Tước, đồng nghĩa với việc cô có thể là đối tượng tiếp theo của hắn.
Nạp Lan Đình cúi người bế Lương Quang Ngân Tước lên, nhỏ giọng dặn dò:
– Tước Tước ngoan, em phải cẩn thận, yêu cầu lần này của hắn, em khoan đáp ứng cũng đừng từ chối, cứ nói cần suy nghĩ lại. Lý Gia Hạo là đối tượng tiếp theo của tổ chức đang điều tra, hiện tại chị cần phải trở về xin chỉ thị của lão đại, xem anh ấy có đồng ý cho em làm vụ này không đã. Còn nữa…
Lấy trong túi ra một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu bạc, Nạp Lan Đình lo lắng nói:
– Lão đại bảo chị đưa cái này cho em, nói bệnh của em bắt đầu tái phát nhất định phải uống. Còn nữa, em… trở về C.P được không? Dù gì chuyện của Marjorie cũng qua lâu rồi. Chúng ta… rất nhớ em.
Nghe đến tên Marjorie, Lương Quang Ngân Tước trầm mặc hẳn. Nhiều năm trôi qua, chuyện đó đã bị cô cho vào quên lãng, đều là những chuyện không vui. Với cá tính của Lương Quang Ngân Tước, nhất định sẽ không để bất cứ chuyện không vui gì ảnh hưởng. Chuyện xảy ra năm đó thật sự khiến cô bị sốc, cô dành ba năm thoát khỏi chuyện đó. Bây giờ cũng đã đến lúc rồi…
– Được rồi, em sẽ trở về, chị nói với lão đại, July sẽ trở về phục mệnh.
July sẽ trở về. Không phải Lương Quang Ngân Tước, mà là July. Lương Quang Ngân Tước có thể im lặng cả đời, nhưng July thì không. Nhiệm vụ ba năm trước cô bỏ dở, đã đến lúc hoàn thành. Nghe thế, Nạp Lan Đình mừng rỡ, lâu như thế, cuối cùng cũng chờ được July của bọn họ trở về.
– Đại tỷ, em phải đi rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Còn thuốc này… – Ngân Tước mở lọ thủy tinh uống một hơi hết sạch rồi trả lại Nạp Lan Đình – nói lão đại em đã uống rồi, cho em cảm ơn. Tạm biệt.
Lương Quang Ngân Tước vẫy vẫy tay chào, để lại nụ cười rạng rỡ rồi quay lưng chạy nhanh về lớp. Lúc CEO của Viễn Dương tuyên bố xong, người của một vài tập đoàn khác lên tuyên bố tiếp giờ chắc xong rồi, mọi người đã trở về lớp, chỉ có cô trốn đi thế này, không nhanh về sẽ bị phạt rất nặng đây.
_____________________Ta là phân cách tuyến đáng yêu____________________
– Lý tổng, về chuyện làm tổng quản lí bộ phận sản phẩm của tập đoàn ngài, có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ không?
– Lương Quang tiểu thư, vậy đến khi nào em có thể sẵn sàng tiếp nhận vị trí này?
Lý Gia Hạo ngồi ở bàn làm việc của các nhà đầu tư, hai tay đan vào nhau chống lên bàn, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú cô gái nhỏ trước mặt. Mắt kính gọng vàng lóe lên vài tia sáng, âu phục phẳng phiu, toàn thân toát lên một loại khí tức áp bức người khác. Rất hiếm người đứng trước mắt hắn có thể bình tĩnh khi hắn bày ra bộ dáng này. Bất quá Lương Quang Ngân Tước là ai chứ? Là tác giả đại nhân thần thánh kiêm chị gái nam chính, lớn lên giữa “tinh phong huyết vũ” của một bầy soái ca mỹ nữ, cho nên chút đe dọa nho nhỏ này cũng chẳng thể ảnh hưởng được gì.
Lương Quang Ngân Tước sau khi trở về liền nhắn cho Minh Lãm một tiếng, phóng đi tìm Lý Gia Hạo. Nếu không phải Nạp Lan Đình bảo cô tìm kế hoãn binh, cô nhất định sẽ quăng cho hắn một câu “Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với tập đoàn của ông!” rồi quay ngoắt mông 1800 bỏ đi chứ không thèm đứng đây cho hắn soi mói. Tên này quả là cáo già! Hắn không hỏi cô tại sao lại chần chừ mà lại hỏi khi nào tiếp nhận công việc, giống như chắc chắn cô sẽ làm không bằng. Ông già đáng ghét! (Tác giả: Bạn thân mến, người ta đang trong thời kì best-seller đấy, sao nhẫn tâm gọi là ông già nha ==’)
Được rồi, nhịn! Nén khó chịu trong lòng, Lương Quang Ngân Tước vẫn giả trang thục nữ dịu dàng, nhỏ nhẹ mềm mỏng đúng như câu địch tiến ta lùi:
– Chuyện này… Lý tổng, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ trả lời trong thời gian sớm nhất có thể. Nhưng mà… Nhưng mà tôi không biết làm cách nào liên lạc với ngài. Ngài nắm giữ trong tay tập đoàn lớn đến thế, chắc chắn rất bận, thường xuyên đi nhiều nơi. Tôi… tôi sợ lúc tôi đến tập đoàn của ngài, sẽ bị người ta nói… nói… rồi không cho vào gặp, còn đuổi tôi đi nữa…
Giọng run rẩy đáng thương như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, mũi hồng hồng, mắt long lanh, bộ dáng như đang xúc động mạnh, khác một trời một vực so với lúc lần đầu hai người chính thức nhìn thấy nhau. Lương Quang Ngân Tước tự khinh bỉ mình một ngàn lần, cô đây quả thật có tiềm năng diễn phim của thím Quỳnh mất rồi. Nhưng đã lỡ diễn thì phải diễn đến cùng, mặc kệ thế nào cũng không nên khai chiến với hắn ta vào lúc này. Dù sao cô so với cáo già vẫn còn non lắm.
Lý Gia Hạo vẫn nhìn chăm chú Lương Quang Ngân Tước, nụ cười như có như không trên môi, đứng lên đi về phía trước. Thân hình cao lớn gần như che khuất hết cơ thể bé nhỏ của cô. Theo đúng như thực tế thì hắn chỉ mới ba mươi tuổi, có tiền, có gia thế, diện mạo anh tuấn thành thục đúng chuẩn soái ca trong mấy quyển truyện ngôn tình ướt át. Nhưng bị Lương Quang Ngân Tước nhìn nhận là ông già thì có vẻ hơi oan. Thật ra cũng đâu thể trách cô. Nếu cộng thêm số tuổi thật thì cô có thể ngang ngửa chị hắn nhưng chẳng hiểu tại sao xuyên đến đây lại ngày càng trẻ con, cộng thêm ấn tượng xấu lúc ban đầu hắn dành cho cô nên Lý Gia Hạo trong mắt cô trở thành ông già cũng chẳng có gì lạ nữa.
Tất nhiên giờ phút này “ông già” nào đó đã tháo kính, kề sát đôi môi mỏng quyến rũ của mình bên tai “cừu non” mà buông lời vàng ngọc:
– Cô gái nhỏ, nếu không phải biết em là người của gia tộc Lương Quang, bên cạnh lại có những người không thể chọc vào, tôi sẽ nghĩ rằng em có ý với tôi đấy. Còn về chuyện công việc, em chắc chắn sẽ sớm có “hứng thú” mà tìm tôi. 02xxxxxxxxx là số di động riêng của tôi, em có thể gọi bất kì lúc nào. Rất hoan nghênh chú chim xanh bé nhỏ đến tìm tôi. Còn nữa… – Lý Gia Hạo đứng thẳng dậy, đôi mắt nồng đậm hứng thú – Em có thể gọi tôi là Trường Đông, tên thân mật của tôi, gọi “ngài” nghe có vẻ rất xa cách đấy.
Lương Quang Ngân Tước run run rẩy rẩy, trời ạ, hình tượng tổng giám đốc lãnh khốc vô tình đã đi đâu rồi a? Tên cáo già không những biết vờ tán tỉnh người khác mà còn có tên thân mật nữa. Quả nhiên tiểu thuyết ngôn tình không thể tin tưởng, không thể tin tưởng. Được rồi, muốn mập mờ sao? Cô chơi với hắn, xem ai giả bộ buồn nôn hơn. Nghĩ là làm, cô liền tặng cho hắn một nụ cười mật ngọt chết ruồi, tiếp tục giả vờ hình tượng tiểu bạch thỏ thích làm nũng lại dễ tin người, tay phải lấy điện thoại ra nhấn số hắn, tay trái cầm cánh tay hắn lắc nhẹ, nũng nịu đến mức cô cảm thấy toàn thân là da gà:
– Lý tổng, a không, Trường Đông, từ nay, ừm, em gọi anh là Trường Đông nha~. Anh nhất định phải chiếu cố em đó. Trường Đông anh xem, em đã lưu số anh rồi đó, đến lúc người ta gọi anh nhất định phải trả lời, không thôi em sẽ giận đó~
Ý cười trong mắt Lý Gia Hạo ngày càng sâu. Cô gái nhỏ này quả nhiên vô cùng thú vị, không biết cô đây là ngây thơ thật hay giả vờ đây? Đôi mắt thoạt nhìn vô tội nhưng quan sát kĩ thì đầy vẻ giảo hoạt. Trong đầu hắn xẹt qua những thông tin trong tập tài liệu về cô
“…
Thành viên trong gia tộc Lương Quang nhưng sống tách biệt cùng em trai là Lương Quang Đinh La Khắc và Hạ Diệp của bang Huyền Hoàng phía Nam đại lục, thân cận vượt mức bình thường và từng cứu hai người này thoát chết. Dễ tin người, hay bị bắt nạt. Nam giới ngoại trừ hai người trên cùng Lăng Minh Lãm đều không thể tiếp cận trong vòng bán kính một mét. Năng lực thuộc loại xuất sắc, tính cách thụ động, thiếu kiên nhẫn. Những người có quan hệ thân thiết: Đỗ Thành Nguyệt của bang Thiên Địa phía Bắc đại lục; Tạ Vĩnh Hoa của Tạ gia, thân tín ngầm của Lưu gia; Lăng Minh Lãm của Lăng gia thuộc quân đội…
…
Đã từng tiếp xúc với người của C.P và E.D…
…
Đối tượng cấp ba của tổ chức.
…”
Lương Quang Ngân Tước, rốt cuộc cô là loại người thế nào mà có thể khiến những người có gia thế bất phàm luôn vây xung quanh bảo vệ đây? Là do dễ tin người cùng ngây thơ sao? Tốt nhất là nên như thế, nếu không thì cô đã che dấu quá tốt rồi. Trên đời này có thể làm cho đại tiểu thư của bang Thiên Địa và người kế thừa bang Huyền Hoàng cùng lúc chú ý cũng chỉ có mình cô mà thôi. Có vẻ như cô gái nhỏ này vẫn ngại mình có quan hệ “chưa” phức tạp với nhiều người, còn dây dưa với cả người của C.P và E.D nữa. Hai tổ chức này từ lúc hình thành đã đối đầu với nhau, đây là điều được giới quan chức cấp cao và các đại gia tộc ngầm thừa nhận. Gia tộc Lương Quang có thể sinh ra một hậu thế như cô thật không “dễ dàng” chút nào. Đáng tiếc cô không phải người được coi trọng, nếu không tương lai của cô nhất định sẽ rất thú vị đi.