Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 47
Những tia nắng ấm áp chiếu khắp không gian. Vạn vật như có thêm sức sống ột ngày mới.
Vươn vai, Snow đi đến mở cửa sổ. Không khí tươi mát tràn vào trong phổi khiến nó thấy thật dễ chịu.
Bầu trời xanh ngắt một màu không gợn mây. Tiếng chim hót đâu đây khiến khung cảnh buổi sớm mai thêm phần sinh động.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, nó nghĩ. Để hôm nay được đi chơi với mọi người nó đã phải thức suốt ba đêm để hoàn thành công việc. Nó thật sự mong ngày hôm nay mau tới. Và nó đã tới…
Bắt đầu chuẩn bị ột ngày đi chơi, tâm trạng nó thật sự có chút hồi hộp, chờ đợi. Bất giác nở nụ cười, nó thấy mình thật trẻ con. Thôi thì trẻ con ngày hôm nay vậy.
Xoa đầu Moon và White đã lớn gần bằng mẹ, nó cười nhẹ và hứa sẽ về sớm. Mở cửa, nó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, lòng lâng lâng.
Những tia nắng chiếu lên bức ảnh để đầu giường. Trong ảnh là gia đình nó đang cười rất hạnh phúc. Gia đình sáu người. Ảnh lúc năm tuổi của Sky được nó ghép vào. Một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc… Những tia nắng khiến nụ cười trên môi càng ấm áp và hạnh phúc hơn.
Bên cạnh bức ảnh là một con thỏ bông màu trắng. Dưới ánh nắng trông như đang cười…
Quản gia Kim nhìn những nhân vật đã hội tụ đầy đủ trong phòng khách mà nhức đầu. Nếu là như bình thường Samy, Dan, Sky, Mina hay Wild đến chơi thì không sao. Nhưng hôm nay có thêm một “đại nhân vật” Devil thì lại khác. Chín người đã mệt. Giờ thêm một người tròn mười thì…
Đang lúc quản gia Kim thầm than thì một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của ông:
_ Bác chuẩn bị xong chưa?
Giọng nói lành lạnh pha chút hồi hộp khó nhận ra. Nó bước xuống phòng khách, trên tay là chiếc máy ảnh cơ. Nó đã chụp một lô hình của mọi người. Hôm nay ai cũng mặc những bộ đồ dễ hoạt động và giày bata.
_ Đã xong…
Không đợi quản gia Kim nói xong, nó ngắt lời:
_ Cám ơn bác. Đi thôi.
Nó nói xong đi ra phía cửa. Mọi người cùng theo sau. Devil nhìn nó ánh mắt phức tạp rồi xoay lại liếc nhìn quản gia Kim. Ánh mắt sắc lạnh khiến ông rùng mình. Devil nhanh chóng bước theo sau.
_ Như vầy là sao?
Mina khó hiểu cất tiếng hỏi. Cô ở cùng nó không nhiều nên không biết. Nhìn năm chiếc xe đạp, trong đầu Mina ngập tràn những dấu chấm hỏi.
_ Chị đừng có nói với em là đạp xe đạp đi chơi nha…
Wild nhăn mày vẻ mặt đau khổ quay sang nó dò hỏi. Nó chỉ thản nhiên nhìn cậu rồi nhanh tay chụp một tấm vẻ mặt đau khổ của cậu.
_ Em hỏi thừa quá Wild ơi…
Rainy nhân cơ hội đả kích Wild. Sau đó quay qua nhìn Dan đầy thú vị. Đáp lại cô, Dan nở một nụ cười tự tin và… Nói sao nhỉ… có một chút quyến rũ…
Miệng tuy cười nhưng lòng anh lại mong đừng quá xa. Nếu không anh chịu không nổi.
Windy làm ra vẻ mặt sợ hãi nhìn…Sky:
_ Em nghi ngờ độ an toàn…
_ Nếu em sợ có thể không đi.
Không đợi Windy nói hết, Sky đã nói trước. Windy bày ra vẻ mặt đau khổ, cam chịu như bị ép hôn. Samy và Sun nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
Nhìn Devil đã đi tới gần, nó nói với mọi người:
_ Lên đường thôi. Đích đến là rạp phim XX.
Lần lượt lên đường, trong sân chỉ còn nó và Devil.
_ Đi thôi – nó nói.
Devil chở nó đi sau mọi người. Hai người im lặng không nói tiếng nào. Đây là lần đầu tiên Devil chở nó bằng xe đạp. Lần đầu tiên và cũng có lẽ… là lần cuối cùng…
Ngồi đằng trước, Devil không thể thấy được nụ cười tuy nhẹ nhưng lại có chút ấm áp của nó. Nhìn bóng lưng cao lớn của Devil, lòng nó ngập tràn mọi tư vị. Cố gắng kéo tinh thần lên, nó đưa máy ảnh lên chụp vài tấm hình.
Một lúc sau Devil đã đạp xe vượt lên trước mọi người. Bốn xe tám người đằng sau không ngừng đùa giỡn, suýt té xe mấy lần. Ngồi đằng sau, nó chuyên tâm chụp hình. Không dấu vết, Devil nhìn nó, khóe môi hơi nhếch lên.
Dừng xe trước cổng rạp phim, nhiệm vụ được phân công như sau: Nữ đi mua bắp rang và nước ngọt: nam đi gửi xe.
Khi những chàng trai quay lại, trong tay các cô gái là hai cốc nước ngọt và hai phần bắp rang. Bất đắc dĩ nó đành treo máy ảnh lên cổ, dung một tay khá khó khăn mới chụp hình được.
Nhìn nó có phần lúng túng, Devil đi tới, không nói lời nào lấy nước ngọt và bắp rang trong tay nó. Nó nhìn Devil ngạc nhiên trong giây lát sau đó cười nhẹ coi như cám ơn. Devil không nói gì chỉ bước tiếp. Nhưng chỉ có anh mới biết, vừa rồi nhìn nụ cười của nó, suýt nữa hồn anh bị bắt mất.
Hai người không để ý bên kia có tám người mười sáu con mắt nhìn nhất cử nhất động của hai người. Thấy Devil đi trước, nó cấm máy ảnh nhìn về phía mọi người. Như chột dạ trước hành động của mình, tám người cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể. Nó giơ những chiếc vé đã đặt từ trước về mọi người sau đó ra hiệu đi về rạp chiếu phim.
Thấy nó đi, tám người thở phào sau đó nhanh chóng đuổi theo. Lặng lẽ trao nhau cái liếc đầy ẩn ý, họ nở nụ cười bí hiểm. Nhưng họ không thấy được nụ cười nơi khóe môi nó.
Ổn định chỗ ngồi, phim cũng bắt đầu. Đây là một bộ phim hài đắt khách và dường như lúc nào cũng cháy vé. Nó cố tình chọn bộ phim này và có lẽ nó muốn cười nhiều hơn một chút. Devil vẫn lặng lẽ tồn tại bên cạnh nó. Không nói gì nhưng ánh mắt luôn đặt trên người nó.
Nhìn nụ cười xuất hiện nhiều hơn trên mội nó, anh cũng bất giác nở nụ cười. Bộ phim thật sự làm nó không cười nổi nhưng thấy mọi người cười, nó cũng cố gắng cười.
Sun nhìn nó cười mà chẳng thấy vui chút nào. Anh có cảm giác đây là sự bình yên trước cơn bão. Không chỉ Sun mà Rainy, Windy và Wild cũng thấy vậy. Nhưng nó đã không muốn nói nên họ cũng đành vờ như không biết mà hùa theo.
Vừa ăn vừa coi rất hào hứng nên bắp rang của nó đã hết. Đang lúc đó, một túi bắp rang khác thay thế túi bắp rang đã hết của nó. Quay sang nhìn Devil đang chăm chú vào màn hình nó không nói gì chỉ tiếp tục ăn.
Phim kết thúc, mọi người ùa ra cửa. Theo dòng người, họ cũng bước ra. Nhưng bước chân nó bỗng chậm lại. Ánh mắt nó dõi theo bóng họ… xa dần. Một bàn tay to lớn và ấm áp bao phủ lấy bàn tay nhỏ hơi lành lạnh của nó. Devil kéo nó đi. Dòng người hỗn loạn và ổn ào nhưng lòng nó lúc này lại yên tĩnh lạ thường.
Yên tĩnh đến mức nó có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Tay khẽ siết lấy tay Devil. Cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Devil. Chân nhanh nhẹn theo bước Devil.
_ Chạy nhanh lên…
Tiếng Windy vang vọng ở bãi cỏ ngoại thành. Ở đằng kia, Sky cầm con diều hì hục chạy. Anh không biết thả diều lại khó như vậy. Mãi mà con diều chưa chịu bay. Sao những người kia lại thả được cao như thế cơ chứ?
_ Em chậm quá đấy.
Sun tay cầm dây diều đứng với Samy, lên tiếng chọc Windy. Con diều phượng hoàng của anh bay cao trong khi diều của Windy vẫn ở dưới đất.
_ Diều của Rainy và Dan hình như bay cao hơn diều của anh rồi.
Samy nhìn lên bầu trời, chỉ chỉ nói. Sun không nói nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Trong mắt anh chỉ có bầu trời và những con diều. Thật bình yên. Người anh yêu ở bên cạnh và người thân của anh cũng ở đây.
Rainy im lặng nhìn những con diều đang bay cao kia. Lòng cũng bay xa theo. Một vòng tay ấm áp kéo cô về. Ngẩng đầu là nụ cười ấp áp của Dan. Giờ phút này cô chẳng cầu mong gì hơn. Mọi thứ chỉ cần như lúc này thôi.
_ Diều của em mới là cao nhất.
Wild hếch mũi nói. Mina ở bên cạnh thò tay véo mũi cậu một cái khiến cậu kêu đau. Mọi người nhìn sang rồi bật cười. Nụ cười trên môi họ góp phần khiến ánh nắng thêm chói.
Một cơn gió thổi qua. Bàn tay gió nâng con diều của Windy lên cao. Bên cạnh những con diều khác. Gió cũng nâng diều của Devil lên. Những con diều bay cao như đem theo ước mơ của họ vào không trung. Cánh diều chứa đựng tiếng cười và bao kỷ niệm.
Xa xa cánh đồng lúc biến thành biển lúa khi gió thổi qua. Nhấp nhô nhấp nhô như những cơn song vô tận. Đưa tay vuốt vài sợi tóc rối, nó chầm chậm bước về phía họ.
_ Chụp vài tấm làm kỷ niệm nhé.
Tách…
Chiếc máy ảnh chụp hình họ. Trong ảnh ai cũng cười trừ Devil. Nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Mặt trời đi về phía Tây. Bầu trời theo đó khoác chiếc áo màu da cam. Có chút ấm áp nhưng cũng có chút buồn.
Devil và nó bị ép chụp ảnh chung. Không thể làm gì hơn ngoài đồng ý. Devil đứng hơi nghiêng. Khóe miệng cũng hơi nghiêng. Nó đứng bên cạnh hắn, miệng cố gắng vẽ lên nụ cười. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nụ cười mờ nhạt. Ánh hoàng hôn in vào trong đôi mắt tím một màu sắc kỳ lạ. In vào trong đôi mắt màu đen lại toát lên vẻ ấm áp. Màu cam nhạt pha chút vàng phủ lên người hai người khiến họ có chút mờ ảo lại có chút ấm áp.
Những con diều mang theo bao điều quấn vào nhau. Bay về phía chân trời.
Đứng trước cổng, nhìn Samy, Dan và Sky thật sâu. Mina và Wild vừa về tới đã chuồn vì sợ nó giao việc. Nó lặng lẽ bước tới đưa tay ôm Samy. Samy khó hiểu nhưng cũng ôm lại. Nó cũng ôm Dan một cái nhưng không dám ôm lâu. Ôm Sky nó siết tay thật chặt. Dù gì Sky cũng là em trai nó. Ai cũng khó hiểu nhưng nhanh chóng quăng ra sau đầu.
Đứng trước mặt Devil nó nhìn anh một cái thật sâu. Như muốn khắc ghi hình dáng của anh trong đầu.
Nó cười với bốn người, một nụ cười hiếm hoi, nói hai chữ tạm biệt.
Sau khi tiễn mọi người ra về, nó cùng Windy, Rainy và Sun vào nhà. Nó đi sau cùng. Nhìn chiếc bóng của ba người đi phía trước kéo dài trên mặt đất, nó có chút rối. Chạy tới vòng hai tay qua thắt lưng của Sun, nó ôm ghì lấy anh. Sun rất khó hiểu nhưng cũng dịu dàng vỗ về hai tay ở thắt lưng của nó, nhẹ giọng hỏi:
_ Em sao vậy?
Snow không nói gì chỉ im lặng tựa đầu vào tấm lưng to lớn, vững chãi của anh. Nhẹ lắc đầu ý nói mình không sao. Không biết khi nào Windy và Rainy đã dừng lại, đứng nhìn hai người. Sun nhún vai tỏ vẻ vô tội, anh không biết gì nha.
Nó ngước mắt nhìn Rainy và Windy. Đột nhiên thả ra, chạy tới ôm hai người họ. Hai người cảm thấy có điều không ổn. Biết dù có hỏi nó cũng không nói nên đành thuận theo, vòng tay ôm lấy nó. Sun đứng từ xa mỉm cười nhìn họ, trong lòng thì nghi hoặc không thôi.
Ánh nắng màu cam nhạt cuối ngày bao phủ lên họ một tầng màu ấm áp…
Đêm hôm đó, ngôi biệt thự bị bao phủ bởi một bầu không khí rất lạ. Sau bữa cơm tối, nó về phòng. Sun ra hiệu cho Rainy và Windy lên phòng mình.
_ Các em có thấy Snow rất lạ không?
Sun ngồi trên ghế đối diện với Rainy và Windy ngồi trên giường. Anh cảm thấy rối rắm.
Vẻ mặt Rainy và Windy đăm chiêu. Không hẹn hai người cùng gật đầu.
Trong khi họ tiếp tục suy nghĩ và phân tích thì nó đang lên kế hoạch cho ngày mai. Ngày mà “được ăn cả ngã về không”.
11 giờ đêm…
Cuối cùng cũng xong, xoa xoa thái dương và đôi mắt có chút nhức mỏi, nó đóng laptop lại, để sang bàn bên cạnh giường. Thuận tay cầm lấy bức ảnh để đầu giường, những ngón tay vuốt ve. Lòng thầm hỏi, cha mẹ việc con làm liệu có đúng không? Thở dài một hơi, biết không thể hối hận được nữa nhưng vẫn phân vân. Để bức ảnh lại chỗ cũ.
Lấy thẻ nhớ cắm vào trong iPad, những hình ảnh hiện lên. Tựa lưng vào thành giường, ở phía cuối giường là Black đang nằm. Moon và White nằm bên cạnh nó thiu thiu ngủ.
Những hình ảnh theo di động của ngón tay hiện ra. Đầu tiên là những tấm ảnh của lớp 12a1. Những hình ảnh lướt qua trước mắt. Theo đó những kỷ niệm dần hiện về. Từng chút từng chút một xâu chuỗi lại với nhau tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Một câu chuyện tưởng như không bao giờ kết thúc.
Ngón tay dừng lại. Trên màn hình là hình một chàng trai đứng dựa lưng vào cây phượng vĩ đỏ rực. Những tia nắng nhảy múa trên người chàng trai.
Đầu. Đột nhiên trống rỗng. Ngón tay lướt nhanh hơn như chạy trốn.
Nhắm mắt lại, ngón tay cũng dừng. Một chàng trai đã in sâu vào tâm trí của một cô gái. Không thể xóa nhòa… Cảm xúc hòa vào dòng ký ức như vô tận…
Bất tri bất giác đi vào giấc ngủ. Trăng vẫn sáng. Hoa quỳnh nở rồi lại tàn. Thời gian vô hình trôi đi…