Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 3
Ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng màu trắng, rèm trắng còn tất cả đều màu đen của nó. Rèm mi khẽ động đậy, nó dần mở mắt. Đưa tay che ánh nắng mặt trời,nó dần thích nghi được với ánh sáng. Nó thừ người, đã lâu lắm rồi nó mới lại nhìn thấy ánh nắng ban mai.
Bước xuống giường, nó đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm mỏng màu trắng, nó nhìn thấy cả một thế giới cây cỏ ở bên ngoài. Phía dưới là một vườn cây với đủ loại hoa, cây. Ở trung tâm khu vườn có đài phun nước làm bằng đá cẩm thạch màu đen. Đài phun nước cao hai tầng, bên dưới là bể nước sâu chừng 50cm. Nước trong veo. Những giọt nước rơi xuống dưới ánh mặt trời thật lung linh. Chúng lấp lánh như những viên pha lê trong suốt.
Bên phải đài phun nước có một cây cổ thụ lá xanh mướt. Cây cao chừng 3m. Dưới tán cây có một bộ bàn ghế bằng mây. Trên một cành cây vững chắc có chiếc xích đu được tết bằng dây thừng. Trên dây thừng có những sợi dây leo đang ra hoa màu hồng nhạt.
Chúng nhỏ li ti nhìn rất dễ thương. Bên trái đài phun nước có một mái vòm hình tròn gồm 4 trụ được làm bằng đá hoa cương. Xung quanh được trồng hoa tường vi màu hồng nhạt. Chúng bò lên mái vòm và rũ xuống như một bức màn bằng hoa và lá. Nhìn rất đẹp.
Khu vườn được trải thảm bằng một lớp cỏ non xanh. Nó làm vscn xong thì đi xuống khu vườn. Vốn là người yêu thiên nhiên cây cỏ nên nó thích thú nhìn từng nhành hoa ngọn cỏ của khu vườn. Nó khoan khoái hít thở bầu không khí buổi sáng.
Tiếng chim ríu rít bên tai khiến nó cảm thấy thật thanh bình và thoải mái. Tuy vậy nhưng nó vẫn không cười. Nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhưng ánh mắt lại không giấu nổi niềm vui khi nhìn thấy một khu vườn tuyệt như thế này. Nó ngồi lên chiếc xích đu. Dùng chân để đu nhẹ. Nó ngước đôi mắt tím lên nhìn bầu trời trong xanh. Thật thoải mái và dễ chịu.
Nó tự hỏi không biết đã bao lâu rồi nó không được cảm thấy thoải mái và dễ chịu như thế này. Và nó càng thắc mắc hơn liệu khoảng thời gian yên bình này còn được bao lâu. Nó nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đã cũ làm bằng vàng. Chiếc đồng hồ này là của ba nó. Sau khi họ chết, nó được ba nuôi đưa về nhà ông. Ngày hôm sau ông về nhà nó và tìm thấy được một vài thứ của ba nó. Trong đó có chiếc đồng hồ này.
Nhìn chiếc đồng hồ nó lại nhớ ba mẹ và muốn trả thù cho họ hơn. Đã 7h30’ nó lên phòng kêu con bạn dậy. Bước vô căn phòng toàn màu xanh dương và đồ đạc thì màu trắng, đập vào mắt nó là con bạn thân đang cuộn tròn trong chăn là không biết trời đất gì.
Nó nhẹ nhàng bước tới và… kéo mạnh tấm chăn ấm áp mà con bạn đang cuộn tròn làm Windy lăn mấy vòng và xém lọt giường vì chiếc giường được đặt giữa phòng. Windy thấy lạnh nên người co lại như con tôm. Nó khẽ cười một cái. Nhìn nó lúc này rất dịu dàng và đáng yêu. Nhưng tiếc rằng không ai thấy được. Nó bước tới khẽ nói nhỏ vào tai con bạn bằng chất giọng lạnh không thể nào lẫn được:
_ 5’.
Windy giật thót mình và té xuống giường. Windy tiếp đất bằng mông khiến cô nàng tỉnh ngay. Thấy vậy nó khẽ cười. Windy ngạc nhiên nhìn nó. Nó lấy lại vẻ mặt không cảm xúc nhìn Windy nói:
_ 4’45’’.
Nói rồi nó đi ra khỏi phòng và đóng mạnh cửa. Windy nghe thấy tiếng đóng cửa thì mới hoàn hồn vàmau chóng làm vệ sinh cá nhân vì nó là người quy tắc không sai một giây nào!
Windy mà xuống muộn thể nào cũng có chuyện nên cô mau chóng làm xong mọi việc và mặc đồng phục xuống dưới phòng ăn. Trong lòng thì không ngừng tự hỏi có phải nócười không vì đã rất lâu rồi kể từ ngày ấy xảy ra nó không cười mà cũng không khóc, lúc nào cũng thấy nó như một pho tượng sống vậy. Còn nó sau khi ra khỏi phòng Windy về phòng thay đồng phục, lấy cặp và đi xuống phòng ăn trước Windy một chút. Windy ngồi vào bàn ăn mà ăn như một cái máy. Thấy thế nó hỏi giọng vẫn lạnh nhưng có chút quan tâm:
_ Muốn trễ học?
Windy như sực tỉnh vội vàng ăn thật nhanh đến bị nghẹn. Thấy thế nó đưa cho Windy li nước lọc. Windy uống nước rồi hỏi nó:
_ Mình sẽ học lớp nào hả Snow?
_ Lớp 12a1.
_ Ukm tao biết rồi mà mày định làm gì vậy nói tao nghe đi. – Windy hỏi nó với ánh mắt mong chờ.
Đúng lúc đó ông quản gia bước vào cung kính nói với nó và Windy:
_ Thưa tiểu thư đã chuẩn bị xe xong rồi ạ!
_ Ông đừng gọi cháu là tiểu thư cứ gọi cháu là Windy được rồi.- Windy vui vẻ nói vì hôm qua lo cho nó nên chưa kịp nói chuyện này với quản gia.
Nó thì im lặng không nói gì chỉ đứng lên đi ra khỏi bàn ăn. Thấy vậy Windy vội xách chiếc balo màu xanh dương sọc trắng chạytheo nó và nói vội với bác quản gia:
_ Cậu ấy là như vậy nên bác đừng để ý nhé!
Ông quản gia không nói gì chỉ nhìn theo bóng Windy và nó khuất dần. Ông lắc đấu ngao ngán không hiểu vì sao Windy lại có thể làm bạn với nó và tại sao Windy lại có thể là con của ông chùm thế giới đêm được! Vì Windy hiền lành và dễ thương như thế cơ mà!
Còn nó sau khi xách chiếc balo đen có đôi cánh màu trắng và viền quanh là đinh tán, nó đi đến bên chiếc xe đạp màu đen trắng và một chiếc màu trắng xanh dương. Và đứng đợi Windy. Một lúc sau,Windy chạy tới. Cô ngạc nhiên nhìn nó hỏi:
_ Mày đừng nói là chúng ta sẽ đi học bằng xe đạp đấy nhé?
_ Có ý kiến?
Nói rồi nó leo lên chiếc xe đạp và đạp đi chưa kịp để Windy nói thêm câu nào. Windy cũng đành leo lên chiếc xe đạp xanh trắng cố gắng đạp đuổi theo nó.
Hôm nay nó và Windy mặc đồng phục trường. Đồng phục trường làváy caro đỏ đen dài tới đầu gối nhưng nó và cả Windy đều mặc quần đùi ở trong để dễ vận động.Áo sơ mi đen cho nữ và trắng cho nam. Cả nam đeo cà vạt đen và nữ đều đeo cà vạt. Nam thì mặc áo sơ mi trắng quần đen. Áo khoác ngoài như áo vest viền trắng là của nam còn của nữ viền đỏ và đen.
Nhưng nó và Windy thì không đeo. Nó và Windy mang vớ đen mỏng dài tới đầu gối cách mép váy khoảng 5 phân. Chân đi giày bata đen dây đỏ có một không hai nhưng khá đơn giản để ý mới biết đó là hàng độc chỉ có hai đôi. Cả nó là Windy đều cột tóc cao. Nhìn khá năng động.
Một lúc sau Windy đuôi theo kịp nó. Vì nó chạy khá nhanh. Windy hỏi:
_ Tại sao lại phải đi xe đạp ?
_ Giả làm học sinh nhận học bổng.
_ Ukm! Mà tại sao lại phải như thế?
_ Có kẻ muốn giết chúng ta hơn nữa nếu để lộ thân phận thật thì rất nguy hiểm cho chúng ta và cả cha nữa!
_ Ukm cứ theo ý mày đi!
Trên đường đi Windy nói rất nhiều còn nó chỉ im lặng lắng nghe và lâu lâu nhắc nhở Windy nhìn đường. Chẳng bao lâu Windy và nó tới được trường Royal.
Quả không hổ danh là trường hoàng gia như cái tên của nó! Sân trường khá rộng và trông các loại cây cổ thụ già. Bóng cây rợp mát sân trường. Dựa vào kiến thức về cây nó biết được mấy cây trồng trong sân trường có cây phượng tím và phượng vĩ. Vì sống ở nước ngoài khá lâu nên nó không biết nhiều cây ở Việt Nam.
Cổng trường khá cao làm bằng sắt sơn màu vàng. Trên cổng có ghi tên trường được làm bằng đá quý màu đen bóng. Trước cổng trường hiện nay có rất nhiều học sinh nữ đang đứng hóng ra ngoài như chờ đợi ai đó xuất hiện. Tụi nó bước vô nhà xe trước khá nhiều ánh mắt khinh bỉ vì trường này tụ tập toàn tiểu thư công tử nhà giàu toàn được đưa đi đón về bằng xe riêng mà thôi.
Nó và Windy phớt lờ tất cả vì nó đã biết trước sẽ như thế này. Những tiếng rì rào nổi lên. Chủ yếu là nói tụi nó nghèo mà chảnh hay đẹp được một chút là lên mặt. Cả hai cùng làm mặt lạnh cất xe vào nhà xe.
Lúc nó và Windy đi ra khỏi nhà xe thì hai chiếc xe hơi BMW mui trần đậu trước cổng trường. Đám con gái thì mừng như bắt được vàng vậy. Chúng nó la hét ầm ĩ và gọi tên một ai đó. Tụi nó khá ngạc nhiên khi thấy tụi con gái như vậy nhưng không thể hiện gì mà tiếp tục bước đến phòng hiệu trưởng. Windy hỏi nó:
_ Cậu biết truyện gì đang diễn ra không?
Nó chưa kịp nói gì thì như để giải đáp thắc mắc của Windy. Từ trong xe, hai chàng trai phải nói là rất đẹp trai bước ra. Tụi con gái lúc đầu thì la hét ầm ĩ giờ thì im re. Một chàng trai có đôi mắt tím giống nónhưng ấm áp và có niềm vui. Còn màu mắt của nó đẹp thật nhưng mang một nỗi buồn khó che giấu và nó khá lạnh hơn nữa người đối diện không thể đoán được nó đang nghĩ gì. Anh này có mái tóc màu nâu hạt dẻ giống nó. Anh ta khẽ cười để lộ chiếc răng khểnh trông thật duyên. Hôm nay nó đeo kính sát tròng để che đi màu mắt của mình. Hiện giờ mắt nó màu đen giống Windy.
Anh chàng kia thì tóc đen, mắt xanh dương. Hai người đều không mặc đồng phục của trường. Mỗi người một phong cách. Anh chàng mắt tím thì mặc áo phong đen, quần jeans bạc mài rách, giày bata đen dây trắng cũng là loại giày có một không hai. Anh ta đi chiếc xe màu đen. Còn anh chàng bước ra từ chiếc xe màu xám thì mặc áo sơ mi trắng, quần màu xám và đôi giày bata màu xám nốt. Windy ngạc nhiên hỏi nó:
_ Tao tưởng trên đời này chỉ có mình mày có đôi mắt tím thôi chứ!
Nó im lặng không nói gì. Nó kéo tay Windy đi lên phòng hiệu trưởng. Anh chàng có mắt màu tím nói với anh chàng có mắt xanh dương:
_ Ê Devil hình như có học sinh mới kìa. Mà sao họ không chết mê chết mệt như chúng ta như những đứa kia nhỉ?
Nói rồi anh ta chỉ tay về đám con gái đang đứng ngoài vòng bán kính 5m đang nhìn hai chàng trai một cách say đắm với ý nghĩ là muốn được nắm tay hai người một lần rồi chết cũng mãn nguyện. Devil nói:
_ Kệ họ. Không liên quan đến tao.
Devil lạnh lùng nói. Nói rồi Devil bỏ lên lớp. Anh chàng kia lắc đầu chịu thua rồi cũng chạy theo Devil lên lớp. Thấy hai người bỏ đi đám con gái tiếc rẻ nói:
_ Ôi anh Ken và anh Devil lên lớp rồi!
Đám học sinh bắt đầu tản ra dần và về lớp học.
Còn nó và Windy lên phòng hiệu trưởng. Nó vừa đi vừa nghĩ tại sao lại có người có màu mắt giống và cả mái tóc khuôn mặt đều có phần giống cha mẹ nó. Tuy mải suy nghĩ nhưng nó cũng đi tới phòng hiệu trưởng. Suốt đường đi Windy cũng suy nghĩ giống nó. Nó vẫn đi được tới phòng hiệu trưởng là do đã xem sơ đồ trường trước rồi.
Tới phòng hiệu trưởng, Windy gõ cửa rồi cùng nó bước vào. Ông hiệu trưởng ngước khuôn mặt lên nhìn tụi nó. Ông tuy đã già nhưng vẫn toát lên vẻ cương trực. Nó và ông hiệu trưởng nhìn nhau như dò sét đối phương.
Còn Windy thì mải ngắm nhìn căn phòng. Căn phòng được bài trí khá gọn gàng. Bàn làm việc được đặ bên trái cửa ra vào. Đối diện là bộ ghế sòa để tiếp khách. Đối diện cửa ra vào là cửa sổ có rèm màu vàng tạo sự ấm áp. Đằng sau bàn làm việc là kệ sách. Thấy khôn khí có chút kỳ quái, Windy quay sang nhìn thì thấy nó và hiệu trưởng đang nhìn nhau. Windy khều nhẹ nó. Nó như sực tỉnh thôi không nhìn ông hiệu trưởng nữa. Windy biết tình nó nên nói với ông hiệu trưởng:
_ Tụi em là học sinh học bổng.
_ À! Hai em là hai học sinh lấy được số điểm tuyệt đối phải không?
Nó đã nhờ người làm hồ sơ giả rồi nên ông hiệu trưởng cũng tưởng thiệt.
_ Dạ – Windy lễ phép thưa.
_ Hai em học lớp 12a1.
Windy chào ông hiệu trưởng rồi cùng nó ra ngoài vì nó ra ngoài trước rồi. Nó đang suy nghĩ một điều gì đó. Nó và Windy đi về lớp nhưng mỗi đứa đuổi theo một ý nghĩ khác nhau.