Đọc truyện Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn – Chương 3: Rơi vào bẫy
Trên máy bay, Tuyết Thuần nhìn bầu trời bên ngoài, kí ức như thủy triều ập tới, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vừa đơn giản lại cảm động, cũng khắc sâu vào tim mỗi người.
Thân cao một mét tám mươi sáu, một bộ mắt kính gọng đen, người mặc tây trang, tài giỏi hoàn mỹ, phong cách lịch sự nho nhã, anh vừa đi vào thư viện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một khắc kia, dường như Tuyết Thuần nghe được con tim rung động.
Nhưng mà cô chưa bao bạn đang đọc truyện trên diễn đàn leequysdoon.com giờ nhìn chăm chú, loại đàn ông này, chỉ cần một ánh mắt nhàn nhạt, là có thể khiến phụ nữ thét chói tai! Cô tự biết thân biết phận, Chuyện cổ tích Cô bé lọ lem, cho tới bây giờ đều là mộng ảo.
Thư viện trung tâm thành phố.
Một đôi tay mềm mại một thon cùng chạm vào một quyển sách.
“Thật xin lỗi, tôi tìm quyển sách này đã lâu rồi.”
Tuyết Thuần bất ngờ sững sờ, nhìn thấy anh lịch sự anh tuấn, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng, lộ ra hai gò má lúm đồng tiền, “Không sao, tôi không gấp, anh dùng trước đi.”
Lại Tư nâng mắt kính gọng đen cười cười, nhìn hàng lông mi dày ánh mắt của cô dừng trên giá sách cẩn thận xem từng hàng, đôi mắt sau mắt kính sáng lên một cái. Sau đó theo giá sách, tiện tay móc một quyển sách đưa tới, “Tuyết tiểu thư, cô có thể xem quyển này.”
Nụ cười tiêu chuẩn, ấm áp giống như gió xuân tháng ba khiến trong lòng Tuyết Thuần khẽ nhộn nhạo, dường như cô có thể nghe tiếng tim đập của mình. Mặt bình tĩnh như nước, trong lòng lại khẩn trương muốn chết: “Vâng, cám ơn.” Hoàn toàn không nghĩ tới, người ta làm sao biết cô họ Tuyết?
Sau đó chính mình trở lại chỗ ngồi.
Lại Tư nháy mắt một cái, cũng đi qua ngồi, đối diện với cô. Trời mới biết gần đây anh trốn việc tới nơi này là vì cái gì!
Tuyết Thuần nhẹ nhàng nhìn lướt qua, những cô gái trong thư viện không khỏi len lén liếc qua, thư viện an tĩnh lại có thêm vài tiếng một chút bàn luận xôn xao.
Tong lòng Tuyết Thuần đang đánh trống, kể từ một tháng trước trong thư viện có them một người là anh, nơi này liền không vắng lặng nữa, dần dần, có mấy thím, mấy cô gái trẻ đều vô tình cố ý đến xem hơn mấy lần.
Cô gái trẻ tuổi, là vì bạch mã hoàng tử trong mộng, cồn các thím đương nhiên chỉ là vì kiếm chồng tương lai cho con gái mình.
Tuyết Thuần đang cầm sách đứng lên, ánh mắt lại đã liếc quá khứ, càng xem càng say mê, đây thật là một nhân vật y hệt hoàng tử đấy. Này sống mũi thẳng, da màu đồng, tây trang cắt may vừa người, hành động cử chỉ đúng mực, lịch sự tuấn tú.
Nhìn dáng dấp khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, con người công việc.
Kỳ quái là, mỗi lần cô đến , đều có thể thấy hắn, chẳng lẽ hắn thất nghiệp? Cho nên mới phải đến thư viện sạc điện thoại? Có một việc rất cổ quái, dường như bọn họ có ăn ý kinh người, đều thích ngồi ở phía trước cửa sổ, hơn nữa còn là cùng một chỗ ngồi.
Anh im lặng xem sách, không có ngước mắt, cũng cảm nhận được ánh mắt đối diện bắn tới. Mỗi lần đều là như vậy, khóe môi anh nhàn nhạt giơ lên, lần này, anh không có ý định bỏ qua cô nữa.
Anh thoải mái ngước mắt, đột nhiên chống lại tầm mắt của cô. Nhìn ánh mắt cô kinh ngạc, khép sách lại, cười gật đầu một cái.
Mặt Tuyết Thuần đỏ bừng, như bị phát hiện ăn trộm, cúi đầu. Ánh mắt của anh thật sự rất đẹp, mặc dù cách tròng kính, nhưng đôi mắt này như dòng nước xoáy hút cô vào đó.
Quyển sách kia tên là, tình yêu Tam Bộ Khúc.
Bởi vì bị anh bắt tại chỗ, Tuyết Thuần thu hồi tâm tình, hết sức chuyên chú đọc sách, chìm đắm trong thế giới sách của cô.
Lại Tư bất đắc dĩ nâng kính, anh ám hiệu rõ ràng như vậy, cô vẫn không rõ? Thật chẳng lẽ muốn anh mua 999 đóa hoa hồng, cô mới biết tâm ý của anh? Chuyện buồn nôn như vậy, anh không phải không dám làm. Theo tài liệu anh tra được, cô là một cô gái bên người không có một người bạn khác giới nào, nếu như cứ nói thẳng ra như vậy, đoán chừng cô sẽ bị anh hù dọa chạy mất?
Anh vẫn muốn nói chuyện cùng cô, nhưng hiển nhiên, đối với Tuyết Thuần mà nói, thế giới bên trong sách đặc sắc nhiều hơn so với anh, chính là không thèm nhìn đến anh.
Vì vậy, bọn họ chưa từng nói chuyện chính thức với nhau một lần.
Cô hận anhtừ lúc nào đây.?
Ngày ấy, cô đẩy mẹ nuôi chấp nhất xuất viện, đến thẳng tập đoàn YD đàm phán. Lúc ấy tranh luận mặt đỏ tới mang tai, tất cả người của tập đoàn YD đều là nhân tài không chịu thua thiệt, tập đoàn Tần thị này là trứng đưa tới cửa, không ăn cũng uổng.
Nhìn từng người gây sự, lộ rõ sắc mặt thương nhân. Mà trong những người này, cũng có anh.
Nơi anh ngồi là trung tâm, Tuyết Thuần muốn bỏ qua cũng rất khó.
Chỉ là tất cả mọi người đang nói…, chỉ có một mình anh nhìn chằm chằm laptop, tay gõ bàn thật nhanh. Giống như anh muốn nói, mấy người bọn cô là sinh vật không tồn tại.
Cũng chính lúc này, cô hoảng hốt biết anh là ai.
“Van cầu các người, tha chúng tôi một con đường sống đi, muốn tôi quỳ xuống cũng được. Đối với các người mà nói, không phải không có Tần thị chúng tôi thì không thể, nhưng mà Tần thị là mạng sống của tôi, tôi quỳ xuống cầu xin các người đó. . . . . .” Mẹ nuôi Tần muốn lăn từ xe lăn xuống.
Sắc mặt Tuyết Thuần tái nhợt, bởi vì cả đêm phải chăm sóc mẹ nuôi bệnh nặng, chưa được nghỉ ngơi, lúc này mặt càng thêm không không có chút máu.
Tài ăn nói của cô không quá xuất sắc, về phương diện mấy chuyện làm ăn càng không có tiếp xúc qua, nhưng thấy mẹ nuôi vừa mới phẫu thuật xong, lại muốn quỳ xuống trước mấy người này, cô chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang xông lên đầu. Cô rất tức giận!
Có tiền thì ngon! Có tiền thì có thể chà đạp tôn nghiêm người khác! Có tiền là có thể bỏ đá xuống giếng! Cô bắt đầu hận.