Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 36


Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 36


Cốc… cốc… cốc…
_ Vào đi. – Tiếng Rainy nhẹ nhàng vang lên.
Nó mở cửa nhẹ nhàng đi vào.
_ Chị rảnh không? Đi với em đến nơi này mộtchút.
_ 5 giờ chị hẹn với Dan. Giờ mới 3 giờ… vậy chị đi với em. – Rainy nói.
_ Chị chuẩn bị chút đi. Em qua hỏi anh Sun.
Nó đi rồi, Rainy vẫn thắc mắc tại sao nó lại muốn cô đi cùng. Xưa giờ, nếu có công việc thì nó luôn nói trực tiếp, đi gặp khách hàng cũng nói trước là ai. Nhưng lần này thì không nói gì. Cô bắt đầu tò mò à nha. Nghĩ vậy cô nhanh chóng chuẩn bị.
Nó qua hỏi Sun. Sun dĩ nhiên chẳng bao giờ từ chối nó.
Windy nhìn cả ba chuẩn bị đi đâu thì ngạc nhiên hỏi:
_ Mọi người di đâu vậy cho em đi với.
_ Không phải em hẹn với Ken rồi sao? – Rainy tỏ vẻ nửa biết nửa không hỏi.
_ Em đâu có hẹn với anh ta. Là anh ta hẹn em mà. – Windy cố chống chế.
_ Ai hẹn không quan trọng. Quan trọng là em có hẹn nên không thể di cùng tụi chị. – Rainy ra đòn sát thủ quyết định.
Windy nghẹn không nói được gì. Quay sang định cầu cứu nó thì nó làm ngơ tiếp tục mang giày. Quay sang Sun thì anh chỉ cười trừ không nói gì.

Windy đành bất lực nhìn ba người đi ra khỏi nhà. Trước khi đi Rainy có cố ý quay lại vẫy tay chào tạm biệt. Cả ba vừa đi, tiếng chuông điện thoại vang lên. Windy nhấc máy, là Ken gọi. Đang bực mình không có chỗ trút giận nên nghiễm nhiên Ken trở thành nơi cô trút giận. Ken chỉ biết chịu trận. Khổ thân anh…
Hiện tại, cả ba đang đứng trước một tòa biệt thự màu kem hai tầng.
Kính kong…
Sun bấm chuống cửa. Trong lòng hai người thật sự rất tò mò và thắc mắc. Không ngừng phỏng đoán những giả thiết. Nó biết hai người rất thắc mắc nhưng không nói gì.
Một phụ nữ có vẻ lớn tuổi bước ra, cúi đầu chào rồi hỏi:
_ Xin hỏi, các vị tìm ai?
Rainy và Sun quay sang nhìn nó. Nó nói:
_ Tìm bà Nguyễn Thị Ngọc Như và ông Vũ Hoàng.
Bà giúp việc nghe xong rất ngạc nhiên vì trong nhà không có ai tên này:
_ Xin lỗi nhưng…
_ Bác cứ vào nói với ông bà chủ. – nó ngắt lời, ngữ khí kiên quyết.
Bà giúp việc đành vào thưa. Rất nhanh bà giúp việc đã trở ra. Vẻ mặt bình tĩnh mở cổng cho ba người vào. Bà đi trước dẫn đường. Trong lòng thì không ngừng thắc mắc. Tại sao khi nghe hai cái tên kia thì mặt hai người biến sắc. Sau đó, bà chủ vội nói mời họ vào. Ông chủ vẻ mặt âm trầm khó dò. Không biết là ngạc nhiên hay tức giận.
Hai ông bà nhìn tụi nó bước vào. Theo phép lịch sự, tụi nó cúi đầu chào. Ông Hoàng cũng ra hiệu cho tụi nó ngồi đối diện. Ông Hoàng khá bình tĩnh nhưng bà Ngọc thì không được như vậy.
Nó nhìn hai người, cười khẽ một tiếng, đôi môi mỏng khẽ mở:
_ Chào ông bà ngoại.
Chữ ngoại nó cố ý nói thật nhẹ và ngân. Đến lúc này thì ông Hoàng đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Không chỉ ông Hoàng mà Rainy và Sun cũng thế. Bà Ngọc nhìn nó chằm chằm như muốn tìm câu trả lời từ nó.
Không để mọi người sốt ruột, nó tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống rồi đưa lên trước mặt hai ông bà.
Bà Ngọc đưa tay ra muốn lấy sợi dây chuyền. Bà thậm chí không tin vào mắt mình. Nhưng nó đã thu tay lại.
Cuộc nói chuyện bắt đầu.
˜V™
Kể từ khi trở thành bạn gái của Ken, Windy cười ngày càng nhiều. Trong lớp, cô và Ken bày đủ trỏ để chọc thầy cô.
Có lần, cô lấy rắn giả bỏ vào trong học bàn giáo viên. Cô giáo ngữ văn mở hộc bàn ra thấy vậy thì hét toáng lên. Ken tỏ vẻ anh hung chạy lên bắt con rắn và “không” cẩn thận quăng con rắn tới chỗ cô giáo. Cô giáo sợ tới nỗi mặt trắng bệnh và chạy thật nhanh ra khỏi lớp.
Lần khác, Windy kéo hết rèm lớp học lại. Lớp học rối om, không tiếng động. Cô giáo địa lý vừa mở cửa thì một đầu lâu từ trên rớt xuống. Cùng lúc đó là tiếng nhạc rợn người vang lên. Học sinh trong lớp bật những chiếc đèn dạ quang nhỏ màu xanh lá khắp lớp. Cô giáo sợ tới nỗi ngất tại chỗ.
Và còn vô số những trò quậy phá khác. Dần dần, cả lớp cùng tham gia với Ken và Windy. Nhưng thu dọn bãi chiến trường là Sun và Rainy. Nó và Devil chỉ đứng ngoài nhìn.
Dạo này, Windy có đôi lần bắt gặp Snow nhìn Ken. Khi nó nhìn Ken, trong đôi mắt có một tình cảm khó dấu. Cô làm như không có chuyện gì nhưng vẫn âm thầm để ý.
Nhưng số lần cô bắt gặp ngày càng nhiều. Tuy không lộ liễu nhưng cô vẫn nhận thấy. Cô biết Ken không biết nó hay nhìn anh. Trong lòng cô sinh ra mâu thuẫn. Mọi việc khiến cô bối rối.

_ Em đang ở đâu vậy?
Tiếng Ken vang lên trong điện thoại. Windy đang ngồi trong một quán cà phê.
Cô ngồi bàn cạnh cửa sổ, trước mặt là một ly cà phê không biết đã nguội từ bao giờ. Tay cô vân về thành ly:
_ Không có gì đâu! Em sẽ gọi lại sau.
Không đợi Ken trả lời, cô ngắt điện thoại. Trực giác mách bảo Ken là có chuyện. Anh vội gọi lại nhưng cô đã tắt nguồn.
Trời đổ mưa… Những hạt mưa hắt vào tấm kính rồi trượt xuống. Windy chống cằm nhìn ra ngoài. Cô cảm thấy thật buồn. Nhìn trời mưa, lòng thầm hạ một quyết định. Ngay khi cô quyết định, tim cô nhói đau.
Trời vẫn mưa như khóc thay cho cô…
Ken về thăm ông bà. Chạy xe vào sân, mở cửa Ken vội chạy vào nhà. Mở cửa, anh bước lên cầu thang để lên phòng ông bà ở trên lầu. Bà giúp việc thấy Ken cũng không nói gì vì hồi trước Ken cũng ở cùng ông bà.
_ Con không định nhận Ken sao?
Ken nghe thấy tiếng bà Ngọc vọng ra từ trong phòng. Ken thắc mắc tại sao lại có tên anh trong này.
_ Con sẽ đợi thêm một thời gian nữa. Khi con giải quyết xong mọi việc.
Một giọng nói nghe quen quen vang lên. Ken tò mò muốn biết người đó là ai. Anh bước gần hơn đến cửa. Vì trời mưa nên mọi người trong phòng không nghe thấy tiếng bước chân của anh.
_ Nó cũng là em con, sao con không nói cho nó biết?
Ông Hoàng lại thử thuyết phục.
_ Con không muốn kéo Sky vào chuyện này. Dù gì chuyện này cũng qua lâu rồi hơn nữa con không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của Ken.
Gương mặt quen thuộc hiện dần hiện ra. Làm sao anh không nhận người ngồi đối diện ông bà mình là ai?
Snow ngồi đó, trong mắt hiện lên nét ưu thương. Trong đó lại có chút bất đắc dĩ.
Anh không thể nào tiếp nhận nổi chuyện này. Không biết anh đã ra khỏi nhà bằng cách nào. Phóng xe bạt mạng trên đường, anh không dám tin.

Két…
Ken dừng đột ngột bên lề đường. Nhìn màn mưa phía bên ngoài, lòng anh ngổn ngang.
Từ trước tới giờ, anh vẫn tưởng anh chỉ có ông bà. Hồi nhỏ, nhìn những đứa bạn được cha mẹ đón, được làm nũng với cha mẹ, anh thấy tủi than. Dù ông bà yêu thương anh như thế nào thì cũng không lấp chỗ của cha mẹ được.
Thời gian trôi qua, anh lớn dần. Không ít lần bị chọc là đứa không có cha mẹ, anh bị tẩy chay. Có một lần, anh bị chọc. Lần này sự tức giận của anh đã đạt tới đỉnh điểm. Anh xông vào đánh thằng đó. Một lúc sau, cha mẹ thằng đó tới. Cả anh chị của thằng đó cũng tới.
Lẳng lặng nhứng nhìn họ che chở, bảo bọc nó. Họ xem thật kỹ nó có bị thương nặng lắm không. Đưa tay lên lau máu nơi khóe miệng. Anh thấy thật xót. Nhưng không hiểu sao lòng cũng xót. Anh ghen tị với nó.
Ngay sau đó, ông bà cũng đến. Ông bà nói gì đó với họ. Thế là họ bỏ đi chỉ còn anh và ông bà đứng đó.
Nhìn cả nhà họ đi khuất, anh cũng quay lưng bước đi. Ông bà gọi thế nào hay hỏi gì anh cũng không nói.
Anh bước từng bước trên vỉa hè. Trời đột nhiên đổ mưa, anh về nhà và bị cảm nặng. Từ sau lần đó, anh đi học võ. Trong một lần đi đánh nhau, một mình anh không địch nổi 10 thằng. Anh cứ tưởng mình sẽ bị đánh chết thì Devil xuất hiện.
Kể từ đó Ken và Devil thành bạn. Họ cô đơn giống nhau…
Những ký ức chợt ùa về theo cơn mưa…
Khóe mắt Ken cay cay…
Giờ đây, anh đã có chị, có cha mẹ…
Có một gia đình hoàn chỉnh…
Anh cũng sẽ được họ che chở, chăm sóc, quan tâm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.