Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 52


Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 52

Nhiều năm sau…
_ Nguyễn Phong Lam em chuẩn bị xong chưa? – Sky cất giọng hỏi Windy. Phong Lam là tên thật của cô.
_ Từ từ nào… Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời của em mà Khánh Thiên. – Windy nói vọng ra từ trong phòng trang điểm.
_ Xem ra em trai chị nó sốt ruột còn hơn em. – Rainy lên tiếng trêu. Cô đang ngồi bên trái Windy.
_ Hàn Tuyết Vũ Vân (Rainy), chị có dám thề là chị không hồi hộp hay sốt ruột không? – Phong Lam phản bác lại lời của Vũ Vân.
_ Thôi thôi đừng nói nữa, để yên cho người ta trang điểm kìa. – Samy ngồi bên trái Vũ Vân cách Phong Lam một ghế.
_ Chậc chậc, chị cũng hồi hộp lắm phải không, chị Tuyết Hương (Samy)? – Mina ngồi bên phải Windy không bỏ lỡ cơ hội chọt chọt Tuyết Hương.
_ Thôi nào, nhanh lên rồi còn ra không thôi trễ bây giờ. – Vũ Vân lên tiếng kịp thời ngăn cản một cuộc khẩu chiến.
Ngoài hành lang, trước cửa phòng trang điểm…
Wild vỗ vỗ vai Khánh Thiên một cách đầy thông cảm:
_ Cũng chưa trễ mà, đừng hối để họ từ từ chuẩn bị.
Hàn Lâm Dương (Sun) nở nụ cười ấm áp, động viên Khánh Thiên:
_ Lâu như vậy chắc chắn họ sẽ rất đẹp.
Hoàng Đức Quân (Dan) cũng gật đầu tán thành. Anh thật chờ mong được nhìn thấy Vũ Vân.
_ Mọi việc ổn chứ?
Trần Hoàng Lê Vũ (Devil) bước tới từ cuối hành lang mỉm cười nhìn bốn chàng trai hỏi.
_ Vẫn ổn. – Lâm Dương là người trả lời Lê Vũ.
Lê Vũ nhìn về bầu trời xanh ngắt ngoài kia, chợt hoài niệm về một người. Trong lúc vô thức, anh thì thầm:
_ Cô ấy nhất định sẽ tới…
Cả hành lang phút chốc im lặng, chỉ có tiếng huyên náo ở ngoài sảnh. Nhận ra sự khác thường, Lê Vũ cười cười nói:
_ Gặp lại mọi người sau. Tôi đi trước…
Ánh nắng dịu dàng vuốt ve lên bóng lưng của chàng trai cô đơn… Bốn chàng trai âm thầm thở dài…
Đã nhiều năm này họ chưa gặp người ấy. Lúc người ấy ra đi, bọn họ đã hỏi thăm nhưng người quen biết và thuê người đi tìm. Nhưng kết quả chỉ có một. Họ không nhận được chút tin tức gì như thể người ấy bốc hơi khỏi thế gian.
Cho đến mấy tháng sau, họ gặp được một nhân viên FBI đồng nghiệp của người ấy. Người đó nói rằng, cách đây không lâu người ấy bị ngất xỉu do làm việc quá độ. Nhưng nguyên nhân thật sự chỉ có bác sĩ và người ấy biết. Sau đó người ấy nghỉ việc và không ai biết thêm gì nữa.
Demon cũng bị kết án và tử hình sau đó không lâu. Lê Vũ cũng không có người yêu mà chỉ cô đơn cho tới giờ. Anh muốn đợi người ấy trở về. Nhiều năm đã qua, thời gian cũng không phải dài nhưng cũng không phải ngắn. Anh đã nghĩ thông nhiều chuyện.
Ngày hôm ấy anh nghe tất cả sự thật. Anh hối hận nhưng anh không hề hận. Vì cha anh sai. Vì nếu không phải người ấy thì cũng có người khác bắt cha anh. Hơn nữa, đó là chuyện của thế hệ trước và họ đã đi hết rồi. Vậy hãy để nó chôn sâu vào quên lãng đi…
Lê Vũ thường xuyên tới chơi với mọi người, chăm sóc, quan tâm họ. Anh muốn làm thay người ấy. Anh cười nhiều hơn và sống tốt hơn vì người ấy… Nhiều năm đã qua nhưng tình yêu của anh chỉ ngày một sâu đậm chứ không nhạt đi. Anh yêu người ấy rất nhiều…

Bốn cô gái bước ra. Ngay giây đầu tiên, bốn chàng trai đã đứng hình… Vì… họ quá đẹp. Trông bộ váy cô dâu, bốn cô gái là người đẹp nhất trong mắt bốn chàng trai. Phong Lam cắt đứt dòng suy nghĩ của họ:
_ Thế nào? Đẹp không?
_ Em là người đẹp nhất mà anh từng biết. Em là công chúa..À không là nữ hoàng của đời anh. Và em sắp là vợ anh. Anh yêu em…
Khánh Thiên là người phản ứng lại nhanh nhất. Hai câu cuối, anh thì thầm vào tai Phong Lam khiến hai má cô đỏ rực vì ngượng hay hạnh phúc thì không biết. Tay anh vòng qua eo đỡ cô khỏi ngã. Váy của Phong Lam ở trên màu trắng xuống phía dưới là màu xanh dương nhạt được phủ ngoài bằng lớp lụa mỏng tạo sự mềm mại. Những ngôi sao nhỏ bằng bạc lấp lánh được đính trên phần chân váy màu xanh dương tạo nên sự lấp lánh và độc đáo cho chiếc váy. Đi kèm với một đôi găng tay bằng ren.
Lâm Dương chỉ mỉm cười đưa tay về phía Tuyết Hương. Chỉ một nụ cười nhưng đã nói lên tất cả. Tình yêu anh dành cho cô…
Váy của Tuyết Hương ở trên màu trắng chuyển dần sang màu hồng nhạt ở phía dưới. Những bông hoa bằng lụa màu cánh sen ở chân váy làm điểm nhấn.
Đức Quân đưa tay sửa lại cọng tóc mai rũ xuống tràn của Vũ Vân. Ánh mắt cô tràn ngập hạnh phúc nhìn anh. Anh mấp máy môi thì thầm em đẹp lắm, em yêu…
Vũ Vân diện chiếc váy phần trên màu trắng chuyển sang màu tím nhạt ở chân váy. Những bông hoa nhỏ màu tím kết thành một đường từ vai trái xuống phần eo bên phải. Đôi găng bằng lụa dài tới khuỷu tay.
_ Váy đẹp không anh? – Mina hỏi Wild, câu hỏi kéo cậu hoàn hồn. Cô xoay vòng, chiếc váy phồng ra thành hình tròn. Phần trên màu trắng chuyển dần xuống dưới là màu đỏ. Lớp ngoài bằng ren với họa tiết cầu kỳ. Đôi găng tay màu trắng loang chút đỏ tạo nên sự khác biệt.
_ Tất nhiên là đẹp. – Wild vừa ngắm chiếc váy vừa nói. Nhưng trong đầu hiện lên nghi ngờ – Đây có phải là…
Wild chưa nói hết câu đã bị Mina cắt ngang:
_ Phải đây là váy do chị ấy thiết kế và gửi tới.
Nói tới đây trong mắt mọi người đan xen cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Họ vui vì người ấy vẫn nhớ tới họ, vì người ấy quan tâm tới họ vì người ấy đã chúc phúc cho họ. Nhưng buồn vì người ấy không muốn gặp họ…
_ Hôm nay là đám cưới của chúng ta, mọi người vui lên nào. Chắc chắn sẽ tới mà…
Lâm Dương phá vỡ sự im lặng này. Anh dắt tay Tuyết Hương dẫn đầu vì anh là người lớn nhất mà. Từng cặp xếp theo thứ tự: cặp Vũ Vân và Đức Quân ngay sau cặp Lâm Dương và Tuyết Hương. Tiếp theo là cặp Phong Lam và Khánh Thiên. Cuối cùng là Mina và Wild.
Những chiếc váy và bộ comple được gửi tới ngày hôm kia. Mỗi cái đều được thiết kế theo sở thích và tính cách của từng người. Lâm Dương là bộ comple màu trắng theo phong cách hoàng tử bạch mã. Khánh Thiên là áo sơ mi viền đen và áo vest đen phá cách đúng phong cách có chút nghịch ngợm và hoang dã của mình. Đức Quân là bộ comple màu xám có chút phóng khoáng tự do lại điểm chút ấm áp. Wild là áo sơ mi và vest đen viền trắng tạo sự mạnh mẽ và nhiệt huyết.
Trong khuôn viên – nơi diễn ra đám cưới, tại một góc khuất… Lê Vũ đứng dựa lưng vào cái cây đằng sau. Bộ vest sang trọng tôn lên dáng người siêu chuẩn kết hợp với gương mặt điển trai khiến bao nhiêu cô gái phải đánh mất trái tim. Nhưng đáng tiếc trái tim của anh đã sớm trao cho người khác từ lâu,từ bào giờ thì ngay cả anh cũng không biết.
Lê Vũ đứng đó ngắm bầu trời. Từ khi người ấy đi, anh có thói quen ngắm nhìn bầu trời mỗi khi rảnh rỗi. Vì người ấy cũng rất thích ngắm bầu trời.
Giờ đây anh là một doanh nhân thành đạt. Tiền và tài anh không thiếu. Thiếu duy nhất là tình, là người ấy…
Trên vỉa hè dưới hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái đang bước đi. Từng bước chân nhẹ nhàng, làn váy trắng bay bay theo từng nhịp chân. Cô đưa tay vuốt mái tóc dài màu nâu hạt dẻ có chút rối vì gió, xem đồng hồ, cũng gần tới giờ rồi, chân bước nhanh hơn một chút…
_ Cô chú ơi, cho chúng cháu đi được không ạ?
Trong đại sảnh ồn ào, một giọng nói non nớt và ngây thơ vang lên gây sự chú ý ọi người. Đặc biệt là cánh nhà báo đang hăng say chụp hình và phỏng vấn bốn cặp đôi trước mặt.
Họ là những người thành công từ rất sớm khi mới hai mươi. Đặc biệt là họ đã công khai mối quan hệ từ mấy năm trước nhưng giờ mới cưới. Họ chỉ trả lời qua loa là cần củng cố sự nghiệp. Nhưng lý do thật sự là vì người ấy. Họ muốn người ấy tới dự đám cưới. Lần này họ làm rất lớn, mục đích chỉ để người ấy biết và tới tham dự.
Khi nhận được đồ cưới hôm kia họ đã rất vui. Vì điều này chứng tỏ người ấy quan tâm tới họ dù được gửi tới mà không đề tên. Quà cưới của Lê Vũ là bốn suất đi du lịch hưởng tuần trăng mật ở Hy Lạp, Pháp, Nhật, Hàn và cuối cùng là Singapore.
Lớp 12a1 được mời tới dự và tất cả hiện đang nhìn về nơi phát ra giọng nói. Phút chốc đại sảnh đang huyên náo im lặng, mọi con mắt nhìn về phía sau đám đông. Hai đứa bé một trai một gái đang đứng song song, đối diện với bốn cặp đôi. Mọi người tự động rẽ thành hai chừa một lối đi ở giữa cho hai đứa bé. Hai đứa bé đồng loạt cúi đầu nói cám ơn rồi mới tiến về phía trước.
Bé gái mặc một chiếc váy màu trắng tinh kiểu công chúa. Trên đầu là vương miện nhỏ được cài lệch về một bên. Đôi mắt to tròn màu đen rất có hồn. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi. Trên tay đang cầm một bó hoa hồng trắng đang nở, cánh hoa mịn màng còn dính chút nước thêm long lanh. Trên đó kẹp một tấm thiệp hình trái tim màu đỏ.

Còn cậu bé, cậu trông có vẻ đĩnh đạc trong bộ vest trắng viền đen. Nhưng mái chiếc mũ cao giống mũ của ảo thuật ra khiến cậu có chút trẻ con và nghịch ngợm. Tay đeo găng trắng và cầm một cây gậy ảo thuật.
Trong một góc khuất, nhìn thấy hai đứa bé, trong lòng Lê Vũ dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Là sự thân thiết và yêu thương. Không thể khống chế, anh nhìn hai đứa bé mãi. Bé gái như cảm nhận được ánh mắt của Lê Vũ. Cô bé ngoái lại nhìn cậu và tặng câu một nụ cười tươi. Cậu bé cũng nhìn anh nhưng chỉ cười nhẹ.
Cô Liên cảm giác như đã gặp hai đứa bé này rồi. Hay nói đúng hơn là hai đứa bé rất giống một người. Cô lâm vào trầm tư nhưng ánh mắt không quên theo dõi hai đứa bé.
Hai đứa bé dừng trước mặt bốn cặp đôi. Khánh Thiên và Phong Lam đầy hứng thú nhìn hai đứa bé định làm gì. Trong khi đó, những người còn lại lại đang suy nghĩ một điều gì đó.
_ Chào cô chú.
Hai đứa bé cùng lên tiếng dẫn sự chú ý của mọi người về mình.
Lâm Dương và Vũ Vân cùng cuối xuống nhìn hai đứa rồi cùng nói:
_ Có việc gì không cháu.
Bé gái cười tít mắt , tay đưa bó hoa về phía trước rồi nói:
_ Mẹ bảo Miu tặng hoa này cho cô chú. – Ra chiều ngẫm nghĩ Miu nói thêm một câu – mẹ còn dặn Miu không được để ai chụp hình.
Lâm Dương cười cười đưa tay xoa đầu Miu. Vũ Vân nhanh chóng cười rồi nhận bó hoa từ tay Miu. Trong lúc đó Đức Quân nhanh chóng ra hiệu cho người vệ sĩ ngăn tất cả mọi người không chụp hình.
_ Cho cô hỏi mẹ của Miu là ai? – Tuyết Hương hiếu kỳ hỏi, trên mặt là nụ cười tươi rói.
_ Mẹ dặn Miu và Nick không được nói. – cậu bé bên cạnh lên tiếng trả lời thay em gái.
Mina nhanh chóng thấy thiệp trái tim từ trong bó hoa ra đọc. Phong Lam và Tuyết Hương cũng hiếu kỳ ngó đầu vào. Trong thiệp là dòng chữ nghiêng nghiêng được viết bằng bút máy. Nét chữ tự nhiên mà mềm mại cho thấy là chữ của nữ. Trên thiệp chỉ viết bốn chữ màu đen nổi bật trên nền đỏ: Hạnh phúc mãi mãi.
Ở một góc khuất của tấm thiếp có ký tên Hàn Tuyết Ngọc Băng.
Vũ Vân nhận tấm thiệp, nhìn thấy dòng chữ, mắt cô nhòe đi. Đây là chữ của Snow. Ba cô gái cũng đã đoán ra được ai là người gửi tấm thiệp. Sự vui mừng tràn ngập trong lòng họ.
Wild cũng đoán được Snow là người gửi nhưng anh hứng thú với hai đứa bé hơn. Chúng rất giống Snow.
_ Chúng cháu có món quà tặng cô chú.
Nick nói rồi đưa tay lấy mũ ảo thuật trên đầu xuống. Cầm gậy ảo thuật, cậu gõ một cái vào mũ. Tám con chim bồ câu trắng bay ra từ trong mũ, Chân cột một sợi dây màu đỏ hồng. Bồ câu trắng và sợi màu đỏ ở chân là biểu tượng của sự chung thủy và tình yêu vĩnh cửu. Đây là một lời chúc phúc.
Tám chú chim bồ câu trắng bay lượn trên đầu họ, những cánh hoa hồng đỏ rơi xuống. Tất cả như ngừng thở để ngắm nhìn giây phút này. Chúng bay lượn vài vòng rồi đáp xuống xung quanh hai đứa bé. Một con nghịch ngợm đậu trên vai Miu dụi dụi đầu nhỏ vào mà bé như đòi công. Miu cũng chiều chú chim xoa xoa cái đầu nhỏ và nhỏ giọng hứa sẽ cho chú ăn bắp. Chú chim hài lòng gù vài tiếng rồi đứng yên.
_ Cho cháu hỏi ai là chú Lâm Dương ạ? – Nick lên tiếng hỏi. Đôi mắt to tròn đen láy đảo một vòng.
Lâm Dương cười cười quỳ một gối xuống nhìn vào Nick.
_ Thì ra là chú đẹp trai.
Nick nói rồi đưa tay ra sau mang tai Lâm Dương. Rồi đưa ra trước mặt Lâm Dương một chiếc hộp màu nhung đỏ. Lâm Dương nhận lấy, anh mở ra. Bên trong là một cặp nhẫn cưới bằng bạch kim đơn giản khắc hoa văn chìm. Nhẫn của nam dày hơn. Nhẫn của nữ mỏng và có đính một viên kim cương nhỏ. Mặt trong của hai chiếc nhẫn có khắc chứ Dương và Hương lồng vào nhau. Thiết kế đơn gian mà trang nhã hợp với Lâm Dương và Tuyết Hương.

Lâm Dương cười cám ơn Nick rồi đứng lên.
_ Vậy cô là cô Vũ Vân phải không ạ? – Miu nháy mắt nhìn Vũ Vân đang đứng cạnh Lâm Dương.
Vũ Vân gật đầu rồi cúi xuống nhìn Miu. Miu cười thật tươi sau đó đưa tay ra sau váy của Vũ Vân. Miu rút tay lại rồi xòe ra trước mặt Vũ Vân. Ai cũng tưởng sẽ là một hộp nhẫn như Lâm Dương. Nhưng trong long bàn tay Miu là chiếc hộp nhung màu tím đen đang mở nhưng chỉ có một chiếc nhẫn của nữ.
Không chỉ Vũ Vân trố mắt nhìn mà cả Miu cũng vậy. Xem ra cô bé đã để đâu mất một chiếc nhẫn. Vũ Vân và Đức Quân dở khóc dở cười nhìn nhau.
Đúng lúc Miu đang bối rồi không biết tìm chiếc nhẫn của nam ở đâu thì chú bồ câu trên vai cô bé gù hai tiếng rồi cọ cọ vào má cô. Miu đưa tay định sờ đầu chú thì thấy chiếc nhẫn của nam ở ngay mỏ chú. Mắt Miu lấp lánh như sao, cô cười rồi lấy chiếc nhẫn bỏ vào hộp. Hai tay cô đưa cho Vũ Vân.
Vũ Vân thật sự không biết nói sao với Miu. Cô nhận nhẫn rồi ngắm nghía thật kỹ. Nhẫn của nữ và nam đều lượn sóng. Trên nhẫn của nữ có đính một viên kim cương hình giọt nước màu xanh. Nhẫn của nam thì khắc chìm hình giọt nước. Mặt trong của hai chiếc nhẫn khắc chữ Vân và Quân lồng vào nhau.
_ Chú nào là chú Khánh Thiên ạ? – Miu nhìn tám người trước mặt hỏi.
Khánh Thiên tò mò bước lên, quỳ một gối xuống nhìn Miu. Phong Lam cũng hiếu kỳ ngồi xuống bên cạnh. Nick đứng trước mặt cô.
Miu và Nick liếc nhau một cái rồi cả hai cùng cười nhón chân ôm cổ Khánh Thiên và Phong Lam. Một phút sau Miu và Nick thả ra. Miu cầm tay phải của Khánh Thiên đưa ra giữa. Nick cầm tay trái của Phong Lam đưa ra giữa. Tay của Khánh Thiên và Phong Lam ở cùng một chỗ.
Miu và Nick một tay để trên và một tay để dưới tay hai người. Hai đứa bé cùng cười sau đó nói:
_ Mãi Mãi bên nhau.
Dứt lời Miu và Nick rút tay lại. Trên tay của Khánh Thiên và Phong Lam có một lớp cánh hoa hồng. Trên đó có một hộp nhỏ bằng nhung trắng. Phong Lam cười mở ra. Khánh Thiên cười xoa đầu Miu và Nick nói cám ơn.
Trong hộp cũng là một cặp nhẫn cưới bằng bạch kim. Nhẫn của nam và nữ đều dày như nhau. Nhẫn của nữ đính đá hình cúc họa my. Hai bên có dòng chữ Day’s Eyes. Nhẫn của nam khắc hoa văn chìm hình mây. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được nhưng bông cúc nhỏ đan xen trong đó. Mặt trong khắc hai chữ Thiên và Lam lồng vào nhau.
Lần này không cần hai đứa bé hỏi, Mina và Wild tự động bước lên ngồi xuống trước hai đứa nhóc. Họ rất mong chờ xem hai đứa nhóc sẽ làm gì. Miu nói hai người xòe tay ra. Nick và Miu cùng vùng tay lên trời. Những cánh hoa hồng đỏ và trắng xen lẫn nhau rơi xuống. Khi nhưng cánh hoa rơi hết, trong lòng bàn tay hai người xuất hiện hai bông hoa hồng đỏ. Giữa nhụy hoa là chiếc nhẫn.
Nhẫn của nữ và nam làm bằng bạch kim và khắc những họa tiết mạnh mẽ nhưng không kém phần hài hòa. Nhẫn của nữ đính một viên kim cương đỏ hình lục giác.
Mina và Wild nhìn nhau cười. Xem ra dù đã nhiều năm nhưng người ấy vẫn nhớ rõ tính cách và sở thích của từng người.
_ Chụp chung với các cô chú một tấm nhé!
Tuyết Hương cười nhìn Miu và Nick. Miu và Nick nhìn ai cũng cười nhìn mình nên đành gật đầu. Nhưng không quên nhắc:
_ Một tấm thôi ạ! Mẹ biết sẽ la…
Họ cùng nhau chụp chung một tấm. Tám chú chim bồ câu cũng góp mặt. Trong bức ảnh, trên cổ của Miu lấp lánh một ngôi sao sáu cánh ở giữa có một viên pha lê tím. Chụp xong hai đứa nhìn mọi người tội nghiệp nói:
_ Cháu chụp chung với cô chú rồi, cô chú cũng phải giúp cháu một việc.
Mọi người nhìn Miu và Nick gật đầu. Miu rụt rè đỏ mặt không nói, cô huých tay sang Nick ý bảo anh nói đi. Nick bất đắc dĩ, đỏ mặt nói:
_ Cô chú từng người ôm cháu nhé!
Mọi người sửng sốt. Nhưng nhân vật chính là tám người kia chỉ cười gật đầu. Từng người ôm lấy hai đứa nhóc. Và họ cũng chắc chắn Miu và Nick là con của người ấy. Thật ra là người ấy muốn hai đứa ôm từng người. Người ấy muốn hai đứa nhớ mãi ngày này. Ngày mà niềm vui tràn ngập…
Miu và Nick cúi đầu chào rồi cùng nói:
_ Hạnh phúc mãi mãi.
Tám chú chim bồ câu không chịu thua kém cũng bay xung quanh. Hai đứa nhóc dắt tay nhau rời đi. Hai chiếc bóng nắm tay nhau kéo dài trên mặt đất.
Sau khi ra khỏi lễ đường, Miu và Nick cùng nhau vừa đi vừa nghịch. Nhìn người mặc váy trắng từ xa, Miu và Nick cùng dang tay chạy về phía đóc gọi:
_ Mẹ
Băng quay lại, mỉm cười rồi ngồi xuống dang tay đón hai đứa bé vào lòng. Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm quen thuộc, lòng Băng chợt yên tâm hơn. Trong lòng ngập tràn một cảm giác gọi là hạnh phúc. Vì nhiều lý do.

Hai tay dắt hai đứa bé, Băng đi về phía trước. Miệng cười dịu dàng nghe Miu và Nick tranh nhau kể chuyện chúng đã làm. Những chú chim bồ câu lâu lâu gù lên vài tiếng như phụ họa cho câu chuyện của chúng.
Băng hơi cúi đầu sang nghe Miu kể. Ngẩng đầu lên, giật mình, bước chân dừng lại. Miu và Nick tò mò nhìn về phía mẹ rồi theo ánh mắt mẹ nhìn về phía trước. Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và quân âu đen. Bộ đồ dù đơn giản nhưng vẫn khiến người ta phải ngoái nhìn. Chàng trai đang dựa vào một cây cổ thụ bên đường, mắt hướng lên bầu trời.
Bàn tay của gió luồn qua kẽ tóc chàng trai, thấp thoáng những đường nét tinh tế của khuôn mặt. Như biết được có người nhìn mình, chàng trai quay sang nhìn họ. Môi vẽ nụ cười, chàng trai thong thả đi về phía bọn họ.
Băng nhìn chàng trai đi về phía mình lấy lại tinh thần, cô cúi xuống nói với Miu và Nick:
_ Các con lên phía trước đợi mẹ một chút. Mẹ có chút chuyện phải nói với chú kia.
Miu và Nick nhìn thấy chàng trai có vẻ tốt nên gật đầu. Khi Nick cầm tay Miu đi lướt qua chàng trai, chàng trai cúi xuống thoáng ôm rồi buông ra. Chàng trai tiếp tục đi về phía Băng.
Băng và Lê Vũ đứng đối diện nhau. Thời gian như ngừng lại, trong mắt họ phản chiếu hình ảnh của nhau. Chớp mắt đã mấy năm trôi qua rồi. Mỉm cười, Lê Vũ đưa tay ôm lấy Băng. Ngập ngừng, Băng cũng đưa tay ôm lấy Lê Vũ. Hai trái tim hòa chung nhịp đập. Những cảm xúc nhồn nén nhiều năm như vỡ òa. Vốn muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng lại không hỏi được câu nào. Chỉ im lặng ôm lấy nhau, cảm nhận hơi thở, nhịp tim, vòng tay ấm áp của nhau.
_ Em vẫn khỏe chứ, Snow?
Thật lâu sau, Lê Vũ hỏi, giọng nói chứa đầy sự quan tâm. Băng tựa đầu vào vai anh dùng sức gật đầu.
_ Hàn Tuyết Ngọc Băng, em đồng ý lấy anh chứ?
Do dự thật lâu, Lê Vũ khẽ khàng hỏi. Có trời mới biết, anh phải lấy hết dũng khí bao năm mới nói ra được. Anh sợ Băng không đồng ý.
Băng chỉ dùng sức nhẹ gật đầu. Ngay khi anh hỏi câu đó, trong lòng nó đã rung động biết bao. Câu hỏi đó cũng nói lên rằng chuyện của Demon không làm ảnh hưởng tình cảm của hai người. Nhiều năm như vậy trong lòng hai người đã hiểu rõ. Nhưng Băng không dám đi tìm Lê Vũ. Ngày hôm nay nó không tới lễ đường cũng vì vậy. Nó chỉ mong giây phút này kéo dài mãi mãi. Nhắm mắt, hít một hơi lấy dũng khí, nó nhỏ giọng nói bên tai Lê Vũ:
_ Em yêu anh…
Trong lòng Lê Vũ lúc này ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Anh đã đợi bao lâu rồi. Nhưng anh chỉ mỉm cười, tay dùng sức siết chặt nó vào lòng hơn. Băng cũng siết chặt tay hơn. Đôi mắt tím tràn ngập hạnh phúc. Lê Vũ cúi xuống bên tai Băng, hơi thở anh như có như không phả vào tai Băng:
_ Anh yêu em
Từ bên ngoài lễ đường, ông bà ngoại của Băng nhìn họ. Ánh mắt nheo lại toàn là ý cười. Đứa cháu này, ông bà cũng chẳng mong gì hơn ngoài việc nó được hạnh phúc. Xa xa hai đứa chắt đang vui đùa càng khiến ông bà vui hơn.
_ Xem ra sắp sửa phải dự một cái đám cưới nữa rồi.
Cô Liên đứng ngoài lễ đường cách ông bà ngoại của Băng không xa lên tiếng cảm thán. Lớp 12a1 đã kết hôn gần hết. Và đương nhiên cô phải đi hết. Mỗi lần trong lớp có người đám cưới, Băng đều gởi quà chúc mừng và một tấm ảnh của cả lớp. Đương nhiên dù không ghi tên thì họ cũng biết của ai. Đây có lẽ là đám cưới mà cô mong đợi nhất.
_ Miu và Nick thật dễ thương phải không?
Không biết cha Windy đã đứng bên cạnh cô Liên từ khi nào. Ông nói lên suy nghĩ của mình. Ngày giây phút nhìn thấy Miu đeo sợi dây chuyền hình ngôi sao sáu cánh ông đã biết Miu và Nick là con của Băng và Lê Vũ. Đứa con nuôi này ông xem không khác gì con ruột.
_ Tôi cũng lên chức cô rồi nhỉ? – Cô Liên ra chiều ngẫm nghĩ,dù gì cô cũng còn trẻ, nếu đúng thì Băng chỉ gọi cô là chị. Vậy con của Băng sẽ gọi cô là cô rồi.
_ Còn tôi lên chức ông ngoại rồi. – Cha Windy nói tới đây, giọng nói không giấu được vui mừng.
**********
Còn 1 chương nữa là kết thúc…
Cám ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua. Có sai xót mong mọi người thông cảm.
Mình có một câu muốn hỏi: Các bạn có thật sự muốn đọc chương cuối không?
Muốn hoặc không thì đều xin các bạn comt. Được 5 bạn đồng ý mình sẽ post chương cuối.
Mình không muốn câu comt hay gì cả mà chỉ muốn chắc rằng các bạn muốn đọc mà thôi…
Xin cám ơn các bạn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.