Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 38
_ Mọi việc tới đâu rồi?
Nó hỏi Wild qua điện thoại. Một tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.
_ Đã dụ được người đó. Ngày mai người đó sẽ thực hiện. Chính xác là vào lúc 9 giờ sang mai.
Wild báo cáo cho nó. Suốt thời gian vừa qua, anh đã phải tìm mọi cách để dụ người sử dụng virut Just Game Over mắc bẫy.
Đầu tiên là giả vờ tạo thật nhiều tường lửa, để người đó vượt. Sau đó là làm ra vẻ yếu thế không ngăn được con virut. Nhưng lại dùng kế khích tướng, nói người đó không có năng lực. Nếu giỏi thì cùng nhau đấu một lần.
Người đó quả thật quá ngạo mạn nên đã hẹn ngày mai 9 giờ sẽ tấn công. Người đó muốn xem ai giỏi hơn ai. Người đó có thể xâm nhập hay Wild có thể ngăn không cho người đó xâm nhập???
Ngắt điện thoại, những ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn không theo một quy luật nào. Môi nhếch lên một chút, nó đợi ngày mai. Để xem ai là người sau màn…
Nhưng hình như chẳng ai nhớ ngày mai là ngày 24 tháng 12, ngày Giáng Sinh…
Có một người, ngồi trước máy tính. Nhìn tờ lịch trong tay, thầm nghĩ mai đã là Giáng Sinh. Ngày mai có người đấu cùng cũng hay, đằng nào Giáng Sinh cũng chẳng có ý nghĩa nếu không có người kia.
Sáng hôm sau, 8 giờ 55 phút…
Nó ngồi trước laptop, đợi từng giây trôi qua. Ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn đều đều…
Cạch… cửa phòng mở ra.
_ Rainy chị nghĩ tên Hacker đó là nam hay nữ?
Giọng Windy vang lên, cô bước vào phòng. Theo sau là Sun, Rainy và Wild.
_ Chị không biết. Không phải chút nữa là có đáp án rồi sao.
_ Wild anh nghĩ sao?
Windy chán nản quay sang hỏi Wild. Wild chỉ mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nhưng trong long anh lại có cảm giác như rất quen thuộc với hacker kia.
Windy quay qua nhìn Sun nhưng Sun cũng chỉ lắc đầu.
Họ lần lượt ngồi vào ghế xung quanh bàn hình bầu dục. Laptop được bật lên và thời khắc đã tới.
Laptop của nó báo có người muốn xâm nhập. Laptop của những người còn lại cũng được báo vì các máy tính liên kết với nhau.
Nó nhìn màn hình nhưng không có động tác gì. Những người khác cũng ngồi nhìn.
Hệ thống báo có virut xâm nhập. Không hẹn 5 người cùng bắt đầu gõ lên bàn phím. Trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên.
Hai bên ở thế giằng co không bên nào hơn.
_ Windy làm đi.
Nó nói với Windy tay vẫn lướt trên bàn phím. Ngay lập tức Windy gõ lên màn hình một dòng chữ: HELLO
Người kia cũng đáp lại, một dòng chữ hiện lên màn hình: HI
Nó thôi gõ trên bàn phím, miệng cười lạnh. Nó đứng lên hỏi Wild:
_ Chuẩn bị xong chưa?
_ Tất cả đã xong.
_ Chúng ta đi thôi. Windy mày cố gắng duy trì tình trạng này.
_ OK. – Windy cười tự tin nói. Những ngón tay vẫn tiếp tục gõ trên bàn phím.
Họ lần lượt cầm theo laptop đi ra ngoài. Chỉ còn Windy một mình ngồi trong phòng. Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục giữa cô và tên hacker.
Ê, YOU GIÀU LẮM NHỈ
KHÔNG HẲN CHỈ “ĐỦ SỐNG”
VẬY LÀ CÓ TIỀN ĐÚNG KHÔNG?
COI NHƯ LÀ VẬY ĐI
CÓ TIỀN VẬY CÓ TÌNH KHÔNG?
KHÔNG
ME GIỚI THIỆU CHO YOU NHÉ… THÍCH NAM HAY NỮ?
…………………………
Trong khi câu chuyện giữa tên hacker và Windy vẫn tiếp tục, Sun lái xe dựa vào sự chỉ dẫn của nó. Trên màn hình nó lúc này là bản đồ thành phố. Trong khi đó Rainy và Wild vẫn tiếp tục xâm nhập vào máy tính của tên hacker.
Két…
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng bằng gỗ. Hàng rào gỗ chỉ cao ngang hông. Đứng trước xe hơi, Rainy chăm chú nhìn vào ngôi nhà.
_ Không bình thường. – Rainy nhỏ giọng nói.
_ Hàng rào nhìn như không có gì nhưng thật ra có bộ cảm biến nhiệt.
Wild nhìn hồi lâu rồi đưa ra kết luận.
_ Trong khuôn viên kia có không chỉ bộ cảm biến nhiệt mà còn có tia la-ze. Nhìn như vô hại nhưng thật ra là một nơi nguy hiểm khắp nơi. Chỉ cần bước sai một bước là tiêu.
Sun phân tích. Nó nhìn vào đó, trong đầu nhanh chóng nghĩ là phương pháp.
_ Rainy chị cố gắng vô hiệu hóa bộ cảm biến nhiệt. Em, anh Sun và Wild sẽ vào trong.
Rainy ngồi vào trong xe, laptop đặt trên đùi. Cô nhìn ra ngoài ra hiệu đã vô hiệu hóa được.
Họ nhanh chóng nhảy qua hàng rào. Bóng dáng ba người lách qua lách lại né những tia la-ze.
Không hiểu sao, Wild lại thấy cách sắp xếp này quen thuộc. Sau 5 phút, họ đã đứng trước cửa chính.
Nó lấy trên tóc xuống hai cái kẹp tăm định mở khóa thì Wild ngăn lại. Anh lắc đầu. Sun và nó khó hiểu nhìn Wild. Anh đi đến chậu hoa thủy tiên cạnh cửa. Nhẹ nhấc chiếc chậu lên. Dưới đó là một chiếc chìa khóa.
Anh chỉ đoán nhưng không ngờ là dưới chậu cây thật sự có chìa khóa. Tim anh đập nhanh hơn. Anh nửa hy vọng là người đó, nửa lại mong không phải.
Sun và nó ngạc nhiên nhìn Wild. Họ mở cửa. Nhẹ nhàng bước vào mà không gây ra tiếng động.
Sau khi quan sát và xác định dưới này không có người. Họ nhẹ nhàng lách qua kẽ hở của camera đi lên tầng trên.
Nhẹ bước trên hành lang, họ thấy một phòng cánh cửa đang mở. Cẩn thận từng bước, họ đi về phía căn phòng. Qua khe hở, họ nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài đang ngồi quay lưng về phía cửa.
Nháy mắt ra hiệu, ba người đồng loạt xông về phía cửa.
Cạch…
Tiếng súng đã lên đạn. Sun chĩa súng về phía lưng cô gái. Nó và Wild vào ngay sau Sun. Nó nhanh chóng đi về phía trước lấy chiếc latop ra khỏi tầm tay của cô gái. Wild đứng ngay bên cạnh Sun. Anh sợ hãi. Anh sợ người con gái này là người đó.
Tiếng cười khẽ của cô gái vang lên. Cô không có vẻ gì là sợ hãi. Thoải mái dựa vào lưng ghế, giọng nói mềm mại của cô vang lên:
_ Các người thắng rồi.
Cô không sợ, cái chết đối với cô mà nói thì chẳng là gì. Cô chỉ luyến tiếc một điềulà chưa được gặp lại anh. Ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ, tâm trí cô đang quay về rất nhiều năm về trước. Những kỷ niệm xưa đẹp biết bao giờ chẳng còn lại gì.
_ Mina có phải là em không?
Wild kích động hỏi. Giọng nói này làm sao anh quên được. Câu hỏi của Wild cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Giọng nói anh, giọng nói mà cô rất thích. Nhưng cô sợ hãi, nếu người đó không phải anh thì sao?
Wild đi đến trước mặt cô. Ngay lúc cô nhìn thấy anh, mọi cảm xúc của cô như vỡ òa. Dù anh đã khác nhiều nhưng cô vẫn nhận ra anh. Mắt cô mờ đi vì nước mắt. Cô đứng lên ôm chầm lấy Wild. Wild cũng vòng hai tay ôm cô.
Nó và Sun đứng bên nhìn hai người. Vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Sun bỏ súng xuống. Nó nhìn hai người, trong lòng tính toán theo một con đường khác.
Lòng thầm nghĩ trái đất này tròn thật. Đi một vòng lại trở về điểm xuất phát.
_ Đây là chuyện gì?
Windy vừa bước vào hiếu kỳ hỏi. Rainy nhìn Sun nhưng anh chỉ nhún vai ý không biết.
Wild lúc này mới buông cô ra. Đôi tay nhẹ nhang lau đi nước mắt.
_ Mọi chuyện ổn rồi.
Windy hắng giọng rồi chậm rãi nói:
_ Em cho anh một cơ hội thành thật khai báo. Nếu thành thật sẽ được khoan hồng. Còn không thì anh cũng biết rồi…
_ Mọi chuyện có vẻ rắc rối nhỉ. – Rainy bâng quơ nói.
Wild cười khổ nhìn mọi người. Mọi ánh mắt đầu tập trung vào anh chờ câu trả lời.
_ Mọi người xuống dưới nhà đã. Chúng ta cùng nói chuyện.