Đọc truyện Ranh Giới – Chương 11
Thanh Thanh ngồi xuống đối diện Thanh Phong nhưng anh vẫn như vậy không có ý định cho cô biết đáp án tại sao anh lại làm như vậy .
” Được rồi ! Cậu không nói thì thôi vậy ! Tớ biết việccậu làm đều có mục đích riêng , nhưng tớ vẫn phải nói với cậu một câu . Thời gian bảy ngày sắp tới rồi ! ” Thanh Thanh nhỏ giọng nói .
“Cảm ơn ! ” Thanh Phong nói một câu nhưng bao hàm rất nhiều ý nghĩa . Anh cảm ơn cô hiểu anh , cảm ơn cô giúp anh chăm sóc con gái cũng cảm ơn cô đã cảnh báo anh về Trương Hào .
Thanh Thanh cười cười . Cả hai lại ai làm việc nấy ,không xen vào việc của đối phương .
Ngày hôm sau , tổ trọng án đã thông báo ra bên ngoài là vụ án của Trương Hào đã kết thúc , nạn nhân bị tai nạn giao thông .
Văn phòng của Sở trưởng .
” Các cậu làm việc như vậy hả ? Tôi cho các cậu thời gian là để phá án , không phải để các cậu qua loa điều tra cho xong rồi kết luận là tai nạn . Cậu không phải là người tài mà cấp trên điều xuống đây sao ? Bây giờ cậu cho tôi thấy cái gì đây ? Đây gọi là phá án sao ? Đây gọi là rác rưởi .” Sở trưởng Lương Minh tức giận vừa mắng vừa ném hồ sơ báo cáo vào người Thanh Phong .
Thanh Phong mặt không đổi sắc cúi người nhặt lại hồ sơ , anh phủi phủi rồi đặt lại trên bàn .
Lương Minh thấy mình đã nói đến như vậy nhưng Thanh Phong lại không có phản ứng thì tức giận đuổi anh ra ngoài .
Thanh Phong chào xong rồi đi ra . Anh không nói không phải là anh bất tài mà chỉ là việc này không thể tiết lộ ra ngoài , kể cả cấp trên của anh .
Dọc hành lang những người đồng nghiệp đều nhìn anh với ánh mắt xem thường . Thanh Phong mặc kệ họ , anh vẫn đi về phòng của tổ trọng án , sắp tới mấy người các anh sẽ phải làm việc xuyên suốt rồi !
Triệu Chính Đức đọc báo thấy tin Trương Hào thì cười nhếch mép . Anh ta vội đi xuống nhà xe , vừa đi vừa xem đồng hồ . Triệu Chính Đức lên xe lái về phía ngoại ô thành phố .
Xe của Triệu Chính Đức vừa đi ra đã có một chiếc xe bám theo phía sau .
Buổi chiều ngày hôm sau lại có tin truyền ra : Triệu Chính Đức bị bắt ở ngoại ô .
Một người đàn ông đội nón kết đen , đeo khẩu trang đứng lẫn trong đám người đang bàn tán xôn xao về chuyện tổ trọng án vừa bắt người . Anh ta chỉnh lại nón , rút ra điện thoại bấm một dãy số .
” A lô ! ” Đầu dây bên kia là một giọng nữ .
” Kẻ thế mạng đã bị bắt rồi !” Giọng anh ta rất vui .
“Anh cẩn thận chút !” Giọng nữ im lặng một lúc rồi mới nói .
“Không sao ! Bọn ngu ngốc đó đã bắt người rồi , bọn họ cần con cừu thế mạng nên sẽ không nghĩ đến chúng ta đâu !” Anh ta đi lên một chiếc xe buýt .
“Được rồi ! Bây giờ em tới chỗ luật sư , sau khi nhận tiền chúng ta cao chạy xa bay .”
“Ừ ! Anh đi lấy vật lưu niệm đã rồi sẽ đến chỗ hẹn sau !” Anh ta cúp điện thoại , ngửa người ra ghế nhắm mắt lại .
Người đàn ông đội nón xuống xe ở trạm cuối cùng . Anh ta đi bộ vào khu rừng bên cạnh đường cái . Khoảng nửa tiếng sau anh ta mở cửa một ngôi nhà cũ nằm khuất trong rừng . Tay lò mò bật đèn từ một bình sạc điện dự phòng , căn nhà lập tức có ánh sáng , anh ta bỏ qua đồ đạc trên nền đi thẳng đến cái tủ duy nhất trong nhà lấy một lọ thủy tinh cỡ bằng một bàn tay bỏ vào ba lô luôn đeo bên người .
Nhưng khi anh ta định xoay người lại thì một cảm giác lạnh phía sau gáy làm anh ta đứng im .
” Trương Bằng anh đã bị bắt , giơ hai tay ra sau đầu , ngồi xuống .” Giọng nói không phải ai khác chính là Thanh Phong .
Trương Bằng giơ hai tay lên nhưng anh ta phản ứng rất nhanh , lập tức quơ ba lô mạnh về phía sau . Thanh Phong nhanh chóng tránh thoát , anh lập tức lên đạn bắn một phát vào đùi Trương Bằng .
Trương Bằng gục một chân xuống nhưng anh ta vẫn cứng đầu chụp lấy cây gậy gỗ bên cạnh đánh về phía Thanh Phong . Tiếng súng thứ hai vang lên , Lý Trường là người bắn ,anh bắn vào vai của Trương Bằng bởi nếu anh không nổ súng thì với khoảng cách đó cho dù Thanh Phong tránh được cũng sẽ để cho Trương Bằng có cơ hội cướp súng .
Trương Bằng bị thương nhanh chóng bị đưa đi . Tổ điều tra hiện trường cũng tới nơi , nhanh chóng phong toả hiện trường thu thập chứng cứ .
Thanh Phong nhặt ba lô của Trương Bằng lên , lấy ra lọ thủy tinh mà lúc nãy anh ta để vào . Trong lọ chính là tiêu bản của một cái lưỡi.