Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 24


Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 24

_ Anh có biết thân phận của người vừa được phẫu thuật không?
_ Anh không biết. Anh chỉ biết biết là bà ta nhập viện vì tai nạn giao thông. Nhưng anh không ngờ là bà ta bị bệnh tim nữa nên vội gọi em đến.
_ Chúng ta đi thăm một chút đi. – nó đề nghị.
Vậy là nó và Sun đi thăm bệnh nhân. Cô gái kia vẫn đang ngồi khóc bên cạnh giường mẹ. Nó nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô gái. Cô gái ngước lên với đôi mắt đẫm lệ. Sun lấy khăn tay đưa cho cô gái và nở nụ cười như an ủi. Nó đưa cốc nước và ra hiệu cô gái ra ngoài. Cô gái nhẹ nhàng đi ra sau nó và Sun. Ra tới hành lang, cô gái hỏi:
_ Cô là ai?
_ Tôi là người phẫu thuật ẹ cô. – nó đáp, mặt lạnh băng.
_ Hồi nãy tôi thấy một cô gái khác mà. – cô gái càng hỏi thì càng rối.
_ Hồi nãy tôi hóa trang giờ tồi tẩy trang rồi. Mẹ cô tại sao bị tai nạn? – chưa kịp để cô gái ngạc nhiên nó đi luôn vào vấn đề chính.
_ Tôi… tôi… – cô gái không nói được.
_ Cô cứ nói.- Sun nói.
_ Thôi để em nói cho. – nó lên tiếng.
Cả cô gái và Sun đều ngạc nhiên nhìn nó. Nó không để ý mà tiếp tục nói:

_ Mẹ cô là chủ tịch tập đoàn Venus. Mẹ cô bị tai nạn là do tập đoàn của Demon gây ra. Họ định lúc cô đang đi đường thì bắt cóc làm con tin nhưng cô lại đi cùng mẹ. Họ đánh ngất bà rồi bắt cô nhưng không ngờ mẹ cô tỉnh dậy và kéo cô chạy đi. Họ đuổi theo nhưng khi chạy qua đường thì mẹ cô không cẩn thận bị xe đâm. Người đi đường thấy vậy liền gọi xe cứu thương. Bọn người đó không dám khinh xuất nên vội lủi đi. Còn phần sau thì chắc khỏi nói.
Nhìn vẻ mặt của cô gái nó biết nó nói đúng. Sun thì không ngạc nhiên lắm vì mạng lưới tin tức của nó rất nhạy. Mãi một lúc sau cô gái mới khôi phục tinh thần, cô gái hỏi:
_ Tại sao cô lại biết?
_ Việc này không quan trọng. Cô biết tập đoàn Rainbow không?
_ Biết. – cô gái thầm nghĩ tập đoàn này ai chẳng biết. Vì tập đoàn này rất lớn và quyền lực thì ít tập đoàn nào bằng.
_ Anh Sun là chủ tịch tập đoàn đó. – vừa nói nó vừa chỉ vào Sun.
Cô gái ngạc nhiên đến mức đứng như trời trồng tại chỗ. Nhưng nó không kịp để cô gái ngạc nhiên, nó nói tiếp:
_ Chuyện của tập đoàn nhà cô tôi sẽ giải quyết. Nhưng tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai kể cả mẹ cô. Cô nắm trong tay bao nhiều phần trăm cổ phần?
_ 15%.
_ Mẹ cô?
_ 35%.
_ Cô kiểm tra lại cổ phần hiện tại và gọi cho tôi. À mà cô tên gì? – nó chuyển chủ đề chẳng liên quan, mặt vẫn lạnh băng.
Sun thì còn lạ gì tính nó! Nhưng cô gái thì đang đơ tại chỗ. Một lúc sau nói:
_ Tôi tên Vũ Mai Tuyết Hương. Có thể gọi tôi là Samy.
_ Còn mẹ cô?
_ Mẹ tôi tên Vũ Thủy Ngọc. Tôi không có cha. – Samy nói giọng bình thản.
Sun khá ngạc nhiên nhưng không thể hiện gì. Nó thì mặt vẫn lạnh băng không cảm xúc. Nó biết tất cả nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp.
_ Số điện thoại của tôi là 0123xxxxxxx. Có việc gì thì gọi cho tôi. Chúng tôi đi trước có việc. – nói rồi nó quay lưng lại đi luôn.
Sun trước khi đi còn nở một nụ cười với Samy. Samy đơ mất vài giây. Lúc cô tỉnh lại thì nó và Sun đã đi xa.

Trong khi đó ở trường đã qua được hơn nửa giờ giải lao. Một số học sinh bàn tán chuyện sáng nay. Thắc mắc về nó ngày càng tăng nhưng không aigiải đáp được. Người giải đáp được thì không nói.
Windy, Rainy, Ken và Devil ngồi chung một bàn. Mỗi người một tách cà phê. Windy và Rainy uống cà phê cappuccino. Ken cà phê đen không đường. Devil cà phê Blue Mountain. Mỗi người một suy nghĩ. Không khí trong bàn im lặng đến mức đáng sợ. Trong căn tin chỉ phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. Đâu đó có những tiếng thì thầm nhỏ.
_ Làm gì mà ngồi ngẩn người ra thế?
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Sun và Snow kéo hai chiếc ghế còn lại ra ngồi. Hiện tại nó đang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Chiếc mũ che hơn hết nửa khuôn mặt thanh tú của nó. Hồi nãy nó đã tẩy trang nhưng lười phải hóa trang lại nên đội mũ cho nhanh.
_ Đợi anh và cái con quỷ này lâu quá chớ sao? – Windy hờn dỗi dẩu môi nói.
_ Hai người đi đâu mà lâu vậy? – Rainy hỏi.
_ Bí mật. – Sun tỏ vẻ thần bí, anh đưa ngón trỏ lên miệng rồi nhỏ giọng nói.
_ Snow nói tao nghe đi mà. – Windy quay qua năn nỉ nó vì biết không năn nỉ được Sun.
_ Việc không quan trọng. – nó nhàn nhạt trả lời.
_ Không quan trọng vậy thì tại sao anh Sun lại tỏ vẻ bí mật như vậy? – Windy một lòng muốn truy cho ra.
_ Em mau nói đi chị cũng muốn biết. – Rainy góp vui.
Sun bất đắc dĩ lắc đầu. Anh cũng để ý thấy mặt Ken đen lại từ từ. Cứ mỗi lần Windy gọi tên anh là Ken lại tỏ ra khó chịu. Anh bất giác nở nụ cười nhẹ. Xem ra anh chàng này thích Windy rất nhiều.
Windy nhìn thấy Sun cười lại càng tò mò hơn. Windy và Rainy thay phiên nhau tra hỏi. Nó đang rất mệt nên không muốn nói nhiều. Lái xe đưa nó và Sun về trường là Wild. Điện thoại nó chợt rung, nó lấy điện thoại ra nghe:
_ …

Không biết người đó nói gì mà mặt nó đã lạnh lại càng thêm lạnh. Windy và Rainy thấy vậy cũng không gặng hỏi nữa. Nó xem đồng hồ thấy đã gần tới giờ vào lớp nên đứng lên nói:
_ Tao về trước. Mày với chị ở lại học tiếp.
Nó nói xong lạnh lùng quay bước đi.
Reng… reng.. reng…
Mọi người bắt đầu tản về lớp. Windy và Rainy đành lên lớp học tiếp. Sun thì đi sau nó một chút.
Bóng nó đột nhiên siêu vẹo. Nó thấy hơi choáng nên lấy ngón trỏ và ngón giữa xoa xoa huyệt thái dương. Đột nhiên nó cảm thấy như mất trọng lượng. Mí mắt hạ dần xuống dù nó cố gắng mở ra. Nó cảm thấy mình đang té nhưng nó không cách nào khiến tay chân mình cử động được. Nó dần mất ý thức. Nó cảm thấy mình đang bị bóng đêm nuốt chửng nhưng không cách nào vùng vẫy được.
Nó hoàn toàn ngất đi. Sun đi đằng sau kịp thời đỡ nó không thì nó đã té.
Trong cái nắng chói chang của buổi trưa, Sun bế nó bằng hai tay, đầu nó tựa vào ngực anh, chiếc mũ lưỡi trai vẫn che gần hết khuôn mặt nó. Sun cố bước thật nhẹ như sợ nó sẽ tỉnh giấc. Nhưng thật ra anh đang rất lo cho nó. Tại sao khi không nó lại đột nhiên ngất đi?
Devil đứng đó không xa thấy Sun bế nó đi thì trong lòng có cảm giác khó tả. Là khó chịu sao? Hay là ghen?
Nhưng rất nhanh mọi thứ đều bị phủ nhận. Vì Devil là một người quá lý trí. Lý trí quá mức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.